Sống Lại Thập Niên 70, Thôn Thảo Theo Đuổi Nuông Chiều Ta

Chương 67: Bị mọi người nghi ngờ, nói chuyện thay anh




Triệu Lâm cười lạnh một tiếng, không nói nữa.
Hiện tại, cô ta đã gả vào nhà này. Về sau, cô ta chính là nữ chủ nhân của cái nhà này.
Về phần bà lão không chết này...... Cô ta không để vào mắt.
......
Được Thẩm Thanh giao phó, Lâm Dư rất nhanh chọn được vài ứng cử viên trong đội.
Mấy ngày này đều là những người bình thường làm việc chăm chỉ nhất. Hơn nữa, điều kiện trong nhà đều không tốt lắm.
Chuẩn bị xong danh sách. Lâm Dư nhanh chóng đưa cho Thẩm Thanh xem.
Lâm Dư thông báo tình huống cơ bản của bọn họ cho Thẩm Thanh. Thẩm Thanh gật đầu luôn.
Cô tin tưởng Lâm Dư ánh mắt, cũng yên tâm giao chuyện này cho anh.
Đổi lại......
"Lâm Dư, trước kia anh từng được học tri thức. Hiện tại, anh còn nhớ rõ không?"
Vừa rồi còn đang thảo luận ứng cử viên. Đột nhiên thay đổi đề tài làm đầu óc Lâm Dư đóng băng.
Vài giây sau mới trả lời: "Còn nhớ rõ một chút. Nhưng dù sao đã lâu không đọc sách, rất nhiều kiến thức đã rơi ra khỏi đầu rồi."
"Tôi đã tự học xong kiến thức tiểu học rồi. Kiến thức cấp hai, cấp ba có chút tối nghĩa khó hiểu......"
"Không sao. Chỗ nào cô không hiểu thì có thể hỏi tôi. Cho dù tôi không hiểu, cũng sẽ nghĩ cách giúp cô."
Thẩm Thanh cong khóe miệng lên, "Kỳ thật tôi còn có một yêu cầu...... Một người học tập có chút nhàm chán. Không biết anh có thể học cùng với tôi hay không?"
Lâm Dư sửng sốt.
Không phải anh đang nằm mơ chứ.
"Có phải không tiện hay không?" Thẩm Thanh thấy anh không trả lời, tưởng bản thân đã dọa anh rồi.
"Không...... Rất tiện." Nói xong, anh lại cảm thấy không đúng chỗ nào, vội vàng bổ sung nói: "Ý tôi là rất thuận tiện!"
Nhìn bộ dáng Lâm Dư ngây ngốc, Thẩm Thanh cười thành tiếng.
Kỳ thật cô cũng không dự định tham gia thi đại học. Bởi vì, nền tảng của cô rất yếu. Cho dù hiện tại bắt đầu học tập thì cũng đã quá muộn.
Sở dĩ nói như vậy, là muốn mượn lý do này làm cho Lâm Dư ôn tập.
Sau khi trọng sinh, Lâm Dư giúp cô rất nhiều. Vì vậy, đây coi như là một chút hồi báo đi.
......
Nhiệm vụ sản xuất không nhiều lắm. Các xã viên cơ bản đều đang đào rau dại ở trên núi, hoặc ở nhà làm việc khác.
Cho nên, khi nghe tin Thẩm Thanh tìm năm người công nhân. Trả lương một ngày hai đồng thì mọi người đều hưng phấn.
"A Thanh có phải bị ngốc rồi hay không? Sửa nhà còn phải bỏ tiền thuê người sao? Thật là khoe khoang đủ rồi."
"Cho dù ăn đồ ăn công nghiệp. Một ngày cũng không có nhiều tiền như vậy! Vì sao loại chuyện tốt này không tới phiên nhà tôi? Không được, tôi phải đi tìm đội trưởng Lâm hỏi một chút!"
"Đúng vậy, điều này cũng quá không công bằng! Đội trưởng Lâm không phải là nhận được chỗ tốt của mấy nhà đó chứ? Ngày thường nhìn anh ta không giống loại người đó mà."
"Phải biết có câu, biết người biết mặt không biết lòng! Loại chuyện này, tôi cũng cần một lời giải thích!"
......
Trên đường trở về, Lâm Dư còn đắm chìm trong hạnh phúc.
Về sau, mỗi ngày anh đều có lý do danh chính ngôn thuận có thể ở bên cạnh Thẩm Thanh rồi. Thật tốt.
Nếu gặp được câu hỏi không biết trả lời thế nào, có thể có vẻ rất mất mặt hay không......
Mỗi ngày đều ở bên nhau...... Cô ấy có thể nảy sinh chút tình cảm cảm hay không.
Đầu óc Lâm Dư hỗn loạn. Anh đi đến cửa nhà mới phát hiện có một đống người tụ tập ở đó.
"Đội trưởng Lâm! Cuối cùng, cậu cũng trở về rồi. Chuyện Thẩm Thanh mời người tu sửa nhà rốt cuộc là như thế nào? Cậu có thể cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý hay không?"
"Đội trưởng Lâm, trong lòng tôi vẫn luôn coi anh là người tốt! Anh cũng không thể đối xử với chúng tôi như vậy."
Nhìn những người này kích động như thế, Lâm Dư lập tức hiểu được ý đồ bọn họ tới đây.
"Trước hết, mọi người đừng lo lắng."
"Chuyện sửa nhà cũng không phải nhiệm vụ sản xuất trong đội chúng ta! Bên chỗ Thẩm Thanh chỉ cần năm người hỗ trợ. Cho nên, lần này đi làm việc đều là những đồng chí trong hộ gia đình đặc biệt khó khăn trong đội chúng ta."
Lâm Dư còn chưa nói xong. Lý Hồng Phương ở bên cạnh đã không vui, nói "Đội trưởng! Lời này của cậu là có ý gì? Có nhà ai trong chúng ta là không khó khăn? Cậu nói lời này có phải đã thu được tiền hoa hồng hay chỗ tốt gì hay không?"
"Đúng vậy. Thẩm Thanh người ta trả hai đồng tiền công một ngày. Có phải này mấy người đó đồng ý cho cậu chỗ tốt rồi hay không?"
Lâm Dư nghe lời này. Trong lòng không khỏi lạnh giá con tim.
Từ khi anh đảm nhiệm vị trí trưởng đội sản xuất tới nay, khi nào có thể giúp các xã viên đều cố gắng hết sức giúp đỡ! Chỉ cần chỗ nào cần người đều có anh. Từ trước đến nay, anh đều tuân thủ nguyên tắc công bằng, chưa bao giờ thiên vị một hộ nào, càng đừng nói nhận tiền hoa hồng gì!
"Tôi, Lâm Dư thề, tôi chưa từng nhận tiền hoa hồng gì! Tôi biết trong nhà mọi người đều khó khăn. Nhưng trong nhà năm người này không phải có mẹ ốm thì chính là không có nổi cơm ăn! Cho nên mới sẽ ưu tiên suy xét!"
Nhưng lời nói này hiển nhiên đả động không được người trong đội.
"Đội trưởng Lâm. Tôi cảm thấy loại chuyện này nên rút thăm để quyết định! Bằng không chính là không công bằng!"
"Đúng! Rút thăm để quyết định. Dựa vào cái gì để cho năm nhà bọn họ kiếm tiền! Bằng không để mọi người thay phiên làm!"
Lâm Dư cau chặt mày.
Trong lòng tuy rằng hiểu được nguyên nhân bọn họ xúc động. Nhưng vẫn có một cảm giác thất vọng không nói nên lời.
"Đội trưởng Lâm! Sắp tới sẽ phải bầu một đội trưởng sản xuất mới. Cậu vẫn nên suy nghĩ kỹ một chút đi!" Lý Hồng Phương dẫn đầu nói, càng giống như là đang kích động cảm xúc của mọi người.
Quả nhiên, những người khác lập tức phụ họa.
"Đúng vậy, chức trưởng đội sản xuất nhẹ nhàng như vậy, có rất nhiều người muốn làm! Nếu anh không đồng ý với chúng tôi thì cứ chờ xem."
Lâm Dư cười khổ.
Anh một lòng vì mọi người. Không nghỉ tới, lại đổi lại kết quả mình nhận được là như vậy......
Thôi, không đảm đương nổi thì không làm nữa.
Đúng lúc tâm tình anh suy sụp thì một giọng nói lạnh lùng vang lên ở phía sau.
"Danh sách này là do một mình tôi quyết định. Các người ở chỗ này làm khó xử Lâm Dư làm cái gì?"
Thẩm Thanh vốn là tới để nhắc nhở Lâm Dư chuẩn bị sách giao khoa cấp ba. Khowng ngờ lại gặp phải cảnh tượng này.
Cô cũng không nghĩ tới, việc mình nhờ Lâm Dư làm lại mang đến cho anh phiền toái lớn như vậy.
Mọi người thấy Thẩm Thanh tới, trọng điểm lập tức chuyển hướng lên trên người Thẩm Thanh.
"Lý Hồng Phương, tôi thấy vừa rồi bà kêu to rất vui vẻ? Bà ở sau lưng nói xấu tôi nhiều như vậy. Hiện tại, bà còn muốn đến chỗ của tôi kiếm tiền? Bà đang nằm mơ sao?" Thẩm Thanh nhếch khóe miệng, trào phúng nói.
Mặt Lý Hồng Phương đỏ bừng, ng·ay sau đó lại đúng lý hợp tình, nói "Tôi không hiếm lạ kiếm chút tiền này, tôi chỉ cảm thấy bất bình cho những người khác!"
"Bất bình? Có cái gì mà bất bình? Đây là tiền của tôi, nhà cũng là của tôi. Tôi có quyền lực quyết định thuê ai tới làm việc. Như thế nào? Tôi tự mình bỏ tiền còn phải nhìn sắc mặt người khác sao?"
Lý Hồng Phương bị những lời này làm cho không nói nên lời.
Trong lòng bà ta cảm thấy khó chịu. Nhưng mà, Thẩm Thanh nói có lý. Bà ta cũng không có cách nào.
Còn lại người xem náo nhiệt cũng không tiện nói cái gì, chậm rãi tản đi.
Thấy Thẩm Thanh bảo vệ mình. Trong lòng Lâm Dư cảm thấy ấm áp.
"Sao cô lại tới đây rồi?"
Thẩm Thanh nhìn đôi mắt đỏ hoe của anh, khẽ mỉm cười, "Tôi tới nhắc nhở anh, đừng quên chuẩn bị sách giáo khoa cấp ba. Nếu có thể, trong thời gian này hãy mua thêm một bộ tài liệu ôn tập đi."
Lâm Dư ngẩn người, có chút nghi hoặc với những lời nói này.
"Tôi biết hiện tại trong lòng anh đang cảm thấy rất kỳ lạ. Nhưng nếu anh tin tưởng tôi thì hãy làm theo lời tôi nói."
Lâm Dư hoảng hốt một chút, ng·ay sau đó kiên định gật đầu, "Được. Ta tin cô."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.