Phượng Phi Vũ vốn nghĩ tới nàng trong lòng sẽ thấp thỏm lo lắng, hoặc là có tật giật mình xin chàng khoan dung.
Ai ngờ, chàng còn chưa phát tác, nàng lại ủy khuất khóc trước.
Nếu như là chuyện khác, chàng ngược lại không so đo với nàng, với tính tình giảo hoạt của nàng, chàng nhắm một mắt mở một mắt cho qua là được. Thế nhưng chuyện âm thầm trù tính trốn về nước thì sao chàng có thể nhân nhượng nàng được?
Thấy nàng run rẩy nấc lên, nhưng vẫn kìm nén không phát ra tiếng, mặc kệ trên mặt nàng nước mắt lã chã rơi.
Phượng Phi Vũ hạ quyết tâm không nhìn, khuôn mặt tuấn tú căng cứng chuyển hướng ra mặt hồ bên ngoài cửa sổ, sau đó gằng giọng nói:
- Nếu như không nhận, coi như xong, dù sao người Hình tư cũng có thể từ miệng Khương Chi hỏi rõ ràng, ra ngoài đi!
Lời chàng còn chưa dứt, đã nghe hai tiếng "cộp cộp" vang lên, Khương Lê nằm rạp trên mặt đất, kính cẩn dập đầu hai cái với Thái tử điện hạ, cố gắng thanh giọng nói:
- Điện hạ nhìn rõ mọi việc, chút thủ đoạn nhỏ của ta sao có thể qua được pháp nhãn của Điện hạ. Mọi việc đều do Khương Lê một người sắp đặt, ca ca của ta thật sự không biết rõ nội tình, không bằng ta chủ động đi Hình tư lĩnh tội, cầu Điện hạ buông tha cho ca ca của ta.
Nàng ngược lại rất thành thật nhận tội, thế nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng Phượng Phi Vũ vẫn không thoải mái.
Chàng tiếp tục nghiêm mặt nói:
- Nàng âm thầm cấu kết với lão thần Ba quốc từ khi nào, dự định làm thế nào để trốn đi?
Khương Lê thấp giọng nói:
- Đã sắp đặt từ lâu, về sau Điện hạ đối đãi với hai huynh muội chúng ta hậu ái, đã sớm quên chuyện này đi, ai ngờ lúc này lại tới...
Nếu như Phượng Phi Vũ cho rằng nàng không gạt được chàng, vậy thì cứ nói như thế đi. Khi đó lời nói dối nàng gặp ác mộng để chàng phái người tới nhìn Khương Chi cũng trở nên dễ hiểu hơn.
Nàng chảy nước mắt dập đầu với chàng, khiến chàng nhìn cũng thấy ấm ách trong lòng.
Thế là Phượng Phi Vũ duỗi tay ra, kéo nàng lên, giọng điệu hòa hoãn nói:
- Niệm tình nàng hối cải kịp thời, tạm tha cho nàng lần này, nếu lần sau còn tái phạm, nhất định sẽ không dễ dàng tha cho nàng và huynh trưởng! Giáo huấn lần này có nhớ kỹ chưa?
Nước mắt trên mặt Khương Lê chưa khô, thế nhưng không còn khóc nữa, nàng rủ mắt xuống, hàng mi dài che lại ánh sáng trong đôi mắt, cũng che đi lãnh ý của nàng:
- Tất nhiên nhớ kỹ trong lòng, không dám quên.
Kỳ thật Phượng Phi Vũ hoài nghi nàng cũng không phải chuyện gì lạ cả.
Là do nàng gần nhất quá đắc ý, quên đi thân phận của mình. Thân làm chất nữ, ở Lạc An vốn chỉ là một tù nhân, sao dám hi vọng xa vời đạt được tín nhiệm hoàn toàn của Thái tử điện hạ?
Chuyện này hôm nay vừa đúng lúc giáng cho nàng một đòn, khiến nàng thức tỉnh, miễn cho bản thân say c.h.ế.t trong ôn nhu của Phượng Phi Vũ mà không biết.
Tiếp theo, cũng giống như ngày thường, hai người cùng nhau ăn cơm.
Khương Lê không nuốt trôi, chỉ là yên lặng gắp thức ăn, múc canh cho Phượng Phi Vũ.
Phượng Phi Vũ ngược lại được nàng hậu hạ dùng bữa đã quen, cho nên tự nhiên ăn uống. Dùng bữa xong thấy nàng có chút rầu rĩ không vui, cho là nàng đang lo lắng chuyện của Khương Chi, chàng liền nói:
- Yên tâm đi, Hình tư chỉ tra hỏi theo thông lệ, sau đó sẽ thả ca ca nàng về phủ, không thiếu của hắn một sợi lông.
Khương Lê tạ ơn Điện hạ, rồi nói muốn đối chiếu bản đồ kênh mương bên nông tư, uyển cự thái tử yêu cầu nàng nghỉ lại ở tẩm viện, mà tự về thư phòng của mình.
Nàng ngồi trong thư phòng, nhìn ánh nến lay động, bản vẽ đặt trước mắt không nhìn được chút nào cả.
Khương Lê yên lặng một hồi, quay lại tẩm phòng của mình, từ trong hộp lấy ra một chiếc trâm cài tóc, đây chính là chiếc trâm cài mà Cơ Vô Cương Cơ đại tài tử đem tặng cho nàng.
Cơ Vô Cương mặc dù đã trở về Ba quốc, thế nhưng kinh doanh của hắn vẫn trải rộng từ bắc vào nam. Nhất là ở trong thành Lạc An, cũng có cửa hàng của Cơ Vô Cương.
Nàng trước khi tham gia thư hội Mặc Trì, hắn từng đưa cho nàng chiếc trâm này, cũng nói cho nàng biết thông tin cửa hàng của hắn. Chỉ cần nàng mang trâm cài tới đó, liền có thể truyền tin cho hắn.
Trước kia nàng mặc dù bị lời nói của Cơ Vô Cương đả động, thế nhưng vẫn chưa có hành động gì. Nhưng hiện tại, cũng không thể c.h.ế.t mãi trên một thân cây cao mà nàng không thể chạm tới...
Đến ngày thứ hai, chính là ngày đại triều mỗi tháng, toàn bộ chủ tư các tư đều phảI lên triều, bẩm tấu quốc sự với Hoàng đế.
Khương Lê thân làm chủ tư nông tư là một nơi nha môn vắng vẻ, trừ khi thời điểm đại triều, bình thường tảo triều cũng không cần phải lên. Nhưng tới khi đại triều nhất định phải có mặt, mỗi tháng một lần không thể thiếu.
Bởi vì là đại triều, cho nên khi vào triều sẽ chú trọng nghi thức tế điện, các thần tử tới cũng sớm hơn bình thường một chút.
Khi Khương Lê xuống xe ngựa, chư vị công hầu đại thần đều đã phân nhau đứng thành hai hàng, bên cạnh còn có tùy tùng bưng gương đồng, giúp chư vị đại nhân chỉnh trang dung nhan y phục mũ mạo.
Mà dưới trù phòng, cũng bay tới mùi trứng muối thơm lừng.
Trù phòng mỗi lần đại triều đều nấu cháo bằng gạo mới đã được ngâm một đêm, hạt tròn phồng lên, nấu bằng nồi gang tới khi dính đặc lại, thích hợp để ủ ấm dạ dày buổi sớm.
Món này gọi cháo lệ, chỉ khi nào đại triều mới có.
Đám công khanh ngày bình thường ăn sơn hào hải vị ăn đã quen, ngày đại triều bị bỏ đói một canh giờ, dạ dày trống trơn, chỉ cần một quả trứng muối, thêm nửa bát cháo là có thể sống dậy rồi.
Ngửi thấy mùi thơm này, một đám thần tử đều chờ đợi tảo triều xong nhanh chóng dùng một bát cháo nóng, sau đó mới trở về phủ nha.
Khương Lê cũng không tự giác hít mũi một hơi. Bởi vì bữa cơm tối qua nàng không có tâm trạng nên không ăn được gì, sáng nay lại dậy sớm, bụng đã sớm đói kêu vang.
Ngửi mùi cháo thơm lừng, nhịn không được hít sâu một hơi. Mạnh Hiến đứng bên cạnh nàng nhìn thấy, liền cười lạnh ha ha hai tiếng, hỏi:
- Khương đại nhân đói như vậy, muốn ăn trước một bát hay không? Nếu không... sau này sợ rằng chẳng còn cơ hội ăn.
Khương Lê ngước mắt nhìn hắn, trong lòng ngược lại biết hắn vì sao xuất khẩu cuồng ngôn như vậy. Có lẽ hắn nghe ngóng được tin tức Khương nhị công tử "Thông đồng với địch", chuẩn bị một hồi nữa khi đại triều vạch tội nàng.
Lười để ý tới Mạnh Hiến đang mài răng, Khương Lê đứng thẳng sống lưng, chờ thời gian tảo triều.
Phượng Phi Vũ đứng đó khá xa, trông thấy dáng vẻ Khương Lê tựa hồ như đang đói bụng.
Hôm qua chàng vốn cho rằng nàng xử lý xong công sự, sẽ quay trở lại tẩm phòng của chàng, cho nên chàng còn cố ý bảo thị nữ để cửa cho nàng.
Do ban ngày quá mệt mỏi, chàng liền ngủ trước, ai ngờ sáng dậy, bên cạnh trống không. Nhất thời trong lòng chàng cảm giác như mình bị bỏ đói cả ngày, dạ dày trống rỗng, rất không thoải mái.
Mặt khác sau khi rửa mặt, vốn muốn giống như thường ngày, mang theo nàng cùng nhau lên đại triều. Thế nhưng ai ngờ ra khỏi đại môn mới biết, Khương chủ tư nói có một phần công văn bỏ quên ở nha trai, sáng sớm đã ngồi xe ngựa đi lấy công văn thuận tiện trực tiếp lên tảo triều rồi.
Sau khi nhập cung, bởi vì phải xếp hàng chờ tảo triều, Phượng Phi Vũ nhất thời không rảnh rỗi nói chuyện cùng nàng. Chú nữa lúc hạ tảo triều, nhất định phải nói chuyện rõ ràng với nàng, xem nàng đến cùng là muốn nháo thế nào.
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||
Sau khi nhập điện, thông lệ là tế tổ xong, liền đến thời điểm thảo luận chính sự.
Mạnh Hiến quả thật như dự liệu gây khó dễ.
Khương Lê vốn định giải thích một phen, ai ngờ nàng chưa kịp mở miệng, nhị hoàng tử Phượng Vũ đã ra tay trước.
Hắn nhìn hướng về phía Mạnh Hiến cười nói:
- Mạnh đại nhân là nghe tin đồn từ người nào vậy, mà nói huynh trưởng Khương chủ tư tư thông cố quốc. Tên mật thám rõ ràng là do chất tử Khương Chi đưa đến quan phủ, tặc nhân sa lưới, lời lẽ xằng bậy, cắn loạn khắp nơi, sao có thể tin là thật được?
Mạnh Hiến bị nhị hoàng tử mỉa mai một phen, trên mặt tối sầm lại, chỉ cười khan hai tiếng, nói có lẽ bản thân nghe lầm tin tức, cứ vậy vô sự mà chấm dứt.
Cũng không phải hai người kia kẻ hát kẻ giật dây, mà Phượng Vũ hoàn toàn không biết Mạnh Hiến muốn vạch trần Khương Lê.
Hắn trên đường từ Minh sơn trở về ngẫu nhiễm phong hàn, trở lại hoàng cung vẫn chưa từng gặp qua quan viên phụ tá thân cận với mình.
Thế nhưng việc của Khương Chi, ngược lại có nghe mật thám của hắn xếp vào Hình bộ báo cáo qua. Bởi vì chuyện này có liên quan tới Khương Lê, cho nên cũng lưu ý nghe ngóng một phen.
Biết rõ Mạnh Hiến căn loạn không có kết quả, Phượng Vũ là kẻ khéo léo đưa đẩy tất nhiên mừng rỡ làm người thuận tay ban ân tình. Thừa dịp Mạnh Hiến chưa gây ra trò cười cho hắn một cái thang, lại ban cho Khương mỹ nhân một ân tình. Cho dù nàng không yêu hắn, thế nhưng cũng không thể cấm hắn đối tốt với nàng được.
Lòng người đều là m.á.u thịt, Phượng Vũ cũng không tin không làm nóng được trái tim nàng!
Cho nên sau khi không nhẹ không nặng khiển trách Mạnh Hiến, Phượng Vũ liền giương mắt lên, nhìn Khương Lê mỉm cười.
Người này diễn kịch trước mặt mình, Khương Lê cũng nhìn quen, nhưng đưa tay không đánh người mặt cười. Mặc dù biết rõ Phượng Vũ làm bộ làm tịch, thế nhưng nàng cũng phải mỉm cười coi như đáp lại.
Hai mỹ thanh thiếu niên trên triều đình, đón ánh nắng sớm mai hắt vào trong điện, cười một cái quả nhiên làm mọi người lóa mắt.
Thái tử Điện hạ đang đứng ở trên đầu, khuôn mặt tuấn tú lãnh lẽo như hàn băng, quét mắt nhìn qua mọi người trong điện một lượt, ai bị Điện hạ nhìn trúng đều cảm thấy như đao băng phóng tới.
Sau khi thiều gian lên triều kết thúc, mọi người liền kéo nhau đi dùng cháo.
Các thần tử tốp năm tốp ba đi bộ đến trước thiên phòng, lĩnh cháo và trứng muối.
Phượng Vũ xa xa nhìn thấy vạt áo triều phục của Khương Lê, nàng đi khá nhanh, có lẽ là do đói bụng rồi.
Hắn ba chân bốn cẳng, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Khương Lê bên nói:
- Khương chủ tư, cùng ngồi dùng cháo được không? Ta hôm nay có lệnh tùy tùng mang theo đặc sản Úc Nam, là lạp xưởng ướp gia vị sẵn, phối cùng cháo ăn quả là tuyệt hảo.
Khương Lê mỉm cười, nghĩ một đằng nói một nẻo kiếm cớ:
- Lát nữa còn có chuyện cần bẩm báo với Thái tử, cho nên phải ngồi cùng với Điện hạ, nhị hoàng tử ngồi cạnh sợ là không tiện.
Phượng Vũ làm sao không biết nàng đây là lấy cớ qua loa tắc trách, nhã nhặn từ chối, liền bồi thêm:
- Cả ngày đều ở cùng một chỗ với hắn, nói lúc nào chẳng được? Nhất định ngay cả khi dùng điểm tâm cũng phải dính lấy nhau một chỗ... Nàng có biết, trong phủ Thái tử lại sắp có thêm người mới, nàng cứ quấn lấy hắn như vậy, không sợ hắn ngán rồi muốn thay đổi khẩu vị sao?
Hắn vốn cho là mình nói như vậy, Khương Lê ghen tuông sẽ biến sắc mặt, không nghĩ tới nàng nhếch miệng mỉm cười, cố ý đụng vào người hắn, nhỏ giọng nói:
- Ta không biết sao Nhị điện hạ còn rảnh rỗi kiêm cả chức vụ tổng quản phủ Thái tử đấy. Hay là ngài đêm nay cực khổ đại giá quang lâm, trước mặt đại ca ngài bưng khay thẻ thị tẩm, xem xem đại ca ngài lật thẻ bài của ai, tối nay có đổi khẩu vị hay không?
Phượng Vũ liếc mắt nhìn sang, nữ tử này biểu hiện chững chạc đàng hoàng, thế nhưng trong lời nói lại châm chọc hắn là nô tài của Phượng Phi Vũ, quả nhiên là cực kỳ đáng ghét!*
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, mặc dù bị nàng mỉa mai... nhưng hắn đều cảm thấy lộ ra phong tình...
Đúng lúc này, sau lưng Khương Lê có người lạnh lùng nói:
- Khương chủ tư, đang nói chuyện phiếm gì vậy?