Từ đầu mùa xuân tới nay, cơn mưa đầu tiên đã rơi xuống, nước mưa theo mái hiên chảy dài, sắc trời âm u như sắp sập.
Hạ Nghiên ngồi ở mép giường, bưng một chén đường chưng tô lạc, đưa đến trước mặt Tưởng Tố Tố.
“Con không muốn ăn.” Tưởng Tố Tố quay đầu sang chỗ khác, trong đôi mắt xinh đẹp động lòng người đầy vẻ bực tức, trên gò má trắng nõn có một đường rạch dài, mặc dù đã thoa thuốc, nhưng bắp thịt vẫn lồi ra kéo dài đến nốt ruồi son, nhìn nàng ta hiện tại rất giống quỷ dữ.
“Tố nhi ngoan, con ăn chút gì đi, vết thương mới mau lành được.” Hạ Nghiên dịu dàng nói.
Tưởng Tố Tố gạt đổ chén trong tay Hạ Nghiên, giận dữ nói. “Lành cài gì chứ, mặt con bây giờ còn có thể lành lại sao? Chi bằng chết đi cho xong.” Nói đến đây Tưởng Tố Tố ho khan vài tiếng, má phải vốn đã dữ tợn, lúc này trông càng đáng sợ hơn.
Hạ Nghiên đau lòng vỗ lưng cho Tưởng Tố Tố. “Con nói như vậy là muốn nương đau lòng chết hay sao? Tố nhi yên tâm, nương nhất định sẽ tìm đại phu tốt nhất cho con, sẽ không để lại sẹo.”
“Nương nghĩ rằng con sẽ tin sao?” Tưởng Tố Tố nhìn Hạ Nghiên, vẻ mặt thất vọng. “Nếu không phải tại nương, nếu nương không sai Thư Hương dẫn tên Lý Dương đó đến Tố Tâm uyển, thì mọi chuyện đâu có đi đến bước đường này. Đều là tại nương! Đều là tại nương!” Nói xong lời cuối cùng, mắt Tưởng Tố Tố đỏ bừng, mất khống chế.
“Đủ rồi!” Hạ Nghiên quát khẽ, rồi nhỏ giọng nói. “Con muốn tất cả mọi người đều biết chuyện này hay sao?”
Tưởng Tố Tố khàn giọng, vẫn nhìn Hạ Nghiên chằm chằm.
Hạ Nghiên bỗng nghiêm nghị nói. “Thu hồi cái dáng vẻ sống dỡ chết dỡ của con đi, con cho rằng làm vậy thì có thể thay đổi được gì. Nếu Tưởng Nguyễn nhìn thấy con bây giờ, không chừng nó sẽ rất vui mừng. Cha con nhìn thấy con bây giờ, cũng sẽ chỉ thấy thất vọng. Nếu con muốn báo thù, thì thu nước mắt lại, nghe lời nương.”
Thái độ của Hạ Nghiên rất nghiêm khắc, Tưởng Tố Tố run sợ chốc lát, từ từ bình tĩnh lại, nói. “Con nên làm gì?”
Hạ Nghiên thấy nàng như vậy, biết Tưởng Tố Tố đã nghe lọt lời mình nói, thở phào nhẹ nhõm nói. “Nhị ca con bị mất một ngón tay, chuyện này vô cùng kỳ lạ. Ta không biết nhị ca con làm gì, nhưng chuyện của con và Lý Dương, chắc chắn có liên quan tới Tưởng Nguyễn. Nó dám xoay vòng chúng ta.”
“Con hận không thể lột da ả, uống máu ả.” Tưởng Tố Tố nắm chặt quả đấm, ánh mắt âm u. “Ả hại con thành ra như vậy, con không cam lòng!”
“Quyền thế của Lý Đống quá lớn, nhưng cho dù thế nào nương cũng sẽ không đưa con qua Lý gia. Nương đã viết thư cho ngoại tổ phụ của con, nói tình trạng của con và nhị ca con, ngày lành của Tưởng Nguyễn cũng sắp hết rồi.”
Mắt Tưởng Tố Tố sáng lên. “Ngoại tổ phụ sẽ trả thù cho con??”
“Cho nên bây giờ con phải dưỡng thương thật tốt.” Hạ Nghiên nhìn nàng, nhẹ nhàng nói. “Chờ vết thương của con tốt hơn, nương sẽ sắp xếp cho con về Hạ phủ một chuyến.”
Hạ Nghiên là do kế thất của Hạ Thành sinh ra. Lúc đầu Hạ Thành chỉ là một huyện lệnh nhỏ bé, lấy thân phận của Hạ Nghiên lúc đó thật sự không xứng để gả làm chánh thê của Tưởng Quyền. Ai ngờ đại ca của Hạ Thành bị bệnh qua đời, nên lúc ấy tước vị đã rơi xuống người Hạ Thành. Hạ Nghiên cũng nhờ đó mà lên theo, cộng thêm việc Triệu Mi cắt đứt quan hệ với Triệu tướng quân, từ đó thân phận của Hạ Nghiên trở nên vô cùng xứng với cái ghế chính thê của Tưởng Quyền.
Tương tự Hạ Nghiên, Hạ Thành cũng là người bao che khuyết điểm, nếu biết hai đứa cháu ngoại của mình gặp phải chuyện như vậy thì không biết lão sẽ dùng cách tàn ác gì để đối phó với Tưởng Nguyễn.
Nói chuyện với Tưởng Tố Tố một lúc, Hạ Nghiên mới rời khỏi. Sau khi ra khỏi cửa, Hạ Nghiên xoa trán, hỏi. “Siêu nhi đã tỉnh chưa?”
Lâm Lang cúi đầu nói. “Lúc xế trưa nhị thiếu gia có tỉnh, thế nhưng sau đó rất tức giận, đuổi hết tất cả nha hoàn ra ngoài, không chịu gặp ai hết.”
Hạ Nghiên hít sâu một hơi. “Đi thôi, ta đi xem nó một chút.”
Trời đổ mưa liên tục, trong Nguyễn cư mọi người vẫn cứ nhàn nhã như cũ, không hề bị thời tiết ảnh hưởng. Tưởng Nguyễn luyện chữ, Bạch Chỉ bên cạnh mài mực cho nàng, nói. “Chữ viết của tiểu thư càng ngày càng đẹp.”
“Ngươi không biết chữ, biết gì đâu mà nói chứ.” Liên Kiều ở một bên nói.
Mặt Bạch Chỉ đỏ lên, miệng của nàng không lanh lẹ bằng Liên Kiều, chỉ đành lúng túng cúi đầu. “Nhưng mà nhìn đẹp thật mà.”
Tưởng Nguyễn gác bút. “Các ngươi có muốn học chữ không?”
Hai người Liên Kiều nghe thấy vậy, vừa mừng vừa sợ nhìn nàng. “Tất nhiên là muốn ạ.”
“Vậy mấy hôm nữa ta sẽ chọn vài quyển sách đơn giản, dạy các ngươi học để biết đọc biết viết.” Đi theo nàng, cần biết chữ mới tốt. Bình thường Lộ Châu lo việc bên ngoài, Liên Kiều và Bạch Chỉ cũng nên giúp nàng làm một số chuyện trong phủ.
“Nô tỳ tạ ơn tiểu thư.” Hai nha hoàn vô cùng vui vẻ, đối với hạ nhân mà nói, chỉ có hạ nhân thượng đẳng mới biết chữ, Tưởng Nguyễn dạy các nàng biết chữ, các nàng thật sự vô cùng cảm kích.
“Hôm nay tiểu thư sai Lộ Châu ra ngoài, rút hết ngân phiếu gửi trong tiền trang ra, tại sao vậy ạ?” Liên Kiều hỏi.
Tưởng Nguyễn nhìn nàng một cái, hai nha hoàn này, mặc dù trung thành, nhưng tâm tư quá đoan chính, Lộ Châu từ nhỏ đã vào Nam ra Bắc, thấy nhiều mặt trái trên phố phường, dùng nàng thì Tưởng Nguyễn không cần phải lo lắng điều gì. Nhưng hai nha hoàn này, nàng vẫn không dám trọng dụng quá nhiều.
“Các ngươi nhìn trận mưa này đi.” Tưởng Nguyễn nhìn ra ngoài cửa sổ. “Vừa đổ xuống thì chẳng biết lúc nào mới có thể ngừng.”
“Tiểu thư đang nói giỡn sao ạ.” Bạch Chỉ kinh ngạc nói. “Chẳng qua chỉ là một cơn mưa đầu mùa, không chừng sáng mai sẽ ngừng thôi.”
“Nhưng ta cảm thấy, nó sẽ không ngừng.” Tưởng Nguyễn lắc đầu nói.
Kiếp trước cũng là năm nay, trận mưa này vừa hạ xuống, cứ thế mưa suốt ba tháng. Mùa xuân không thể trồng lương thực, lũ lụt tàn phá. Rất nhiều ruộng nương bị nước nhấn chìm, kinh thành càng lúc càng có nhiều lưu dân hơn.
Nàng nhớ rất rõ chuyện này, bởi vì lúc ấy thôn trang cũng bị lũ lụt tàn phá, lương thực khan hiếm, cả nhà Trương Lan càng hà khắc với nàng hơn. Phòng của nàng mặc dù không đến nỗi bị nhấn chìm, nhưng lúc nào cũng có nước. Mà nàng ngày nào cũng phải ôm bụng đói đi làm những công việc nặng nhọc, có một hôm suýt chút bị nước cuốn đi. May nhờ có một người hầu chuyên làm việc nặng nhìn thấy nàng cứu nàng lên, nàng vĩnh viễn không quên được ánh mắt cả nhà Trương Lan nhìn mình lúc ấy, tràn đầy thất vọng, hận sao nàng không chết đuối luôn cho xong. Lúc ấy Tưởng Nguyễn cho rằng cả nhà Trương Lan chê nàng chiếm lương thực trong nhà, mới hận nàng sao không chết đi. Bây giờ nghĩ lại, nếu nàng chết trong cơn lũ kia, có lẽ cả nhà Trương Lan sẽ lấy được một số bạc lớn từ chỗ Hạ Nghiên.
Lúc đó trong kinh thành xuất hiện rất nhiều lưu dân, nhà nhà ăn không đủ no, lưu dân tán loạn khắp nơi, không có lương thực nên đã đi cướp bóc. Những nhà nghèo khó tất nhiên không có nhiều lương thực, bọn họ lập tức nhắm vào các nhà giàu sang trong kinh thành. Khi ấy, thủ thành Triệu Nghị dẫn binh đi trấn áp, kết quả bị lưu dân chém chết. Mà vị Hoàng đế cửu ngũ chí tôn kia lúc ấy lại hạ lệnh Triệu gia bỏ tiền ra giúp nạn thiên tai, Triệu gia đưa vạn lượng bạc, tất cả tài sản tích góp trong nhà đều bị móc sạch, dường như kể từ lúc đó Triệu gia cũng bắt đầu sụp đổ.
Tưởng Nguyễn biết được chuyện này, là lúc sau khi vào cung, khi đó Chiêu nghi vô tình nói ra, chính là do Tuyên Ly đề nghị với hoàng đế, nhà Triệu tướng quân giàu có sung túc, chỉ có ngài ấy mới có bạc giúp nạn thiên tai. Tưởng Nguyễn cũng từng hỏi Tuyên Ly chuyện này, Tuyên Ly nói rằng so với tính mạng của trăm họ, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, có thể lấy ra để cứu tế nạn dân thì đồng nghĩa với việc Triệu gia đã làm được một việc thiện.
Bây giờ nghĩ lại, sau chuyện đó, uy tín của Tuyên Ly trong triều cao hơn, Triệu gia lại yếu xuống. Có lẽ, tất cả đều nằm trong kế hoạch của hắn, mà cái chết của Triệu Nghị, e rằng không hề đơn giản như vậy. Đường đường là một thủ thành, sao có thể bị nạn dân tay không tấc sắt chém chết.
Ánh mắt nàng càng lúc càng sâu, kiếp này, nàng không định làm người dưng với Triệu gia, Triệu gia chính là hậu thuẫn của nàng, sao nàng có thể để họ bị kẻ khác chèn ép chứ.
“Cơn mưa này sẽ không ngừng, vậy tại sao tiểu thư còn lấy bạc ra ngoài?” Bạch Chỉ nghi ngờ. “Nói thế nào đi nữa thì tiểu thư cũng nên giữ lại một chút bạc bên người chứ, hay tiểu thư muốn làm gì chăng?”
“Ta sai Lộ Châu đi thu mua tất cả lương thực trong kinh thành.” Tưởng Nguyễn nhàn nhạt nói.
“Tiểu thư.” Liên Kiều trợn to hai mắt. “Tiểu thư mua nhiều lương thực như vậy để làm gì?”
Hiện nay là đầu mùa xuân, không có lương thực mới, tất cả đều là của năm ngoái, giá cả không đắt, hai ba ngàn lượng đủ để mua phân nửa. Những chủ tiệm kia đang buồn rầu não ruột vì không bán được lương thực, thấy vậy chắc chắn sẽ gấp gáp bán hết toàn bộ lương thực.
“Ta nghĩ, nếu trận mưa này vẫn không ngừng, gây ra lũ lụt, số lương thực này, sẽ trở nên rất quý báu.” Tưởng Nguyễn mỉm cười,
“Tiểu thư.” Bạch Chỉ giật giật môi, cuối cùng vẫn không nói gì, tất cả lời nói và hành động của Tưởng Nguyễn đều rất kiên quyết, ý chí của nàng vững vàng, đã quyết định chuyện gì thì sẽ không giao động. Cho nên, dù Bạch Chỉ có nghĩ rằng Tưởng Nguyễn hành động nông nổi thì cũng chỉ có thể im lặng mà nghe theo thôi.
Đúng lúc này, Lộ Châu đẩy cửa đi vào, thấy Tưởng Nguyễn thì cười nói. “Tiểu thư, nô tỳ đã tìm người mua hết số lương thực rồi, đã đưa vào kho hàng ở thành Tây. Chìa khóa đây ạ.”
Nàng giao chìa khóa cho Tưởng Nguyễn, cười nói. “Bởi vì mấy ngày nay không có ai đến mua lương thực, cho nên hơn một nửa đều bị nô tỳ mua hết.”
“Ngươi làm rất tốt.” Tưởng Nguyễn vuốt chìa khóa bạc xinh xắn trong tay.
“Có điều, tiểu thư…” Lộ Châu suy nghĩ một chút nói. “Vừa rồi ở cửa viện nô tỳ thấy Ngũ di nương, dáng vẻ như muốn đi vào, nô tỳ chào hỏi một câu, nhưng nàng ấy lại đi mất.”
“Ta biết rồi.” Tưởng Nguyễn trầm ngâm một lát. “Đã vậy thì chúng ta tới viện Ngũ di nương ngồi một lát đi.”
Hồng Anh đang ở trong phòng thêu thùa, không ngờ Tưởng Nguyễn sẽ đến. Viện của nàng trừ Tưởng Quyền, trước giờ chưa từng có ai tới, nàng đứng lên, Tưởng Nguyễn cũng đang đi vào, thấy nàng thì cười nói. “Thì ra di nương đang thêu thùa, thêu thật đẹp.”
Hồng Anh theo ánh mắt nàng nhìn khuôn thêu trên bàn, đó là cái túi thơm mà nàng đang thêu cho Tưởng Quyền, phía trên thêu hai con chim hạc màu trắng cùng với những đám mây xanh, trông chúng rất sống động, làm nổi bật ý cảnh cao xa, màu sắc cũng vô cùng bắt mắt.
“Chỉ là thêu chơi mà thôi.” Hồng Anh cười nói. “Nếu đại tiểu thư thích, hôm khác thiếp sẽ thêu cho đại tiểu thư một cái.”
“Vậy thì đa tạ ngũ di nương.” Tưởng Nguyễn cười tiếp nhận, nhìn xung quanh, nói. “Tất cả mọi người đều nói phụ thân rất yêu thích ngũ di nương, lúc đầu ta còn không tin, nhưng hôm nay nhìn thấy, thật sự là không tin cũng không được.”
Trong nhà bố trí tinh xảo, đồ đạc không có cái nào không quý trọng, chắc hẳn Tưởng Quyền đối với Hồng Anh cũng dùng mấy phần tâm tư.
Hồng Anh ngẩn ra, cười nói. “Người mà lão gia thương yêu nhất là phu nhân mới đúng, đại tiểu thư đừng nói đùa.”
“Ta không hề nói đùa.” Tưởng Nguyễn cười nói. “Hôm nay tới thăm ngũ di nương, thật ra thì cũng có chuyện.” Vẻ mặt nàng ôn hòa. “Nhiều ngày nay trong phủ cứ gặp chuyện, nhị muội và nhị ca liên tục gặp bất hạnh, giống như bị nguyền rủa vậy. Ta sợ không biết người kế tiếp, có phải là Nguyễn nương hay không.”
Hồng Anh nghe vậy, trong lòng hốt hoảng, nhìn Tưởng Nguyễn nói. “Sao đại tiểu thư lại nói như vậy?”
“Trực giác.” Tưởng Nguyễn cười cười. “Ta không có người thân cận, mẫu thân ruột thịt lại qua đời quá sớm. Mặc dù mẫu thân đối với ta không tệ, nhưng nếu so với hai người nhị ca và nhị muội…” Nàng hạ giọng. “Có vài lời, ta chỉ có thể nói với ngũ di nương. Nếu ngũ di nương là nữ chủ nhân Tưởng phủ thì thật tốt biết bao. Nếu là người hiền lành như ngũ di nương, nhất định sẽ khắp nơi che chở Nguyễn nương, mà Nguyễn nương nhất định cũng sẽ báo đáp ngũ di nương, để Tưởng phủ hòa thuận mỹ mãn, phát triển không ngừng.”
Hồng Anh mấp máy môi, không biết tại sao, trái tim nàng lại đập dữ dội. Nàng dò xét nhìn Tưởng Nguyễn, đôi mắt quyến rũ ấy đang đầy ý cười nhìn nàng, rõ ràng là dịu dàng như nước, nhưng lại cứ như hoa trong sương mù, không nhìn được cảm xúc. Nàng xuất thân từ thanh lâu, nhìn qua sắc mặt không ít người, luôn hiểu được lòng người, nhưng lại không thể nào nhìn thấu tiểu cô nương mười mấy tuổi trước mặt này.
“Thật sự đại tiểu thư cho rằng thiếp có tư cách làm nữ chủ nhân của Tưởng phủ?” Nàng nghe được giọng nói của mình hơi rung.
Tưởng Nguyễn bưng chén trà trước mặt lên, nhàn nhạt đáp. “Tại sao lại không?”
Hồng Anh nhìn nàng, đột nhiên mỉm cười. “Đại tiểu thư nâng đỡ thiếp như vậy, thiếp thật sự không biết nói gì cho phải. Thật ra thì nếu hôm nay đại tiểu thư không tới tìm thiếp, thiếp cũng sẽ đến tìm đại tiểu thư.”
Tưởng Nguyễn mỉm cười nhìn nàng, Hồng Anh lại nói. “Ngày hôm qua thiếp và lão gia nói chuyện, lão gia nói tới chuyện hai cha con Lý gia. Đại tiểu thư cũng biết chuyện của Lý đại thiếu gia với nhị tiểu thư, bây giờ Lý đại thiếu gia thành ra như vậy, Lý Tể tướng chắc chắn sẽ không tha cho nhị tiểu thư, nhưng lão gia lại không muốn trở mặt với Lý Tể tướng, nên muốn để đại tiểu thư thay thế nhị tiểu thư gả vào Lý gia.” Nói xong, nàng tỉ mỉ dò xét biểu cảm của Tưởng Nguyễn, nhưng gương mặt xinh đẹp của Tưởng Nguyễn vẫn y như cũ, môi mang nụ cười, giống như đang đeo một chiếc mặt nạ hoàn mỹ vậy.
Tưởng Nguyễn khẽ thở dài. “Phụ thân thương yêu nhị muội như vậy, thật sự khiến ta vô cùng hâm mộ.”
Hồng Anh thấy vậy mới nói. “Trong lòng thiếp cũng lo lắng, rõ ràng là do nhị tiểu thư gây chuyện, sao có thể để đại tiểu thư chịu tội thay. Bây giờ Lý đại thiếu gia kia đã thành phế nhân, nếu đại tiểu thư thật sự gả qua đó, vậy chắc chắn sẽ đau khổ suốt đời.”
Tưởng Nguyễn trầm ngâm chốc lát, nhìn Hồng Anh cười nói. “Đa tạ ngũ di nương thành thật khuyên bảo, nhưng đã là quyết định của phụ thân thì ta khó mà nhúng tay vào, nếu người đã quyết như vậy, Nguyễn nương là con gái của Tưởng gia, cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
Hồng Anh sửng sốt. “Đại tiểu thư đồng ý gả qua đó sao?”
“Ta đồng ý, phụ thân đồng ý, nhưng không biết Lý đại nhân có đồng ý hay không?” Tưởng Nguyễn cười khẽ, đứng dậy. “Thời gian không còn sớm, ta phải trở về rồi.” Dừng một chút, nàng nhìn chiếc túi thơm nhỏ nhắn trên bàn, cười nói. “Phụ thân thương yêu ngũ di nương, ngũ di nương quan tâm phụ thân cũng là đều nên làm. Nhưng Nguyễn nương vẫn muốn nhắc nhở ngũ di nương một câu, nếu không có con cái, ngũ di nương và đại di nương, nhị di nương, đều giống nhau mà thôi.” Nàng cười nói tiếp. “Nếu có con cái, không có địa vị, thì số mạng của đứa nhỏ cũng sẽ giống như di nương mà thôi.”
Tưởng Nguyễn đi rồi, một lúc lâu sau Hồng Anh vẫn ngồi ngẫn người, nha hoàn bên cạnh nàng thấy vậy cẩn thận gọi. “Di nương?”
Hồng Anh khoát tay áo, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi, khẽ nói. “Rốt cuộc đại tiểu thư muốn làm gì đây.”