Đương nhiên ngoại trừ tin tức thị thiếp Mạnh đại nhân bị đánh đập ra, Khương Tú NHuận còn nghe được không ít tin tức khác nữa. Tỉ như Từ thị biết tin Tần Chiếu gặp nạn liền náo loạn muốn về nhà mẹ đẻ. Từ thị từ sau khi gả đi, vẫn chưa từng viên phòng với Tần Chiếu, tấm thân xử nữ trở thành quả phụ, trong lòng cũng quá oan uổng, nghe nói bởi vì chuyện này hai nhà Từ Tần huyên náo không vui.
Khương Lê chưa từng chủ động hỏi Phượng Phi Vũ xem chàng xử lý Tần Chiếu như thế nào.
Hắn đã phạm phải sai lầm "bán chủ cầu vinh", tất nhiên sẽ có kết cục không tốt đẹp.
Khương Lê cho tới bây giờ cũng chưa từng thích Tần Chiếu. Kiếp trước Tần Chiếu ép buộc giữ nàng bên người, nuôi ở ngoại viện, hắn rảnh rỗi sẽ tới chơi đùa. Chỉ cần nghĩ tới việc sau này không cần phải gặp hắn nữa, trong lòng nàng cảm thấy thoải mái hẳn.
Tâm trạng thả lỏng, hơn nữa không khí trên núi trong lành, khiến tâm trạng thoải mái, đi được một nửa đường bắt đầu đói bụng.
Những phu nhân khác cũng đói, cho nên mọi người đều dừng lại, tiến vào một đình bát giác ở lưng chừng núi nghỉ ngơi, chuẩn bị cùng nhau dùng bữa.
Phượng Phi Vũ ban đầu tính toán là hai người ở chung, du sơn ngoạn thủy. Ai biết được nơi này đụng phải một đám người quen, dự tính của chàng đều đổ bể, nên trong lòng buồn bực. Người ngồi ở một toà bát giác khác cùng nhóm công hầu, nhưng ánh mắt lại thi thoảng lướt sang Khương Lê ở bên này.
Đám phu nhân ánh mắt đều sắc bén, Phu nhân phó chủ tư Hộ bộ hâm mộ nói:
- Thái tử quả thực sủng ái trắc phi, thi thoảng còn nhìn về phía nữ quyến chúng ta bên này. Người không biết, có khi còn tưởng rằng Điện hạ với trắc phi là mới tân hôn lưu luyến nhau đấy!
Khương Lê vốn đang cắm đầu ăn món thịt ếch nướng do các đầu bếp trên núi đặc biệt chuẩn bị cho quý nhân, chẳng để ý gì tới chung quanh. Nghe phu nhân phó chủ tư Hộ bộ nói vậy, nàng ngẩng mặt nhìn lên, vừa vặn đụng phải ánh mắt Phượng Phi Vũ đang nhìn sang.
Khương Lê khuôn mặt hơi chút phiếm hồng, từ lúc nào mà Thái tử lại có thêm ham mê kiểu này? Không ngắm cảnh non xanh nước biếc ngoài đình, nhìn tướng nàng ăn uống không chút kiêng kị làm gì cơ chứ?
Một màn tiểu nữ nhi e thẹn này, quả thực khiến người ta cực kỳ hâm mộ. Phải biết rằng trong phủ Thái tử cơ thiếp thành đoàn, vậy mà Điện hạ chỉ mang theo Dao cơ xuất phủ, có thế thấy ngài ấy sủng ái vị trắc phi này vô cùng.
Mặc dù Dao cơ dung mạo diễm lệ, nhưng có thế độc chiếm trái tim của Điện hạ, chắc chắn là người có thủ đoạn.
Mọi người lại nghĩ tới huynh trưởng của nàng Khương Hoà Nhuận. Người này am hiểu phong thuỷ, có lẽ đã bày cho muội muội đào hoa trận pháp, mới khiến cho chất nữ của Ba quốc nhỏ bé này thịnh sủng không suy, độc chiếm Thái tử?
Lập tức đề tài này được các phu nhân lôi ra bàn tán, hỏi han huyền cơ bên trong phong thuỷ bài trí ở viện nàng.
Khương Lê bị các nữ quyến hỏi về thuật phong thuỷ khiến trong lòng nàng sinh ra phiền muộn, vì sao trước kia nàng không phát hiện ra còn đường kiếm tiền này nhỉ? Nếu trước khi làm quan, nàng đi trên con đường phong thuỷ, giúp đám nữ nhân này bài trí phòng ốc, vậy thì không phải kiếm bộn tiền rồi à?
Nhưng hôm nay "Huynh trưởng" nàng thân đã là chủ tư nông tư, làm sao nàng còn dám mở thêm nghề tay trái nữa?
Thế là chỉ có thể thuận miệng lấy lệ, nói huynh trưởng nào có tài ba như vậy đâu.
Mọi người ở đây đang mải nói chuyện, thì thấy một thanh niên anh tuấn từ trên sơn đạo đi tới, chính là nhị hoàng tử Phượng Vũ.
Chỉ là Phượng Vũ sau khi trở lại hoàng cung, cũng không cưới thê nạp thiếp, vậy mà giờ lại chạy tới đây giải sầu là sao? Chẳng lẽ hắn ta cũng muốn ăn ếch nướng ở đây?
Phượng Vũ từ phía xa đã nhìn thấy trên đường núi có một nhóm người đang nghỉ mát ở đình hai bên đường. Nhưng hắn không tới chỗ bên đám công hầu, mà dừng bước ở trước đình của nhóm nữ quyến, đứng ngay đối diện với Khương Lê đang gặm đùi ếch nói:
- Chư vị phu nhân phải cẩn thận, thịt ếch dù bổ, thế nhưng tính nóng, phải dùng rượu tính ôn hoà hãm lại mới được, vừa vặn ta có mang theo một ít, để cho các vị dùng đỡ ngấy.
So với Thái tử nghiêm cẩn kiệm lời, thì vị nhị hoàng tử này hiển nhiên càng gần gũi bình dị hơn một chút.
Hai huynh đệ tướng mạo tương đương nhau, chỉ là Phượng Phi Vũ giống Uý Hoàng hậu nhiều hơn, cho nên tướng mạo có chút nghiêm khắc nhưng diễm liệt.
Còn nhị hoàng tử giống với mẫu phi đã qua đời của hắn, nhu hoà hơn nhiều.
Hắn quan tâm thăm hỏi lại đưa rượu tới, khiến các vị phu nhân tăng thêm hảo cảm với nhị hoàng tử này.
Phượng Vũ nhân cơ hội này, ngược lại quang minh chính đại nhìn Khương Lê mấy lần.
Hắn cũng đã lâu chưa thấy nàng tô son điểm phấn, mặc nữ trang trên người.
Mặc dù cuộc đời Phượng Vũ có vô số nữ tử, thậm chí khi hắn lưu lạc giang hồ, cũng có nữ tử giang hồ hào phóng, không cần môi chước hứa hẹn, liền cam tâm cùng hắn dã hợp. Thế nên từ trước tới nay Phượng Vũ chưa từng để tâm tới nữ tử nào cả. Đối với hắn, nữ sắc cũng như rượu thịt, không ăn sẽ đói, nhưng sau khi ăn xong, hắn còn chẳng buồn nhớ xem mình ăn là thịt trâu hay thịt bò.
Nhưng chất nữ Ba quốc, lại có thể lưu lại ấn tượng sâu đậm trong lòng Phượng Vũ. Nhất là dáng vẻ của nàng khi nàng nghe tin Phượng Phi Vũ chết, dáng vẻ mờ mịt rơi lệ, mấy ngày nay cứ lặp đi lặp lại trong mộng của Phượng Vũ.
Nhị hoàng tử lòng tràn đầy tính toán âm hiểm xảo trá, lần đầu tiên trong đời biết được cảm giác yêu là thế nào.
Mỗi ngày đứng ở trên triều đình, nhìn dáng vẻ "Khương Hòa Nhuận" cười một tiếng, giận một tiếng đều là phong tình. Ngay cả khi nàng ầm ĩ chửi bới Mạnh Hiến kéo ko ra cũng mang theo sự hoạt bát đáng yêu.
Lần hưu mộc này được nghỉ ngơi hai ngày, Phượng Vũ nghĩ tới mình trong hai ngày liền không được gặp Khương Lê, trong lòng liền trống vắng.
Sau khi biết được thái tử đi Minh sơn du ngoạn, Phượng Vũ liền lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa cũng đuổi tới Minh sơn.
Kết quả vừa ở phía xa, hắn đã nhìn thấy Khương Lê đang ăn uống ngon lành trong đình.
So với các phu nhận khác, ăn uống thong thả chậm rãi, thì Dao cơ quả thực không câu nệ tiểu tiết, ăn uống thoải mái thế nhưng không hề mất đi vẻ ưu nhã.
Quả là mỹ nhân hoàn mỹ, làm gì cũng đẹp. Nhất là trang điểm hôm nay, mang theo vẻ thiếu nữ thanh tân, trêu trọc khiến Phượng Vũ không rời nổi bước chân.
Phượng Phi Vũ thấy đệ đệ mình đột nhiên xuất hiện, lại còn đứng ở đình nghỉ ngơi phía nữ quyến không đi, trong lòng lão đại liền thấy khó chịu.
Thân là nam nhân, chàng đương nhìn nhận ra ánh mắt Phượng Vũ nhìn Khương Lê hàm chứa điều gì. Ánh mắt đó chính là ánh mắt nam tử nhìn người trong lòng, không thể sai được.
Thế là Phượng Phi Vũ nhìn vào công hầu ở cạnh mình một chút, người này ngầm hiểu, lập tức cao giọng mời nhị hoàng tử qua uống rượu.
Phượng Vũ cười cười, liền cất bước đi tới.
Nam nhân ở một chỗ, ban đầu uống rượu nói chuyện rất hoà hợp, nhưng sau khi ngấm hơi rượu, rượu vào lời ra, bắt đầu phát tiết bất mãn trong lòng ra ngoài.
Đến cuối cùng, vò rượu chất đống dưới chân các nam nhân càng lúc càng nhiều.
Còn bên phía nữ quyến, sau khi phái người tìm hiểu, nô bộc quay lại báo là bên kia hạ tửu lệnh, sau đó không biết tại sao càng lúc càng không khống chế được, có mấy vị đại nhân quá chén đã nằm ngủ luôn rồi.
Hiện tại Thái tử và nhị hoàng tử đang so rượu, hai vị hoàng tử đều là người tửu lượng cao. Giờ bên đó đang bày "Thiên quân lệnh". Chính là oẳn tù tì, nếu thua thì phải uống liên tục các chén rượu từ nhỏ tới lớn, nếu không kiên trì được, tửu lực kém nửa đường ngã xuống chính là thua cuộc.
Khương Lê nghe vậy, cũng thấy đây không phải là thú vui phong nhã khi tham gia yến tiệc của nhóm công khanh Lạc An, mà lại mang hơi thở giang hồ của Phượng Vũ.
Rượu kia uống nhiều cũng tổn thương thân thể, huống chi lại còn dùng phương pháp đấu rượu như trâu uống nước thế này.
Trong lòng Khương Lê biết, khi đám nam nhân hăng m.á.u lên, không phân biệt vương hầu, có khi còn như trẻ con hai ba tuổi ở cùng nhau. Nếu như không có người can ngăn, có thể còn xông vào túm tóc đánh lộn với nhau, thậm chí còn có khi xảy ra cả án mạng.
Hiện tại Điện hạ cùng nhị hoàng tử đang đấu rượu, nếu như bọn họ cứ uống như vậy, thân là quốc trữ Đại Tề, chẳng phải sẽ mất mặt trước đám công hầu hay sao?
Nàng liền hạ quyết định tiến lại khuyên can Điện hạ.
Sau khi đám nữ quyến theo chân Dao cơ tiến về phía đình nơi các nam nhân đang ngồi, mới phát hiện ra tình hình chiến đấu bên này quả là thảm liệt.
Ngây bên cạnh trường đình dựng thêm lều vải, bên trong mấy vị đại nhân cởi trần đầy bụng mỡ, đang nằm thẳng cẳng, say mèm ngủ ngáy khò khò không biết trời đất là gì.
Mấy vị phu nhân của họ xấu hổ vội vàng kêu hạ nhân mang y phục tới che đậy cho đại nhân nhà mình.
Nhưng mà mấy gã sai vặt đứng đó khuôn mặt khó xử ngăn cản các vị phu nhân, nói là không thực thi được "Thiên quân lệnh", nên phải chịu phạt "Khinh y lệnh".*
Người thua, đều phải cởi y phục dần dần, cho tới khi không còn áo trên người thì sẽ bị loại. Người bị loại trong vòng một canh giờ không được phép mặc lại y phục.
Hiện tại canh giờ còn chưa tới, nếu mặc y phục chẳng phải là các vị đại nhân bội tín hay sao? Mất phẩm rượu là chuyện nhỏ, mất nhân phẩm chuyện lớn.
Kết quả mấy vị phu nhân cũng ngẩn ra, không biết nên hay không nên mặc y phục cho lão gia nhà mình.
Còn các vị phu nhân không có lão gia nằm trong đám "khinh y" này trong lòng đều âm thầm thở phào một hơi, cảm thấy vẫn là nam nhân nhà mình có khí khái, không mất mặt trước một đám quý nữ phu nhân.
Quý nữ dù quý, nhưng đầu lưỡi đều không ngắn. Hôm nay cởi trần nằm đây, ngày mai thân hình gầy béo đều thành đề tài cho họ trong lúc trà dư hậu tửu.
Nếu là người thân hình đoan chính vĩ ngạn còn tốt, nhưng nếu ngấn mỡ đầy người, chẳng phải sẽ bị mọi người chế nhạo sao?
Khương Lê đang giương mắt nhìn tình hình trong đình, thấy mấy vị công hầu còn lại đều cởi bớt y phục hoặc chỉ còn lại rất ít y phục trên người.
Ngay cả Thái tử và Phượng Vũ cũng chỉ còn lại áo trong, thân hình khoẻ mạnh cân đối vòng n.g.ự.c và eo đều lộ cả ra ngoài. Trêu chọc đám nữ quyến nhìn chằm chằm. Đều là nhân trung chi long thân hình lại cân đối như vậy, khiến người ta muốn mù con mắt.
Người đời thường nói nữ sắc say lòng người, kỳ thực nam sắc cũng làm mê đắm mắt người, chẳng thua kém chút nào!
Trong lòng Khương Lê thầm so sánh, cảm thấy vẫn là thân hình Điện hạ nhà mình càng khỏe đẹp cân đối hơn chút. Men rượu làm cơ n.g.ự.c lộ ra, eo căng đầy mạnh mẽ...
Nghĩ miên man như vậy, liền không cẩn thận trôi theo hướng khác, gương mặt cũng trở nên đỏ hồng.
Nhưng bây giờ cũng không phải lúc để nàng ngượng ngùng, hình như Thái tử vừa thua một ván, đang định uống tám chén rượu đủ loại lớn nhỏ trước mặt.
Khương Lê đương nhiên không giống như nữ tử chợ búa, đi lên túm lấy tai nam nhân nhà mình kéo về nhà được.
Nàng tự có chiêu thức riêng, chân đột nhiên mềm nhũn, ngã nhào xuống đất, sau đó kín đáo nháy mắt với Đào Hoa đứng bên cạnh.
Đào Hoa tự ngầm hiểu, lập tức cất giọng nói:
- Điện hạ mau tới, trắc phi đột nhiên té xỉu!
Đúng lúc này, Phượng Phi Vũ cùng Phượng Vũ đều nghe thấy vội vã chạy ra.
Phượng Vũ nói to:
- Có chuyện gì vậy? Trước đó có bị mệt sao? Để cho ta nhìn xem.
Chỉ là hai người đều đã uống không ít rượu, bước chân lảo đảo không vững.
Phượng Phi Vũ tức giận Phượng Vũ chặn đường phía trước, giơ tay túm lấy đệ đệ kéo ra sau, rồi bước nhanh tới, ôm lấy Khương Lê.
Sau đó, không để ý đến nhị đệ chàng khẽ biến sắc, ôm giai nhân bước nhanh đi.
Tiểu lại trên núi thấy vậy vội vàng dẫn đường, đưa Điện hạ tới thẳng hành quán trong núi đã chuẩn bị xong.
Khi Phượng Phi Vũ đặt Khương Lê nằm xuống, chuẩn bị mở miệng gọi lang trung, thì nữ nhân vừa rồi còn yếu đuối ngất xỉu đã đứng dậy, níu lấy tay chàng nói:
- Giải vây thay Điện hạ, chàng phải cảm ơn ta thế nào đây?
Phượng Phi Vũ dừng lại, lúc này mới tỉnh ngộ hoá ra là nàng giả vờ.
Chỉ là khi tâm tình vừa buông lỏng, men rượu cũng lập tức bốc lên, chàng liền thẳng tắp nằm gục trên người nàng, nhất thời không đứng dậy nổi.