Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 93:




Kinh thành vẫn mưa không ngừng, mưa đã rơi suốt một tháng, ruộng vườn ngập úng, giá lương thực trong kinh bắt đầu tăng lên, kể cả lương khô cũng vậy. Nơi này vốn không có nhiều lương thực, các nhà sang quý có thể dùng giá cao để mua thêm chút lương thực, các hộ nghèo thì lương thực trong nhà giảm dần, có nhà đã bắt đầu không có thức ăn. Nhà nhà cầu khấn mong cơn mưa mau ngừng, thế nhưng trời không chiều lòng người, mưa vẫn rơi không dứt.
Tưởng Quyền đã sắp xếp xong chuyện miếu nhỏ, qua mấy ngày nữa Tưởng Tố Tố sẽ bị đưa đi. Mặc dù Hạ Nghiên và Tưởng Siêu luôn cố thuyết phục, nhưng Tưởng Quyền đã quyết, người Hạ gia vì chuyện Hạ Tuấn nên cũng không muốn nói giúp Tưởng Tố Tố, chuyện cứ được quyết định như vậy.
Vừa qua ngày thọ yến của Tưởng lão phu nhân, quả nhiên lời đồn về Tưởng gia truyền khắp kinh thành, kẻ đứng mũi chịu sào chính là đạo trưởng Hư Không nói dối việc Tưởng Nguyễn là thiên sát cô tinh. Tưởng Nguyễn từ năm tuổi đã bị đưa về thôn trang, vô duyên vô cớ chịu khổ hạnh năm năm. Người thượng lưu trong kinh thành có ai không tinh ranh, tất nhiên hiểu rõ nguyên do, cái danh tài nữ hiền thục dịu dàng của Hạ Nghiên lập tức có thêm chú giải khác. Có điều biểu hiện của Tưởng Nguyễn ngày đó cũng khiến người khác biết được tâm tư nàng không cạn, nhất thời khắp kinh thành đều biết không thể coi thường đích trưởng nữ Tưởng gia này.
Tưởng Nguyễn ngồi trước cửa sổ nhìn mưa đến thất thần, lỗ thủng trên mái nhà đã sửa xong, sau hôm đó, không chỉ chỗ dột, mà ngay cả bạc hàng tháng cũng nhiều hơn. Có lẽ Tưởng Quyền cảm thấy mất mặt trước mặt các quý phu nhân nên cảnh cáo Hạ Nghiên chuyện này.
Lộ Châu bưng chậu Nguyệt Quý để trong sân, mỉm cười đi vào. “Tiểu thư, nô tỳ nghe nói, đạo trưởng Hư Không bị tuần bộ bắt rồi, là một tên lừa gạt, hôm nay bị giải vào đại lao phạt trượng, nghe nói gãy một chân.” Nàng vừa nói vừa phun một cái. “Đáng đời, ai kêu lòng dạ hắn đen tối, bịa chuyện thiên sát cô tinh để hại tiểu thư.”
Tưởng Nguyễn không đáp, ngày đó có rất nhiều quý phu nhân, khó tránh có người tiết lộ chuyện đạo trưởng Hư Không. Lão ta hành nghề nhiều năm như vậy chắc chắn không chỉ làm ăn với Hạ Nghiên, người từng mời hắn tới nhà nghe tin, tất nhiên tức giận khó dằn, viết đơn bẩm báo với tuần bộ là chuyện hiển nhiên.
Liên Kiều theo ánh mắt của nàng nhìn ra cửa sổ, thở dài. “Cơn mưa này không biết đến bao giờ mới ngừng.” Rồi đột nhiên khẽ nói. “Tiểu thư, hiện nay lương thực trong kinh thành khan hiếm, sao người không nhân lúc này bán lương thực ra, chắc chắn có thể kiếm được rất nhiều bạc.”
Tưởng Nguyễn lắc đầu, Lộ Châu nói. “Tiểu thư muốn đợi thêm vài ngày sao? Nhưng cơn mưa này không biết khi nào mới ngừng, lúc này là thời điểm tốt nhất.”
“Mua lương thực không phải để bán.” Tưởng Nguyễn mỉm cười.
“Vậy thì để làm gì?” Lộ Châu nghi hoặc.
“Cứu người.”
“Cứu người?!” Lộ Châu suy ngẫm, mắt đột nhiên sáng lên. “Tiểu thư không phải là muốn đợi qua ít ngày nữa, đem số lương thực kia ra giúp nạn thiên tai, phân phát cho nạn dân, cứu họ một mạng.”
“Ngươi chỉ nói đúng phân nửa.” Tưởng Nguyễn cười nói. “Ta không phải muốn cứu mạng bọn họ.” Nàng muốn cứu, là Triệu gia.
Lộ Châu chớp mắt, không hỏi nhiều, suy nghĩ một chút, đột nhiên nói. “Tiểu thư, nô tỳ nghe nói đập nước ở phía Bắc kinh thành đã bắt đầu tràn nước, hoàng thượng bổ nhiệm Bát hoàng tử đi trị thủy, lệnh tiểu thiếu gia nhà Lý tể tướng Lý An cũng chấp hành.” Lộ Châu là nha hoàn nhị đẳng, bình thường tiếp xúc với nhiều người ở ngoài, nàng lại là người biết giao thiệp, đường tin tức rất linh thông, có thể biết trước nhiều tin tức.
“Lý An.” Tưởng Nguyễn mỉm cười, đôi mắt sáng kinh người. “Cuối cùng cũng đến lúc.”
Lý Đống có hai người con trai. Lý Dương phong lưu, vô học, là một tên ăn chơi trác táng, bây giờ Lý Dương đã thành phế nhân, Lý Đống sẽ không bỏ qua chuyện này, ấy vậy mà vẫn chưa ra tay với Tưởng gia, hơn phân nửa lý do là nhờ công của nhị thiếu gia Lý An. Tên Lý An này âm hiểm xảo trá, lại thông minh tuyệt đỉnh. Nhớ khi đó Tuyên Ly vô cùng coi trọng hắn, Tuyên Ly lôi kéo Lý Đống ba phần là vì thế lực của lão, bảy phần còn lại là vì Lý An thông minh tài trí.
Lý An người này rất bao che khuyết điểm, nhất là hắn lại rất để tâm đến Lý Dương. Tưởng Nguyễn cười khẽ, kiếp trước Tuyên Ly từng nói cho nàng biết một bí mật, một bí mật liên quan tới Lý An. Một bí mật mà Lý Dương và Lý Đống không hề biết, mà bí mật này, chính là tiền cược lớn nhất của nàng.
Nàng cười nói với Lộ Châu. “Gọi Liên Kiều và Bạch Chỉ nhanh chóng trở lại, lấy bài Diệp tử đến đây.”
“Tiểu thư muốn chơi bài Diệp tử ạ?” Lộ Châu cười nói. “Nô tỳ lập tức kêu các tỷ ấy trở lại.”
Phủ tể tướng ở kinh thành.
Lý Đống ngồi trên giường mềm, một mỹ thiếp đang bóp vai cho lão, phía dưới là một mỹ thiếp đang đấm chân. Trên mặt hai mỹ thiếp là vẻ sợ hãi, sắc mặt Lý Đống xanh mét, sự hung tợn thay thế cho nụ cười giả tạo thường ngày, bộ mặt hung ác lộ ra, hiển nhiên tâm trạng lão hiện giờ không hề tốt.
Gã sai vặt báo lại. “Nhị thiếu gia về rồi.”
Một thiếu niên từ sảnh đi tới, dáng vẻ độ chừng mười bảy mười tám tuổi, mặc y phục màu xanh da trời, hông đeo thắt lưng vàng thêu hoa văn hổ, mặt mũi tuấn tú, làn da tái nhợt, giống như hàng năm không tiếp xúc với ánh mặt trời, đôi mắt đen ngòm chứa đầy phiền muộn.
Thấy thiếu niên, Lý Đống lập tức đứng lên. “Sao bây giờ ngươi mới trở về!”
“Phụ thân.” Lý An nhíu mày. “Đại ca thế nào rồi?”
Nhắc tới Lý Dương, trên mặt Lý Đống thoáng qua sự ác độc tàn bạo. “Còn thế nào nữa, đời này coi như xong rồi. Ta thề phải kéo Tưởng Tố Tố chôn cùng.”
“Chuyện này không thể hành động thiếu suy nghĩ.” Lý An không vui nhìn Lý Đống. Nghe vậy Lý Đống tức giận nói. “Trong thư ngươi viết, bảo ta tạm thời đừng động Tưởng gia, rốt cuộc là vì sao, ca ca ngươi hiện tại nằm trên giường không thể động đậy, vẫn không thể đi giết con tiện nhân kia?”
“Phụ thân thật sự cho rằng, đại ca bị Tưởng nhị tiểu thư hại thành như vậy?” Lý An nói.
“Có ý gì?”
Lý An giễu cợt nhìn hắn. “Sự thật rành rành ra đó, phụ thân đã bị cơn giận làm đầu óc lu mờ rồi, nên không thể nào nghiêm túc suy tính. Chuyện này là do có người âm mưu khiêu khích, muốn khơi mào mâu thuẫn giữa Tưởng gia và Lý gia, ngồi ở giữa làm ngư ông đắc lợi.”
“Là người của ngũ hoàng tử sao?” Lý Đống hỏi. Hiện nay dám đối chọi với Tuyên Ly trong triều, thế lực lớn nhất không ai bằng ngũ hoàng tử.
“Không.” Lý An ngắt lời. “Tưởng phủ không lớn, lúc ấy chắc rằng người hãm hại đại ca trà trộn trong Tưởng phủ, cũng rất có thể là người Tưởng gia. Ta đã suy xét, Tưởng nhị tiểu thư khó có thể là người đã làm hại đại ca. Con gái Tưởng gia, nhà mẹ đẻ di nương của Tưởng tam tiểu thư có dính dáng đến con đường làm quan với Tưởng Quyền, không thể nào tự hủy tương lai, chỉ còn lại đại tiểu thư và tứ tiểu thư. Mẹ đẻ hai người này đều không còn, không được Tưởng Quyền yêu thương, nếu nói người không mong muốn Tưởng Quyền sống tốt nhất, e rằng chính là hai người này. Nhìn kỹ lại, sau chuyện này Tưởng đại tiểu thư là người được lợi lớn nhất.”
“Ý ngươi là nói Tưởng đại tiểu thư là người hại đại ca ngươi thành như thế, rồi giá họa cho nhị tiểu thư? Tiện nhân!” Sắc mặt Lý Đống cực kỳ khó coi.
“Chưa chắc, cho nên ta cần phải tới Tưởng gia một chuyến, tận mắt thấy hai người này mới có thể khẳng định.” Mắt Lý An lóe lên ánh sáng lạ. “Dám hãm hại đại ca, lá gan không nhỏ, nếu để ta bắt được…” Khóe miệng Lý An nhếch cao, nụ cười hưng phấn, khuôn mặt tuấn tú nhìn hết sức quái dị. “Nhất định phải chơi thật đã.”
Tưởng Nguyễn đang cùng mấy người Liên Kiều chơi bài Diệp tử, ván nào Tưởng Nguyễn cũng thắng, Lộ Châu bĩu môi. “Ván nào Tiểu thư cũng thắng, nói gì thì người cũng phải thua một ván để bọn nô tỳ vui với ạ, chẳng lẽ tiểu thư gian lận?”
Liên Kiều gõ đầu nàng. “Nói linh tinh cái gì vậy, tài nghệ không bằng người lại nói tiểu thư gian lận, không thấy ngượng à?”
Mặt Lộ Châu đỏ lên. “Tiểu thư là cao thủ trời sinh.”
Mọi người đang cười nói, bỗng một nha hoàn chạy vào. “Đại tiểu thư, Lý nhị thiếu gia đang chờ người ở đại sảnh, nói muốn gặp người một lần.”
Sắc mặt Liên Kiều và Bạch Chỉ thay đổi, lo lắng nhìn Tưởng Nguyễn, lại thấy nàng bình tĩnh nói. “Động tác thật đúng là nhanh.”
“Tiểu thư cẩn thận.” Lộ Châu nghiêm túc nói. “Bụng dạ Lý nhị thiếu gia thâm sâu, lần này e rằng đã biết được gì đó rồi.”
“Vốn chính là làm cho hắn xem.” Tưởng Nguyễn cười. “Liên Kiều, Bạch Chỉ, đi thôi.”
Ba người đi tới đại sảnh, Tưởng Tố Tố và Tưởng Đan cũng có mặt, lúc này Tưởng Tố Tố đang nói chuyện với thiếu niên kia, Lý An nói. “Nhị tiểu thư tuyệt diệu như vậy, lại bị yêu ma bám người, phải vào miếu tĩnh tâm, thật sự khiến người khác lấy làm tiếc.” Dáng vẻ vô cùng tiếc nuối.
Đôi mắt xinh đẹp của Tưởng Tố Tố đầy nước, nhìn như cố nén uất ức, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu. Nói. “Đều là… ý của mẫu thân.” Lý nhị thiếu gia này rất khác đại thiếu gia, Lý Dương biến thành như vậy, hôm nay Lý An đến nói rõ muốn gặp nàng, trong lòng Tưởng Tố Tố sợ hãi, đến khi gặp lại thấy Lý An cũng rất dịu dàng, không hề trách cứ, hơn nữa khi nghe chuyện nàng phải đến miếu tĩnh tâm còn dịu dàng an ủi. Tưởng Tố Tố thầm oán giận, đây chính là mối hôn ước Hạ Nghiên sắp xếp cho Tưởng Nguyễn, một nam nhân phong thái ung dung tuấn tú dịu dàng, tại sao Tưởng Nguyễn lại tốt số như vậy!
Tưởng Nguyễn đứng trước sảnh, tất nhiên nhìn thấy hết sự thẹn thùng của Tưởng Tố Tố, nàng thầm cười lạnh. Tưởng Tố Tố đúng là ngây thơ, thật sự cho rằng nam nhân ngồi trước mặt nàng ta là một thiếu gia ôn hòa dịu dàng, nhưng không biết rằng tâm tư của vị thiếu gia này, có thể sánh ngang với độc xà.
Tưởng Đan vẫn giữ vẻ sợ hãi bất an ngồi một bên, thấy Tưởng Nguyễn đến thì ngạc nhiên gọi. “Đại tỷ!”
Tưởng Tố Tố và Lý An cùng nhìn về phía cửa sảnh, Tưởng Nguyễn mỉm cười, chậm rãi tiến lên thi lễ. “Bái kiến Lý nhị công tử.”
Lý An quan sát Tưởng Nguyễn, cười nói. “Tưởng đại tiểu thư.”
Tưởng Nguyễn ngồi xuống bên cạnh Tưởng Đan, nhìn Lý An. “Nhị công tử đến đây có chuyện gì?” Nàng lười nói nhảm, thẳng thừng hỏi Lý An, trong mắt Lý An lóe lên chút ánh sáng, cười nói. “Cũng không có chuyện gì, chỉ là đại ca gặp chuyện ở quý phủ…”
“A, bây giờ đại công tử sao rồi?” Giọng nói của nàng chứa đựng sự lo lắng, ánh mắt lại bình tĩnh.
“Không tốt lắm.” Lý An gục đầu xuống, than thở. “Lúc ở quý phủ huynh ấy bị thương rất nặng.”
“Thực sự là bất hạnh.” Tưởng Nguyễn nói. Thái độ bình thường, nhưng không hiểu sao, Lý An lại thấy vô cùng chói tai, giống như nàng đang cười nhạo.
“Đại tiểu thư có ý kiến gì về chuyện này?” Lý An cất cao giọng hỏi.
“Đó chỉ là một sự hiểu lầm.” Tưởng Nguyễn cười nói. “Nhị muội tuổi nhỏ không hiểu chuyện, có điều Nguyễn nương nghĩ, đại công tử quý phủ không phải hoàn toàn không có điểm sai.” Nàng gạt bản thân ra khỏi vòng, thái độ nhẹ nhàng. Tưởng Tố Tố ngồi bên cạnh lửa giận công tâm. “Ngươi…” Nàng ta nuốt lời định nói vào bụng, vừa rồi nàng ta cố ý tiết lộ không ít tin tức cho Lý An, đổ hết mọi mũi nhọn về phía Tưởng Nguyễn.
“Chỉ là một sự hiểu lầm?” Lý An nở nụ cười. “Ta lại cho rằng, hình như có người cố ý sắp xếp, đại tiểu thư cho rằng đây là hiểu lầm?”
“Nguyễn nương tất nhiên cho rằng đây là hiểu lầm.” Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Nếu đại công tử có suy nghĩ khác, tất nhiên có thể đến chỗ Kinh Triệu Doãn đòi một câu trả lời hợp lý. Nếu vẫn chưa hài lòng, có thể để Tể tướng đại nhân khi lâm triều chỉ trích phụ thân, bệ hạ có lòng chủ trì công đạo cho đại công tử, sẽ trách phạt phụ thân. Tuy Nguyễn nương là người Tưởng gia, nhưng cũng phải tuân theo luật pháp. Có điều Nguyễn nương phải nhắc nhở một câu, nguyên nhân gây ra chuyện ngày hôm đó, đại công tử quý phủ cũng có nửa phần trách nhiệm, nếu thực sự Tưởng gia bị truy cứu, Lý gia chắc chắn cũng sẽ không toàn thân trở ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.