Trước khi tới nhà Lâm Dư. Thẩm Thanh chuẩn bị một ít đường, lại mua một cân bánh hạch đào từ nhà gỗ nhỏ.
Hôm nay, Lâm Niệm đi học. Trong nhà chỉ có một mình Lâm Dư.
"Đội trưởng, tôi có thể đi vào không?"
Cửa sân mở rộng. Lâm Dư ngồi ở trước bàn như là đang ngẩn người. Mãi đến khi Thẩm Thanh gõ cửa mới mới hồi phục lại tinh thần.
Nháy mắt khi nhìn thấy Thẩm Thanh, ánh mắt anh cũng nhiều hơn một chút thần thái.
"Mau vào đi. Vừa rồi đang mãi suy nghĩ chuyện khác nên không chú ý tới cô."
Thẩm Thanh mỉm cười, đi vào.
"Mấy ngày trước, tôi tranh thủ tới huyện thành, mua được một ít đường và bánh hạch đào, mang cho anh nếm thử một chút."
Lâm Dư hơi cau mày, "Mỗi lần cô tới đều mang đồ ăn cho tôi. Tôi cũng rất xấu hổ."
Thẩm Thanh mỉm cười nhẹ nhàng, "Đây không phải có chuyện muốn nhờ đội trưởng hỗ trợ sao."
"Có chuyện gì cần hỗ trợ thì cứ việc nói. Cho dù cô không mang đồ vật tới, tôi cũng sẽ giúp cô."
Thẩm Thanh cười nghịch ngợm, thuận tay cầm lấy một miếng bánh hạch đào nhét vào trong miệng Lâm Dư. Động tác vô cùng tự nhiên, ngay cả bản thân cô cũng không phát hiện không thích hợp.
"Một mình tôi làm sao ăn hết được. Có đồ ăn ngon không phải càng muốn chia sẻ với bạn bè sao."
Trong miệng Lâm Dư truyền đến vị ngọt, xấu hổ đến nỗi đỏ bừng hai tai.
Nháy mắt khi Thẩm Thanh cúi người thì trái tim anh đập mạnh như nai con chạy loạn, sắp mất khống chế.
"Thế nào? Ăn ngon không?"
Lâm Dư nhẹ nhàng cắn một miếng, sau đó gật đầu.
Ăn rất ngon......
Ăn ngon, làm trái tim anh không nhịn được mà rung động.
Thật lâu sau, hơi nóng nguội bớt đi. Trái tim anh mới bình tĩnh lại một chút.
"Lần này tới tìm tôi, là gặp chuyện gì khó khăn sao?"
Thẩm Thanh ngồi ở đối diện Lâm Dư, "Chuyện phòng ở. Tường vây nhà tôi đã rất lâu chưa được tu sửa, đã lung lay sắp đổ rồi. Không phải mấy ngày trước tôi mua được một ít ngói sao? Tôi muốn phá đi, xây lại một cái mới."
"Không đủ người sao?" Lâm Dư lập tức đã hiểu được ý tứ của Thẩm Thanh.
"Đúng vậy."
"Chuyện này không thành vấn đề. Bình thường, tôi cũng giúp đỡ người trong đội làm rất nhiều chuyện. Cũng có chút nhân tình. Đến lúc đó, tôi sẽ tìm mấy người trẻ tuổi, khỏe mạnh đến hỗ trợ."
Thẩm Thanh vội vàng xua tay.
Nhân tình người trong đội thiếu là Lâm Dư, sao có thể rơi vào trên người cô.
"Nếu cô không muốn phiền toái người khác thì tôi đi là được. Cô đừng nhìn tôi gầy yếu, nhưng sức lực không kém người khác đâu. Cho dù phải mất mười ngày nửa tháng, tôi cũng sẽ giúp cô sửa xong phòng ở." Ánh mắt Lâm Dư kiên định, nghiêm túc nói.
Thẩm Thanh xì cười lên tiếng, "Đội trưởng Lâm, anh đây là muốn làm mệt chết bản thân sao! Đến lúc đó tôi phải phụ trách như thế nào?"
Nhìn nụ cười của Thẩm Thanh, cổ họng Lâm Dư đột nhiên cảm thấy khô khốc. Hạt giống tên là tình ái tùy ý sinh trưởng, biến thành một sợi dây quấn quanh ở trong tim.
"Được rồi. Không đùa anh nữa. Thật ra, tôi có một biện pháp."
Về chuyện phòng ở, trước khi tới đây, Thẩm Thanh đã có ý tưởng rồi.
"Tôi nguyện ý tiêu tiền để mướn người giúp tôi sửa phòng ở. Như vậy là có thể giải quyết vấn đề cho tôi, lại có thể giúp đỡ người khó khăn trong đội."
Lâm Dư sửng sốt, "Khoản tiền mua ngoái này vốn đã là một khoản phí xa xỉ rồi. Nếu cô lại mướn người......"
"Đội trưởng không cần lo lắng. Trong tay tôi còn có một chút tiền tiết kiệm, sinh hoạt không thành vấn đề."
Lâm Dư vẫn có chút lo lắng. Nhưng Thẩm Thanh lại kiên trì phải bỏ tiền thuê người làm việc. Anh cũng không tiện nói cái gì.
"Được. Nếu cô đã nghĩ xong, tôi sẽ tôn trọng ý kiến của cô. Lần này sửa lại phòng ở, cô cần mấy người?"
Thẩm Thanh suy nghĩ, tường vây cần phải lật đổ rồi mới xây lại một lần nữa, còn xây cao hơn một chút. Mái ngói cũng đã cũ nát, cần phải đổi mới lại toàn bộ.
"Phiền toái đội trưởng tìm giúp tôi năm người đi. Về tiền công......" Thẩm Thanh thật đúng là không biết nên trả như thế nào.
Ở thời đại này, chuyện sửa nhà đều là tự mình ra tay, lại gọi người trong đội cùng nhau hỗ trợ.
Chuyện tiêu tiền thuê người làm việc giống như cô thì gần như không có.
"Tiền công một ngày hai đồng? Đội trưởng, anh cảm thấy có được không?"
Lâm Dư thiếu chút nữa bị nghẹn bánh hạch đào.
"Nhiều như vậy?"
Phải biết rằng, cho dù một ngày làm việc trong đội sản xuất cao nhất cũng chỉ được mười điểm, đổi ra cũng chỉ được một đồng tiền!
Cho dù là công nhân trong công xưởng hoặc công ty nhà nước thì tính bình quân, một ngày cũng không kiếm được hai đồng tiền!
"Đúng vậy, cho nên chỉ cần năm người. Nhờ đội trưởng tìm giúp tôi mấy người cẩn thận, chịu khó nhé."
Lâm Dư hiểu rõ gật đầu, "Cô yên tâm đi. Người trong đội, tôi đều quen thuộc. Chuyện này, tôi nhất định sẽ làm thỏa đáng thay cô."
"Cảm ơn đội trưởng!"
Lâm Dư mỉm cười, ng·ay sau đó trong lòng lại cảm thấy chua xót.
Anh và Thẩm Thanh cũng đã quen biết một thời gian. Nhưng mỗi lần, cô ấy đều gọi mình là đội trưởng, luôn cảm thấy có chút xa cách.
"Thẩm Thanh, nếu chúng ta là bạn bè...... Về sau, cô có thể gọi tên tôi hay không?"
Thẩm Thanh hơi giật mình, nở nụ cười, "Tôi thấy mọi người đều gọi anh như vậy nên theo thói quen."
Ánh mắt Lâm Dư hơi nhạt đi, "Ở trong mắt cô, tôi chỉ là đồng hương giống như các đội viên khác thôi, đúng không?"
Lâm Dư đột nhiên thay đổi cảm xúc làm cho nụ cười trên mặt Thẩm Thanh đông cứng lại.
Cô không biết vì sao Lâm Dư đột nhiên hỏi như vậy, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Lâm Dư cũng phản ứng lại mình không ổn, vội vàng nở nụ cười, nói: "Không có việc gì. Một cái xưng hô mà thôi, cứ tùy ý là được."
Thẩm Thanh ngơ ngác gật đầu.
Cô không hiểu rốt cuộc Lâm Dư bị làm sao vậy.
"Vậy đội...... Lâm Dư. Tôi đi về trước nhé. Anh chọn người nào thì tự mình quyết định nhé. Làm phiền anh rồi."
Lâm Dư nở một nụ cười, cứng đờ gật đầu, "Được. Có tin tức tôi sẽ đến tìm cô."
Nhìn Thẩm Thanh đi ra ngoài cửa, nháy mắt Lâm Dư cảm thấy hữu khí vô lực.
Vừa rồi rốt cuộc bản thân đang tức giận cái gì......
Anh ghé vào trên bàn, vùi đầu vào giữa hai tay. Trong lòng cảm thấy phiền muộn.
Thật lâu sau, một đôi tay đặt ở trên vai anh, làm anh giật mình ngẩng đầu lên.
"Làm sao vậy? Từ trước tới nay, chưa bao giờ thấy em ủ rũ, cụp đuôi như vậy. Có chuyện gì vậy?"
"Anh Giang? Sao anh lại tới đây?"
"Hôm nay rảnh rỗi không có việc gì nên đến đây thăm em. Làm sao vậy? Ủ rũ cụp đuôi như vậy?"
Lâm Dư mím miệng, "Không có việc gì."
Ngô Giang bật cười, "Thôi đi. Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy. Em có chuyện hay không, anh còn không phát hiện ra sao?"
Tâm tình Lâm Dư phức tạp, vài giây sau mới ngẩng đầu nói: "Gần đây, em luôn cảm thấy kỳ quái trong lòng?"
"Trong lòng? Có phải tim có vấn đề hay không? Chuyện này em phải thật cẩn thận! Trái tim có vấn đề thì rất nghiêm trọng." Ngô Giang sốt ruột hỏi.
Lâm Dư đỡ trán, "Không phải ý tứ này...... Em nói là tâm tình...... Giống như có một luồng khí chạy loạn ở bên trong, luôn làm cho tinh thần em không yên, cảm xúc không ổn định..... Em rốt cuộc bị làm sao vậy?"
Ngô Giang rung đùi, đắc ý phân tích tình huống của Lâm Dư, tổng kết thành một câu: "Có phải em có người mình thích rồi hay không?"
Ánh mắt Lâm Dư hơi né tránh, ấp úng, "Em lại không chưa từng yêu đương. Làm sao phân biệt được thích hay là không thích."
"Hắc hắc. Đó chính là bị anh nói trúng rồi! Nếu không có người mình thích, em sẽ không cần rối rắm phân biệt như thế nào." Ngô Giang cười đắc ý đi đến trước mặt Lâm Dư.
Lâm Dư nghiêng đầu sang một bên, không muốn để ý tới anh ta.
Ngô Giang mỉm cười, cầm băng ghế ngồi xuống trước mặt anh.
"Không nghĩ tới, anh em tốt của anh rốt cuộc đã nghĩ thông suốt. Anh còn tưởng rằng cả đời này em muốn cạo đầu vào cửa Phật nữa."