Sống Lại Từ Tro Tàn

Chương 13: Nỗi Đau Khôn Nguôi




3 Giờ 10 Phút. Ngày 20 Tháng 9. Tại Hà Giang
Gia Hân chợt tỉnh dậy, cảm thấy trống trải bên cạnh mình. Cô với tay tìm Gia Hào nhưng chỉ chạm vào khoảng không lạnh lẽo. "Gia Hào đâu rồi?" Cô lẩm bẩm, ngồi dậy nhìn quanh phòng. Không thấy anh đâu, cô gọi điện cho Gia Hào nhưng không liên lạc được. Sự lo lắng bắt đầu dâng lên. Gia Hân gọi chủ homestay và mọi người xung quanh nhờ tìm kiếm, mọi người liền tỏa ra đi tìm nhưng một hồi lâu cũng không có tung tích gì của Gia Hào.
Gia Hân gọi điện về nhà cho mẹ mình, bà Lý Thu Hương. “Mẹ ơi, con đây. Có chuyện rồi, anh Gia Hào không thấy đâu nữa. Con không liên lạc được với anh ấy.” Giọng cô run run, đầy lo lắng.
Ở đầu dây bên kia, bà Lý Thu Hương ngập ngừng lại một lát rồi đáp, giọng đầy căng thẳng, “Gia Hân à, mẹ phải nói với con một tin không vui. Mong con giữ bình tĩnh. Nhà Gia Hào vừa bị cháy, công an họ đang phong tỏa hiện trường, mẹ chưa nghe ngóng được tin tức gì. Có lẽ lành ít dữ nhiều…”
Gia Hân như bị sét đánh ngang tai, tay cô run rẩy cầm điện thoại. "Không, không thể nào. Mẹ, con phải làm gì bây giờ?" Cô cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt, nước mắt lăn dài trên má.
Bà Lý Thu Hương cố gắng giữ bình tĩnh, "Con bình tĩnh lại. Hãy ở yên đó, đừng làm gì cả, mẹ sẽ tìm cách liên lạc với những người có trách nhiệm để tìm hiểu thêm.”
“Bây giờ mẹ cho người lên đón con về, con hãy ở yên đó một chỗ nhé, mọi chuyện sẽ ổn thôi con,” Bà Lý Thu Hương động viên con.
“Khỏi cần mẹ ạ, tự con bắt xe về được rồi,” Gia Hân nôn nóng.
“Vậy cũng được, cẩn thận nha con,” Bà Thu Hương đồng ý.
Gia Hân giờ đây không còn đứng vững nữa, nhưng cô cố gắng hết sức xếp lại đồ đạc của mình cũng như của Gia Hào, mà trong lòng rối như tơ vò. Cô chào tạm biệt gia đình chủ homestay và mọi người đã giúp đỡ và nhờ gia đình đặt giúp mình chiếc xe về Hà Nội.
9 Giờ 20 Phút. Ngày 20 Tháng 9. Tại Hà Nội
Gia Hân bước xuống xe, trước mắt cô là căn biệt thự của gia đình Gia Hào giờ đây chỉ còn là đống đổ nát, đen xì. Cô không thể tin vào mắt mình, ngôi nhà từng rực rỡ với bao nhiêu kỉ niệm nay trở thành một cảnh tượng hoang tàn, lạnh lẽo. Cô bước loạng choạng đến trước nhà, hy vọng tìm được chút manh mối gì đó về gia đình Gia Hào.
"Gia Hào! Thanh Mai!" Gia Hân gọi lớn, giọng nghẹn lại trong nước mắt. Cô cố gắng tiến vào bên trong để tìm kiếm nhưng bị cảnh sát ngăn lại.
“Cô là ai? Xin cô dừng lại! Hiện trường đang bị phong tỏa để điều tra, không ai được vào," một viên cảnh sát nói, giọng nghiêm túc.
"Nhưng... gia đình tôi, tôi cần tìm Gia Hào!" Gia Hân khóc nấc, đôi mắt đỏ hoe nhìn viên cảnh sát, hy vọng anh ta sẽ hiểu và cho cô vào.
“Cô là người nhà của nạn nhân à? Tôi rất tiếc, nhưng tôi không thể để cô vào. Điều này rất nguy hiểm và có thể làm ảnh hưởng đến công tác điều tra," viên cảnh sát giải thích, giữ tay cô lại.
Gia Hân khóc cạn nước mắt, tiếng nấc của cô vang lên giữa sự im lặng đáng sợ của đống đổ nát. Sự tuyệt vọng và đau đớn quá lớn khiến cô không thể chịu đựng được nữa. Cô cảm thấy mình mất hết sức lực, cơ thể không còn đáp ứng được ý chí. Cuối cùng, cô ngất lịm đi, trước khi hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Khi tỉnh lại, Gia Hân thấy mình đang nằm trong căn phòng quen thuộc ở nhà mình. Mẹ cô, bà Lý Thu Hương, ngồi bên cạnh, đôi mắt lo lắng nhìn con gái.
"Con tỉnh rồi à? Con làm mẹ lo quá," bà Thu Hương nói, giọng đầy xúc động.
"Mẹ... Gia Hào và gia đình anh ấy sao rồi?" Gia Hân hỏi, nước mắt lại trào ra.
"Con đừng lo. Hiện tại chúng ta chưa có tin tức chính thức. Con phải nghỉ ngơi và giữ sức khỏe. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi," bà Thu Hương nhẹ nhàng vuốt tóc con gái, cố gắng an ủi.
Tại cơ quan cảnh sát điều tra, một viên cảnh sát nói với ông Lý Hải Sơn. “Thưa Ngài Phó Thủ tướng, thật đáng tiếc, cả gia đình gồm bốn người đều đã tử vong trong vụ hỏa hoạn.”
Ông Lý Hải Sơn nhận được tin từ công an về vụ cháy. Trái tim ông như thắt lại khi nghe rằng vụ cháy đã cướp đi sinh mạng của bốn người trong gia đình họ. Ông biết rằng việc này sẽ là cú sốc rất lớn đối với Gia Hân, con gái ông.
Khi ông về đến nhà, Gia Hân vẫn đang nằm nghỉ trong phòng, gương mặt mệt mỏi và buồn bã. Vợ ông, bà Lý Thu Hương, ngồi bên cạnh con gái, cố gắng an ủi và chăm sóc. Ông Lý Hải Sơn bước vào, ánh mắt lo lắng nhìn vợ và con gái.
“Anh về rồi,” bà Thu Hương nói, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu nổi sự lo lắng trong ánh mắt.
“Ừ, anh về rồi,” ông Lý Hải Sơn trả lời, giọng ông trầm và nghiêm trọng.
Gia Hân nhìn lên cha, đôi mắt đầy hy vọng, “Bố, có tin gì về Gia Hào không?”
Ông Lý Hải Sơn ngập ngừng, không biết phải nói thế nào. Ông nhìn vào ánh mắt của con gái, cảm thấy đau lòng. Ông cố gắng giữ bình tĩnh, ra hiệu cho vợ ra ngoài để nói chuyện riêng.
“Gia Hân, con nghỉ ngơi đi nhé. Bố mẹ ra ngoài một lát rồi sẽ quay lại,” ông nói, cố gắng giữ giọng bình thường.
“Dạ,” Gia Hân trả lời, mỉm cười nhưng không giấu được nỗi buồn và lo lắng.
Ông Lý Hải Sơn bước ra ngoài phòng, bà Lý Thu Hương theo sau. Khi họ đã ra khỏi phòng và đóng cửa lại, ông Lý Hải Sơn quay sang vợ, giọng nghẹn ngào, “Thu Hương, anh vừa nhận được tin từ công an. Vụ cháy đã cướp đi sinh mạng của cả bốn người.”
Bà Lý Thu Hương gục xuống bàn, tay cố giữ chặt lấy thành ghế, nước mắt trào ra, “Trời ơi, Cúc ơi, Gia Hào ơi... Gia Hân sẽ ra sao đây?”
Ông Lý Hải Sơn ôm vợ, cố gắng an ủi, “Anh biết, nhưng chúng ta phải mạnh mẽ. Gia Hân đang rất đau lòng, anh sợ nếu biết tin này ngay bây giờ, con bé sẽ không chịu nổi. Chúng ta phải chờ cho đến khi con ổn định hơn mới nói ra.”
Bà Thu Hương gật đầu, dù lòng bà cũng tan nát như chồng, “Anh nói đúng. Chúng ta phải làm sao để Gia Hân không suy sụp thêm nữa. Con bé đã quá đau khổ rồi.”
Thế nhưng ông bà đã không biết là Gia Hân đã nghe hết chuyện hai người nói nãy giờ.
Trái tim cô thắt lại, hơi thở trở nên dồn dập và không thể kiểm soát được. Mọi thứ xung quanh như quay cuồng, nỗi đau đớn và tuyệt vọng tràn ngập trong lòng cô. Cô nghe mẹ mình đáp lại trong nước mắt, nhưng không thể chịu đựng thêm được nữa.
Cô quay trở lại phòng, cảm giác mất mát và đau đớn tột cùng khiến cô không thiết sống nữa. Cô nhớ đến nụ cười của Gia Hào, nhớ những lần vui đùa cùng Thanh Mai đứa em nhỏ bé bỏng, những kỷ niệm hạnh phúc mà họ đã chia sẻ, và ý nghĩ rằng gia đình họ đã ra đi mãi mãi khiến cô không thể chịu đựng nổi.
Cô mở tủ thuốc an thần của mẹ, lấy ra một lọ thuốc ngủ. Bàn tay cô run rẩy, nhưng quyết tâm đã chiếm trọn tâm trí. "Gia Hào, nếu anh không còn, em cũng không muốn sống nữa," cô thì thầm trong nước mắt, mắt nhìn chằm chằm vào lọ thuốc.
Nghe thấy tiếng động trong phòng, ông Lý Hải Sơn bước vào nhìn thấy con gái mình đang cầm lọ thuốc, ông lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra. "Gia Hân, con đang làm gì thế?" ông hét lên, chạy vội đến và giật lấy lọ thuốc khỏi tay cô.
Gia Hân nhìn cha mình, nước mắt lăn dài trên má. "Bố, con không thể sống thiếu Gia Hào. Anh ấy đã mất rồi, con sống còn có ý nghĩa gì nữa."
Ông Lý Hải Sơn ôm chặt lấy con gái, cố gắng giữ cô bình tĩnh. "Gia Hân, con không thể làm thế. Con còn có bố mẹ, con còn cả một tương lai phía trước. Bố biết con đau khổ, nhưng con phải mạnh mẽ. Gia Hào trên trời cũng không muốn thấy con như thế này."
Bà Lý Thu Hương cũng bước vào phòng, đôi mắt đầy nước mắt nhưng cố gắng giữ bình tĩnh. "Gia Hân, con yêu, con phải sống vì những người yêu thương con. Mẹ biết con đau khổ, nhưng chúng ta phải cùng nhau vượt qua. Con không thể từ bỏ, con phải giúp Gia Hào thực hiện những công việc đang dang dở.”
Gia Hân khóc nức nở trong vòng tay của bố mẹ, cảm giác tuyệt vọng và đau đớn không thể nguôi ngoai.
Dù bố mẹ đã cố gắng khuyên nhủ, Gia Hân vẫn không thể vượt qua nỗi đau mất Gia Hào. Cô từ chối mọi lời khuyên can, mắt luôn đượm buồn và không ngừng khóc. Bố mẹ cô thấy vậy thì không khỏi buồn phiền.
Bà Lý Thu Hương và ông Lý Hải Sơn quyết định đưa Gia Hân vào một căn phòng riêng, loại bỏ tất cả những đồ vật có thể gây tổn thương ra khỏi tầm tay cô. Họ cử người canh chừng bên ngoài phòng, đảm bảo Gia Hân không có cơ hội tự làm hại mình.
Ngày qua ngày, Gia Hân từ chối ăn uống. Cô chỉ nằm trên giường, mắt nhìn xa xăm, không thiết tha gì đến xung quanh. Nỗi đau mất mát quá lớn khiến cô không muốn sống tiếp. Bà Lý Thu Hương phải thường xuyên vào phòng, cố gắng thuyết phục con gái ăn uống một chút để duy trì sức khỏe, nhưng Gia Hân vẫn ngoan cố, không chịu nghe lời.
Đêm đến, bà Lý Thu Hương ở lại trong phòng cùng Gia Hân, nằm bên cạnh để an ủi và chăm sóc con. Bà nắm chặt tay con gái, kể những câu chuyện cổ tích, những kỷ niệm hạnh phúc của gia đình, hy vọng rằng chút ấm áp và yêu thương có thể xoa dịu phần nào nỗi đau trong lòng Gia Hân.
“Gia Hân, con phải mạnh mẽ lên. Mẹ biết con đau khổ, nhưng chúng ta còn có gia đình, có bố mẹ luôn ở bên con. Mọi chuyện rồi sẽ qua, con phải cố gắng vì mọi người,” bà thì thầm, giọng nghẹn ngào.
Nhưng Gia Hân chỉ lặng im, nước mắt lăn dài trên má. “Mẹ, con không thể sống mà thiếu Gia Hào. Con không biết phải làm sao nữa, con tuyệt vọng quá mẹ ơi!” cô đáp, giọng yếu ớt.
Gia Hân vẫn chìm đắm trong nỗi đau mất mát, không thiết tha gì đến xung quanh. Dù bố mẹ đã cố gắng khuyên nhủ, cô vẫn không thể vượt qua được cú sốc này.
Nhận được tin dữ của gia đình Gia Hào, kiểu gì Gia Hân cũng sẽ suy sụp nên ba người em thân thiết là Bính Minh, Ngọc Hoàng và Trần Tâm đến nhà Gia Hân với mong muốn làm cái gì đó để chị Gia Hân vơi bớt đi nỗi buồn.
Bính Minh, với bản tính hiền lành và luôn quan tâm đến mọi người, bước vào phòng. Anh ngồi xuống bên giường Gia Hân, nhìn cô bằng đôi mắt lo lắng. "Chị Gia Hân, em biết chị đang rất đau khổ. Nhưng chị phải cố gắng vượt qua, vì gia đình, vì mọi người. Chị không thể để mình gục ngã như thế này được."
Gia Hân chỉ lặng im, đôi mắt vô hồn nhìn ra xa. Nước mắt vẫn chảy dài trên má, cô không nói một lời nào.
Trần Tâm, người em luôn tràn đầy năng lượng và nghị lực, tiến lại gần. "Chị Gia Hân, em hiểu nỗi đau mất mát lớn như thế nào. Nhưng chị phải mạnh mẽ lên, chị còn có bố mẹ, có cả gia đình bên cạnh. Chị không thể để nỗi đau này đánh gục chị."
Gia Hân vẫn không đáp, lòng cô như trống rỗng. Nỗi đau quá lớn khiến cô không thể nghe thấy những lời khuyên của người những đứa em mà trước đây cô rất yêu quý.
Cuối cùng, Ngọc Hoàng, người em út trầm tĩnh và sâu sắc, ngồi xuống bên cạnh Gia Hân. Anh nhẹ nhàng nắm tay cô, giọng nói chân thành và tha thiết, "Chị Gia Hân, em biết chị đang chịu đựng rất nhiều. Nhưng chị không thể tự dằn vặt mình mãi như thế này. Anh Gia Hào sẽ không muốn chị đau khổ như vậy đâu. Chị phải sống, vì anh ấy, vì gia đình. Chẳng phải chị luôn dạy chúng em là phải mạnh mẽ trước bất cứ hoàn cảnh nào, sao bây giờ chị lại là người gục ngã trước như vậy chứ?” nói xong Trần Tâm khóc to như đứa con nít lên ba.
Gia Hân nhìn Trần Tâm, rồi nhìn mọi người một lượt, cô khóc to hơn. "Anh ấy đã ra đi, em ạ. Chị không còn gì nữa," giọng nghẹn lại.
Bính Minh, Ngọc Hoàng, và Trần Tâm đều cảm thấy bất lực trước nỗi đau của Gia Hân. Họ biết rằng dù có nói bao nhiêu lời an ủi, cũng khó có thể xoa dịu được nỗi đau mất mát này.
Ông Lý Hải Sơn và bà Lý Thu Hương đứng ngoài phòng, nhìn ba mấy đứa trẻ cố gắng khuyên nhủ Gia Hân mà lòng đau như cắt. Họ biết rằng Gia Hân cần thời gian và sự kiên nhẫn để vượt qua nỗi đau này, nhưng thời gian chờ đợi ấy lại quá dài và khó khăn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.