Một năm gần đây, Phượng Phi Vũ say mê quyền mưu, tỉ mỉ bố trí, nắm lấy thời cơ đăng cơ làm đế.
Đồng thời chiếm đoạt Ngụy quốc, quảng nạp quốc thổ, giải quyết tai hoạ ngầm bên trong Tề quốc.
Trong lòng của chàng như gương sáng, việc cần phải làm thật sự quá nhiều, không nên làm chuyện dư thừa là dịch dung chạy đến tiểu quốc xa xôi hẻo lánh như Ba quốc.
Thời gian một năm, chàng một mực ép buộc chính mình không được quan tâm bất cứ điều gì về Khương Lê. Thực sự chàng đã làm được, cũng nhận định trái tim mình tĩnh lặng như nước.
Một nữ nhân không cần mình, trăm phương ngàn kế rời đi, làm nam nhân cũng nên bày ra tư thái khinh thường nên có.
Đợi sau này chàng bình định tứ phương, chiến kỳ Đại Tề cắm đầy bốn phía quanh Ba quốc, để nữ nhân kia quỳ trước mặt chàng, nhìn nàng hối hận vì lúc trước đã dứt khoát rời khỏi chàng.
Thế nhưng vừa nghe nói Ba quốc tổ chức hội minh. Ba vương sẽ mang theo hoàng thất xuất hiện tại Mai thành. Phượng Phi Vũ ở ngay tại biên cương cuối cùng vẫn không nhịn được. Chàng phái Quý Bỉnh Lâm đến đây, còn để cao thủ giang hồ dịch dung mình thành người khác, bí mật tới nhìn nữ tử chàng nhớ nhung đã lâu.
Nhưng Phượng Phi Vũ tuyệt đối không ngờ rằng, nữ nhân kia vậy mà sinh con!
Nếu không phải trên yến hội nghe người ta nhỏ giọng nghị luận, vương nữ Ba quốc chưa lập gia đình mới sinh con không được bao lâu, vậy mà thân hình lại khôi phục mê người như thế. Chàng vậy mà không hay biết chút tin tức nào về việc nữ nhân này sinh con.
Khi chàng nghe tin này, lớp dịch dung thoa trên mặt run rẩy tới mức muốn thay đổi hình dáng. Trong lòng chàng kích động, thầm nghĩ có phải khi Khương Lê âm thầm rời đi đã mang thai, vụng trộm sinh hài nhi cho chàng?
Thế nhưng đây chỉ là ý nghĩ xa xỉ, bị đập vỡ nát khi chính tai chàng nghe Khương Lê phủ định.
Hiện tại chư quốc đang tranh bá, quyền mưu giang sơn, tất cả đều không ép được lửa giận trong lòng Phượng Phi Vũ, chàng lập tức sai người triệu toàn bộ thị vệ tiềm phục tại Ngưỡng thành tới.
Khi ám hiệu phát ra, mấy thị vệ vốn đang ở trong doanh trại Ba quốc lập tức tới gặp Tân đế.
Nói thật ra, Phượng Phi Vũ nhìn quân phục trên người họ liền thấy chướng mắt. Đang định khiển trách, liền có thị vệ gan lớn nơm nớm quỳ xuống nói là vương nữ thấy bọn họ sống vất vưởng ngoài phủ, thương hại bọn họ không có chỗ ăn ở, mới tạm thời an bài họ giữ chức vụ trong quân doanh. Nghe đến đây Phượng Phi Vũ liền không nói được gì nữa.
Dù sao lúc trước chàng đã nói rõ về sau nếu không có sự cho phép, không được truyền lại bất cứ tin tức gì của Khương Lê.
Kết quả mấy thị vệ đều sắp c.h.ế.t đói tại Ba quốc, cũng không dám quay lại Tề triều. Cho nên giờ chàng cũng chẳng thể trách họ tuỳ cơ ứng biến, không báo chuyện Khương Lê sinh con cho chàng.
Hỏi han mấy thị vệ xong, tính toán thời gian sinh hài tử của nàng có vẻ như đứa bé đó là của chàng. Nhưng thị vệ lại nói, bà đỡ từng bảo hài nhi sinh không đủ tháng, sớm hai tháng cho nên yếu ớt hơn bình thường, vì vậy thời gian này không được tuỳ ý mang ra ngoài.
Lại tinh tế hỏi thêm một chút, có khả năng cùng Khương Lê thông dâm nhất chỉ có tên Cơ Vô Cương kia.
Phượng Phi Vũ thế nhưng lại nhớ kỹ người này. Ngày trước khi ở Lạc An hắn ta cố gắng lại gần Khương Lê, chàng liền nhận ra hắn không phải thứ tốt đẹp gì. Vậy mà chân trước vừa rời Lạc An, chân sau đã không kịp chờ vội có gian tình với nhau.
Phượng Phi Vũ lười hỏi thêm, một năm tu thân dưỡng tính, tận lực quên lãng, tất cả hân hoan khi nhìn thấy tiểu nữ tử chàng thương nhớ đều sụp đổ.
Chàng không hỏi tới nàng, là để nàng và chàng suy nghĩ lại xem, rốt cuộc chàng bỏ lỡ điều gì mà khiến nàng phải trở về nơi thâm sơn cùng cốc, cùng gian phu sống tháng ngày tươi đẹp?
Quý Bỉnh Lâm từ lúc thấy hoàng đế triệu kiến thị vệ liền kinh hãi đứng nép một bên. Nghe thị vệ đáp lời, nhìn hoàng đế sau mỗi câu nói long nhan lại thêm phẫn nộ mà tâm thần hoảng hốt.
Quý đại nhân thật đúng là thay bằng hữu cao sơn lưu thủy toát đủ một thân mồ hôi lạnh.
Từ khi Phượng Phi Vũ đăng cơ tới nay, hỉ nộ ngày càng không hiện ra mặt. Mặc dù nghe nói Khương Lê sinh con khiến người ngoài như hắn cũng cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh. Vậy mà Thánh thượng chỉ phất tay cho thị vệ lui xuống xong trầm tư không nói, nhưng trong mắt sát khí lan tràn...
Hội minh cũng chỉ diễn ra một ngày, các vị quốc quân cũng không dám lưu lại quá lâu trên quốc thổ nước khác.
Khi đêm xuống, có rất nhiều quốc quân đã lên đường trở về nước.
Khương Lê nghe lễ quan bẩm báo nhóm quốc quân nhóm rời đi, trong lòng âm thầm thở dài nhẹ nhõm.
May mắn khi sứ giả Đại Tề tới, làm đảo loạn thế công tạo áp lực cho mấy tiểu quốc nhỏ của Lương quốc. Nếu không chỉ sợ năm nay Ba quốc tiến cống có khi phải tăng lên mấy lần so với năm ngoái.
Có Tề triều uy hiếp, Lương quốc tất sẽ tăng tốc khuếch trương thanh thế.
Mặc dù dân chúng Ba quốc tin tưởng vững chắc được Đại Tề phù hộ, nhưng trong lòng nàng biết rõ, Phượng Phi Vũ cho dù đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân thì cũng lười quản mấy chuyện này của Ba quốc.
Đợi khi nàng quay lại Ngưỡng thành, tin tức phụ vương qua đời cũng không thể giấu diếm được nữa, lúc đó Lương quốc có nhân lúc cháy nhà hôi của hay không... là điều khó nói...
Khương Lê đầy bụng tâm sự, nhưng cũng đi một bước tính một bước. Chuyện đó khi quay về sẽ tính sau. Hiện tại chuyện cần làm là quét sạch thế lực Thân gia, chỉnh đốn quân vụ, an ổn triều cương.
Đang nghĩ ngợi, lại nghe Thái tử Lương quốc Lưu Bội đến đây cầu kiến, muốn gặp Ba vương đang "Dưỡng bệnh".
Khương Lê để huynh trưởng Khương Chi ra mặt thay, lấy lí do thân thể phụ vương suy yếu không thể gặp khách mà từ chối.
Lưu Bội tới bái phỏng không phải chuyện khác, mà chính là muốn nói với Ba vương chuyện đề thân với vương nữ Khương Lê.
Vì biểu hiện thành ý, hắn còn nói nếu thông gia, quan hệ giữa Ba quốc và Lương quốc sẽ là liên bang. Không cần như trước kia tính toán chuyện giao nộp phí tổn mượn binh. Hơn nữa hai nước có thể gắn bó cùng tồn tại như răng với môi, Lương quốc sẽ bảo hộ Ba quốc cùng trường tồn.
Lưu Bội từ trước đến nay là người có lễ độ, nếu như cầu hôn, tất nhiên không thể bày ra tư thế cường quốc với Ba vương.
Chẳng những mang lễ vật dưỡng sinh cho Ba quốc làm cống phẩm, quà cho ấu tử và vương nữ đều chuẩn bị đầy đủ.
Trong đó có một con ngựa gỗ, là thứ thích hợp làm đồ chơi cho trẻ nhỏ. Trên thân ngựa còn bố trí cơ quan, nếu trẻ nhỏ cưỡi lên, chân làm bàn đạp, liền có vô số ngựa nhỏ phía sau chạy theo.
Mấy cái đồ chơi tinh xảo như vậy đặt ở trên kệ bán đều là giá trên trời.
Lưu Bội tâm tư linh hoạt, cũng biết rõ Khương Lê không cần kì trân dị bảo. Nàng trước kia có quan hệ tốt với Thái tử Tề triều, còn huyên náo dứt áo ra đi. Nói chung là do Phượng Phi Vũ nghĩ gạo đã nấu thành cơm, khinh mạn vị chất nữ tiểu quốc này.
Hắn lần này cầu hôn cũng không phải nói đùa, quả dùng mười phần thành ý muốn đưa nàng về Lương quốc, còn nói sẽ coi hài nhi của nàng như nhi tử thân sinh của mình.
Mặt khác lần viếng thăm này cũng đánh tiếng cho mấy công tử quốc quân nước khác biết. Lưu Bội hắn đã nhìn trúng đại vương nữ Ba quốc, mấy kẻ không đủ phân lượng không cần có tâm tư khác.
Mai thành quá nhỏ, hành cung an trí khách quý cũng chỉ có mấy cái.
Lưu Bội một đường rêu rao, lễ giá đỡ mấy chục gánh đi gặp nhạc phụ đại nhân tương lai, khiến đám công tử thị vệ các nước đều ùa theo phía sau xem náo nhiệt.
Có kẻ lớn tiếng, ghen tị nói:
- Lưu công tử đúng là kẻ háo sắc, biết rõ vương nữ kia chưa lập gia đình đã sinh con cũng nguyện ý cưới? Lương quốc không có nữ nhân hay sao?
Mặt khác có người cười nhạo:
- Vị Khương cơ nhan sắc nghiêng thành há người bình thường có thể so bì? Buổi sáng nay ta thấy công tử ngài cũng nhìn nàng đăm đăm đó thôi. Nàng xinh đẹp như vậy, đừng nói mới sinh một hài nhi, cho dù sinh thêm vài đứa cũng có người nguyện ý nuôi, lo gì không gả được...
Dưới tiếng nghị luận ồn ào, Quý Bỉnh Lâm cũng chắp tay sau lưng đứng trong sân lắng nghe, còn Phượng Phi Vũ đã khôi phục dung mạo đang đứng ngay bên cạnh hắn.
Quý đại nhân nghe xong trong lòng dâng lên căm phẫn, Cảm thấy Lưu Bội đúng là kẻ tiểu nhân không nhìn lại xem hắn ta mấy phân mấy lượng.
Lưu Bội cảm thấy mình nơi nào xứng với vương nữ Khương Lê? Bàn về bộ dáng hùng thao vĩ lược tất cả đều không bằng đương kim thánh thượng Đại Tề! Vậy mà cũng dám mặt dày đi cầu thân?
Trong lòng đang nghĩ ngợi, hắn chợt quay người muốn mời thánh thượng trở về nghỉ ngơi, không cần đứng đây xem màn xốc nổi khoe khoang này của Lưu Bội.
Nhưng ai biết xoay người lại, thánh thượng và cả hộ vệ đứng cạnh hắn đều đã biến mất...
Bởi vì có Khương Chi ứng phó với Lưu Bội, Khương Lê dứt khoát không lộ diện.
Bảo Lý là đứa bé ngoan, trong tháng ăn uống đầy đủ, cái gì cũng không thiếu nên cũng không quấy người. Hiện nay đã được ba tháng, cho nên giữa đêm cũng không cần b.ú sữa.
Khương Lê mấy ngày nay mệt nhọc, cho Bảo Lý ăn no, dỗ ngủ xong, liền phân phó mấy ma ma ôm nhóc tới phòng sát vách ngủ.
Trong đêm có ba ma ma thay phiên nhau trông hài nhi, thay tã, nếu đói tỉnh liền ôm qua phòng Khương Lê cho ăn.
Vừa nằm xuống, cả một ngày mệt mỏi khiến nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là ngủ một hồi, nàng đột nhiên cảm thấy mình phảng phất như được bao bọc trong một cỗ ấm áp, quanh thân được ôm lấy... hơi ấm lan tràn tới mặt, có thứ gì đó vuốt ve trên môi nàng, lại tiếp tục tiến tới.
Không biết tại sao, loại cảm giác này vô cùng quen thuộc, khiến cho tâm tình nàng trở lên vui vẻ.
Khương Lê đang mơ màng ngủ, thuận theo cảm giác thở dài thoải mái, giơ tay ôm thật chặt lấy thứ trước mặt...
Vật trên miệng nàng tựa hồ giật mình, hơi rời đi, thế nhưng bị cánh tay của nàng ôm chặt lại, liền tiếp tục dán lên môi nàng, càng thêm quấn quýt...
Cảm giác này thật sự quá chân thực, lại càng khiến nàng trầm mộng, khi đầu lưỡi của nàng bị hung hăng mút chặt, nàng rốt cuộc mới thanh tỉnh một chút.
Khi Khương Lê rốt cục ý thức được thứ đè ép trên người mình là một nam nhân hàng thật giá thật, quả nhiên bị doạ cho kinh hãi!
Thế nhưng còn chưa kịp kêu lên, môi liền bị nam nhân đó che lại, sau đó âm thanh trầm thấp vang lên:
- Chớ hô, ngay cả ta cũng không nhận ra sao?
Tiếng nói quen thuộc vang lên bên tai, Khương Lê liền run lên.
Lúc này, nàng đương nhiên nhận ra nam nhân này là ai! Nhưng bởi vì biết rõ là ai nàng càng muốn kêu lên, người vốn phải ở ngoài ngàn dặm, tân đế trong đô thành Lạc An, tại sao lại có thể ở đây bò lên giường nàng được?
Chàng... Đây là chuẩn bị đến tự mình bóp ch.ết nàng sao?
Phượng Phi Vũ lúc này bị mùi sữa thơm trên người Khương Lê trêu chọc khiến thân thể nóng lên.
Từ hơn một năm trước, nàng không từ mà biệt về. Chàng liền tuyệt dục niệm, không gần gũi nữ sắc.
Không phải chàng chủ tâm vì nữ tử phụ bạc mình thủ thân, thế nhưng đám dong chi tục phấn không gợi nổi nửa điểm hứng thú cho mình, khiến chàng khó lòng nuốt xuống.
Đối với nam nhân mà nói, say mê quyền mưu, khai cương khoách thổ, chưa chắc đã không phải một loại phương pháp phát tiết dục niệm. Một năm qua, Phượng Phi Vũ đăng cơ làm đế, bộn bề quốc sự, ngược lại không hề cảm thấy mình thiếu cái gì.
Đêm nay, chàng đến đây nơi đây, cũng bất quá là muốn chất vấn nữ tử không tim không phổi này, phát tiết lửa giận trong lòng thôi.
Nhưng ai biết, khi chàng bước vào phòng ngủ, nhìn khuôn mặt nàng đang ngủ say, giống hệt ngư ngày trước gối đầu trên tay chàng ngọt ngào chìm vào giấc ngủ, Phượng Phi Vũ có chút không thể khống chế nổi bản thân.
Chàng tựa như người bị bỏ đói, đột nhiên trông thấy một bàn ăn thịnh soạn, ngón tay cũng run lên nhè nhẹ, cả người không thể khống chế vì hưng phấn mà hơi co giật!
Chính bản thân chàng cũng không rõ, vì sao trước nữ nhân này chàng không có chút tiền đồ nào, giống như đói khát muốn chiếm lấy nàng.
Chẳng qua là cảm thấy môi lưỡi quấn giao trong nháy mắt đó, toàn thân như có tia sét chạy qua, cả người kích động khó kìm chế. Chàng thực sự hoài nghi mình một năm qua, làm thế nào có thể sống mà không chút dụ.c vọng với nữ nhân!