Sống Lại Thập Niên 70, Thôn Thảo Theo Đuổi Nuông Chiều Ta

Chương 25: Tình địch gặp mặt, hết sức thân thiết?




Về đến nhà, sắc trời đã tối sầm.
Thừa dịp trời còn chưa tối hẳn, Thẩm Thanh dự định cuốc phần đất phía sau nhà để trồng rau.
Thôn Đông Bá đất rộng người thưa, cho nên phần đất mỗi nhà đều không nhỏ.
Bà Lưu ở một mình, phần đất chỉ có nửa mẫu, nửa năm không cày cấy, đất có chút rắn chắc.
Thừa dịp chiều sớm, Thẩm Thanh cầm cái cuốc, một mình cuốc đất.
Thân thể mệt, trong lòng lại ngọt.
Một giờ sau, mồ hôi trên người Thẩm Thanh thấm ướt hết quần áo, trời lúc này cũng đã hoàn toàn tối hẳn.
Thẩm Thanh cất cái cuốc, rồi về trong phòng.
Khép cửa lại rồi ôm chăn đi vào không gian.
Từ đêm qua không cẩn thận ngủ quên trong không gian, cô phát hiện ngủ trong không gian, phá lệ an tâm thoải mái.
Rõ ràng thời gian giống nhau, nhưng chất lượng giấc ngủ ở trong không gian xác thật tốt hơn rất nhiều.
Cô trải chăn khô dưới gốc cây ăn quả, nằm lên gối thơm rồi tiến vào mộng đẹp.
......
Đêm, cực kỳ an tĩnh.
Thẩm Dao lăn qua lộn lại không ngủ được.
Nghe tiếng ngáy của Thẩm Đại Sơn ở phòng cách vách, trong lòng cô càng bực bội.
Cô nhớ rõ Thẩm Thanh đã nói với mẹ, chờ Cố thư ký trở về lập tức làm thủ tục ly hôn.
Thời gian không còn nhiều......
Thẩm Dao suy nghĩ một lúc, hạ quyết tâm thay một bộ quần áo, rồi rón ra rón rén ra cửa.
Nhà Thẩm Thanh gia tối đen, bàn tay Thẩm Dao đầy mồ hôi, trong lòng cực kỳ khẩn trương.
Nhưng nghĩ đến tiền đồ của chính mình......
Thẩm Dao nhẹ nhàng đẩy cửa, đóng lại.
Không còn cách nào, cô nhìn xung quanh một vòng, tìm một chỗ tường vây tương đối thấp, sau đó trèo vào.
Mỗi bước đi, trong lòng Thẩm Dao đều run rẩy.
Cô từ một chỗ hổng trong phòng bếp lẻn vào nhà chính, sau đó theo ánh trăng thật cẩn thận tìm kiếm đồ vật trong nhà.
Chỉ cần trộm hết toàn bộ tiền và lương thực của Thẩm Thanh...... Thẩm Thanh rơi vào đường cùng, chỉ có thể trở lại nhà họ Vương.
Thẩm Dao cẩn thận tìm một vòng, ở nhà chính tìm được một túi gạo nhỏ, mấy cân muối, còn có mấy cây cải trắng, hai cái trứng gà.
Cô đến gần cửa buồng trong, nhẹ nhàng đẩy đẩy.
Phát hiện buồng trong khóa trái từ bên trong, đành phải từ bỏ.
Thẩm Dao lấy toàn bộ đồ vật tìm được cho vào trong túi, sau đó nhanh chóng rời đi.
Chạy ra nơi hoang dã mấy trăm mét, mới dừng chân lại, há mồm thở dốc.
Lúc này Thẩm Thanh đã không còn lương thực, khẳng định không thể sống nổi.
......
Mở mắt ra nhìn thấy trái cây đỏ rực, Thẩm Thanh gấp gọn chăn, đơn giản dùng nước trong dòng suối nhỏ rửa mặt lập tức.
Ở không gian ngủ một đêm.
Mệt mỏi trên người giảm bớt một chút, ngay cả sắc mặt cũng hồng nhuận hơn một chút.
Cà chua trong đồng ruộng đã trưởng thành, ớt xanh và khoai tây cũng tới thời điểm thu hoạch.
Thẩm Thanh vươn vai rồi bắt đầu làm việc, rất nhanh cô đã thu hoạch xong trái cây và rau dưa, bỏ vào sọt.
Thu được 7 đồng.
Cuộc sống sáng sớm đã có thu nhập là một chuyên vô cùng sảng khoái.
Thẩm Thanh rút ra 10 đồng tiền cất ở trên người.
Ngày mai chính là ngày làm thủ tục ly hôn với Vương Nam Hải, cô cũng không thể mặt xám mày tro mà đi như vậy.
Thẩm Thanh nhìn ảnh ngược của bản thân trong suối nước, nhẹ nhàng thở dài.
Kiếp trước làm lụng vất vả cả đời, gương mặt xanh xao vàng vọt, gương mặt đại mỹ nhân đều bị hủy hoại.
Đời này cô càng cần phải yêu quý chính mình.
Trở lại hiện thực.
Thẩm Thanh vốn dự định nấu nồi cháo, nhưng khi mở thùng gạo ra thì trợn tròn mắt.
Nguyên bản trong thùng gạo để gạo, mì, trứng và đồ ăn toàn bộ biến mất.
Thẩm Thanh ngẩn người, kiểm tra cẩn thận lại đồ vật trong nhà.
Những đồ khác vẫn còn, chỉ mất đồ ăn......
Cô ra ngoài nhìn, cửa sân vẫn ở trạng thái khóa trái như cũ.
Thẩm Thanh nhìn quanh một vòng, phát hiện chỗ có vấn đề.
Chỗ tường đất, có dấu vết rất mới.
Phía dưới tường đất, cũng có mấy dấu chân rất mới.
Từ độ to nhỏ của dấu chân, hẳn một người phụ nữ......
Trong đầu Thẩm Thanh nghi ngờ vài người, nhưng đều cảm thấy không có khả năng.
Tổn thất không lớn, nhưng đối với Thẩm Thanh mà nói lại tiềm tàng một loại uy hiếp, hiện tại tạm thời không biết ai ăn trộm, cũng chỉ có thể trước lưu ý chuyện này ở trong lòng.
......
Thẩm Thanh đi vào bên trong Cung Tiêu Xã, dự định mua vải làm một bộ quần áo mới.
Cô muốn để Vương Nam Hải biết, rời khỏi anh ta, cô càng thoải mái hơn ở nhà họ Vương.
Thẩm Thanh vừa đi đến trước quầy, một cô gái trang điểm xinh đẹp đi tới trước mặt cô.
"Mua vải sao?"
Thẩm Thanh gật gật đầu, "Cô muốn lấy loại vải như thế nào, tôi chọn cho cô."
Cô gái cười cười, đáp lời.
Sau đó cầm vài cuộn vải đi ra.
"Cô nhìn xem, thích cái nào thì nói cho tôi."
Thẩm Thanh nhìn hơn mười loại vải dệt trước mắt, trong lòng có chút rối rắm.
"Cuộn này thế nào? Hiện tại rất được ưa chuộng. Cô lớn lên xinh đẹp như vậy, mặc vào nhất định rất mê người."
Thẩm Thanh nhấp miệng cười cười, "Nào có khoa trương như vậy."
Lời thì nói như vậy, cô vẫn cầm lấy cuộn vài người bán giới thiệu.
Kiếp trước sau khi gả cho Vương Nam Hải, mỗi ngày cô đều bận rộn việc nhà cũng không xong, thuốc uống cũng không xong...... Quần áo đều mặc thừa của Vương Linh Linh. Lưu Kim Mỹ bảo thủ, chưa bao giờ cho phép cô mặc váy.
Cuộn vải dệt trong tay là vải hoa trắng, cực kì xinh đẹp.
"Vậy...... vậy lấy cái này đi."
Thẩm Thanh mua 3 mét vải dệt, lại mua vài cái kẹp chuột.
Thời điểm giao phiếu và tiền, đang định đi, nữ nhân viên bán hàng kia lại gọi cô lại.
"Còn có chuyện gì sao?" Thẩm Thanh quay đầu lại hỏi.
"Cô có nhận ra tôi không?" Lưu Mẫn chớp đôi mắt hỏi.
Thẩm Thanh nhìn cô, suy nghĩ một lúc rồi lại suy nghĩ hồi lâu......
"Cô là?"
Lưu Mẫn nhẹ nhàng thở dài, cũng đúng, hai người bọn cô vốn không cùng một thôn.
Tuy là khoảng cách từ thôn Tây Bá đến thôn Đông Bá rất gần, nhưng hai người trước kia lại chưa từng gặp mặt.
Không quen biết cũng là chuyện có thể hiểu.
Lưu Mẫn từ sau quầy thu ngân đi vòng ra phía trước, nói: "Tôi gọi là Lưu Mẫn, hẳn là cô từng nghe tới rồi chứ?"
Thẩm Thanh sửng sốt.
Nguyên lai cô ấy chính là Lưu Mẫn......
Bạch nguyệt quang trong lòng Vương Nam Hải, cũng là thanh mai và mối tình đầu của anh ta.
Nếu không phải Vương Nam Hải đột nhiên bị bệnh, vậy người kết hôn với Vương Nam Hải chính là Lưu Mẫn.
Thẩm Thanh lúc này mới nhìn kỹ diện mạo của Lưu Mẫn.
Mặt trái xoan, mày lá liễu, cười rộ lên vô cùng hào phóng, trang điểm cũng rất thời thượng.
"Không nghe nói qua sao?" Lưu Mẫn thấy Thẩm Thanh ngạc nhiên, hiểu được là chính mình đường đột, xin lỗi nói: "Ngượng ngùng! Tôi cho rằng cô hẳn là đã nghe về tôi, là tôi đường đột, không nên đột nhiên hỏi cô vấn đề này."
Thẩm Thanh phục hồi lại tinh thần, nhỏ giọng nói: "Tôi biết chuyện của cô. Bất quá tôi lập tức sẽ ly hôn với Vương Nam Hải, cô có việc thì gì có thể tìm anh ta."
Thấy Thẩm Thanh hiểu lầm, Lưu Mẫn vội xua tay nói: "Không không không, tôi không có việc gì, tôi chính là muốn làm quen với cô, làm quen làm quen thôi."
Thẩm Thanh gật gật đầu, tính toán chạy lấy người.
Lúc này Lưu Mẫn còn nói thêm: "Nhà tôi có máy may, buổi chiều tôi nghỉ, cô đến nhà tôi làm quần áo đi! Tôi dạy cô, tôi làm quần áo rất đẹp đó!"
Thẩm Thanh vừa định cự tuyệt, cánh tay đã bị cô ấy ôm lấy.
"Cô nhìn váy trên người tôi này! Xinh đẹp không? Tôi tự làm đó!" Lưu Mẫn chớp chớp mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.