Sống Lại Thập Niên 70, Thôn Thảo Theo Đuổi Nuông Chiều Ta

Chương 34: Phòng ở lại bị phá, mua chỗ ở thuộc về chính mình




Ăn xong cơm trưa, Lâm Dư khăng khăng muốn ở lại giúp Thẩm Thanh rửa chén đũa.
Nhưng Thẩm Thanh cảm thấy Lâm Dư là khách, sao có thể để khách làm loại chuyện như thế này?
Hai người tranh nửa ngày, cuối cùng quyết định cùng nhau làm việc.
Lâm Dư thu dọn xoong, nồi ở trong phòng bếp, liếc mắt nhìn trong phòng bếp và nhà chính có một lỗ hổng rất lớn, trên mặt đất còn có kẹp chuột.
"Ngôi nhà này quả thật có chút cũ nát, qua một thời gian tới, trong đội sẽ có một căn nhà trống. Bằng không, đến lúc đó cô lại đến đó thuê nhà ở?" Lâm Dư thò đầu ra ngoài, dò hỏi Thẩm Thanh đang rửa chén ở bên ngoài.
Thẩm Thanh ngồi dậy.
Mặc dù cô mới ở căn nhà một tuần, nhưng lại rất cảm giác thân thuộc.
Nói thật, mặc dù cũ nát, cũng không muốn dọn đến chỗ nhiều người.
Dù sao càng nhiều người, bí mật của cô càng dễ bại lộ.
"Không cần. Chỗ này cũng khá tốt, đến lúc đó tôi nghĩ cách tu sửa lại một chút."
Thẩm Thanh nhìn căn nhà, trong lòng lại có một suy nghĩ khác.
Dù sao cũng phải tu sửa, không bằng chờ có tiền mua luôn nhà rồi tu sửa lại một lần.
Dù sao nhà đi thuê, bỏ tiền ra tu sửa thì trong lòng cũng không dễ chịu.
Mua đứt căn nhà, làm nơi ở, trong lòng cũng có cảm giác an toàn hơn.
Rửa chén đũa xong, Thẩm Thanh đi đến bên cạnh Lâm Dư, hỏi: "Đội trưởng, bà Lưu cũng mất rồi. Nếu tôi muốn mua căn nhà này, thì nên tìm ai?"
Đồng tử Lâm Dư khiếp sợ, "Cô muốn mua căn nhà này sao?"
"Làm sao vậy?" Thẩm Thanh không rõ nguyên nhân hỏi.
Lâm Dư há miệng thở dốc, không biết nên nói như thế nào.
Căn nhà này cũng đã cũ nát, mua về còn phải tu sửa lại một lần, tính đi tính lại cũng không phải một khoản phí nhỏ.
Hơn nữa bà Lưu đã mất, xử lý căn nhà này thế nào cũng còn chưa biết.
"Này...... Tôi cũng không rõ lắm, nếu cô thật sự muốn mua, tôi trở về sẽ thương lượng với thư ký, xem xử trí như thế nào."
"Cảm ơn đội trưởng!"
"Bất quá cô cần phải suy nghĩ kĩ nhé, căn nhà này mặc dù đã cũ nát, nhưng giá cũng không hề rẻ...... Không có lời."
Thẩm Thanh cười cười, "Không sao, trước đó tôi làm việc có tích cóp được một chút tiền, hẳn là không thành vấn đề."
Nhìn Thẩm Thanh kiên trì như thế, Lâm Dư cũng không tiện nói thêm cái gì.
......
Chờ Lâm Dư về, Thẩm Thanh trở lại phòng, lấy giấy bút ra.
Nếu cô muốn mua căn nhà này làm nơi ở của chính mình, vậy phải thiết kế trước bộ dáng căn phòng sau khi tu sửa.
Cô không có văn hóa, vẽ tranh cũng rất trừu tượng.
Cô vụng về vẽ căn phòng tưởng tượng trong lòng ra, cất vào trong ngăn kéo, nếu sau này thật sự có thể mua căn phòng này, cô sẽ tìm người hỗ trợ thiết kế.
......
Mấy ngày sau, Lâm Dư lại tới nhà Thẩm Thanh.
"Lần trước chuyện cô nói mua mua nhà, tôi đã nói chuyện với mấy cán bộ trong đội.
Trước đó chưa từng có chuyện như vậy ở đội Đông Bá, cho nên bàn bạc mấy ngày."
"Hiện tại ý tứ mọi người là có thể bán cho cô với giá 50 đồng. Chỉ là thời điểm bà Lưu mất cũng không có người thân. Đến lúc đó, một phần tiền bán nhà để lập cho bà Lưu một cái bia, còn lại thì chia cho các xã viên trước đó góp tiền làm quan tài cho bà ấy. Cô xem như vậy có được không?" Lâm Dư có tâm tư riêng, hỏi.
50 đồng cũng không ít.
Nguyên bản, các thư ký nói muốn thu 70 đồng, đây cũng là Lâm Dư tốn rất nhiều công sức mới giảm được xuống.
Thẩm Thanh không chút suy nghĩ, đáp ứng luôn nói: "Không thành vấn đề. Chuyện này thật là làm phiền đội trưởng."
50 đồng tuy rằng là một khoản không hề nhỏ.
Nhưng đối với Thẩm Thanh mà nói, không đến một tháng là có thể kiếm được, cho nên căn bản không cần suy xét.
Lâm Dư lộ ra vẻ kinh ngạc.
Gia đình bình thường, hai ba năm không kiếm được nhiều tiền như vậy. Thẩm Thanh lại có thể đáp ứng dứt khoát như vậy.
Bất quá anh cũng chỉ là tò mò trong lòng, cũng không hỏi nhiều.
Thẩm Thanh trở lại trong buồng, sau đó lặng lẽ đi vào không gian, tài khoản hiện 50 đồng.
Nhìn tài khoản biến thành số không, cô đau lòng như là cắt thịt.
Trở lại hiện thực, Thẩm Thanh và Lâm Dư cùng nhau đi tới phòng họp trong đội.
Mấy cán độ trong đại đội Đông Bá đều biết Thẩm Thanh đã đáp ứng muốn mua căn nhà này, đều chờ ở phòng họp.
Thẩm Thanh đi vào phòng họp, chào hỏi mấy người không quá quen biết, lại nghe bọn họ nói lại đơn giản một lần hợp đồng mua nhà, cuối cùng ký tên giao tiền.
Ký tên xong, lại làm một phần chứng nhận mới, chứng minh căn nhà này từ hôm nay trở đi, thuộc về sở hữu của Thẩm Thanh.
Thẩm Thanh nhìn chứng minh trên tay, trong lòng vui vẻ không thôi. Rời khỏi nhà họ Vương và nhà họ Thẩm, cuối cùng mình cũng có nơi dừng chân.
......
Tốc độ làm việc của đại đội rất nhanh.
Bọn họ cầm tiền bán nhà, tu sửa phần mộ cho bà Lưu, còn lại thì phân chia cho các gia đình theo tỉ lệ lúc trước đóng góp tiền cho bà Lưu, còn thừa một phần thì góp vào ngân sách của đại đội, mua thêm một ít nông cụ, góp thêm một viên gạch cho xã hội chủ nghĩa.
Đối với an bài như vậy, Thẩm Thanh không có gì ý kiến.
Trước khi mất, bà Lưu đã điên điên khùng khùng, kỳ thật mỗi ngày hai bữa cơm, đều là hàng xóm hảo tâm chia đồ ăn cho bà.
Mọi người cũng không có nhiều tiền, nhưng khi bà Lưu mất, người trong đội vẫn làm nghi thức tiễn đưa như những người già bình thường mất, đây cũng coi như thiện báo.
Bà Lưu mất cách đây cũng mới hơn nửa năm, nhà ai góp bao nhiêu tiền, nhà ai góp bao nhiêu sức, nhà ai đối tốt với bà Lưu, tất cả Lâm Dư đều hiểu rõ trong lòng.
Sống trong nghèo khổ, vì một đồng tiền đều sẽ vung tay đánh nhau, Lâm Dư nhất định phải có căn cứ phân chia tiền rạch ròi, để mọi người không thể thắc mắc tị nạnh.
Lâm Dư làm việc cũng là sấm rền gió cuốn.
Tính toán xong phải phân chia tiền bao nhiêu tiền, Lâm Dư cầm tiền tư ra ngoài.
Chuyện này, cũng gây nên sóng to gió lớn ở thôn Đông Bá.
Một là bọn họ không nghĩ tới Thẩm Thanh lại nguyện ý tiêu tốn 50 đồng để mua căn nhà cũ rách nát kia.
Hai là bọn họ chưng từng nghĩ tới tiền ra tiêu ra ngoài lại có một ngày trở lại trên tay chính mình, thậm chí nhiều thêm vài lần.
Đương nhiên cũng có người không nhận được tiền đi công xã làm loạn.
Chính là trên sổ sách người ta đã viết thật sự rõ ràng. Lúc ấy, bọn họ chưa từng giúp đỡ bà Lưu, cũng không góp tiền đóng quan tài cho bà Lưu, đương nhiên loại chuyện này cũng không tới lượt bọn họ.
Giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng, rành mạch.
Cho dù trong lòng có một vạn điều khó chịu, cũng chỉ có thể nghẹn ở trong lòng.
Mà từ đây, người trong đội đã có đánh giá hoàn toàn khác với Thẩm Thanh.
Nhận được tiền:
"Thẩm Thanh thật sự là tri ân báo đáp, cũng sắp trung thu rồi, năm nay cuối cùng cũng có thể có một ngày lễ tốt hơn."
"Cô nương Thẩm Thanh này nhìn là biết thiện lương, ly hôn với Vương Nam Hải nói không chừng cuộc sống về sau có thể ngày càng rực rỡ."
Không nhận được tiền:
"Cô ta là một nữ nhân, sao có thể nhẹ nhàng lấy ra 50 đồng tiền? Tôi thấy là, một năm ở nhà họ Vương này xem ra kiếm được không ít."
"Có tiền thì thế nào? Còn không phải không thể quay về nhà mẹ đẻ? Tôi thấy, ngày này của Thẩm Thanh sắp hết rồi."
"50 đồng mua một căn nhà rách nát như vậy? Nữ nhân cuối cùng vẫn phải gả cho người ta. Cô ta kết hôn lần hai, tuy là nói không tìm được người đàn ông tốt, nhưng gả cho lão quang côn thì vẫn được. Không hiểu quản gia một chút nào, khó trách Vương chủ nhiệm muốn ly hôn với cô ta."
Mặc kệ bên ngoài nói chuyện, lúc này người một nhà họ Thẩm ngồi ở trước bàn, biểu tình trên mặt cực kỳ khó coi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.