Vương Nam Hải nghe được lời này, sắc mặt có chút không được tự nhiên, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu phụ họa.
......
Thẩm Thanh trở lại trong không gian ngủ một đêm, thời gian ở trong khoảng không gian nho nhỏ này, cảm giác như tất cả mệt mỏi trên người đều tan biến hết.
Một đêm không mộng mị, Thẩm Thanh ngủ say sưa.
Ngày hôm sau Thẩm Thanh tỉnh lại rất sớm.
Trái cây trên cây ăn quả đã một ngày chưa hái, lúc trên cây táo và cây hạnh đều sai trĩu quả.
Rau dưa trồng trong đồng ruồng cũng đã phát triển cao cao, nhìn đồng ruộng được mùa trước mặt, tâm tình Thẩm Thanh cũng vui sướng theo.
Cô bán quả táo, quả hạnh và rau dưa cho hệ thống.
Lúc này hệ thống giao dịch lóe ánh sáng, phía trên hiện lên một hàng chữ.
Thẩm Thanh ghé sát vào nhìn hàng chữ, mới biết được nguyên lai cô đã tích lũy bán ra được 30 đồng hàng hóa, hiện tại không gian đã thăng cấp tới cấp 2.
Sau khi không gian thăng cấp, hệ thống giao dịch trong nhà gỗ nhỏ cũng mở ra nhiều vật phẩm có thể mua sắm hơn.
Thẩm Thanh nhìn màn hình, nhìn hàng hóa mới tăng thêm, tâm tình rất tốt.
Cô mua một túi đậu, sau đó nhìn thấy một đôi hoa tai.
Cô sờ sờ lỗ tai, tiêu 8 đông mua đôi hoa tai.
Phía dưới hoa tai treo 2 viên Lưu Li Châu đỏ rực, cực kỳ xinh đẹp.
Thẩm Thanh đi ra khỏi nhà gỗ nhỏ, phát hiện đồng ruộng cũng nhiều thêm 1 mành, số lượng cây táo cũng tăng thêm một cây, đám xương mù mờ mịt bên cạnh cũng lùi sang trái phải mỗi bên 1 mét.
Thẩm Thanh biết, không gian quả thật có thể lớn hơn.
Trong lòng Thẩm Thanh vừa kinh ngạc vừa mong chờ, nếu không gian tiếp tục thăng cấp, có thể rộng lớn như thôn Hạnh Mơ hay không?
Rời khỏi không gian, Thẩm Thanh thay sang váy hôm qua mới làm xong.
Không thể không nói, tay nghề Lưu Mẫn xác thật tinh xảo, chiếc váy này vô cùng tôn dáng người cô. Nhìn qua rất có phong thái, nhưng cũng không quá phô trương.
Thẩm Thanh ngồi ở trước gương, nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt.
Sắc mặt cô cũng hồng nhuận hơn so với trước đây, làn da cũng tinh tế hơn rất nhiều.
Xem ra thời gian ở trong không gian càng lâu, xác thật có chỗ tốt nhất định.
Cô nhìn gương, nhẹ nhàng đeo hoa tai lên, cả người toát lên một loại vẻ đẹp khác.
......
Giờ phút này Vương Nam Hải đang cưỡi xe đạp đến nhà họ Thẩm.
Anh ta gõ cửa, sửa sửa quần áo của chính mình, bày ra một tư thái cao cao tại thượng.
Người nhà họ Thẩm thấy Vương Nam Hải tới, sắc mặt co rút phức tạp.
"Nam Hải con hẳn là còn chưa ăn cơm phải không? Để mẹ đi làm, con ngồi chờ một chút nhé." Lý Hà ân cần nói.
Vương Nam Hải nâng tay, "Không cần phiền toái, ta tới tìm Thẩm Thanh làm thủ tục."
Lý Hà nghe xong lời này, tươi cười trên gương mặt cứng đờ.
"Mẹ trực tiếp nói cho ta hiện tại cô ấy đang ở đâu là được, ta đi tìm cô ấy." Vương Nam Hải xụ mặt, bộ dáng nhất định phải ly hôn với Thẩm Thanh.
Lý Hà sốt ruột xoa xoa tay, "Nam Hải à, A Thanh không hiểu chuyện, con đừng coi lời nó nói là thật, mẹ lại khuyên nhủ nó, để nó quay trở lại nhà họ Vương xin lỗi thật tốt."
Lý Hà trước cách kéo lại hôn sự hai nhà, cuối cùng sẽ có ngày Thẩm Thanh nghĩ kĩ lại.
Vương Nam Hải nghe xong lời này, tư thái càng nâng cao, "Nhà họ Vương chúng ta không chưa được loại phụ nữ không hiểu chuyện, ta không đòi lại lễ hỏi, đã rất nể tình rồi."
Sắc mặt Lý Hà khó coi, lấy lòng nói: "Đúng đúng đúng, mẹ biết con là người con tốt, chuyện lần này xác thật là ta A Thanh nhà chúng ta làm không đúng, chỉ là tu trăm năm mới cùng chung chăn gối, giữa hai vợ chồng có chuyện gì không giải quyết được đâu?"
Vương Nam Hải hừ lạnh một tiếng, chỉ chỉ vết sẹo trên trán, "Mẹ xem chuyện tốt Thẩm Thanh làm đây này."
Người nhà họ Thẩm hít một hơi khí lạnh.
Thẩm Thanh rốt cuộc đang làm cái gì? Sao có thể ra tay tàn nhẫn với người đàn ông nhà mình như vậy!
Lý Hà nói năng khép nép: "Con hãy bớt giận, là chúng ta không dạy dỗ tốt Thẩm Thanh! Con xem nó vì nhà họ Vương làm nhiều việc như vậy, lại cho nó một lần cơ hội nữa đi."
Thẩm Đại Sơn cũng trưng ra khuôn mặt tươi cười đứng ở bên cạnh, sợ đắc tội con rể nhà mình.
Trong lòng Vương Nam Hải rất hưởng thụ, nhàn nhạt nói: "Ta còn phải xem thái độ của cô ta. Thẩm Thanh ở đâu? Ta muốn đích thân nói chuyện với cô ta."
Người nhà họ Thẩm thấy thái độ Vương Nam Hải, cảm thấy có thể vãn hồi. Vội vàng đi theo Vương Nam Hải tới chỗ Thẩm Thanh ở.
Mặc dù vẫn còn sớm, nhưng đại đa số người trong đội đều đã rời giường, ngồi ở ngoài cửa bưng chén nói chuyện phiếm.
Nhìn thấy Vương Nam Hải tự mình tới tìm Thẩm Thanh, ánh mắt mọi người giao nhau.
Có người lớn mật trực tiếp hỏi Lý Hà, "Chị Hà, con rể chị trở về đón A Thanh sao? A Thanh có phải trở về hay không?"
Lý Hà cười không khép được miệng, nhỏ giọng nói: "Người trẻ tuổi cãi nhau, sao có thể thật sự ly hôn được?"
Chờ mấy người họ đi qua, người vây xem lập tức thay đổi thái độ.
"Chậc chậc chậc, Thẩm Thanh thật khó lường, mệnh thật tốt, có phúc khí."
"Có phúc khí cái gì? Loại con dâu làm mình làm mẩy như thế này, nếu là ta đã sớm đuổi đi rồi."
"Ai da, nói không chừng Vương chủ nhiệm người ta hôm nay chính là tới để ly hôn đó, dù sao hôm nay trời mưa cũng không có việc gì, các cô có đi xem náo nhiệt hay không?"
Một đám người nở nụ cười, tốp năm tốp ba đi về hướng nhà Thẩm Thanh, tất cả đều muốn xem náo nhiệt.
......
Lúc này, Thẩm Thanh vừa mới ăn cơm sáng xong.
Từ khi nhà gỗ nhỏ lên cấp hai, thức ăn của cô tốt rất nhiều so với trước kia.
Cô nấu hai quả trứng luộc trong nước trà, nấu một cốc nước đậu, cuộc sống vô cùng thoải mái.
Đang lúc tâm tình cô rất tốt, Vương Nam Hải và người nhà họ Thẩm đến, ngoài cửa còn lục tục không ít người tới xem náo nhiệt.
Từ lần trước Thẩm Thanh giận dỗi rời đi, Vương Nam Hải chưa từng gặp mặt cô.
Rõ ràng chỉ sáu, bảy ngày không gặp mặt, nhưng Thẩm Thanh tựa như thay đổi thành người khác.
Trên người cô mặc váy hoa trắng dài phiêu dật, đeo một đôi hoa tai màu đỏ, cả người tươi tắn, xinh đẹp hơn nhất nhiều khi ở nhà họ Vương gia.
Trước kia cô cũng xinh đẹp như vậy sao?
Vương Nam Hải thừa nhận trong mấy đại đội xung quanh đây, Thẩm Thanh là cô gái xinh đẹp nhất, chính là trước kia cô ăn mặc quê mùa, biến chính mình thành một thôn phụ, không làm người ta nổi lên nửa phần hứng thú.
Mà người trước mắt này...... Quả thực y như đại mỹ nhân trong thành tới.
Hơn nữa cô ta còn ăn trứng luộc trong nước trà? Uống nước đậu?
Trong lòng Vương Nam Hải hừ lạnh một tiếng, khẳng định là trước đó cô ta lén giấu tiền lương của anh ta làm sinh hoạt phí, bằng không như thế nào có thể sống tiêu sái như vậy?
Khó trách cô ta bỏ đi vài ngày, không có ý tứ thỏa hiệp nào, nguyên lai là cầm tiền của mình tiêu sái ở bên ngoài.
Nghĩ đến đây, hình tượng Thẩm Thanh ở trong lòng anh ta lại thấp đi một chút.
Mà con trai nhà họ Thẩm ở bên cạnh nhìn thấy Thẩm Thanh ăn thơm ngon như vậy, cũng nhịn không được nuốt nước miếng.
Thẩm Cường tốt xấu cũng là học sinh trung học, còn nhịn được.
Thẩm Hạo tuổi còn nhỏ, nhìn thấy đồ ăn ngon không nhịn được, chạy tới muốn đoạt trứng luộc nước trà trên tay Thẩm Thanh.
Thẩm Thanh nhanh tay nhanh mắt, nhét quả trứng luộc nước trà cuối cùng vào trong miệng.
Thẩm Hạo lập tức khóc oa oa, đồ vật của chị cả chính là đồ vật của nó, trứng luộc nước trà chị cả ăn nguyên bản chính là thuộc về nó.
"Nữ nhân hư!" Thẩm Hạo vừa khóc oa oa, vừa mắng.