Sống Lại Ta Trở Thành Hoàng Hậu Của Phản Diện

Chương 69:




Quý Bỉnh Lâm tỏ vẻ hâm mộ, nghiêng tai lắng nghe tiếng đọc sách từ trong thư viện vọng ra, nhìn Khương Lê nói:
- Ta nếu như tuổi còn nhỏ như Quân, tất sẽ tìm cơ hội tới thư viện đọc sách, lắng nghe lời dạy của thánh hiền.
Khương Lê cười nói:
- Làm sao thế, có phải do vài ngày trước đưa sách cho huynh đài, khơi lên lòng hiếu học của huynh sao? Đệ tử trong thư viện cũng đâu phân biệt tuổi tác, nếu huynh có ý cầu học, vậy để tại hạ dẫn huynh tiến vào?
Quý Bỉnh Lâm nghe vậy ngược lại tỏ vẻ ngại ngùng nói:
- Đa tạ ý tốt của thiếu phó, thế nhưng ta hôm qua đã nhận việc ban sai, phân đến thuỷ vận tư đảm nhiệm phó tư. Nếu so với trước kia ở Công bộ, thì sẽ bận rộn hơn rất nhiều, sợ rằng dù có được nhận vào thư viện cũng không có cơ hội theo học.
Khương Lê sững sờ, có thể tiến vào thuỷ vận tư, chắc chắn phải là người của bè cánh Thái tử, vì sao Quý Bỉnh Lâm ngày sau vốn là người kiên định ở phe bảo hoàng, vậy mà trước trận lại phản bội là sao?
này ngày sau kiên định bảo hoàng đảng, một thế này vậy mà trước trận phản bội?
Nói đến đây, Quý Bỉnh Lâm lại thở dài với Khương Lê nói:
- Tại hạ lần này đến, chính là muốn cám ơn thiếu phó đã tiến cử ta trước mặt điện hạ.
Lần này Khương Lê thực sự bất ngờ.
Nàng chỉ ân a hai tiếng, vậy mà Quý Bỉnh Lâm nói lời cảm tạ, giống như nàng có ý sắp xếp chuyện này, tận lực tiến cử vậy.
Vốn mấy ngày trước, thái tử chẳng biết tại sao lại nhớ tới Quý Bỉnh Lâm, sau khi điều tra rõ ràng quê quán gốc gác cuộc đời người ta, liền thuận miệng hỏi chút vấn đề thuỷ lợi mà Công bộ xử lý.
Cái này hỏi đúng điểm mấu chốt, Quý Bỉnh Lâm làm việc cẩn thận đã quen, trả lời chu toàn hết thảy mọi vấn đề Thái tử đưa ra, so với Chủ tư Công bộ còn rõ ràng hơn.
Mà Phượng Phi Vũ cũng nghe ra, bình thường công việc của Chủ tư Công bộ, đều là vị tiểu lại này làm, hắn liền dứt khoát vung bút lên một cái, trực tiếp điều tiểu lại này đến thuỷ vận tư mới thành lập, thăng liền mấy cấp, trực tiếp thành phó chủ tư.
Khương Lê đương nhiên biết vị Quý đại nhân tài giỏi thế nào, nếu đặt ở vị trí tướng quốc, trên triều cũng có lần thắng được Phượng Phi Vũ mấy ván.
Thế nhưng đời này trời đất xui khiến, kiếp trước một đôi kẻ thù chính trị, tới kiếp này lại thưởng thức lẫn nhau, như là cao sơn lưu thuỷ kiếm tri âm.
Khương Lê nghĩ mãi mà không rõ, nhưng Quý đại nhân kiên trì nói là Khương thiếu phó tiến cử hắn với điện hạ, vì muốn biểu đạt cảm kích, cố ý mang chút tiền tiết kiệm được từ đồng lương tiểu lại của hắn, đi cửa hàng bánh ngọt mua một hộp điểm tâm tặng cho Khương thiếu phó, biểu đạt cảm tạ.
Khương Lê dở khóc dở cười, vì một hộp điểm tâm mà đẩy đi đẩy lại cũng không ra thể thống gì, dứt khoát nhận lấy hộp bánh ngọt, cũng cầu chúc Quý đại nhân một đường cao thăng, về sau chớ quên huynh đệ cùng đứng trước cửa cung uống gió tây bắc.
Sau khi cáo từ với Quý Bỉnh Lâm không lâu, xe ngựa Thái tử từ nha tư cũng vừa vặn tới đón nàng.
Có lẽ do bị Khương Lê ảnh hưởng, bây giờ thái tử ngẫu nhiên đi ngang qua bên đường, cũng sẽ mua chút đồ ăn vặt, cũng không lo lắng có người hạ độc.
Hôm nay thái tử mua một chiếc bánh quẩy. Khương Lê thấy vậy, cười nói:
- Đây là sắp tới tết hàn thực sao? Lại có bánh quẩy?
Bởi vì tết hàn thực cấm lửa ba ngày, không thể nấu nướng, cho nên dân chúng phần lớn đều chuẩn bị sẵn đồ ăn trừ trước, làm bánh quẩy bên trên phớt một lớp đường, cho vào chảo dầu chiên giòn, để được vài ngày vẫn thơm ngon, thích hợp dùng khi tết hàn thực tới. Khi đó không cần nổi lửa nấu cơm, nên bánh quẩy được coi là "đồ ăn lạnh".
*cái này giống bánh trôi bánh chay vn.
Phượng Phi Vũ khi còn bé kỳ thật cũng đã nếm qua thứ này, thân ở trong lãnh cũng, hàng năm luôn có mấy ngày được ban thưởng đồ ăn xuống, trong đó cũng có loại bánh này. Ngày đó hắn cảm thấy món ăn này vô cùng ngon miệng, nên giờ mới muốn nếm thử lại mỹ thực khi đó.
Cho nên hôm nay hắn ngồi xe ngự, bỗng nhiên trông thấy có người bán, mới gọi thị vệ đi mua một chiếc về, như hiến vật quý đưa cho Khương Lê nếm. Ai ngờ nghe nàng nói, thứ này vốn là vì dân chúng không được nổi lửa nấu ăn cho nên mới phải ăn đồ nguội, đây chỉ là thứ lấp bụng qua mấy ngày hàn thực mà thôi, hắn lập tức cảm thấy cụt hứng.
Nhưng Khương Lê ngược lại cảm thấy, Phượng Phi Vũ nâng niu bánh quẩy như cầm bảo bối, quá đáng thương, cho nên nàng liền lấy bánh ngọt Quý Bỉnh Lâm mua tới cảm tạ mình cho Thái tử dùng.
Bánh ngọt mà Qúy Bỉnh Lâm tặng cho nàng, chính là loại bánh người ta chuyên mua để làm quà biếu, rất chú trọng tới việc tạo hình, còn cố ý nặn thành hình kim nguyên bảo, thần tài.. ngụ ý thăng quan tiến chức, phát tài.
Tôn quý giống như Điện hạ, tất nhiên sẽ không ai đi tặng hắn bánh hình nguyên bảo của dân chúng bình thường cả, nên khi nhìn mấy thỏi nguyên bảo hắn cũng cảm thấy hiếm lạ, cắn một miếng vị ngọt lan khắp miệng, so với bánh quẩy ngon hơn rất nhiều.
Hắn thuận tiện nói:
- Đây là của ai tặng? Vì sao nịnh bợ quân như vậy?
Khương Lê liền kể tỉ mỉ chuyện Quý đại nhân thăng chức, lại hỏi thái tử tại sao tâm huyết dâng trào, quan tâm tới một tiểu lại như vậy.
Phượng Phi Vũ nghe nàng hỏi, cũng không muốn nói tỉ mỉ mọi chuyện.
Dù sao thân là điện hạ tự có thận trọng của mình. Hắn khó mà nói ra được, rằng khi ban ngày lúc ban sai, hắn thi thoảng luôn nhớ tới thanh mai trúc mã mà Khương Lê từng nhắc tới kia.
Lại nghĩ nhỡ chẳng may lời nữ tử này nói là thật, vạn nhất gian phu kia tới thành Lạc An tìm người, ẩn thân ở bên cạnh nàng thì thế nào?
Càng tưởng tượng, càng cảm thấy giống như thực, liền tìm một thị vệ thường ngày đi theo bảo hộ Khương Lê, dò hỏi giao tế thường ngày của Khương thiếu phó.
Khương Lê ở thành Lạc An, có bao nhiêu người quen? Một tới hai đi, suy đi xét lại chỉ có tiểu lại canh cổng này là thường xuyên qua lại tán gẫu với Khương thiếu phó.
Cũng đúng lúc thái tử muốn tới gặp chủ tư Công bộ hỏi một số chuyện, liền mệnh chủ tư kia mang theo tiểu lại đi cùng.
Kết quả nhìn thoáng qua, Phượng Phi Vũ liền yên lòng. Tiểu lại kai cũng không biết chịu khổ gì, mà tâm hỏa quá vượng, mặt đầy mụn đỏ, nhìn vài lần tới hắn còn cảm thấy da mặt mình râm ran ngứa.
Phượng Phi Vũ mặc dù không hiểu sở thích của thiếu phó mình thế nào, nhưng nhìn người trước mắt này, da mặt bị nhiễm trùng đầy mụn rỗ, tuyệt đối không thể là đối tượng cho thiếu nữ yêu kiều kia thầm thương trộm nhớ.
Quý Bỉnh Lâm cũng không biết làn da đầy mụn bọc đã cứu mình một mạng, chỉ tận tâm trả lời câu hỏi của Thái tử.
Kết quả Thái tử trong lúc vô tình lại phát hiện bảo bối, cảm thấy đây hắn đúng là người tài năng, liền vung tay đưa hắn tới thủy vận tư làm phó tư.
Lúc ấy tiểu lại cảm thấy thái tử cố ý muốn gặp mình, cũng kỳ quặc, liền đánh bạo hỏi một câu. Thái tử cũng thuận miệng nói là Khương thiếu phó tiến cử, lúc này mới dẫn tới sự xuất hiện của hộp bánh nguyên bảo này.
Hiện tại Khương Lê lại tò mò dò hỏi, Phượng Phi Vũ đương nhiên không chịu nói thực với nàng, chỉ nói rằng trước kia nàng có nhắc tiểu lại này với mình, cứ vậy mập mờ cho qua.
Lần này, tới phiên Khương Lê cảm thấy trí nhớ của mình có chút không tốt, tại sao không thể nhớ ra mình từng để cử người khác trước mặt Thái tử?
Nhưng nàng cũng có ý tiến cử nhân tài cho Thái tử, Thiển nhi chính là người nàng muốn nâng đỡ, sao có thể để nàng cả đời ở bên cạnh mình làm nha hoàn được.
Vài ngày trước, khi nàng và tiểu lại Qúy đại nhân tán dóc ở trước cửa cung, cũng dò hỏi được tin tức cuộc thi tỉ võ năm nay.
Nếu tỉ võ, Thiển nhi có thể tham gia mà nói, tất nhiên có thể đứng hạng nhất.
Thế nhưng Thiển nhi là nữ tử, tất nhiên không thể tùy tiện tham gia. Nhớ năm đó, vì biên quan có chiến sự khẩn cấp, cần dùng nhân tài, cũng không rõ tại sao Bạch Thiển lại xuất hiện ở võ trường, va chạm với người ở đó, cho nên được được đặc cách thu nhận.
Nhưng bây giờ biên quan cũng không chiến sự, rất nhiều chuyện cùng kiếp trước khác biệt.
Vì tiền đồ của Thiển nhi, nàng thật sự là thao nát tâm tư, sợ bởi vì mình nhất thời an bài không thích đáng, hao tổn một vị nữ tướng quân.
Kết quả khi nàng thử thăm dò Thái tử ân chuẩn Bạch Thiển tham gia tỉ võ, Phượng Phi Vũ hơi có vẻ kinh ngạc nhướn cao lông mày, có chút buồn cười.
Lúc xuống xe ngựa, liền thuận tiện hỏi Thiển nhin đang đỡ Khương Lê xuống xe, hỏi nàng có muốn tham gia tỉ võ, tranh chức võ trạng nguyên?
Thiển nhi nghe, đầu lắc như trống bỏi, vội vàng cao giọng nói:
- Điện hạ, ngài đừng nói đùa với nô tỳ. Nghe nói võ trạng nguyên năm đó vẫn còn ở thành Lạc An, chờ được đưa vào chỗ trống trong Binh bộ đó. Bình dân xuất thân từ tỉ võ, không có gia tộc nâng đỡ, cứ bị treo ở đó không được phân phó công việc, ở kinh thành uổng phí thời gian, sao có thể thực tế như nô tỳ hàng tháng lĩnh tiền được. Hơn nữa ta là nữ tử không được tham gia. Cho dù là nam nhân, ta vẫn muốn thêm đồ cưới cho gia tỷ, cũng không thể lãng phí thời gian, đi thi chức võ trạng nguyên chó thận không run kia.
Lần này, thái tử nghe không hiểu Thiển nhi nói từ địa phương nghĩ là gì, liền thuận miệng hỏi cái gì là "Chó thận không run".
Thiển nhi cũng bạo miệng, chỉ vào con ch.ó đực đang phát dục ở góc đường nói:
- Run run như kia chính là chó thận từ hoan đó?
Phượng Phi Vũ nhìn thoáng qua, ý vị thâm trường liếc nhìn Thiển nhi, lại nhìn một chút Khương Lê, đột nhiên sắc mặt kéo căng ra, liền không nói một lời quay người sải chân bước vào trong phủ.
Khương Lê thật sự là bị Thiển nhi nói một câu làm cho nàng mắc nghẹn không thở nổi.
Nguyên bản bởi vì Quý Bỉnh Lâm mà Khương Lê có cảm giác Bá Nhạc, lại bởi vì thị nữ của mình mà đả kích lòng tin vốn có.
Thiển nhi cũng nghĩ mà sợ, sợ mấy lời vừa rồi của mình thích đáng, liền thừa dịp không có ai thấp giọng hỏi Khương Lê:
- Tiểu công tử, nô tỳ sẽ không bởi vì ngôn ngữ va chạm thái tử, mà bị phạt tiền tiêu hàng tháng chứ?
Khương Lê ngửa mặt lên trời, nghĩ lại một phen, cảm thấy là chính mình chi sai: Ngày thường quá dung túng Thiển nhi, không dùng tư thái nghiêm sư giáo dục nàng. Nữ đại tướng quân chỉ tham tiền tiêu tháng, đúng là mất mặt mà.
Thế là nàng liền đứng dậy, lấy một quyển binh thư dày ném cho Thiển nhi, c.h.é.m đinh chặt sắt nói:
- Nếu tháng này không đọc hết quyển trục này, thì không cần Thái tử, mà ta sẽ khấu sạch tiền tiêu vặt của ngươi.
Thiển nhi da đầu xiết chặt, chỉ hận không thể dùng ban tay thô to bóp nát quyển trục trong tay.
Chuyện ưu tư của chủ tớ hai người tạm thời không đề cập tới.
Con dâu Tần gia rất nhanh liền được rước vào cửa.
Dựa theo lễ pháp và ân tình, Phượng Phi Vũ vốn là chủ tử của Tần Chiếu, còn có quan hệ thân thiết với Tần gia, cho nên hắn có mặt là chuyện bình thường.
Mà ba vị trắc phi mới qua cửa, rốt cục cũng có cơ hội lộ mặt giao tế với mọi người, vì lẽ đó nên hôn lễ của Tần gia, cơ hội ra ngoài được ba vị trắc phi tranh giành một phen.
Nhưng không rõ vì sao, Điền cơ vốn khỏe mạnh bình thường, nhưng Thái tử lại nói ngài đau lòng Điền cơ, sợ nàng bị nhiễm lạnh.
Cho nên lần này chỉ có hai người Tào Cơ và Dao cơ được tùy giá theo chân Thái tử tới tham dự.
Tào Khê rất hưng phấn, gọi thị nữ đi mời Dao cơ đến, thương lượng việc lễ phục khi xuất môn thế nào, miễn cho hai người khi ra ngoài lại đụng độ trang phục.
Ba vị trắc phi mặc dù đều công bằng được đưa vào phủ Thái tử, thế nhưng hiện tại trên sổ kí ghi nhật ký sinh hoạt của Thái tử, chỉ ghi chép được đã sủng hạnh một mình Điền cơ.
Tào Khê trong lòng phiền muộn, ngược lại cảm thấy Dao cơ cùng nàng là đồng bệnh tương liên, đều là người cô đơn ở trong phủ Thái tử.
Thế nhưng mặc dù có ý cùng Dao cơ giao hảo, thổ lộ sự trống trải tịch mịch trong lòng. Nhưng Dao cơ lại giống như Điền cơ, mỗi ngày đều cáo bệnh không giao tiếp với ai, quả khiến cho người ta phiền muộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.