Chàng nhìn vị trắc phi của mình, đau tới mức đầu đổ đầy mồ hôi, tóc mai cũng có chút ẩm ướt, vẫn còn không quên để dành phần cho mình, Phượng Phi Vũ vừa bực vừa buồn cười. Chàng vươn tay kéo nàng vào trong n.g.ự.c nói:
- Nàng muốn Cô cùng đau bụng với nàng hả?
Tội danh vô ý mưu hại hoàng trữ quá lớn, Khương Lê không thể đảm nhận nổi, liền nhịn đau muốn quỳ dậy, lại bị Phượng Phi Vũ nắm chặt eo nói:
- Đau thành dạng này còn không thành thật!
Nói xong liền ép nàng nằm yên trong n.g.ự.c chàng, lệnh cho thị nữ dâng thuốc lên.
Khương Lê uống thuốc xong, cảm giác đau đớn chậm rãi lui dần, liền làm ổ trong n.g.ự.c Thái tử điện hạ, hưởng thụ từng cái vuốt ve của hắn sau lưng mình, rồi không cẩn thận ngủ thiếp đi...
Phượng Phi Vũ thấy nàng ngủ yên, mới nhẹ nhàng đứng dậy, dém chăn cho nàng, sau đo đi tới ngoại thất, nhìn đống đồ để trên bàn thành một ngọn núi nhỏ, nơi đó còn có cả bánh đúc đậu đỏ Khương Lê mua, bên ngoài phủ phấn trắng, được tưới lên một lớp mật ong màu vàng sậm óng ánh, bánh xếp thành núi nhỏ, quả thực nhìn rất mê người.
Phượng Phi Vũ nhìn một hồi, dùng thìa múc một miếng để vào trong miệng, vị ngọt nhanh chóng tan đi. Loại đồ ăn ngọt thế này quả nhiên chỉ để mấy phụ nhân ăn vặt, thế nhưng sau khi hắn ăn vài miếng, càng ăn lại càng cảm thấy ngon miệng.
Sau chừng một nén hương, ngọn núi nhỏ đã thấy đáy, Phượng Phi Vũ vẫn chưa thỏa mãn dùng khăn lau qua miệng, quay đầu nhìn hơi thở lúc sâu lúc cạn của nữ tử sau màn che.
Phượng Phi Vũ phát hiện, từ khi tiểu nữ tử này tới bên cạnh mình, phảng phất bản thân liền đẩy ra một cánh cửa dục niệm vẫn luôn đóng chặt.
Không riêng gì vấn đề ăn uống được hưởng lạc, còn có cả một cỗ ham muốn đến từ sâu trong thân thể lúc nào cũng nóng rực muốn trào ra.
Đối với một nam tử chí khí mà nói, không thể tiết chế được dục niệm thì đúng là hỏng bét.
Nhưng Phượng Phi Vũ ngược lại là cũng không có vì vậy mà kiềm chế cảnh xúc của mình.
Dù sao còn chưa thưởng thức qua tư vị, nhất thời tưởng niệm khó nhịn là không thể tránh được. Nhưng nữ tử trên giường kia, nũng nịu run rẩy, chung quy cuối cùng cũng hóa thành phấn trong miệng hắn thôi.
Thái tử điện hạ cảm thấy việc này hắn nắm chắc thắng lợi trong tay, trước sau gì cũng vào tay hắn.
Tới lúc đó, hắn vẫn giữ gìn được tâm cảnh của mình.
Lúc này nhất thời phóng túng, tuổi trẻ khinh cuồng. Nghĩ thì thoải mái, thế nhưng sau khi cùng tiểu nữ tử này ở chung một thời gian, nếu sau này bỏ quên nàng ở một góc, chỉ nghĩ thôi hắn đã cảm giác không nỡ rời.
Đây cũng là điều khiến hắn phiền lòng không thôi...
Mặc dù trong nội tâm nghĩ như vậy, nhưng ánh mắt của hắn lại nhu hòa, lấy mảnh da dê vốn chuyên dùng để vẽ bản đồ đường sông, mài mực múa bút, ở trên phác họa lại bóng hình xinh đẹp trong lòng...
Mặc dù thái tử không kiên nhẫn với tục sự nhân gian. Thế nhưng khi vào Thuận Đức cũng không thể quá mức ngoại lệ.
Quan lại quý tộc nơi đó vì Thái tử tới đây, mà cố ý bày tiệc chiêu đãi.
Thân là quốc trữ tới nơi này, tất nhiên muốn bày ra tư thái Thái tử ái dân, chiêu hiền đãi sĩ. Nên khi nhận được lời thỉnh cầu cùng quan lại và dân chúng mở tiệc bày tỏ sự kính trọng. Thái tử mặc dù không muốn nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Khương Lê vốn lấy thân phận thiếu phó cùng đi theo Thái tử tới dự tiệc. Thế nhưng Phượng Phi Vũ lại liếc mắt nhìn nàng nói:
- Thân là trắc phi của Cô, không thể xuất hiện trước mọi người sao?
Thế là Khương Lê liền ngoan ngoãn tận tụy, để Đào Hoa xuất hiện, trang điểm cho mình.
Khi nàng cùng Thái tử mặc kiện trường bào màu đen lót kim tuyến,xuất hiện trên yến hội, vô luận nam nữ đều vì đôi bích nhân này mà kinh diễm.
Hai người đứng tựa như tiên nhân hạ phàm, khiến người ta muốn đui cả con mắt, không biết nên nhìm ngắm ai nhiều hơn.
Không ngờ quốc trữ Đại Tề lại anh vĩ tuấn mỹ đến vậy! Nhất thời đám phụ nhân có mặt trên yến hội và nhiều khuê tú đều đỏ mặt.
Thế nhưng khi nhìn tới vị trắc phi đứng bên cạnh Thái tử, những mơ màng trong lòng liền lập tức tiêu tan.
Đến tột cùng là xinh đẹp tới mức nào? Chính là một mỹ nữ động lòng người! Nữ tử ở đây, toàn bộ không ai có thể sánh được với nàng, đúng là nữ nhân yêu diễm động lòng người tới vậy mới có thể đứng ở bên cạnh điện hạ.
Sau khi mọi người đã an tọa, Khương Lê cầm quạt thêu hoa đào, ngồi cạnh Phượng Phi Vũ trên thượng vị. Yến hội bắt đầu, nàng ngược lại bốc lên một tầng mồ hôi lạnh.
Vốn không biết người chủ trì yến hội nghe ai nói, Thái tử yêu thích thi từ, cho nên môn hạ phụ tá đều là kẻ tài hoa hơn người, thế nên trên yến hội, mọi người tổ chức truyền hoa ngâm thơ.
Khương Lê cuộc đời hận nhất chuyện này, rượu ngon không thống khoái mà uống đi còn bày đặt thơ văn.
Lúc tới lượt nàng, một mỹ nhân như nàng nói chỉ khiến đám đàn ông phiền lòng, nên nhẹ nhàng thả hoa vào tay Thái tử, sau đó phối hợp gắp thức ăn.
Nàng thầm nghĩ: May mắn Thái tử ngăn cản, không để nàng đóng vai thành Khương thiếu phó. Nếu không dưới tiếng trống thùng thùng rung động ở đây, nàng ngâm thơ đối ẩm, chắc là tê liệt tâm thần luôn mất.
Trong bữa tiệc còn có người mang theo tiếc nuối cảm khái nói:
- Nghe nói môn hạ Thái tử, có một vị tiểu Khương công tử là kinh thế kỳ tài, một bài thơ danh chấn kinh thành, khiến đám tại hạ sinh lòng ngưỡng mộ, thực hận không thể tới nương tựa phủ Thái tử điện hạ, ngày ngày thụ lấy thư hương hun đúc.
Lời nịnh nọt này rơi vào tai Khương Lê, khiến nàng suýt chút nữa phun ngụm rượu trong miệng ra ngoài.
Phượng Phi Vũ liếc mắt nhìn "tài tử" tiểu Khương đang ăn uống say sưa, cười nhạt một tiếng, cũng không biết trong lòng điện hạ có phải đang nghĩ tới " văn thải" kiệt xuất của thiếu phó nhà mình.
Nhưng Khương Lê đã ăn xong tôm, ngẩng đầu đúng lúc, thật sự là trong lòng nảy lên một cái.
Nàng vậy mà trông thấy Cơ Vô Cương đang mặc nho sam, ngồi ngay bên cạnh Thái thú Thuận Đức.
Hắn tựa hồ vô tình hay cố ý liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng không biết chuyện mình giả mạo Dao cơ, trở thành trắc phi của Thái tử, hắn có rõ ràng tất cả không?
Lúc này bông hoa kia đang trong tay Cơ Vô Cương, hắn làm một bài thơ khiến đám người có mặt đều cảm thán.
Ngay cả Phượng Phi Vũ cũng nhìn vị thanh niên này vài lần.
Thái thú Thuận Đức thấy thái tử nhìn sang, vội vàng nói:
- Điện hạ, vị công tử này chính là người ti chức tiến cử với ngài, trợ giúp ti chức giải quyết vấn đề nước đọng của đường sông mới xây dựng, tên gọi Cơ Võ.
Khi Cơ Vô Cương nghe vậy, ngẩng lên nhìn về phía Thái tử, thong dong hành lễ, một bộ dáng không quan tâm hơn thua.
Xem ra vị Cơ tiên sinh này thật đúng là người tài ba, vài ngày trước còn ở cửa hàng trang sức khảm ngọc nạm châu báu, đảo mắt một cái lại biến thành cao thủ quản lý nước đọng.
Đương nhiên, Cơ tiên sinh lợi hại như vậy đến tột cùng muốn làm gì, càng khiến cho Khương Lê cảm thấy kinh hãi.
Kiếp trước thời điểm hiện tại, nàng vẫn đang ở hoán y cục, cho nên cũng không biết Cơ tiên sinh như thế nào.
Nhưng sau này nàng có nghe ca ca nói qua, Cơ tiên sinh đã từng đầu nhập làm môn hạ của Thái tử, làm phụ tá một thời gian.
Chỉ là về sau Phượng Phi Vũ và Đoan Khánh đế tranh quyền, rơi xuống hạ phong, Cơ Vô Cương cảm thấy hắn không có trợ lực cho Ba quốc, sau đó liền rời khỏi thái tử phủ...
Chẳng lẽ Cơ Vô Cương hiện tại đang dự định đầu quân cho Thái tử điện hạ? Nếu thật sự là như thế, trực giác của nàng cảm thấy người này sẽ mang tới phiền phức cho mình cùng huynh trưởng.
Cho nên trong đầu Khương Lê suy nghĩ trăm ngàn mối xoay chuyển, ánh mắt nhìn về phía Cơ Vô Cương cũng lâu một chút.
Phượng Phi Vũ vốn có hảo cảm với Cơ Vô Cương, thế nhưng khi chàng phát hiện thanh niên này rất anh tuấn, lại có đặc điểm rõ ràng của người Ba quốc, còn dẫn tới sự chú ý của nữ tử bên cạnh, lông mày chàng không khỏi nhíu lại.
Kỳ thật từ sau chuyện của Công Tôn Vô Ngôn, phụ tá phủ Thái tử liền quản lý vô cùng nghiêm ngặt.
Phượng Phi Vũ cảm thấy, so với đám hàn sĩ đọc đủ thi thư, những môn khách phụ tá này, người trung trinh rất ít, bất quá chỉ là một đám xu lợi, không có mẫu quốc để về thì làm gì có lòng trung thành để nói.
Dùng bọn họ không trù tính ra được quỷ kế gì thì thôi, nên nếu mời chào quá nhiều người kiểu như vậy ở bên cạnh, long ngư hỗn tạp, không cẩn thận còn mang tới tai họa.
Cho nên cho dù Cơ Võ không dẫn tới sự chú ý của Khương Lê, Phượng Phi Vũ cũng không có ý định lại mời chào hắn tới phủ Thái tử làm môn khách.
Cho nên sau khi hỏi xong, Thái tử cũng không nói thêm gì.
Thái thú kia vốn hứng thú bừng bừng, muốn tiến cử nhân tài cho Thái tử, nếu vị Cơ tiên sinh này được trọng dụng, có thể khiến cho tiền đồ của ông ta có ánh sáng, dựng lên được uy tín trước mặt quốc trữ điện hạ.
Nào nghĩ đến, vị Thái tử ái tài như khát nước trong truyền thuyết, lại rất lãnh đạm, chẳng lẽ là tài hoa của vị Cơ Võ, còn chưa đủ đả động được điện hạ sao?
Bất quá thái độ trái ngược với sự hậm hực của thái thú, Cơ Võ ngược lại bình tĩnh hơn nhiều, chỉ yên lặng ngồi trở lại chỗ của hắn, tiếp tục mỉm cười nhìn đám người kích trống truyền hoa.
Khương Lê âm thầm thở phào, thế nhưng bàn tay của nàng chuẩn bị nâng chén rượu lại bịThái tử nắm chặt, thừa dịp mọi người bên dưới đang huyên náo, hắn cúi đầu hỏi:
- Làm gì mà nhìn chăm chú vậy? Là người quen cũ sao?
Khương Lê cũng là có tật giật mình, thật sự sử dụng công lực cả đời mới khắc chế được bản thân, không để bàn tay bị Thái tử nắm run lên, cẩn thận liếc mắt nhìn Thái tử nói:
- Điện hạ, cái người thanh mai trúc mã kia, không phải đã giải thích với ngài là lời nói đùa sao?
Phượng Phi Vũ thấy ánh mắt oán trách của nàng, ngược lại cười một tiếng, kéo tay nàng, vuốt ve mu bàn tay mềm mại trơn nhẵn nói:
- Đã không có trúc mã, vậy trong lòng nàng chưa có ai cả, ngoại trừ Cô, không được cho ai vào đó hết.
Phượng Phi Vũ cúi đầu nói chuyện, bí mật mang theo một cỗ mùi rượu, ánh mắt nhìn nàng, giống như sói đói muốn nuốt sống thỏ con vậy.
Kỳ thật mấy ngày nay, hắn thật sự cả đêm cọ xát, dây dưa kịch liệt.
Nàng kiếp trước chưa từng thực sự hiểu tình yêu nam nữ là gì, nhưng bị thanh niên có dung mạo tốt như vậy dây dưa, quả thực cũng có chút ý loạ.n tì.nh mê.
Hơn nữa, Khương Lê cũng ngóng trông cỗ sức mạnh này của Thái tử mau chóng qua đi, nếu cứ bị hắn dây dưa lâu dài, mình cho dù thoát khỏi tên tuổi Dao cơ cũng không thể tự do được.
Đối với nam nhân mà nói, ăn không tới miệng,ỏmới là mỹ thực, đợi sau khi ăn chán, thịt mỡ hay nạc cũng đều ném cả một bên.
Khương Lê sợ cứ bị vị này quấn lấy, cảm thấy trong lòng cũng d.a.o dộng, luôn không muốn cho hắn được như ý đâu.
Kết quả hai người này cũng không hẹn mà cùng suy nghĩ giống nhau, luôn cảm thấy sau khi hầu hạ mấy bận, liền có thể giải tỏa được ưu phiền của mình.
Bởi vì trên tiệc có uống rượu, nên khi trở lại hành cung, mượn hơi rượu, Khương Lê rốt cục ỡm ờ, cùng Phượng Phi Vũ quần áo nửa hở nửa kín lăn lộn trên nhuyễn tháp, không còn phòng thủ như trước.
Phượng Phi Vũ thăm dò mấy lần, phát hiện nàng không giống trước kia quyết liệt cự tuyệt mình, quả nhiên đại hỉ. Chỉ cảm đúng là do mình một phen thực tình, mài hóa được khối băng ngàn năm của tiểu nữ nhi này.
Chỉ đợi khối băng tan thành nước, liền có thể ăn như gió cuốn, an tâm hưởng thụ.