Nàng nhìn quét bốn phía, quả như Hạ phu nhân nói, từ đường này quá hợp với hai chữ “sửa chữa”. Dưới là đá thạch to ẩm ướt, ngay cả lò sưởi cũng như chưa bao giờ dùng đến, trống trải giá rét. Dường như ngay cả một chiếc đèn cũng chưa được thắp lên lần nào, chỉ có ánh trăng yếu ớt len lỏi vào khung cửa sổ bé nhỏ đã bị đục thủng. Thậm chí nóc nhà còn có lỗ hổng, không biết có phải bút tích của Hạ phu nhân hay không? Những hạt mưa lạnh buốt cứ thế theo lỗ hổng bay thẳng xuống, càng cảm thấy giá rét hơn khi dính lên thân người.
Nơi này vừa tối tăm lại ẩm ướt, chỉ có bàn thờ đầy bài vị làm bạn với nàng, lư hương tản mát khói xanh mang theo một mùi hương khác lạ. Tưởng Nguyễn lấy chiếc khăn ra, đứng ở gần cửa sổ bị đục thủng, nơi có không khí lưu thông, nàng cầm chiếc khăn thấm ướt rồi che kín mũi, khẽ nhăn mày.
Một lát sau, giọng nói Liên Kiều vang lên ở bên ngoài. “Tiểu thư, nô tỳ mang thức ăn tới.”
Cửa từ đường mở ra, Liên Kiều và Thư Hương đi đến, trong tay Liên Kiều cầm một giỏ thức ăn, nói. “Nô tỳ đã đến phòng bếp lấy chút bánh bao, từ lúc tới đây đến giờ tiểu thư vẫn chưa ăn gì, như vậy sẽ có hại cho sức khoẻ.” Nói xong lại dựa theo ánh sáng yếu ớt của ánh trăng nói với Thư Hương. “Còn lo lắng cái gì, mau đến đây giúp.”
Liên Kiều là nha hoàn nhất đẳng, từ khi đến viện của Tưởng Nguyễn, Thư Hương vẫn là nhị đẳng nha hoàn, thấp hơn Liên Kiều một bậc. Huống hồ ngày bình thường, Liên Kiều đều có hành động nghiêm khắc, dù Thư Hương có cẩn thận đến mấy, làm việc đến giọt nước cũng không lọt đi chăng nữa thì vẫn thấy e sợ nàng. Thư Hương lập tức nghe lời tiến lên, quỳ xuống cầm giỏ thức ăn mở ra.
Cứ thế làm việc, Thư Hương cũng không ngẩng đầu nhìn sắc mặt Tưởng Nguyễn nên không thấy được Tưởng Nguyễn ra dấu với Liên Kiều. Khi Thư Hương đang cầm bánh báo đưa ra, chợt cảm thấy có người ở đằng sau kéo mình một phát, miệng bị một tấm khăn bịt lại, nàng ta muốn hô to nhưng một mùi gì đó xộc vào mũi, mắt cứ thế tối sầm lại, ngất đi không biết gì hết.
Liên Kiều ở thôn trang lao động nhiều năm, so với hầu gái bình thường thì tất nhiên sẽ khoẻ mạnh hơn vài phần, nhìn Thư Hương đã ngã dưới đất nói. “Tiểu thư?”
“Cởi áo khoác bên ngoài của nàng ta ra.” Tưởng Nguyễn nói.
Liên Kiều nhanh nhẹn lột áo của Thư Hương đưa cho Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn choàng lên người rồi đứng dậy.
“Cứ để cho Thư Hương ở đây sao?” Rốt cuộc thì Liên Kiều cũng có chút mềm lòng.
“Nếu người Hạ gia không có ý định gì thì chẳng qua nàng ta ngủ thay ta ở đây một đêm.” Tưởng Nguyễn lạnh lùng nói. “Còn nếu có tâm tư khác, Thư Hương cũng là người của Hạ Nghiên, để cho các nàng tự đánh nhau đi.”
Liên Kiều nghĩ nghĩ, gật đầu. “Tiểu thư nói đúng, người Hạ gia cũng rất xấu xa. Để tiểu thư quỳ ở chỗ này một đêm thì chắc chắn muốn tiểu thư ốm một trận không dậy nổi, thật sự quá độc ác!” Nàng nhìn Thư Hương nói. “So sánh việc Thư Hương thay tiểu thư quỳ ở đây một đêm với những việc nàng ta đã làm thì cũng không quá đáng. Thật may là tiểu thư sai nô tỳ đi mua thuốc mê từ sớm để dùng lúc cần thiết, hoá ra phải dùng đến thật.”
Tưởng Nguyễn mỉm cười, nếu người Hạ gia chỉ có ý khiến nàng chịu gió rét thì tất nhiên Thư Hương sẽ bình yên không bị gì. Đáng tiếc, chỉ sợ người Hạ gia không nghĩ như thế, nàng nhìn thoáng qua khói xanh trong lư hương đang bay lượn lờ. “Đi thôi, về chỗ của các ngươi.”
Trong bóng đêm, chỉ thấy hai người ăn mặc như nha hoàn trong từ đường đi ra, giọng nói tức giận của một nha hoàn. “Tiểu thư chúng ta quá đáng thương, phải quỳ cả một đêm ở đây. Thân thể không được khoẻ rồi giờ sao chịu nổi. Thư Hương, ngươi thấy có đúng không?”
Một nha hoàn khác chỉ ừ một tiếng.
Cảnh ban đêm mơ hồ, những khóm cây xung quanh từ đường có âm thanh xào xạc truyền đến, như tiếng bước chân của ai đó đã rời đi.
Trong một gian phòng của Hạ phủ, Tưởng Tố Tố che mặt uống ngụm trà, nói với thiếu niên ngồi đối diện. “Biểu ca, ngươi suy nghĩ kỹ chưa, phải biết đại tỷ của ta là mỹ nữ số một số hai kinh thành. Chẳng qua ta cảm thấy tỷ ấy rất thích hợp với biểu ca, nên mới muốn giúp đỡ tác hợp cho ngươi mà thôi.”
Hạ Tuấn nhìn nàng ta, mặc dù biểu cảm trên mặt rất ph.óng đãng nhưng vẫn có một sự ngạo mạn. “Thu lại loại thủ đoạn đó của ngươi đi, ngươi muốn gì ta còn không biết ư?”
Trong mắt Tưởng Tố Tố hiện lên vẻ tức giận. “Biểu ca! Vậy rốt cuộc ngươi có đồng ý với chuyện này hay không?” Ở Hạ gia, người mà Tưởng Tố Tố sợ nhất chính là Hạ Tuấn này. Hắn còn trẻ đã chơi bời trăng hoa vô số, thông thạo hiểu rõ chuyện nam nữ từ rất lâu rồi, nhưng bản chất thì lại rất u ám. Tưởng Tố Tố từng có một lần núp trong phòng Hạ Tuấn, muốn tìm hắn để đi chơi nhưng không ngờ lại thấy Hạ Tuấn đang đùa giỡn thị tiếp của hắn, thủ đoạn tàn bạo, thị nữ kia kêu rên liên tục. Tưởng Tố Tố trốn dưới giường nghe được mà sợ khiếp vía. Từ đó về sau, biểu ca này đã để lại trong lòng nàng một nỗi sợ hãi rất lớn. Mà Hạ Tuấn đối xử với nàng cũng rất khác những người nam nhân khác, không thương hoa tiếc ngọc, mà chỉ luôn đả kích khiêu khích nàng.
“Tại sao ta phải nghe ngươi sai bảo?” Hạ Tuấn hỏi lại.
Tưởng Tố Tố tự véo lòng bàn tay một cái, ổn định tinh thần, nói. “Nếu biểu ca nhất định bỏ qua cơ hội này, vậy ta cũng chỉ có thể tiếc nuối. Tố nhi biết biểu ca rất thích thưởng thức những tài nghệ đặc biệt, cũng không thích nữ nhân tầm thường. Đại tỷ nhà ta lại là trăm ngàn người có một. Chỉ không biết, vài năm nữa phụ thân muốn gả tỷ ấy cho nhà ai, nhưng nhìn dáng vẻ này thì chắc chắn là một cao môn đại hộ (nhà cao cửa rộng). Biểu ca không giữ lấy cơ hội, sau này có hối hận thì cũng đã muộn.”
Nàng mỉm cười. “Vẫn nên suy nghĩ thật kỹ càng đi.”
Ánh mắt Hạ Tuấn trầm lại, nhớ tới thiếu nữ y phục đỏ trong phòng, biết lúc nào nên tiến lúc nào lên lùi, rõ ràng trên mặt mang theo ý cười nhưng mà từ thật sâu bên trọng lại đem đến cho người ta cảm giác lạnh lùng, khiến hắn rất muốn chinh phục. Nhìn da thịt được làn áo bọc lại không biết có đẹp như gương mặt hay không.
Hắn khàn giọng nói. “Ngươi muốn thế nào?”
“Tối nay đại tỷ của ta phải quỳ ở từ đường một đêm, sao biểu ca không đến để nói chuyện. Nếu như vậy, đại tỷ của ta sẽ kính trọng biểu ca thêm vài phần, không chừng cứ thế mà động lòng.” Tưởng Tố Tố nói.
Hạ Tuấn nhìn Tưởng Tố Tố, đột nhiên cười. “Đa tạ biểu muội chỉ điểm.” Dứt lời lập tức đứng dậy. “Biểu muội cũng nên đi nghỉ ngơi sớm, mai chúng ta lại gặp.”
Chờ Hạ Tuấn đi, Tưởng Tố Tố ngồi trước bàn, đưa tay kéo khăn che mặt ra, vuốt ve vết sẹo xấu xí trên làn da trắng nõn, lẩm bẩm nói. “Tưởng Nguyễn, tội danh dâm loạn ở từ đường này, sáng sớm mai ta rất muốn xem ngươi che giấu như nào.”
Hồ Điệp nhảy dựng trong lòng. “Tiểu thư, chuyện này chưa nói với phu nhân? Hay nô tỳ đi hỏi ý kiến phu nhân nhé?”
“Câm miệng!” Tưởng Tố Tố quát lên. “Mẫu thân luôn nói sẽ trả thù cho ta nhưng đã lần nào thành công chưa? Bây giờ ta tự mình ra tay.”
Bên ngoài phòng, Hạ Tuấn nhấc chân đi về phía từ đường, gã sai vặt đi theo bên cạnh cẩn thận hỏi. “Thiếu gia sẽ đến từ đường an ủi Tưởng đại tiểu thư thật sao? Lời nhị tiểu thư nói có chút kỳ quặc, chỉ sợ không đơn giản như vậy.”
“Tất nhiên làm gì đơn giản như vậy.” Hạ Tuấn nhếch mép. “Tưởng Tố Tố đang suy nghĩ gì ta quá hiểu. Chẳng qua cũng không phải là ý kiến tồi. Ta sẽ an ủi Tưởng đại tiểu thư thật tốt.”
“Két….” Cửa từ đường mở ra.
Đêm đã khuya, mưa lại lớn, ánh trăng bị mây đen che mất, cả từ đường một màu tối đen kịt, chỉ có ánh lửa leo lắt với đốm sáng của nén hương đang cháy trên bàn thờ, khói xanh lượn lờ.
Một mùi thơm lạ xông vào mũi, không giống mùi thơm của nhang khói bình thường. Đốt hơn nửa canh giờ, trong phòng đều toả mùi hương này.
Hạ Tuấn vừa bước vào phòng đã ngửi thấy mùi này, chỉ cảm thấy người nóng lên, lòng bàn tay khô rát, không tự chủ mà liếm môi một cái. Hắn chậm rãi đi lên trước tìm kiếm, cho đến khi chân chạm phải một người.
Hắn sững sờ, ngồi xổm xuống s.ờ soạng. Chỉ cảm nhận được một cơ thể mềm mại, khẽ lay cũng không nhúc nhích, dường như đã mất đi ý thức. Hắn nghĩ nghĩ, đột nhiên cười ra tiếng. Cơ thể càng ngày càng nóng, Hạ Tuấn tự tay cởi áo của mình, sau đó thò tay sờ về phía ngực đối phương.
Trong phòng vang lên tiếng vải bị xé toạc.