Sống Lại Ta Trở Thành Hoàng Hậu Của Phản Diện

Chương 155:




Người làm giả là ai, dù không có bằng chứng nhưng chắc chắn là người bên phía Nhung quốc mà thôi.
Thế nhưng Khương Lê lại cảm thấy việc này nếu không làm rõ ràng, liền không yên ổn. Người có thể bắt chước chữ viết của Phượng Phi Vũ, nhất định là kẻ am hiểu chàng, như vậy kẻ nào bán đứng Phượng Phi Vũ?
Mà Phượng Phi Vũ cũng nghĩ đến điểm ấy, chàng cau mày nghĩ một lát. Khi đứng bên ngoài quan sát quân Nhung, đã nhìn thấy bên trong đám quân Nhung có một nam tử mặt thẹo mặc áo choàng đen kín mít, mặc dù không nhìn rõ thân hình và tướng mạo của hắn, nhưng vẫn cảm thấy kẻ này vô cùng quen thuộc.
Nhưng khi kiểm kê đám tàn binh còn sót lại ở chiến trường, cũng không thấy tung tích kẻ này...
Chàng không muốn Khương Lê vì chuyện này mà phiền não, liền bảo nàng không cần phải lo lắng.
Trước kia khi chàng nâng đỡ An Tức, ngoại trừ việc muốn bắt chẹt Khương Lê ra, cũng có ý giúp đỡ Ba quốc một phần. Thế nhưng bây giờ xe ra An Tức vương cũng không thể dựa vào được.
Phượng Phi Vũ phải gấp gáp trở về, nhưng lại không bỏ được Khương Lê và nhi tử lại đây, mặc dù tình cảm đang nồng nhiệt, nhưng chàng lo trải qua sinh ly tử biệt như vậy, cho dù mặn nồng cũng sớm ngày lụi tàn.
Chàng liền quấn lấy nàng đòi hỏi, muốn mang nàng cùng theo mình trở về Lạc An.
- Nàng biết không, năng đó tiên hoàng cùng với quốc quân Thiện Nguyệt quốc có giao hảo tốt, không phải cũng mời được người tới Lạc An ở một thời gian dài sao? Nếu như người ta có thể, nàng có gì mà không thể cơ chứ? Ta thấy Cơ Vô Cương cũng là kẻ có tài, Kim Khuê chỉnh đốn quân vụ cũng không tồi, một văn một võ như vậy, chẳng cần quân vương như nàng phải vung tay, chẳng lẽ nàng định ở đây ngày nào cũng chạy ra ruộng đồng muốn trở thành địa chủ à?
Khương Lê nằm trong n.g.ự.c Phượng Phi Vũ, nghe chàng nói tới đoạn điển cố này, không khỏi nghiêng mặt liếc nhìn chàng một cái.
Tiên hoàng Tề triều là kẻ phong lưu, ý trung nhân cũng chẳng phân biệt nam nữ. Mà nghe nói vị quốc quân Thiện Nguyệt quốc kia lại là một vị mỹ nam tử dung mạo nhất đẳng.
Nếu nói vị quốc quân Thiện Nguyệt quốc trường cư tại Lac An, phải nói rằng trường cư ở hoàng cung Tề triều mới đúng. Hai vị quốc quân ở đó triền miên nhu tình, dã sử cũng không miêu tả được hết, long dương chi phích, so với hai người đó cũng khiến cho tình cảm của họ trở nên phai mờ.
Vì muốn tránh cho con dân hai nước học hư, cho nên chuyện hai vị quốc quân ngày ngày dính lấy nhau đều bị tận lực chôn vùi, không được lộ ra ngoài.
Nhưng bây giờ Phượng Phi Vũ lại lấy chuyện này ra so sánh với nàng, trong lòng đang ôm tâm tư gì?
Khương Lê tất nhiên không đồng ý. Cuối cùng Phượng Phi Vũ lại dùng sức mạnh, đè ép nàng nói:
- Bây giờ chiến xa binh mã Đại Tề đều ở đây, nếu như ta không mang nàng đi thì uổng công trèo lên ngôi cửu ngũ chí tôn Đại Tề. Chuyện khác đều có thể nghe nàng, thế nhưng chuyện nàng muốn mang theo nhi tử của ta ở nơi khác định cư, trừ khi ta c.h.ế.t đi, nàng thích thủ tiết hay thế nào đều tùy, thế nhưng giờ nàng phải ngoan ngoãn theo ta trở về!
Lúc nói chuyện, Bảo Lý cũng đang ở cuối giường chơi, một hồi liền chui tới dụi mặt vào người Khương Lê, sau đó lại muốn đứng dậy, đòi Phượng Phi Vũ bế thằng bé lên cao.
Phụ thân sức lực lớn, có thể chơi nhiều trò chơi, ném nhcó lên cao, sao đó lại dễ dàng ôm lại được, chọc cho Bảo Lý cười ha ha lộ ra cả hai chiếc răng cửa nho nhỏ.
Nam hài này tử nếu chỉ có mẫu thân thì không đủ, chỉ khi có cả phụ mẫu mới càng trở nên hoạt bát hơn.
Khương Lê ngày trước cũng không muốn làm quốc quân Ba quốc, nhưng từng bước tiến tới, cuối cùng đành phải ngồi vào vị trí này. Nhưng mà nàng cũng không phải kẻ say mê quyền mưu, càng không phải người mang hùng tâm tráng trí xưng bá thiên hạ như Phượng Phi Vũ, giờ nàng chỉ muốn giữ gìn Ba quốc khiến bách tính an khang thtịnh vượng liền thỏa lòng rồi.
Thế nhưng nếu bảo nàng trở lại thành Lạc An, phải sống ủy khuất dưới mái hiên người khác, nàng không làm nổi. Cũng không phải nàng không có tình cảm với Phượng Phi Vũ, cũng không phải nàng không tin vào tình cảm Phượng Phi Vũ dành cho nàng. Chỉ là Tề cung thâm sâu, nàng thân là một tiểu quốc quân một nước nhỏ bé, nơi đó có chỗ cho nàng đặt chân sao?
Mặc dù trong nội tâm cũng không nỡ rời xa Phượng Phi Vũ. Sau này hai người như Ngưu lang Chức Nữ, một năm gặp được mấy lần là tốt lắm rồi. Cho nên Phượng Phi Vũ buông mặt mũi xuống, muốn dùng cứng đối cứng, nàng cũng nhìn chàng một hồi, sau đó liền không để ý tới chàng nữa.
Thế nhưng lần này Phượng Phi Vũ hạ quyết tâm, nhất định phải mang hai người theo, đến mức còn cho Tề quân bao vây hoàng cung, nghiễm nhiên muốn khống chế nàng.
Đám thần tử Ba quốc đều bị dọa cho sợ hãi, lần lượt tìm tới Cơ Vô Cương hỏi han tình hình, xem xem vị thiên tử Tề quốc tới cùng là muốn thế nào.
Cơ Vô Cương liền đi gặp mặt Khương Lê bị nhốt trong cung.
- Nữ vương, nếu Thánh Võ đế khăng khăng muốn dẫn ngài đi, binh mã Ba quốc dù c.h.ế.t cũng không từ...
Khương Lê thở dài một hơi, nói:
- Ba quốc lần này mặc dù khuếch trương lãnh thổ, nhưng so với Tề triều vẫn là kém một trời một vực, chúng ta vẫn phải cố gắng, nếu tránh được liền tránh, chứ không phải bị vây cung như hiện tại... Sau khi đại chiến với Nhung quốc một trận, con dân Ba quốc cũng cần nghỉ ngơi lấy lại sức, giờ không thể tiếp tục vùng vẫy được...
Cơ Vô Cương bởi vì lời nữ vương nói, trong lòng chua chua, lập tức quỳ rạp trên đất, khóe mắt ửng đỏ:
- Là chúng thần vô năng, để nữ vương chịu đựng sỉ nhục như vậy.
Khương Lê biết hiện tại Phượng Phi Vũ mang theo đại quân, nhưng nàng cũng cố ý giận dỗi với chàng. Mấy ngày nay nàng cũng liên tiếp nhận được tin thám báo đưa tới, Ba quận Đại Tề đang có rắc rối không nhỏ. Phượng Phi Vũ vì muốn cứu nàng khỏi nguy nan mà không ngại từ ngàn dặm xa xôi tới đây, mặc cho quần thần chỉ trích, nhưng trong lúc này nàng lại đang cùng chàng giận dỗi kéo dài thời gian. Hoàng vị của Phượng Phi Vũ quả nhiên không an ổn.
Nàng là một mực hi vọng chàng sống tốt, càng không muốn bởi vì chuyện của mình mà trễ nải nghiệp lớn của chàng.
Cuối cùng, tiểu vương tử bị đóng gói như hành lý, Khương Lê cũng bị Phượng Phi Vũ nửa dỗ dành nửa uy h.i.ế.p đưa lên xe ngựa.
Cơ Vô Cương tuyên bố với bên ngoài, nữ vương ngưỡng mộ văn hóa, các công trình thủy lợi độc đáo của Đai Tề, cho nên quyết định mang theo tiểu vương tử cùng tới Lạc An học hỏi, thu thập kiến thức, trở về xây dựng Ba quốc lớn mạnh.
Về phần quốc sự, tạm thời giao cho vương gia Khương Chi cùng tướng quốc Cơ Vô Cương thay phiên xử trí. Thiên phu trưởng Bạch Thiển, đề thăng làm Bình Cương đại tướng quân, bồi vương hộ giá, theo Nhã Luân nữ vương tới Đại Tề.
Tóm lại trong mắt con dân Ba quốc, nữ vương văn võ song toàn một lòng hiếu học, lại muốn đi Đại Tề thỉnh kinh. Ngay cả sử quan cũng múa bút ghi lại, Nữ vương cầu học như khát nước, một lòng cầu tiến không thua gì đấng mày râu, quả thực là may mắn của Ba quốc.
Khi được dân chúng Ba quốc vui vẻ đưa tiễn lên xe ngựa, khuôn mặt nhỏ của Khương Lê căng ra.
Tâm trí Phượng Phi Vũ thì ngược lại cực kỳ hưng phấn, chàng mang được nữ nhân và nhi của mình về nhà, chẳng cần ngày đêm trên giường rồng một mình thức trắng tới hừng đông nữa.
Bây giờ thấy Khương Lê rốt cục lên xe ngựa, liền vừa lòng thỏa ý, cũng chẳng ngại nàng đang xị mặt, sau khi ra khỏi Ba quốc, liền tự mình bóc vỏ nho, bưng trà rót nước hầu hạ nàng quên cả trời đất.
Khương Lê cũng không biết khi tới thành Lạc An, tới bao giờ mới lại được ăn nho nơi quê nhà thế này, liền nhả hạt ra lòng bàn tay Phượng Phi Vũ, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Phượng Phi Vũ cho là nàng ăn chưa đủ, liền nói:
- Nho này dù ngon, nhưng vẫn là nho trái mùa, không phải đúng vụ, nếu nàng ăn cho ngọt miệng thì được, chứ không nên ăn nhiều. Tẩu tử của nàng chuẩn bị cho nàng chút bánh quả hồng, trẫm vừa thử một miếng, rất vừa miệng, nào nàng súc miệng rồi thử xem.
Khương Lê bị chàng làm phiền không suy nghĩ được gì, xị mặt nói:
- Thân là quốc quân một nước, lại bưng trà rót nước như vậy, còn ra thể thống gì?
Phượng Phi Vũ bây giờ tâm tình thư sướng, cũng không để ý ngôn từ của nàng, chỉ khoác vai nàng, vừa đút nàng uống nước vừa nói:
- Ta dùng sức yêu thương nữ nhân của mình, có gì mà thể thống hay không chứ? Lúc nàng còn ở Ba quốc, cũng thích được người ta phục thị như vậy còn gì. Tên Cơ Vô Cương luôn quanh quẩn bên cạnh nàng, ngay cả nàng thích ăn gì cũng đều nhớ rõ... Hắn góa vợ đã lâu, cũng không tục huyền, ở bên cạnh nàng nịnh nọt lấy lòng, nói không có tâm tư gì thì ai mà tin nổi.
Khương Lê cảm thấy Phượng Phi Vũ ăn dấm vớ vẩn, cũng không thèm để ý lời chàng nói. Việc đã tới nước này, mình đã cùng chàng trở lại Lạc An rồi, vậy mà vẫn còn bới lông tìm vết kiếm chuyện như vậy.
Nàng liền nói với Phượng Phi Vũ bây giờ mình quay lại Lạc An, thân phận cũng không phải là chất nữ như trước kia, mà là quốc quân một nước được Thiên tử Đại Tề mời về. Quan hệ giữa hai người liên quan tới quốc gia, không thể qua loa được. Cũng không thể bị chàng lừa vào trong cung ở, bị triều thần Tề quốc chê cười.
Phượng Phi Vũ nghe vậy trừng mắt:
- Sau khi bình định Ba quận, nàng và ta liền cử hành đại hôn, trước đại hôn thì sao, trẫm ngưỡng mộ quốc quân Ba quốc, muốn ngày ngày tâm tình quốc sự, kẻ nào dám nói ra nói vào?
Khương Lê tức giận cầm bánh quả hồng nhét vào miệng của chàng:
- Ai muốn gả cho chàng chứ? Ai muốn ngày đêm tâm tình quốc sự? Nhất quốc chi hậu, chính là quốc sự trọng đại, cũng không phải do quân vương một mình định đoạt. Hơn nữa, còn Dương đại tiểu thư một mực đợi ngài ở Lạc An chờ gả đó. Giờ ngài cưới một tiểu quốc quân làm hậu, chính là muốn đả động căn cơ, ép thế gia tạo phản sao? Ngài thành thật chuẩn bị hành cung cho ta ở lại, đợi sau khi chấm dứt nội loạn Ba quận nói sau.
Phượng Vũ huyên náo ra động tĩnh quá lớn, nghe nói cùng mấy nước xung quanh kí kết minh ước, cùng vinh cùng nhục. Hơn nữa Phượng Vũ chính là hoàng tử, trước kia trong triều cũng âm thầm có kết giao cùng mấy vị thế gia.
Tân quân cường thế, khiến cho nhóm thế gia không thể thích ứng được. Nếu nhị hoàng tử có thể đăng cơ làm đế, ngăn cản Thánh Võ đế hùng hổ dọa người, thì nhóm lão hồ ly tinh thế gia cũng vui vẻ tán thành.
Hơn nữa binh loạn lần này Phượng Phi Vũ lại điều binh tới Ba quốc, thật sự quá tùy hứng, sao có thể thoát khỏi chỉ trích của quần thần?
Khương Lê từ trước đến nay làm việc thận trọng, nàng lo lắng cho Phượng Phi Vũ, cũng suy nghĩ chu toàn.
Trong lòng nàng có dự liệu, sau khi Phượng Phi Vũ hồi kinh chắc chắn rắc rối không nhỏ đâu!
Nhưng Phượng Phi Vũ ngược lại là không biểu hiện gì. Sau khi tiến vào cảnh nội Đại Tề, không chút lo lắng dẫn đầu khoái mã chạy thẳng tới Lạc An.
Khương Lê cũng không sốt ruột, nàng không muốn đi theo Phượng Phi Vũ trước sau tiến vào Lạc An, để người ta có cớ chỉ trích.
Nếu là tiểu quốc quân của một nước nhỏ tới Đai Tề mở mang kiến thức, thì phải vừa đi vừa nghỉ, vui chơi ngắm cảnh ven đường mới đúng.
Vài ngày trước, lo lắng ngoại xâm, thời gian nữ vương được nghỉ ngơi thư giãn còn eo hẹp hơn cả lũ đầu trộm đuôi cướp, bây giờ ăn uống có người hầu hạ, ngược lại phải hưởng thụ một phen mới được.
Thế là khi gần tới Lạc An, nàng không vội vào thành, ngược lại đi tới núi Kinh Khê ngay phụ cận, hỏi thăm suối nước nóng và thưởng thức cá nướng ở đó. Đi cùng với nàng còn có Đậu tiểu tướng quân chạy trước đón sau ân cần hầu hạ, khiến Khương Lê cảm thấy hắn ngày càng vừa mắt.
Bạch Thiển thì khó chịu, hỏi hắn sao phải nịnh nọt như vậy, Đậu Tư Võ nhỏ giọng đáp:
- Ta đối xử tốt với quốc quân nàng một chút, sau này khi cầu hôn nàng cũng thuận lơi hơn! Ngài ấy không vội gả cho Bệ hạ của ta, nhưng cũng không thể kéo theo nàng cũng trở thành bà cô già được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.