Khương Lê thấy hắn cứ ngẩn ra không nói lời nào, không nhẫn nại được nói:
- Xin nhường đường một chút, ngài cản đường dây đo của ta rồi.
Phượng Vũ cúi đầu nhìn xuống dưới chân, thấy mình đang giẫm lên một sợ dây thừng có đánh dấu, thế là vội vàng nhấc chân tránh ra.
Khương Lê cũng không để ý tới hắn, tiếp tục chỉ huy thủ hạ đo đạc, lấy số liệu để chuẩn bị bệ đá, lắp đặt trụ trong hồ nước.
Sau lưng Phượng Vũ là nhóm quan viên địa phương nhất thời ngượng ngùng, thầm nghĩ Khương đại nhân làm người linh hoạt, sao gặp nhị hoàng tử thái độ lại lạnh băng như vậy?
Có người hiểu thế sự, ngược lại lo lắng tới muốn mạng. Bây giờ triều đình tách rời, hai đảng tranh chấp kịch liệt. Vị Khương đại nhân này xuất thân từ phủ Thái tửa, là phái quốc trữ, mà nhị hoàng tử thì được thánh thượng sủng ái, tất nhiên là phái bảo hoàng.
Bọn họ dụng tâm nịnh nọt nhị điện hạ, có thể trở thành đích ngắm cho đảng quốc trữ không? Trong lòng liền thấp thỏm lo âu, âm thầm kêu khổ.
Nhưng Phượng Vũ ngược lại đã quen mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh với Khương Lê, cũng không để ý, chỉ đứng bên cạnh nàng, tò mò cái gì cũng hỏi.
Chỉ một lát đã tới giữa trưa, nên dùng bữa rồi. Những ngày gần đây, Hộ bộ trong kinh thành thi thoảng lại chuyển thuyền đồ ăn tới Hán Dương.
Cho nên trên công trường mấy ngày nay thức ăn được phong phú đầy đủ hơn.
Phượng Vũ vốn muốn cùng Khương Lê dùng bữa, hai người trên đỉnh núi dựng lều nhỏ đầu gối kề nhau, đối mặt dùng cơm, nghĩ thôi cũng thấy trong lòng nhộn nhạo.
Hắn lúc này hoàn toàn không nhớ ra nữ tử này thế nhưng còn là tẩu tử của hắn.
Giữa thiên địa, chỉ còn hắn cùng tú nhi này.
Thế nhưng khi xấu tỳ Thiển nhi của Khương Lê lộ mặt cười quỷ dị. Bưng lên một chậu cháo nát bét, bày ra trước mặt Phượng Vũ, hắn liền nhịn không được nhớ tới chút chuyện cũ không vui. Dạ dày lập tức chua loét, cảm giác buồn nôn dậy lên không kìm nén được liền nôn khan hai tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Thiển nhi một cái, sau đó nghiêm mặt cáo từ.
Nhị điện hạ vừa rời đi, Khương Lê ngược lại hiếu kì nhìn đồ ăn hỏi:
- Cứ vậy mà ăn hả?
Thiển nhi cười nói:
- Còn chưa làm xong đâu, đây là củ cải đường từ trong kinh thành chuyển tới. Chút nữa cho thêm thịt bò gia vị. Khi đầu bếp nấu còn nhào thêm bột mì, rán trong chảo dầu, làm thành bánh bột ngô để ăn.
Nói xong, nàng liền bưng cái chậu lớn kia về phái nhà bếp.
Đuổi được người quấy rối đi, bên tai Khương Lê cũng được thanh tĩnh. Ngược lại là có thể lấy bàn tính ra, gõ gõ tính toán.
Bởi vì ở Hán Dương nàng chuẩn bị đầy đủ, điều động dân tâm, cho nên ở khoản nhân công có thể tiết kiệm được một chút. Hơn nữa công trình còn được rút ngắn lại, khoản ngân lượng hao phí cũng giảm được hơn phân nửa. Nông tư bởi vì thu thuế con tằm mà tích cóp được chút vốn liếng, coi như có thể tạm ứng phó được.
Nhưng trên chuyện ăn uống thì có chút giật gấu vá vai, may mắn còn nhiều hủ tiếu dó Hộ bộ giúp đỡ, cho nên lương thực cũng không bị đứt đoạn.
Nhưng Khương Lê biết, Hộ bộ sẽ không vô duyên vô cớ giúp đỡ nông tư, có lẽ là do Phượng Phi Vũ ra mặt giúp nàng quay vòng.
Thời gian này nàng ở Hán Dương, ban đầu có nhận được một phong thư của Phượng Phi Vũ, mệnh lệnh cho nàng mau chóng trở về, không được tiếp tục tùy hứng.
Thư dùng ngữ khí âm trầm viết. Thế nhưng Khương Lê hồi âm một bức lại dùng ngữ điệu báo cáo cấp trên, giải quyết việc chung. Chỉ tinh tế tường thuật lại những việc mình đã làm sau khi vào Hán Dương, cũng nói nơi đây còn nhiều việc phải làm, không thể rời đi được.
Sau khi gửi bức thư đó đi, phía bên Thái tử cũng không còn thúc nàng hồi kinh nữa.
Khương Lê cảm thấy chuyện này rất bình thường. Phượng Phi Vũ vô luận là kiếp trước hay kiếp này, vẫn là nam tử đặt nặng quyền lực lên hết thảy.
Nếu như nói với Thái tử không phải nàng trốn đến Hán Dương vì tức giận, mà muốn tạo ra chiến tích, Thái tử sẽ lấy quốc sự làm trọng, không quấy rầy công việc của nàng ở Hán Dương nữa.
Mà sau đó đội tàu chuyển vật tư tới, cũng chứng minh điện hạ hài lòng với chính vụ của mình. Cho nên Khương Lê liền an tâm đóng trại, suy nghĩ lại ở đây thêm mấy tháng. Hơn nữa công trình này không phải chỉ xây dựng ở Hán Dương, sau này nàng còn phải thường xuyên di chuyển tới các địa phương khác, tiếp tục giám sát công sự nữa.
Tình yêu nam nữ, quý ở sớm chiều bên nhau. Bây giờ nàng cùng điện hạ cách xa, nhiều ngày không gặp, tất nhiên tình cảm sẽ nhạt như mây khói.
Kỳ thật chỉ cần thái tử không ôm chấp niệm với nàng, thì cách quần thần ở chung thế này mới là vương đạo. Nàng trước khi rời kinh, cũng mượn cớ mua vật dụng, tại cửa hàng lưu lại lời nhắn cho Cơ Vô Cương...
Còn ở công trường Hán Dương, bởi vì lao dịch tới lui đông đúc, nàng cùng thủ hạ Cơ Vô Cương phái tới nhiều lần âm thầm tiếp xúc... Nghĩ tới đây, trong lòng Khương Lê lại an ổn hơn chút.
Con người khi có phương hướng về phía trước, không còn sống trong mê võng. Nên dù có cực nhọc một chút, nhưng Khương Lê lại cảm thấy thời gian trôi qua tự tại hơn khi sống trong thành Lạc An giữa một đám quý thiếp vương nữ.
Nàng tính toán một hồi, sau đó mùi thơm bánh bột ngô từ chiếc lều nhỏ bên kia cũng truyền tới.
Ở công trường Hán Dương đã lâu, Khương Lê càng ngày càng không giống một vương nữ. Đến giờ ăn cơm nàng cũng học theo hương nhân nơi đây. Tìm một mô đất cao, ngồi xếp bằng trên một khối đá phẳng, trong tay bưng chén gỗ đũa trúc, kẹp lấy thịt và bánh bột ngô bắt đầu ăn trưa.
Mùi vị bánh bột ngô với thịt bò khá ngon, chỉ là hơi mặn một chút. Khương Lê ăn một nửa, liền cảm giác có chút khát, hô lớn:
- Thiển nhi, buổi sáng nấu nước đậu xanh còn không? Bưng cho ta một bát.
Đúng lúc này, có người đưa cho nàng một túi nước da trâu tinh xảo, có nạm bảo thạch xung quanh.
Đây không phải đồ vật có thể nhìn thấy ở địa giới Hán Dương!
Khương Lê kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Phượng Phi Vũ mặc trường bào màu đen đang đứng sau lưng nàng.
Chàng cũng giống như Phượng Vũ kia, vừa nhìn thấy da nàng đen đi, khẽ cau mày lại.
Thấy nàng sững sờ không nhận túi nước, Phượng Phi Vũ dứt khoát vặn nắp, đưa túi tới bên miệng nàng.
Khương Lê chợt tỉnh lại, vội vàng buông bát đũa nhận túi nước, thi lễ với Phượng Phi Vũ, nói:
- Điện hạ tới đây, tại sao không cho người thông báo một tiếng?
Phượng Phi Vũ hơn một tháng không thấy người, trong lòng tưởng niệm tràn đầy lồng ngực. Thế nhưng không nghĩ tới, thật gặp rồi, nàng giống như phong thư kia vậy, ngữ khí nhàn nhạt như đang giải quyết việc công, khiến cho trái tim chàng như bị d.a.o đâm.
Kỳ thật, Phượng Phi Vũ một mực không đến, là có chút nguyên do.
Ban đầu, chàng viết thư thúc giục Khương Lê hồi kinh, nàng lại trả lời bằng một phong thư giọng điệu xa cách, khiến Phượng Phi Vũ tức giận muốn nổ cả tâm can.
Thật sự khắp nơi tìm cớ tha thứ cho nàng, thì nàng lại càng khoa trương hơn!
Ngay khi Phượng Phi Vũ chuẩn bị nhấc bút quở trách nàng mau chóng quay trở về, thì Hình tư lại đưa một bộ hồ sơ tới.
Đây chính là hồ sơ về tên mật thám mà Khương Chi giải tới quan phủ.
Mặc dù lúc trước mật thám khai nhận thống khoái, thế nhưng toàn lời nói bậy, dù tra khảo thế nào, vẫn không đổi giọng.
Dựa vào ý tứ chủ tư, vụ án này liền có thể kết án được rồi.
Thế nhưng người phụ trách cùng nhau giải quyết án này là Quý Bỉnh Lâm lại không đồng ý kết án. Lấy thời khai của mật thám kia, phái người tới Ba quốc dò xét.
Đoạn đường này truy tra, ngược dòng từ Ba quốc, vậy mà kiểm chứng được tên này là gia nô của Thân gia. Chuyện kế tiếp, liền có chút náo loạn.
Thân Ung trước mặt sứ giả Đại Tề tỏ vẻ thuần lương vô tội, trực tiếp nói bản thân chẳng phái nô tì nô gia nào đi Tề quốc đón đại vương tử trở về cả. Mà người phụ trách tiếp đãi sứ giả chính là Cơ Vô Cương, hắn không phải kẻ ăn chạy, tiếp tục truy tiếp. Cuối cùng còn bắt được cả thê tử và con cái của mật thám kia tới, mang về Tề quốc đối chất.
Cuối cùng mật thám kia trông thấy cả nhà đều bị bắt về Đại Tề, nước mắt chảy ngang, không còn cứng miệng được, đành khai nhận là do Thân Ung sai sử hắn tới giả truyền ý chỉ Ba vương, lừa gạt Khương Chi về nước, sau đó nửa đường hãm hại.
Mà về phần khi hắn bị bắt, lời khai của hắn đều là do Thân Ung dùng gia quyến của hắn áp chế, lệnh hắn nếu bị bắt phải khai thế nào.
Quý Bỉnh Lâm cảm thấy thẩm vấn đến đây, mới xem như rõ ràng, thế là lập hồ sơ giao cho chủ tư kết án, chỉnh lý thành quyển, lại gửi một bản sao đến phủ Thái tử.
Tóm lại, hôm đó khi nhận được hồ sơ, phủ Thái tử coi như bớt được một khẩu phần lương thực. Phượng Phi Vũ trọn vẹn một ngày nửa hạt cơm cũng không nuốt trôi.
Chàng ngôi yên ở thư phòng, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại cảnh hôm đó Khương Lê trước mặt chàng nghẹn ngào nhận tội.
Khi đó chàng còn cho rằng nàng ỷ sủng sinh kiêu, bị hắn nhìn thấu quỷ kế, liền thút thít cầu xin chàng tha thứ. Buồn cười là khi đó chàng còn kiêu ngạo rằng bản thân không bị nước mắt của nàng đả động.
Bây giờ nghĩ lại, Khương Lê của chàng là ủy khuất đến cỡ nào, cuối cùng lại còn khiêm nhường cúi xin chàng tha thứ khoan dung...
Hình ảnh kia, vô số lần chiếu lại trong đầu Phượng Phi Vũ, thật sự luấn quấn khiến cho Phượng Phi Vũ đau lòng.
Vụ án này Hình tư tra được như vậy, chàng tất nhiên hiểu được nguyên do. Nghĩ cũng đúng, Ba quốc kia là hố lửa, Khương Lê sao có thể chủ động liên hệ đám lão thần muốn trở về. Ngược lại Thân hậu và Thân Ung thực đáng hận, rắp tâm hại người, chụp bô lên đầu hai huynh muội Khương Lê.
Càng đáng hận hơn là, tại sao trong lòng chàng lại nổi lên nghi ngờ, nghĩ rằng Khương Lê mốn rời khỏi chàng, nên vụng trộm dùng xảo kế?
Còn bản thân Khương Lê vì sao hàm oan vẫn thừa nhận, cũng không khó lý giải.
Phượng Phi Vũ rốt cục lĩnh ngộ được, nữ tử kia sau lưng chàng cẩn thận từng bước, nàng ẩn giấu bao nhiêu sợ hãi?
Nàng... Đến cùng là yêu chàng nhiều một chút, hay là sợ chàng nhiều hơn chút?
Cuộc đời Phượng Phi Vũ làm việc gì đều không hối hận, càng không có chuyện thành tâm nhận lỗi với người khác. Thế nhưng lần này vì trách lầm tiểu trắc phi, khiến cho Phượng Phi Vũ ngày đêm ăn không ngon ngủ không yên.
Khương Lê tức giận rời kinh, liền có thể hiểu được. Nàng chịu oan uổng lớn như vậy, trong lòng chắc sẽ rất khó chịu?
Phượng Phi Vũ nhất thời không muốn giục Khương Lê hồi kinh nữa, chỉ có thể phái người không ngừng yên lặng tìm hiểu tình hình gần đây của Khương Lê, và công sự ở Hán Dương.
Nói thật ra, lúc trước mặc dù Khương Lê nói rời kinh ban sai, nhưng trong lòng chàng cũng không có hi vọng nàng làm được thành tích gì. Nếu có cũng là do thủ hạ đắc lực bên cạnh mà thôi. Có phụ tá cùng nhau giải quyết, có lẽ cũng không xảy ra sai lầm gì.
Thế nhưng sau khi nghe người báo cáo lại, Phượng Phi Vũ thân là quốc trữ, cũng không thể không thừa nhận, cả triều văn võ gộp lại, không có mấy người có được năng lực nhạy bén như Khương Lê.
Nếu như nàng không phải thân nữ nhi, chắc chắn là kẻ trời sinh làm quan.
Nghĩ như vậy đến, Phượng Phi Vũ chẳng biết tại sao, trong lòng càng trở nên bất an.
Vốn cho là khoảng một tháng nàng sẽ hồi kinh, cho nên Phượng Phi Vũ lệnh đưa một thuyền vật tư tới, cũng coi như giúp Khương Lê giải tỏa nỗi lo lắng, tận lực xử lý chuyện ban sai.
Dựa vào trí thông minh của nàng sao có thể không lĩnh ngộ ra, đây là mình đang chủ động lấy lòng nàng? Phượng Phi Vũ cảm thấy nàng hết giận, cũng sẽ trở về thôi.
Thật không nghĩ đến, một tháng trôi qua, nàng vẫn không có dấu hiệu trở về, Phượng Phi Vũ cũng không nhịn được nữa, liền tự mình đến tìm.