Lý Hà bị ăn tức ở chỗ Thẩm Thanh, không khí nhà họ Thẩm gia có chút căng thẳng.
Tối hôm qua, Thẩm Dao lăn qua lăn lại, trong đầu đều nghĩ chuyện này, cả đêm không ngủ, vành mắt có chút thâm.
Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp hay.
Vốn dĩ cô ta đã tính toán sau khi tốt nghiệp cấp ba, dựa vào quan hệ với Vương Nam Hải vào làm việc tại xưởng thực phẩm. Có một khoản thu nhập không tồi, lại gả cho một ông chồng trong thành, ngày qua ngày cuộc sống càng tốt ạ.
Nếu Thẩm Thanh thật sự ly hôn với Vương Nam Hải, chính là gián tiếp hủy hoại cuộc sống của cô ta.
Không được.
Thật vất vả cô ta mới học đến cấp hai, cuộc sống tương lai tốt đẹp không thể khom lưng ở chỗ này được.
Thẩm Dao làm cơm trưa xong, tìm cớ đi bộ đến cửa nhà Thẩm Thanh, cô ta phải chính mình tự đi khuyên nhủ Thẩm Thanh.
Lúc này ở trong phòng.
Thẩm Thanh đã lâu không được tự do, nổi hứng ngâm nga một câu bài hát, nấu cơm xong, nổi lửa lớn xào một chút thịt với ớt xanh, lại một chén canh cà chua với trứng gà chính là bữa trưa của cô.
Ngay lúc cô chuẩn bị động đũa ăn cơm, Thẩm Dao đẩy cửa đi vào.
Tươi cười trên Thẩm Thanh biến mất trong chốc lát, cô ta tới đây làm gì? Vừa nhìn đã biết không phải chuyện tốt.
"Chị......"
Thẩm Thanh lạnh mặt, coi như không thấy người đến, cầm bát cơm trước mặt lên ăn.
Ngửi thấy mùi thịt, Thẩm Dao không khỏi nuốt nước miếng, nhưng Thẩm Thanh lại không có ý tứ mời cô ta cùng ăn cơm, cô ta cũng xấu hổ mà mở miệng.
"Chị...... Mấy ngày nay chị sống thế nào? Có chuyện gì không vui có thể nói với em, không cần giữ ở trong lòng một mình." Thẩm Dao quan tâm hỏi.
Thẩm Thanh đạm mạc liếc nhìn cô ta một cái, "Nếu em thật sự không biết, vậy sẽ không tới tìm chị."
Trên mặt Thẩm Dao có chút xấu hổ, "Em nghe mẹ nói qua một chút, cho nên trong lòng mới lo lắng cho chị. Chị, chị có ủy khuất gì đều có thể nói cho em, không cần yên lặng chịu đựng một mình, rất khó chịu."
Chẳng qua là có oán giận một chút, chờ chị phát tiết xong, nói không chừng sẽ nghĩ thông suốt.
Thẩm Thanh uống một ngụm canh, ngước mắt nói: "Chị và em không có gì để nói, em đi trở về đi."
Em gái chính mình nuôi lớn, đảo mắt một chút, cô đã biết đối phương suy nghĩ cái gì.
Kiếp trước có thể nói cô đã tận tình tận nghĩa với người em gái này, thà chính mình bị mưa ướt, cũng muốn nhường ô cho nó.
Thẩm Dao có thể đi học, tốt nghiệp rồi công việc sau này đều là Thẩm Thanh tranh thủ giành cho.
Nhưng sau khi Thẩm Dao tốt nghiệp, không chỉ chưa từng hồi báo, thậm chí ngay cả khi cô bệnh nặng cũng chưa từng xuất hiện.
Hiện tại cô đã thấy rõ, trong mắt cô em gái tốt này, chỉ có lợi ích, chưa bao giờ có tình thân.
"Chị, rốt cuộc chị bị làm sao vậy? Em cũng chỉ là muốn quan tâm chị thôi."
"Không cần."
Thẩm Dao cắn chặt môi.
Thật là lòng hảo tâm lại bị coi thành lòng lang dạ thú!
"Chị, em biết hiện tại chị đang tức giận. Nhưng chị cũng không phải trẻ con, chị tức giận với em làm gì? Em cũng chỉ là có lòng tốt, chị ly hôn với anh rể cũng không có chỗ nào tốt, chị còn cố gắng tiếp tục làm gì?"
Ha ha, đáy lòng Thẩm Thanh cười nhạo một tiếng.
Như vậy đã không nhịn được?
"Vậy em nói đi, nếu chị không ly hôn, có chỗ tốt gì?" Thẩm Thanh buông chén đũa, bình đạm nhìn mắt em gái nói.
"Đương nhiên là có! Chị, chị nghĩ lại xem, hiện tại anh rể còn trẻ đã làm ở vị trí chủ nhiệm, tiền đồ về sau vô cùng lớn. Chị, chị đi theo anh rể, không phải cũng được hưởng lây phúc khí sao?"
Sắc mặt Thẩm Thanh đen lại, lãnh nhạt nói: "Vốn tưởng rằng em đọc sách, sẽ có cái nhìn khác. Không nghĩ tới, sách đọc được đều bị em cho vào bụng chó hết rồi."
Thẩm Dao tức giận nói: "Em nói đều là sự thật, sao chị có thể nhục nhã em như vậy?"
Thẩm Thanh cười lạnh, nói, "Em đi đi. Nếu nhà họ Thẩm muốn đoạn tuyệt quan hệ với chị, vậy em cũng không cần gọi chị là chị của em nữa, về sau chúng ta coi như là người qua đường."
"......" Thẩm Dao cắn môi, nói không ra lời.
Quả thực là ương bướng, hồ đồ.
Lời hay lời xấu đều nói, sao chị ta vẫn cố chấp như vậy?
Thẩm Dao không hiểu, hôn sự tốt như vậy, vì cái gì chị ta không quý trọng?
"Được rồi. Nếu chị vẫn cố chấp không thay đổi, vậy em cũng không còn cách nào. Sau khi ly hôn đều sẽ bị rất nhiều người xem thường, nhạo báng. Chị tự chuẩn bị trước trong lòng đi."
"Không tiễn."
Thẩm Thanh nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại, trong lòng run một chút.
Thân tình nhiều năm như vậy, nói không khó chịu khẳng định không có khả năng.
Thẩm Thanh thở dài một hơi, thành tình có được bởi lợi ích, không có cũng được.
......
Cơm chiều.
Thẩm Thanh không có ở nhà, mỗi ngày Lưu Kim Mỹ đều sẽ làm một món ăn mặn.
Vốn là đây là một chuyện rất vui vẻ, nhưng Vương Nam Lâm lại không có chút tinh thần nào.
Không biết là do ăn uống bị Thẩm Thanh nuôi hư, hay là do tay nghề nấu cơm của Lưu Kim Mỹ thật sự giảm xuống, dù sao chính là cảm thấy rất khó ăn.
Thẩm Thanh đã đi ba ngày rồi, ba ngày này cậu ta chưa từng ăn no một bữa nào.
Vương Nam Lâm nhìn đồ ăn trước mặt nhíu mày, hoài niệm hương vị thịt kho tàu, dấm lựu cá...... Thẩm Thanh làm.
Giống như người phụ nữ kia cũng không phải không đúng chút nào.....
Sắc mặt Vương Nam Hải cũng không tốt.
Lưu Kim Mỹ tuổi lớn, làm việc đã là có lòng nhưng không đủ lực.
Hôm nay anh ta mặc quần áo mới dính một góc dầu mỡ lớn chưa giặt sạch, mà anh ta mặc nửa ngày mới phát hiện ra, tốt xấu gì anh ta cũng là một lãnh đạo nho nhỏ, vậy cũng quá mất mặt rồi.
Trong sân phân gà rơi khắp nơi, mùi hôi bay đầy nhà cũng không có ai quét dọn......
Vương Nam Hải cau chặt mày.
Trước kia thời điểm Thẩm Thanh còn ở nhà, chưa bao giờ xuất hiện tình trạng này.
Đồ ăn ngon miệng, sân sạch sẽ ngăn nắp, quần áo cũng luôn có một mùi hương thanh mát......
Vương Nam Hải nằm ở trên giường, suy nghĩ nửa ngày quyết định để Thẩm Thanh lưu lại.
Nghĩ đến mấy ngày nay Thẩm Thanh cũng ăn không ít khổ, nếu không phải ngại mặt mũi, khẳng định cô ta đã sớm trở lại.
Vương Nam Hải trở mình, quyết định để cô ta tiếp tục hối hận mấy ngày nữa.
Chờ tới ngày hẹn ly hôn, khẳng định cô ta sẽ nghĩ cách cầu xin mình tha thứ.
Đến lúc đó anh ta sẽ cho bậc thang, để cô ta ở lại.
Như vậy trải qua chuyện này, Thẩm Thanh cũng không dám đề cập đến hai chữ ly hôn nữa.
......
Thẩm Thanh hắt xì hơi, tay không tự giác mà túm quần áo chặt hơn một chút.
Màn đêm buông xuống, căn phòng ở cách xa trong thôn càng trở lên yên lặng.
Đóng chặt cửa, Thẩm Thanh lập tức tiến vào không gian.
Cây Hạnh đã từ mầm non trưởng thành cây lớn, lá cây xanh mượt mười phần sức sống.
Cô mang hạt giống cải trắng mua từ cửa hàng hệ thống ban ngày ra ngoài ruộng trồng, tưới nước rồi quay trở lại hiện thực.
Ngày hôm sau, Thẩm Thanh vẫn tới đội sản xuất, nhận nhiệm vụ lên núi đào dược.
Dù sao cũng phải lên núi hái thảo dược, không bằng nhân tiện kiếm một chút công điểm.
Thẩm Thanh đẹo sọt lên, đi ở sau cùng đám người.
Lần trước Lý Hồng Phương ăn mệt ở chỗ cô, lần này cũng biết đường tránh rất xa.
Nhìn thấy Thẩm Thanh ở phía xa xa, mới dám nhỏ giọng phun tào.
"Thật không hiểu được, đang làm tốt chủ nhiệm phu nhân lại không làm, nhất định phải làm việc nặng nhọc, các người nói đầu óc cô ta có phải hỏng rồi hay không?"
"Tôi thấy rất có khả năng này. Nếu tôi có thể gả cho chủ nhiệm Vương, chỉ sợ nằm mơ cũng phải cười tỉnh. Cô nói cô ta đang muốn làm chuyện gì vậy?"
Lý Hồng Phương bĩu môi, "Tôi đoán chính là muốn làm ra vẻ. Chờ thêm mấy ngày nữa kiên trì không được, cô ta còn không phải xám xịt mà quay trở lại nhà họ Vương sao?"
"Các cô nói nếu hiện tại chủ nhiệm Vương lại tìm thêm một người phụ nữ nữa, cô ta có thể bị tức điên hay không?"
"Ui, lời này cũng không thể nói bậy đâu! Đây là vấn đề tác phong! Cô nói nhỏ một chút." Lý Hồng Phương làm động tác giữ im lặng.
Người phụ nữ trong thôn bĩu môi, nhận định Thẩm Thanh khẳng định không chịu nổi cuộc sống khổ sở này.