Ở Dương phủ uống một bụng nước cam ép, chua chua ngọt ngọt, sau khi tắm xong, nàng đã đói muốn xỉu luôn.
Khi còn làm việc tại Hán Dương cả ngày công vụ vất vả, hao tổn tinh thần, cho nên từ lúc trở về kinh thành nàng ăn uống có khẩu vị hơn nhiều.
Phượng Phi Vũ bình thường khi tới biệt quán, đều mang theo Khương Lê tới đây, cho nên đầu bếp nơi này đều biết khẩu vị của Dao cơ.
Điện hạ từ sớm đã sai người báo trước, trù phòng đều chuẩn bị đầy đủ những món Dao cơ thích ăn.
Đùi dê nướng hồ tiêu, vừa tươi ngon lại thơm lừng, cắt thành từng phiến mỏng, chấm muối ăn.
Tôm bóc vỏ, bổ đôi lưng nhét thêm tỏi, cho vào chảo dầu chiên vàng, giòn xốp ngay cả đuôi tôm cũng ăn được.
Phượng Phi Vũ thấy Khương Lê từ Hán Dương trở về gầy đi trông thấy, còn đặc biệt phân phó đầu bếp nấu thêm canh giò heo hầm táo đỏ bồi bổ cho nàng. Khương Lê sợ ngấy không thích uống, nhựng bị Phượng Phi Vũ khuyên mãi mới uống nửa bát.
Phượng Phi Vũ mang nàng tới đây, muốn hai người yên tĩnh cùng nhau vài ngày, thế nhưng ăn no rồi, Khương Lê liền muốn báo cáo chuyện công vụ với chàng.
Công trình thuỷ lợi ở Hán Dương tu kiến xong, sau đó ở các châu quận đều lần lượt phải khởi công xây dựng, thế nhưng... nông tư không có tiền.
Khương Lê không thể không nói với Phượng Phi Vũ.
Nhưng nàng biết, trong tay Phượng Phi Vũ cũng chẳng dư dả. Kênh đào khởi công lúc đầu xuân, đoạn kênh đào phía Cao Ly đã được khơi thông, có thể thu được chút tiền, thế nhưng vẫn cần thời gian.
Bất quá Phượng Phi Vũ ngược lại đều có tính toán từ trước, chỉ bảo Khương Lê chờ thêm một thời gian.
Khương Lê nhất thời hiếu kì, liền hỏi liên tục. Phượng Phi Vũ cũng không giấu diếm, nói chàng sau khi trở về phải chú tâm vào Binh bộ. Nguyên do bởi vì ở Bắc Hồ, nơi đó người Nhung chia làm mấy bộ lạc, có quan hệ giao hảo với Đại Tề chỉ là bộ lạc Á Minh, thỉnh cầu Đại Tề chi viện bình định nội loạn.
Thế nhưng Đại Tề xuất binh cũng không phải đơn thuần dựa vào tình nghĩa liên bang. Sau khi bình định phản loạn xong, bộ lạc Á Minh sẽ báo đáp Đại Tề bằng ba quận phía tây nam Bắc Hồ.
Ba quận này chính là ngày trước tiền triều buộc phải cắt cho Bắc Hồ. Nếu thực sự có thể lấy lại, thuế má thuộc ba quận đó tất nhiên cũng là của Tề quốc. Lúc đó Binh tư thu thuế, Phượng Phi Vũ đã tính toán xong, sẽ thu vào tay mình, vậy thì ít nhất trong ba đến năm năm chàng làm gì cũng không cần giật gấu vá vai nữa.
Khương Lê nhét một miếng thịt dê lớn vào miệng mình, vừa nhai nuốt vừa che giấu nội tâm đang kích động.
Nội loạn Bắc Hồ ở kiếp trước cũng phát sinh. Lúc đó Thái tử bị phái đi chi viện Bắc Hồ, nhưng không phải do Thái tử tự nguyện, mà do Hoàng đế bức bách, dụng ý làm tiêu hao vây cánh của phe Thái tử trong quân đội.
Trận chiến này kéo dài gần nửa năm mới chấm dứt, trong nửa năm đó Phượng Phi Vũ kéo thân thể bệnh tật, đứng vững loạn trong giặc ngoài, vượt qua dự liệu của mọi người khải hoàn trở về.
Đương nhiên, trận chiến này khiến cho thực lực của Thái tử tăng lên nhiều, bồi dưỡng đề bạt rất nhiều mãnh tướng - nữ tướng quân Bạch Thiển chính là một vị trong đó...
Nửa năm, đối với Khương Lê thế là đủ rồi!
Chỉ cần Thái tử rời kinh nửa năm, nàng liền có thể thong dong xử lý xong mọi chuyện.
Đương nhiên nàng cũng có một tia tiếc nuối, vốn nữ tướng quân chiến đấu anh dũng trong trận chiến này, hiện nay lại đang ngồi bên ngoài dùng chuỳ nhỏ gõ tuỷ xương cho nàng ăn.
Nghĩ một lúc, Khương Lê mở miệng nói:
- Thái tử cần dùng binh, nhất định nhu cầu cấp bách cần hổ tướng, tuyển chọn một số người mới, không biết thái tử cảm thấy Bạch Thiển như thế nào?
Phượng Phi Vũ cũng biết, Khương Lê kỳ vọng rất lớn vào thị nữ của mình. Cũng không biết thị nữ này đầu óc chậm hiểu này làm gì lại khiến Khương Lê một mực khăng rằng nàng ta có tài thống soái. Hơn nửa số binh thư trong phòng chàng, đều bị Khương Lê dùng để bồi dưỡng nữ tướng quân.
Thấy nàng dụng tâm như vậy, Phượng Phi Vũ cũng từng muốn cho nàng chút mặt mũi, âm thầm khảo sát Thiển nhi.
Kết quả, sự thật chứng minh, những binh thư đều cho chó ăn vào bụng cả rồi. Thiển nhi trả lời râu ông nọ cắm cằm bà kia, cuối cùng còn ảo não hỏi chàng, bản thân làm sai chỗ nào sao? Khiến cho Điện hạ và tiểu chủ tử đều giống nhau, dùng binh thư chèn ép nàng.
Phượng Phi Vũ khi đó liền nhận định, Khương Lê là mèo mù đụng chuột chết, tiến cử Quý Bỉnh Lâm là bậc đại tài, nhưng nàng thật không có đôi mắt của Bá Nhạc, nhìn Bạch Thiển đích thật là nhìn lầm rồi.
Hơn nữa hiện tại vừa nghe xong tiểu chủ tử trước mặt Thái tử tiến cử mình đi đầu quân nơi Bắc Hồ chinh chiến, Thiển nhi đang ngồi cạnh cửa liền ghé mặt vào phòng, ánh mắt ai oán giống như chó con bị chủ nhân vứt bỏ.
Phượng Phi Vũ không thích nhìn khuôn mặt doạ người của Thiển nhi ở cạnh cửa dò xét, liền thản nhiên nói:
- Thiển nhi võ nghệ cao cường, ở bên cạnh nàng Cô mới yên tâm được, cho nên tạm thời cứ để Thiển nhi theo hầu nàng đi.
Thiển nhi nghe thấy Thái tử nói vậy thái tử, tâm tình yên ổn, vui vẻ quay mặt lại, tiếp tục dùng chuỳ nhỏ gõ tuỷ xương.
Khương Lê cũng c.h.ế.t tâm, đành im lặng tiếp tục ăn cơm.
Sau khi Khương Lê ăn no, Phượng Phi Vũ liền không khách khí cũng nên tới lúc cho chàng ăn rồi.
Khương Lê tắm rửa sạch sẽ, trên người có mùi hương khoan khoái ngọt ngào, khiến chàng không thể kìm chế được.
||||| Truyện đề cử: Song Trùng |||||
Đáng tiếc do nhiều ngày không ở gần nhau, con người càng dễ mệt mỏi, Phượng Phi Vũ còn chưa kịp làm gì, Khương Lê đã bị chuột rút khóc nấc lên.
Chạm vào bắp chân căng cứng, đúng là bị căng cơ, Phượng Phi Vũ vội vàng xoa bóp cho nàng, không nhịn được trách móc:
- Cô để nàng ra ngoài, làm hao mòn sức khoẻ, tại sao tới đó lại không tự biết chăm sóc bản thân chứ? Nhất định phải tới nơi hoang vắng kia, khiến cho...
Kết quả chàng còn chưa trách cứ xong, liền bị đôi môi anh đào của Khương Lê chặn lại. Phượng Phi Vũ biết rõ bản thân bị nàng mê hoặc để cho qua chuyện, nhưng vẫn chìm đắm không thoát ra được, liền ôm lấy nàng, hai người gắn bó dây dưa một chỗ...
Hai ngày sau, chính là ngày đại triều, Thái tử và nàng cùng nhau dậy đi tảo triều.
Lần này đại triều có đại sự, chính là chiến sự Bắc Hồ. Nếu có thể thu lại ba quận biên giới, đối với đại triều chính là đại hỉ sự, khiến lòng người phấn chấn. Chỉ là có vài thàn tử cho rằng chi viện cho tộc Á Minh hao tổn thời gian binh lực, ảnh hưởng tới quốc lực Đại Tề, cho nên khiến cho các đại thần tranh luận không dứt.
Nhưng quốc sự bậc này, những người có thể nêu ý kiến đều là nhóm công khanh đứng đầu triều đình.
Nhóm quan lại đứng cuối hàng đều là triều thần không đủ phẩm giai, lòng mang quốc sự chú ý lắng nghe đám công hầu tranh luận chắc chỉ có Quý Bỉnh Lâm.
Còn đám quan văn ví như Khương Lê trông coi nông tư, bị đám võ tướng không ngừng đẩy ra phía sau, chốc lát đã bị dồn xuống cuối hàng, có thể trở thành tiểu sai mở cửa được rồi.
Đậu Tư Võ gần đây được Thái tử đề bạt, cũng lăn lộn tới Binh tư. Hắn khó khăn đứng ở vị trí thứ ba từ cuối hàng lên, gần ngay sát Khương Lê.
Vị trí Khương Lê đứng cách xa hoàng đế, liền nhỏ giọng hỏi Đậu Tư Võ tại sao không đứng ở gần phía trên.
Đậu Tư Võ lắc đầu nói:
- Bọn họ tranh luận cái gì ta nghe đều không hiểu, có đánh trận đưa ta đi cùng là được, ta sẽ kiến công lập nghiệp, tự mình mở phủ trạch, miễn cho phụ mẫu tiếp tục quản ta.
Khương Lê nhớ tới chuyện Đậu gia tìm người làm mai cho Đậu Tư Võ, liền hỏi thăm.
Đậu Tư Võ trừng mắt nhìn nàng, thấp giọng nói:
- Ngươi còn không biết người trong lòng ta là sai sao? Nương ta giới thiệu những tiểu thư kia người đều như giấy dán, ta không thích!
Khương Lê cảm thấy hắn lộ ra tính trẻ con, là một loại người giống nam tử danh môn như Tần Chiếu, cuối cùng hắn vẫn phải thuận theo phụ mẫu hay sao? Huống chi là Đậu Tư Võ?
Đậu Tư Võ thấy Khương Lê không tin, liền cúi đầu sát bên vai của nàng, len lén nói:
- Hôm đó cha ta muốn làm chủ một mối hôn sự, ta biết được lập tức mài một thanh d.a.o bổ củi to, cởi quần trước mặt cha nương, nói rằng nếu còn ép nữa ta sẽ tự cung. Nương ta nghe vậy liền bị doạ trợn trắng mắt, từ đó về sau không dám nhắc lại chuyện này nữa.
Đâu chỉ phụ mẫu của hắn, Khương Lê cũng bị chấn kinh, khó trách hôm qua Thiển nhi nói thầm với nàng, nghe hạ nhân trong phủ nghị luận, người Đậu gia âm thầm tới tìm quản sự phủ Thái tử mượn lang trung tới xem mạch cho Đậu Tư Võ. Hình như đầu óc hắn có chút vấn đề. Hoá ra là do hắn làm ra chuyện điên cuồng như vậy.
Nhưng vì Thiển nhi, nàng ngược lại lắm miệng hỏi một câu:
- Vậy... cái kia... cắt chưa?
Đậu Tư Võ lòng vẫn còn sợ hãi nói:
- Cha ta cũng phát điên luôn, thấy ta hạ đao mà không ngăn cản lại. Cho tới khi ta dùng sức, rách da đổ m.á.u ông mới lao tới đoạt đao. Đau.... đau cả trứng... Ngươi là nam nhân nhất định hiểu được cảm giác đó!
Khương Lê không có vật đó, làm thế quái nào hiểu được? Chỉ là không nhịn được ánh mắt liếc xuống dưới nhìn xem Đậu đồng môn có còn khoẻ mạnh hay không.
Đậu Tư Võ cũng hào phóng, tựa hồ sợ Khương Lê trở về nói linh tinh gì với Thiển nhi, liền vô tư nói:
- Thực ra là vẫn còn! Nếu không, chút nữa hạ triều, ta cùng huynh đệ ra ngoài, ta cho ngươi xem một chút cũng được.
Khương Lê lập tức quay mặt đi chỗ khác, hắn không biết xấu móc vật đó cho người ta nhìn, câu đó ngay cả Thái tử chung chăn gối lâu như vậy cũng chưa từng nói với nàng đâu! Tên Đậu Tư Võ này còn dám nói vậy.
Tới lúc hạ triều, Thái tử ngay cả cháo cũng không dùng, lập tức mang theo mấy vị tướng quân vào thư phòng Hoàng đế tiếp tục thương nghị chiến sự Bắc Hồ.
Quý Bỉnh Lâm thì mời Khương Lê và Đậu Tư Võ cùng nhau ngồi chung ăn cháo.
Nếu thu hồi được ba quận, thực sự là việc chấn động lòng người. Quý Bỉnh Lâm không nhịn được hưng phấn ngồi nói chuyện với mọi người về việc này.
Một vị đại nhân bên Hộ bộ lại khoát tay:
- Quý đại nhân đúng là trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, nhưng lại không suy nghĩ chu toàn, khi tảo triều tại sao lại có nhiều vị lão thần phản đối như vậy, đánh trận chính là hao phí bạc, quốc khố trống rỗng, lấy cái gì ra bù vào?
Quý Bỉnh Lâm không nói gì, hắn mặc dù thân ở Hình tư, cũng biết được quốc khố Đại Tề thiếu thốn, tuy nhóm công hầu đề giàu chảy mỡ, thế nhưng động đến tiền bạc thì lại vắt cổ chày ra nước.
Thừa dịp mấy người nói chuyện không ăn, Khương Lê vừa chọn trứng mặn, vừa lơ đẵng nói:
- Triều cống không phải sắp đến hay sao? Các nước dâng cống vật tới tăng lên một chút, chẳng phải là đủ rồi à?
Vị đại nhân bên Hộ bộ hơi kinh ngạc nhìn Khương Lê một chút. Hắn biết Khương Lê chính là xuất thân chất tử Ba quốc, mặc dù không có cơ hội về nước, nhưng Ba quốc cũng là một trong những nước phải triều cống.
Khương công tử lại đề nghị như vậy, nếu bị phụ vương hắn biết được, chẳng phải tức giận muốn tắt thở sao?
Nhưng đề nghị của Khương chủ tư, hoàn toàn có thể thực hiện, hai vị hộ tư đại nhân như có điều suy nghĩ, chuẩn bị trở về bẩm báo với Chủ tư.
Khương Lê không nói thêm gì nữa, chỉ tinh tế nhấc chén cháo lên.
Kỳ thật dù cho nàng không nói cho hai vị đại nhân lời này, thì về sau triều cống của các nước vẫn phải tăng thêm.
Kiếp trước vào lúc này tình hình Đại Tề còn gian nan hơn nhiều. Khi đó bởi vì Phượng Phi Vũ gặp chuyện, đầu tiên là chinh phạt Nam man, sau đó liên tiếp dụng binh, rồi tiếp ứng Bắc Hồ, triều cống các nước đã sớm tăng từ lâu.
Bởi vì triều cống dâng cao, nhiều tiểu quốc không chịu đựng nổi, mới nháo lên kết minh với Lương quốc. Cho tới tận khi Lương quốc sánh vai ngang hàng với Đại Tề, hai nước vẫn không ngừng tranh bá.
Chỉ là kiếp này, nhiều chuyện phát sinh đều bị thay đổi, Khương Lê không biết con đường phía trước thế nào, chỉ có thể xem xét thời thế, đi một bước tính một bước.