Sau khi thuyền khởi hành, Phượng Phi Vũ cuối cùng cũng cởi trói cho nàng. khương Khương Lê gấp gáp lôi kéo vạt áo chàng:
- Đưa ta về đi, hài nhi của ta còn chưa cai sữa, không thể rời xa ta được...
Đáng tiếc Phượng Phi Vũ bất vi sở động, chỉ ôm lấy nàng đi vào trong khoang thuyền, lạnh lùng nói:
- Ngươi và trẫm về sau cũng có hài nhi của mình, đâu phải chỉ có một mình nó? Nếu ngươi không yên tâm, sau phái người đón nó tới Lạc An là được.
Khương Lê biết đây là nhượng bộ lớn nhất của Phượng Phi Vũ.
Thế nhưng Bảo Lý từ khi sinh ra còn chưa từng rời khỏi Khương Tư Nhuận, hiện tại nhi tử mới được một tuổi, buổi tối nếu không phải nàng tự mình cho b.ú dỗ dành thì nhất định không chịu đi ngủ.
Bản thân sơ ý cho rằng sau khi gặp mặt Phượng Phi Vũ có thể toàn thân trở về. Vốn theo kế hoạch nếu nàng về muộn thì Bảo Lý đã khóc rống lên rồi, giờ mình căn bản không trở về thì nhi tử sẽ khóc thê thảm thế nào?
Khương Lê lo lắng, bất chấp túm lấy cổ áo Phượng Phi Vũ nói:
- Ngươi là bởi vì ngày trước ta không từ mà biệt, cho nên mới không cam lòng như vậy? Vậy thì tốt, hôm nay liền một lần tính toán cho xong rồi ngươi ném ta xuống thuyền cũng được. Cả thành Lạc An thiếu gì nữ nhân muốn sinh con dưỡng cái cho ngươi, sao phải sống c.h.ế.t nắm lấy ta không buông? Ngươi là thiên tử Đại Tề, những chuyện khi còn là Thái tử không thể thực hiện, trở thành thiên tử rồi không phải càng nên thận trọng lời nói và hành động sao? Ngươi bắt cóc quốc quân một nước là có ý gì? Muốn trở thành kẻ bị cả thiên hạ nhạo báng sao?
Phượng Phi Vũ căn bản chẳng thèm nghe nàng nói, hung hăng bóp eo nàng, khuôn mặt dán lên cổ nàng nói:
- Trẫm cũng biết không nên như vậy, thế nhưng trẫm lại không bỏ xuống được! Dựa vào cái gì ngươi trêu chọc trẫm xong, liền đi thẳng một mạch? Ngươi có thể đã từng hỏi xem trẫm có nguyện ý hay không? Cuộc đời trẫm đã từng thích nữ tử nào đâu? Cho ngươi tất cả sủng ái, về sau chẳng chạm vào bất cứ nữ nhân nào khác, người trong thiên hạ chỉ trích cũng đâu có vấn đề gì! Trẫm hao hết tâm tư thiên tân vạn khổ trở thành hoàng đế, ngay cả muốn ngủ với nữ nhân cũng không được, vậy thì có ý nghĩa gì!
Cứ dây dưa như vậy, hai người lăn lên giường nhưng Khương Lê nào có tâm tư cùng chàng phong hoa tuyết nguyệt, tức giận liền cho chàng một cái tát. Tiếng bốp vang lên giòn tan, mặt Phượng Phi Vũ đỏ lên, nhưng Khương Lê lại cảm thấy đánh vậy chưa hả giận, muốn giơ tay đánh tiếp nhưng bị Phượng Phi Vũ tóm lấy, dùng môi đè môi nàng lại áp chế không cho nàng nói được gì.
Nam nhân trống trải hai năm, ngay cả thanh đao gác trên cổ cũng không ngăn nổi. Bao nhiêu lần ôm hôn nữ nhân này trong mộng, tỉnh lại hóa ra giấc mộng Nam Kha, loại tra tấn trong ảo mộng này khiến Phượng Phi Vũ nhức nhối cả hai năm nay.
Đến cuối cùng, Khương Lê bị chàng cọ xát ôm hôn không còn khí lực phản kháng, móng tay lưu lại mấy vết cào trên lưng chàng...
Phượng Phi Vũ rất biết giày vò người khác, vốn liếng Thiên tử góp nhặt cả hai năm nay, một khi bộc phát ra liền không thể dừng lại được.
Thế nhưng Khương Lê sao có thể so được với thể lực của chàng? Thừa dịp chàng đang tạm nghỉ, cố góp nhặt chút khí lực, sau đó hơi nheo mắt nói:
- Không phải ngươi muốn biết phụ thân của nhi tử ta là ai sao?
Phượng Phi Vũ chỉ cho là nàng nổi lên ý đồ xấu nào đó, muốn chàng mất hứng, lại khai mấy tên dã nam nhân ra, chàng không mắc lừa đâu, tai không nghe thì tâm không phiền!
Thế là chàng cười lạnh nói:
- Về sau phụ thân của nó đương nhiên là trẫm, người khác ở đâu ra? Sau khi ngươi tới Lạc An, trẫm sẽ đón nó về trong cung, chỉ là không thể nuôi dưỡng bên người ngươi, mà trẫm sẽ lệnh nhũ mâu trông nom nó. Thời gian của ngươi phải dành để chăm sóc cho hài nhi của chúng ta... Chỉ là dám thần tử Ba quốc của ngươi có để trẫm mang đứa bé kia đi hay không? Tên sủng thần Cơ Vô Cương có khi ước nâng đỡ thiên tử thượng vị, để hắn dễ bề ép thiên tử lệnh chư hầu...
Khương Lê cảm thấy bản lĩnh lớn nhất của Phượng Phi Vũ chính là vu oán giá họa cho người khác. Nếu nàng xây dựng hậu cung rộng lớn, với bản lĩnh ghen ghét vu oan người khác thì Phượng phi chắc chắn sẽ độc bá hậu cung.
Nàng cũng có ý định giấu kín, đợi đến ngày Phượng Phi Vũ sắp c.h.ế.t già mới nói cho chàng biết, đến lúc đó sẽ khiến cho chàng vì ngược đãi nhi tử thân sinh mà hối hận không thôi.
Nhưng nếu nàng làm như vậy, người chịu khổ chính là Bảo Lý. Bị trói lên thuyền giặc, muốn xuống đâu phải đơn giản, hiện tại tính toán canh giờ, chắc hẳn cách Ba quốc rất xa, nếu như không quay lại, nhi tử sợ sẽ khóc tới hừng đông...
Nghĩ tới đây, Khương Lê cố gắng bình tĩnh lại, thản nhiên nói:
- Sau khi ta rời khỏi Lạc An, mới phát hiện mình đã mang thai hai tháng...
Phượng Phi Vũ nhổm người dậy, nhìn nữ nhân bình tĩnh nhắm mắt dưỡng thần ở dưới thân, cả buổi chưa kịp phản ứng xem câu nói này của nàng nghĩa là gì.
Chàng cẩn thận từng li từng tí hít sâu một hơi:
- Nó... nó là nhi tử của trẫm?
Khương Lê cũng chẳng thèm giải thích, chỉ hung hăng nói:-
- Vậy ý ngươi ta là kẻ mà ai cũng có thể lấy làm chồng, nam nhân thiên hạ đều là tình nhân của ta?
Cuối cùng, thuyền hải tặc của Sơn đại vương bắt cóc nữ nhân cũng dừng lại.
Phượng Phi Vũ lật qua lật lại Khương Lê hỏi kỹ mấy lần, cho tới khi nàng quay lưng không thèm chú ý tới mình nữa. Chàng mới vội vã bước ra ngoài, mệnh lệnh quay thuyền trở lại Ba quốc.
Thuyền này bởi vì là tàu hành quần, cho nên thân tàu nhẹ nhàng, thiết kế để di chuyển tốc độ nhanh hơn thuyền bình thường, trước khi trời sáng đã kịp tới biên cảnh Ba quốc.
Lúc này bóng đêm vẫn bao trùm, không phải thời gian thích hợp để hành quân.
Quốc quân An Tức nhận được tin từ sớm, mang xe ngựa của Ba quốc tới, chuẩn bị dây cương buộc ngựa tử tế, dùng đuốc chiếu sáng cả một vùng. Thuyền vừa cập bến Phượng Phi Vũ ôm Khương Lê lên xe ngựa, để tinh binh của chàng mở đường, đoàn người như hỏa long di chuyển giữa đêm, trực tiếp tiến thẳng tới kinh thành Ba quốc.
Kỳ thật Cơ Vô Cương và mấy cận thần vẫn ở biên cảnh Ba quốc chờ Khương Lê. Khi thấy Phượng Phi Vũ ôm quốc quân xuống thuyền, hai bên ngơ ngác nhìn nhau.
Đợi đến khi Phượng Phi Vũ nói với hắn muốn hộ tống nữ vương nhập Ngưỡng thành, Cơ Vô Cương cũng không tiện ngăn cản gì. Nước yếu ngoại giao với Đại Tề cường thế cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, căn bản không dám lôi"Lễ giáo" ra nói.
Nếu như không đoán sai, người điều khiển gây ra trận binh biến ở An Tức quốc chính là Phượng Phi Vũ. Ba quốc hiện tại đang nghỉ ngơi lấy sức, khôi phục quốc lực, trên quân sự còn rất yếu đuối, bọn họ hơn phân nửa binh sĩ còn chưa được phân phát binh khí mới.
An Tức nằm ngay sát Ba quốc, hiện tại chủ tử An Tức muốn đưa quốc quân của họ đi dạo một vòng hoàng cung Ngưỡng thành, Cơ Vô Cương sao có thể ngăn cản?
Đến hoàng cung còn cách tẩm cung Khương Lê và tiểu vương tử một đoạn khá xa, đã nghe được tiếng khóc oa oa của trẻ nhỏ.
Khương Lê dùng sức đẩy Phượng Phi Vũ đang đỡ lấy nàng ra, ba chân bốn cẳng chạy thẳng vào trong nội thất.
Tiểu Bảo Lý làn da trắng nõn, khóc lên vành mắt chóp mũi đỏ ửng khiến người ta vô cùng đâu lòng, bởi vì không biết đã khóc bao lâu, cho nên cổ họng cũng khàn đi.
Nhóc con vừa thấy nương tới, tự như chiếc lá đang rơi mở rộng hai tay nhỏ ra, quơ quơ muốn được nương bế.
Khương Lê cảm thấy đáy lòng bị vặn đau nhói, vội vàng ôm lấy Bảo Lý nghẹn ngào, tay phủ ra sau lưng vỗ nhè nhẹ cho nhi tử khỏi nấc rồi mới cho bú.
Phượng Phi Vũ đi theo phía sau, nhìn thấy Bảo Lý cả người như bị điểm huyệt, ngơ ngơ ngác ngác.
Đậu Tư Võ chạy theo sau lưng chàng cũng nhìn thấy đứa trẻ, nhỏ giọng nói:
- Bệ hạ, đứa bé này giống như cùng khuôn đúc với ngài, lông mày đôi mắt kìa, không sai được...
Phượng Phi Vũ lúc này mới phát hiện hắn đi theo mình, chăm chú nhìn hài nhi, không quan tâm nói với Đậu Tư Võ:
- Ngươi đi theo trẫm làm gì? Mang người lăn* ra ngoài.
*chỗ này có thể dịch là lăn hoặc cút, mà mình thích dùng từ lăn hơn, nó hài ý:)).
Đậu Tư Võ đâu có ham hố gì! Liền lập tức lĩnh mệnh lui ra ngoài, dược tính Thiển nhi đã lui, hắn còn phải đi ân cần hầu hạ, miễn cho chút nữa Thiển nhi tỉnh lại, không cẩn thận đập c.h.ế.t trượng phu tương lai.
Lại nói tới Phượng Phi Vũ, bỗng nhiên biết Khương Lê sinh hài tử cho mình, trong lòng kích động vui mừng đan xen. Thế nhưng nội tâm lại vẫn lo sợ, sợ nữ nhân này nói dối thành quen, chỉ lừa gạt để mình thả nàng trở về.
Bây giờ nhìn tấy nhóc con đang oa oa khóc, quả nhiên là giống hệt mình, không thể sai được, trong lòng vui mừng như pháo hoa nổ.
Chàng chưa kịp vui mừng thì thấy nhi tử bởi vì đợi mẫu thân tới cho b.ú mà không chịu uống sữa của nhũ mẫu, đói khóc gào thét khàn cả giọng, cho nên chàng lại bắt đầu đau lòng.
Trước kia Khương Lê nói nhi tử không thấy nàng sẽ khóc. Phượng Phi Vũ chẳng có cảm giác gì, cho là đứa bé ồn ào, cho người dỗ dành là được.
Hiện nay phát hiện nhi tử thân sinh đói bụng, đừng nói là đau lòng mà cả gan thận tỳ cũng đau theo.
Thật vất vả, Bảo Lý mới chịu nín, mặt dụi vào n.g.ự.c nương muốn được cho bú, thế nhưng khi ngậm lấy lại gào khóc, do mút cả nửa ngày cũng không có cái gì vào miệng.
Phượng Phi Vũ đang đứng cạnh hai người, cẩn thận từng chút một sờ vào bàn chân non nớt đang đạp loạn của Bảo Lý nói:
- Sao ăn rồi mà vẫn khóc?
Tâm tình Khương Lê vì nhi tử khóc mà xấu đi, trông thấy kẻ đầu têu không biết xấu hổ còn hỏi, liền tức giận nói:
- Ăn cái rắm gì chứ, đều là chó ăn thừa để lại, sao đủ ăn?
Ở đó có ma ma hiểu chuyện lập tức đưa tới nước cơm thúc sữa, Khương Lê uống liền hai bát lớn, trong chốc lát n.g.ự.c liền trướng lên, lúc đó Bảo Lý mới xem như ăn no bụng.
Đứa bé ăn no rồi, chính là thiên hạ thái bình. Giày vò tới giờ cũng đã sớm buồn ngủ, Bảo Lý ôm chặt lấy tay nương, miệng nhỏ hơi mở ra, ngáp một cái liền chìm vào giấc ngủ.
Thế nhưng con mắt Phượng Phi Vũ lại không thể rời khỏi hài tử.
Trắng như vậy mềm như vậy, là nhi tử của chàng... Phượng Phi Vũ cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy.
Từ khi nhi tử sinh ra tới giờ, chàng còn chưa từng ôm qua. Phượng Phi Vũ nhìn Bảo Lý ngủ, khuôn mặt nhỏ bé phúng phính, có lòng muốn ôm thử, nhưng Khương Lê lại xoay cánh tay về phía chàng không muốn cho ôm, ngữ khí mang theo cảnh cáo nói:
- Phượng Phi Vũ, đừng có đụng vào nhi tử của ta! Đứa bé là do ta một mình sinh ra, ngươi nếu như nổi lên tâm tư muốn cướp đi, ta.. ta sẽ ôm nhi tử trầm mình xuống sông, không cho ngươi được như ý!
Phượng Phi Vũ cảm thấy lời nàng nói chói tai, hình ảnh kia chỉ tưởng tượng đã khiến lòng người hốt hoảng. Bất quá cũng do chàng mới khiến nhi tử nhịn đói tới nửa đêm, trong lòng tự trách, cũng không giở giọng thiên tử Đại Tề ra.
Chỉ nén giận, nhỏ nhẹ nói:
- Là do nàng tận lực muốn giấu diếm ta. Ta nào muốn để mẫu tử hai người chia lìa chứ? Ta thương nàng còn không kịp, nàng thì luôn dùng từ ngữ gay gắt nói về ta, chẳng lẽ nghĩ ta không đau lòng nhi tử hay sao?