Sống Lại Thập Niên 70, Thôn Thảo Theo Đuổi Nuông Chiều Ta

Chương 38: Chó ở ngoài cửa gọi gì?




Cô xoa xoa mắt, nhìn qua cửa số thấy hai người đứng trước cửa nhà cô, đang cãi nhau cái gì đó.
Thẩm Thanh ấn huyệt thái dương, tinh thần dịu lại mới nhìn rõ người phụ nữ kia là Lưu Phương, trong lòng liền hiểu rõ là chuyện gì.
Ngoài cửa.
"Đồ ăn không ngồi rồi, chuyện nhỏ như vậy còn phải để lão tử tự thân xuất mã! Rốt cuộc ngoài ăn ra thì mày biết làm cái gì?" Hồ Cương hùng hùng hổ hổ nhìn về phía Lưu Phương.
Lưu Phương co rụt cổ lại, sợ hãi, nói: "Cô ta...... Cô ta không giống như những người phụ nữ khác...... em đấu không lại cô ta."
"Đánh rắm, phụ nữ chính là phụ nữ, có thể có cái gì không giống nhau? Nếu mày còn dám tìm cớ, lão tử đánh chết mày." Hồ Cương há miệng răng vàng khè, trên mặt dữ tợn đều căng lên, dáng vẻ hung thần ác sát.
Lưu Phương không dám nói nữa, trốn ở phía sau Hồ Cương.
Hồ Cương đá cửa loảng xoảng loảng xoảng, hô lớn: "Ngươi bên trong có phải đã chết rồi hay không, còn không nhanh ra mở cửa cho lão tử! Chẳng lẽ còn muốn lão tử tới mời sao?"
Thần sắc Thẩm Thanh âm u, ung dung thong thả mặc quần áo chỉnh tề.
"Chó ở đâu ra, sáng sớm tinh mơ đã đứng ở cửa nhà tôi gọi sủa bậy?" Thẩm Thanh đẩy cửa phòng trong ra, đi ra ngoài sân.
Hồ Cương nghe thấy này, chân đá cửa càng dùng sức, "Cái đồ đàn bà chết bầm nhà mày nói gì? Mày vừa mắng ai?"
"Ai trả lời, tôi mắng người đó. Sáng tinh mơ, anh ở trước cửa nhà tôi không gọi là chó thì gọi là gì?" Khí thế Thẩm Thanh không giảm chút nào.
Nói thật, không sợ hãi là không có khả năng.
Vừa rồi cô nhìn thấp thoáng ngoài cửa ở đoạn tường thấp ở rất xa, dáng người đàn ông này rất cường tráng. Nếu thật sự động tay, khả năng cô sẽ bị thiệt.
Nhưng người hiền sẽ bị bắt nạt. Càng là như vậy, khí thế vẫn phải có.
Hồ Cương lại đá mạnh một chân vào cửa. Cánh cửa vốn cũ nát, rung lên vài cái, như là muốn vỡ ra thành từng mảnh nhỏ.
"Con mẹ mày, bản lĩnh thì mở cửa! Mày trốn ở trong phòng gọi là chó gì! Mày mở cửa ra! Xem hôm nay, lão tử có xé rách mồm mày hay không."
Thẩm Thanh lại không phải đồ ngốc.
Mở cửa?
Vậy không phải dẫn sói vào nhà sao? Không cần vì một chút mặt mũi mà phải làm vậy.
"Tội dựa vào cái gì mở cửa cho các người? Nơi này là nhà của tôi! Các người có quyền gì mà đi vào? Nhanh cút cho tôi!" Thẩm Thanh cắn răng mắng, tay bởi vì khẩn trương có chút không khống chế được, phát run.
"Đánh rắm! Căn nhà này dựa vào cái gì là của mày! Căn nhà này là của cô cô của vợ tao, chính là của tao! Hiện tại, mày chiếm cứ nhà tao, còn có lý!" Hồ Cương thấy đối phương không chịu mở cửa, ngó đầu vào từ tường vây mắng.
Nhìn Hồ Cương có ý tưởng trèo tường, trong lòng Thẩm Thanh căng thẳng, uy hiếp nói: "Tôi nói trước cho anh biết, anh đừng nghĩ trèo tường để đi vào! Xung quanh chân tường tôi đều để bẫy chuột. Nếu anh không muốn chân tàn phế thì thức thời một chút."
Hồ Cương lập tức ngừng tay lại, thăm dò nhìn quanh một vòng, quả nhiên nơi nơi đều có kẹp chuột.
Mà ngoại trừ kẹp chuột ra, Thẩm Thanh còn suốt đêm cắm chông, cọc xung quanh chân tường.
Chỉ cần Hồ Cương chạm tới đất, bảo đảm chân anh ta sẽ bị chọc thủng thành mấy lỗ máu.
"Con mẹ nó, mày thật đúng là đồ tàn nhẫn!" Hồ Cương hung tợn, trừng mắt nhìn Thẩm Thanh, trong lòng cũng có nhận thức mới về cô.
Sắc mặt Thẩm Thanh không thay đổi, lạnh lùng nói: "Hiện tại, căn nhà này đã được tôi mua lại! Thuộc về tài sản của tôi! Nếu các người lại vọng tưởng xông vào, tôi cũng chỉ có thể báo công an, để các đồng chí công an phân xử cho công bằng!"
Hồ Cương cười nhạo, "Báo công an? Nếu mày có thể bước ra khỏi cửa này thì tính là mày thắng. Mày đừng tưởng là tao không vào được thì không có biện pháp bắt mày. Tao canh ở cửa nhà mày, mày có bản lĩnh thì đi ra xem."
Thẩm Thanh gắt gao nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi.
Hai người này thật là quá vô sỉ.
Lúc này, Lưu Phương ở bên cạnh thì nhẹ giọng khuyên nhủ.
"Em gái Thẩm Thanh, em cũng đừng trách chúng ta làm như vậy với em. Căn nhà này là di vật của cô cô ta, bà ấy không có con cái, dĩ nhiên để cho ta kế thừa. Chúng ta cũng không phải muốn làm khó dễ em! Chỉ là em đã mua nhà của chúng ta, cũng nên đưa chúng ta một ít chứ?"
Phi!
Thật là không biết xấu hổ.
"Cô nghe xem cô đang nói tiếng người sao? Cái gì gọi là không có con cái, dĩ nhiên là cô kế thừa? Vậy cứt trâu ven đường không ai nhận cũng là cô kế thừa à? Chỉ cần là đồ vật không ai muốn liền thành của cô?"
Sắc mặt Lưu Phương khó coi, "Cô sao lại nói chuyện khó nghe như vậy? Tôi nói có câu nào sai? Bà Lưu là cô cô tôi! Căn nhà này không tới phiên người khác xử lý!"
"a! Hiện tại có lợi có thể chiếm, cô liền nhớ tời người cô cô này sao. Khi bà Lưu còn sống, sao chưa từng thấy cô quan tâm bà ấy? Thời điểm bà ấy qua đời, không có tiền đóng quan tài, sao không thấy cô đứng ra? Cô nói lời này không thấy thẹn với lương tâm sao, không sợ buổi tối bà Lưu tới tìm cô sao!" Thẩm Thanh tức giận nói.
Lưu Phương bị nghẹn không nói ra lời, quay lại ánh mắt cầu cứu Hồ Cương.
Ý tứ là cô ta không trị được người phụ nữ này, vẫn là anh ta phải ra tay.
Hồ Cương chán ghét trừng mắt nhìn Lưu Phương một cái, trừng mắt nói: "Quan hệ của bọn tao và cô cô như thế nào, không phải người ngoài như mày ở chỗ này khoa tay múa chân! Hiện tại là mày chiếm nhà của bọn tao. Nếu mày không ra, đừng trách tao đánh mày!"
Vừa dứt lời, Hồ Cương đánh một quyền vào cánh cửa cũ, động tĩnh lớn như vậy làm tinh thần Thẩm Thanh căng thẳng.
Tuy rằng cô sống lại, nhưng cô lại không có kinh nghiệm đối phó với vô lại.
Nếu thật sự phải động thủ, cô có cần tìm một chỗ trốn trước hay không?
Ngoài cửa người vẫn đang dùng sức đá cửa.
Cánh cửa cũ nát phát ra thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt, phảng phất đang nói nó sắp không chịu đựng nổi.
Ở nháy mắt cửa bị đá văng, Thẩm Thanh theo bản năng lui về sau một bước, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
"Đồ đàn bà ngu xuẩn, mày tiếp tục kiêu ngạo đi."
Người phụ nữ này...... Dáng người thật mẹ nó không tồi, lớn lên cũng xinh đẹp như vậy......
Hai tay Hồ Cương ôm ngực, ánh mắt không kiêng nể đánh giá Thẩm Thanh.
Thẩm Thanh không thay đổi sắc mặt đi sang bên cạnh vài bước, tay lén lút cầm một cái đòn gánh.
Chỉ cần bọn họ dám động thủ, cho dù liều mạng cô cũng phải đánh trả.
"Nếu cô muốn tiếp tục ở căn nhà này, phải tốn tiền. Tôi cũng không cần nhiều lắm, 50 đồng! Chỉ cần cô đưa tiền cho tôi, tôi sẽ bán căn nhà này cho cô." Lưu Phương ngồi xuống, chậm rãi nói.
"Đúng vậy, vốn dĩ tao cũng khuông muốn thu lưu hàng loại hai, nhưng mày xinh đẹp như vậy...... Một người phụ nữ lưu lạc ở bên ngoài cũng không an toàn, cũng coi như là tao có lòng tốt."
Ánh mắt Hồ Cương đầy dầu mỡ lướt qua khắp người Thẩm Thanh.
Lưu Phương ở bên cạnh cũng chú ý thần sắc tham lam của Hồ Cương, trong lòng vừa đau lòng vừa tức giận.
Tiểu tiện nhân này, cũng dám làm trò câu dẫn chồng cô ta ngay trước mặt cô ta!
Chờ lấy được tiền, mình sẽ dạy dỗ cô ta thật tốt.
Thẩm Thanh chỉ cảm thấy ghê tởm.
Kẽ răng nghẹn ra mấy chữ, "Si tâm vọng tưởng."
Hồ Cương cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt toàn là khinh thường.
"Nếu mày không chịu trả tiền, vậy chỉ có thể cút đi." Dứt lời hắn dùng ánh mắt ra hiệu, để Lưu Phương vứt đồ vật của Thẩm Thanh ra ngoài.
Có Hồ Cương chống lưng, Lưu Phương tự nhiên không sợ.
Tung ta tung tăng muốn chạy vào bên trong nhà chính.
Đáng tiếc chân cô ta còn chưa bước vào nhà chính nửa bước, đã bị Thẩm Thanh đánh cho một đòn ngã trên mặt đất.
"Đồ tiểu tiện nhân nhà mày, cũng dám đánh tao!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.