Sống Lại Thập Niên 70, Thôn Thảo Theo Đuổi Nuông Chiều Ta

Chương 27: Kẻ trộm lại là em gái ruột, vừa thất vọng vừa đau lòng




Đêm dần dần khuya.
Thẩm Dao lại xuất hiện một lần nữa ở cửa nhà Thẩm Thanh.
Hôm nay cô ta cố ý canh Thẩm Thanh ra khỏi cửa, vốn muốn xem bộ dáng luống cuống tay chân của Thẩm Thanh, không nghĩ tới sau khi Thẩm Thanh ra cửa lại trực tiếp đi Cung Tiêu Xã.
Thẩm Dao không nghĩ ra, mất nhiều lương thực như vậy vì sao chị ấy không nóng nảy chút nào.
Chẳng lẽ trong buồng còn cất giấu đồ vật?
Tâm thần Thẩm Dao bất an, đều đã làm tới bước này, nếu còn không đạt được mục đích không phải mất công sao?
Cho nên hôm nay cô ta dự định lại làm thêm một lần nữa, nghĩ cách trộm sạch sẽ đồ vật của Thẩm Thanh. Chỉ có cách để Thẩm Thanh rơi vào đường cùng, chị ấy mới có thể biết có nhà họ Vương làm chỗ dựa thì tốt như thế nào.
Cô ta lại đi đến chỗ tường vây thấp nhất, có kinh nghiệm tối hôm qua, hôm nay trèo tường cực kỳ thuận tay.
Ngay khi chân cô ta chạm xuống đất, dưới chân đột nhiên truyền đến cơn đau đớn kịch liệt, kinh sợ vì có tật giật mình, Thẩm Dao không nhịn nổi kêu ra một tiếng.
Tuy rằng cô ta bưng kín miệng rất nhanh, nhưng vẫn kinh động tới Thẩm Thanh ở trong phòng.
Cô yên lặng nhẹ nhàng đi xuống từ trên giường, mở cửa buồng trong.
Thẩm Dao cố gắng bẻ kẹp chuột ra, che lại chân bị đau, trong lòng cực kỳ sợ hãi.
Cô ta trốn ở góc tường, đợi hơn mười phút không nghe thấy tiếng động trong phòng, lúc này mới chậm rãi đi ra từ góc tường.
Vết thương này không thể nhận không, hôm nay cô ta nhất định phải lấy hết toàn bộ đồ vật đáng giá trong phòng Thẩm Thanh đi!
Thẩm Dao ngựa quen đường cũ, dựa theo cách ngày hôm qua chui vào nhà chính, lần này cô ta tìm kiếm cực kỳ cẩn thận, bất luận chỗ nào có thể cất giấu đồ ăn đều không bỏ qua.
Ngay khi cô ta chuyên tâm tìm đồ vật, đột nhiên phía sau truyền đến giọng nói lạnh băng, "Muốn chị giúp em tìm không?"
Tức khắc Thẩm Dao da đầu tê dại, ngốc tại chỗ.
Tỉnh khi nào?
Vì sao cô ta không chú ý tới......
"Nguyên tưởng rằng tên trộm nào đói quá nên vào trộm, không nghĩ tới lại là em gái ruột." Thẩm Thanh lạnh lùng nói, sau đó đốt đèn dầu thắp sáng lên.
Căn phòng nho nhỏ rất nhanh được chiếu sáng, Thẩm Dao cắn nhẹ môi, cúi đầu, không dám xoay người sang chỗ khác.
Thẩm Thanh nhìn bộ dáng cô ra rụt rè sợ hãi, cười lạnh một tiếng, ngồi xuống.
"Trong nhà cũng không thiếu lương thực, rốt cuộc vì sao em lại phải làm như vậy?" Giọng nói Thẩm Thanh không mang theo một chút tình cảm nào, lạnh lùng hỏi.
Thẩm Dao đứng ở tại chỗ, không dám nói lời nào, cũng không dám ngẩng đầu.
"Nếu em vẫn không nói, vậy chị chỉ có thể báo công an, em đi nói chuyện với bọn họ."
Thân thể Thẩm Dao chấn động, xoay người kéo lại cánh tay Thẩm Thanh.
"Chị, em làm như vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho chị, là bất đắc dĩ, chị không cần báo công an đâu!"
Nếu cô ta vào đồn công an, vậy nhân sinh cô ta hoàn toàn xong đời.
"Vậy em thành thành thật thật nói đi, vì sao em lại phải làm như vậy?"
Thẩm Dao cắn môi, "Em không hy vọng chị ly hôn, hiện tại chị quá xúc động không thấy rõ tình huống, em chỉ là muốn để chị thấy khó mà lui thôi."
Nhất thời Thẩm Thanh không nói lên lời, không biết nên nói cô ta ngu ngốc hay không.
Chính mình có tay có chân, kể cả lương thực bị trộm hết, hay là không có chỗ ở cố định, cũng có thể nghĩ cách tiếp tục sinh tồn.
Sao có thể trở lại nhà họ Vương?
Cô cũng không nghĩ tới, Thẩm Dao mất công trộm đồ vật, lại vì chuyện này.
"Bàn tính nhỏ của em phải thất bại rồi. Chị đã sớm nói với em, chuyện ly hôn này chị đã quyết định rồi. Cho dù chị thật sự rơi vào đường cùng thì tuyệt đối chị cũng sẽ không trở lại nhà họ Vương."
Thẩm Dao dường như bị lời này kích thích, quên mất hoàn cảnh của chính mình, bất mãn nói, "Chị, sao chị lại không có tâm nhãn gì thế? Vì sao nhất định phải ly hôn với anh rể? Chị có biết vì chuyện của chị mà cha mẹ bị rất nhiều người xem thường không?"
"Ngay cả em cũng bởi vì chuyện này mà không dám ngẩng đầu! Chị không thể ích kỷ như vậy, chỉ suy nghĩ có chính mình!"
Thẩm Thanh bị tức giận đến bật cười.
Khi nào chuyện ly hôn lại trở thành chuyện ích kỷ?
Muốn nói ích kỷ, chẳng lẽ người nhà họ Thẩm càng ích kỷ hơn sao?
"Cô nghe cho rõ đây, hôn nhân của ta, chính ta làm chủ, ly hôn hay không ly hôn cũng không quan hệ với mọi người. Có người chỉ chỉ trỏ trỏ, cô có thể nói cho bọn họ, ta và Thẩm gia và cô, đã đoạn tuyệt quan hệ." Thẩm Thanh gằn từng câu từng chữ.
Nghe xong lời này, Thẩm Dao cau chặt mày, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi, "Chị, rốt cuộc chị muốn làm cái gì? Chúng ta một lòng cũng vì tốt cho chị, sao chị nghe thế nào cũng không hiểu? Em và cha mẹ cũng chỉ là quan tâm chị, mới có thể nhiều lần khuyên chị như vậy! Chị không cần luôn là bộ dáng cự tuyệt người ngàn dặm như vậy?"
Thẩm Thanh cười lạnh, "Quan tâm? Thẩm Dao cô để tay lên ngực tự hỏi, cô và cha mẹ nghĩ mọi cách ngăn cản ta ly hôn rốt cuộc là vì cái gì? Trong lòng cô rất rõ ràng."
Thẩm Dao bị nói trúng tâm đen, trên mặt có chút không tự nhiên.
Cô ta thừa nhận quả thật cô ta có ý đồ khác, nhưng nói đến cùng không ly hôn vẫn là vì tốt cho Thẩm Thanh.
Cô ta chỉ là mượn mượn danh tiếng của Vương Nam Hải, mà Thẩm Thanh chính là hàng thật giá thật hưởng phúc của nhà họ Vương.
Ngữ khí của Thẩm Dao khó chịu nói: "Chị, lời này của chị cũng quá khó nghe, ở trong lòng chị em và cha mẹ chính là người như vậy sao? Người hưởng phúc chính là chị, chúng ta chưa từng trông cậy vào chị có những ngày sống tốt. Hiện tại năm lần bảy lượt tới khuyên chị, còn không phải là suy nghĩ cho thanh danh của chị hay sao?"
"Hiện tại chị đi ra ngoài nghe một chút, người trong đội ở sau lưng nói chị như thế nào? Những lời đó em cũng không thể nói ra miệng!"
"Ta không sao cả, cô cũng đừng phí lời." Thẩm Thanh lạnh lùng ngắt lời.
Nói nhiều như vậy, ngay cả ý tưởng muốn hồi tâm chuyển ý đều không có, Thẩm Dao cũng mất kiên nhẫn.
Thẩm Dao nhìn chằm chằm Thẩm Thanh vài giây, tức giận nói: "Quỷ ích kỷ! Sói mắt trắng! Cha mẹ thật là phí công nuôi dưỡng chị!"
"Nếu chị ly hôn, cột sống cha mẹ đều sẽ bị người chọc gãy, sĩ diện cả đời bọn họ, chị không cảm thấy tự trách sao?"
"em ba, em tư tuổi đều còn nhỏ, chỉ bởi vì một người chị như chị, về sau chuyện cưới vợ cũng sẽ khó khăn, chị muốn Thẩm gia đoạn tử tuyệt tôn sao!"
"Chị không màng chết sống của chúng ta, bất hiếu! Chị không yên ổn ở nhà chồng, không giữ đạo làm vợ, Thẩm Thanh chị bị mắng đều là xứng đáng! Đều do chị......"
Còn chưa nói xong, Thẩm Thanh đã đá một cái vào chân Thẩm Dao ngã ở trên mặt đất.
Ánh mắt cô hoàn toàn lạnh băng.
Cái gì vì tốt cho cô? Thân tình chó má! Người nhà họ Thẩm từ trước đến nay chưa từng để ý cô sống như thế nào, chỉ để ý cô có thể mang lại lợi ích gì.
Cơn tức giận trong lòng rốt cuộc không nhịn được, cô giơ tay chỉ vào mũi Thẩm Dao mắng: "Tất cả là chó má! Cô đừng tưởng tôi không biết cô suy nghĩ cái gì! Cô đang sợ sang năm không tìm được công việc tốt, sợ về sau không tìm được đối tượng trong thành! Cô chính là muốn đạp lên đầu ta lên chỗ cao, còn nói được đàng hoàng như vậy, giả vờ đạo đức cao chỉ trách ta, kỳ thật chỉ vì cính mình!"
Thẩm Dao không nghĩ tới chị gái tính tình rất tốt lại có thể đọng thủ, vô cùng kinh ngạc, tê liệt ngã xuống đất không biết làm sao.
"Cút! Lập tức cút khỏi nhà ta! Nếu cô còn nói thêm một câu nữa, ta lập tức báo công an!"
Thẩm Dao bị dọa cho sợ hãi, chật vật bò dậy, không cam lòng nhìn chằm chằm Thẩm Thanh vài giây mới rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.