Ngày hôm sau, Lý Hải Sơn quay lại bệnh viện để gặp Gia Hào. Khi bước vào phòng, ông thấy Gia Hào đang ngồi trầm tư nhìn qua cửa kính. Ông lặng lẽ đi vào, ngồi xuống ghế bên cạnh giường, ánh mắt đầy sự quan tâm và hy vọng.
"Gia Hào, cháu đã suy nghĩ kỹ về những gì bác nói chưa?" Lý Hải Sơn hỏi với giọng trầm ấm.
Gia Hào hít một hơi thật sâu rồi gật đầu. "Dạ, cháu đã suy nghĩ rất nhiều. Cháu hiểu rằng điều tốt nhất cho Gia Hân là để em ấy có thể tiếp tục cuộc sống mà không bị ràng buộc bởi quá khứ đau thương. Cháu đồng ý từ bỏ Gia Hân."
Lý Hải Sơn mỉm cười, ánh mắt ông ánh lên niềm vui mừng. "Cháu đã có quyết định đúng đắn, Gia Hào. Bác rất vui vì cháu đã hiểu và chấp nhận điều này. Để cháu có thể bắt đầu lại từ đầu, bác đã chuẩn bị mọi thứ cho cháu đây.”
Gia Hào nhìn Lý Hải Sơn với ánh mắt tò mò. “Bác chuẩn bị gì vậy?”
Lý Hải Sơn rút từ túi áo ra một tập giấy tờ và đưa cho Gia Hào. "Bác đã sắp xếp cho cháu một thân phận mới và nhập học tại một trường đại học danh tiếng ở Moscow. Đây là cơ hội để cháu bắt đầu lại từ đầu, sống một cuộc đời mới."
Gia Hào mở tập giấy tờ ra, thấy trong đó là thẻ căn cước và thẻ sinh viên trống, sẵn sàng để điền tên mới. "Sao lại trống không có tên hả bác?" anh hỏi.
Lý Hải Sơn mỉm cười, gật đầu. "Giờ đây cháu không nên dùng cái tên Gia Hào nữa. Cháu hãy tự chọn cho mình một cái tên mới. Một cái tên mới cho một cuộc đời mới."
Gia Hào suy nghĩ một lúc, rồi thở dài và nói, “Cháu muốn tên mình là Nguyễn Văn Thành. Tên này mang ý nghĩa là 'sự thành đạt và kiên định'. Cháu muốn nhắc nhở bản thân rằng dù khó khăn thế nào, cháu cũng phải kiên định và hướng tới sự thành công."
Lý Hải Sơn gật đầu hài lòng. "Một cái tên rất hay, Nguyễn Văn Thành."
Nửa tháng sau khi xuất viện, Gia Hào, giờ đây là Nguyễn Văn Thành. Anh được nhập học tại Đại học Tổng hợp Quốc gia Moscow, ngôi trường danh tiếng mà bất kỳ ai cũng đều mong muốn được theo học. Khi bước qua cổng trường uy nghiêm, Thành cảm thấy vừa phấn khởi vừa lo lắng.
Ngày đầu tiên tại trường, anh vào một lớp học khoa Kinh tế. Bước vào phòng học. Tiếng Nga vang lên từ khắp các phía, từ những cuộc trò chuyện sôi nổi giữa các bạn cùng lớp, đến lời giảng bài của giáo sư trên bục giảng.
Văn Thành ngồi xuống, cố gắng lắng nghe và nắm bắt nội dung bài giảng, nhưng những từ ngữ phức tạp và cách phát âm lạ lẫm khiến anh cảm thấy rối bời. Trong lúc cố gắng ghi chú, một bạn nữ ngồi bên cạnh tên là Anna quay sang hỏi, “Ты новый студент? Как тебя зовут?” (Bạn là sinh viên mới à? Tên bạn là gì?)
Văn Thành cố gắng đáp lại bằng tiếng Nga một cách lúng túng, “Да, я новый студент. Меня зовут Нгуен Ван Тхань.” (Vâng, tôi là sinh viên mới. Tên tôi là Nguyễn Văn Thành.)
Anna mỉm cười và nói tiếp, “Рад знакомству, Тхань. Ты говоришь по-русски очень хорошо!” (Rất vui được gặp bạn, Thành. Bạn nói tiếng Nga rất tốt!)
Văn Thành cười gượng, “Спасибо, но я только начинаю учить.” (Cảm ơn, nhưng tôi chỉ mới bắt đầu học thôi.)
Khi giáo sư bắt đầu bài giảng, Thành cố gắng chăm chú lắng nghe, nhưng những thuật ngữ chuyên môn và ngữ pháp phức tạp khiến anh gặp nhiều khó khăn. Một bạn khác tên là Dmitri, ngồi ở phía trước, quay lại và nói, “Если тебе что-то непонятно, можешь спросить меня. Я помогу.” (Nếu bạn có điều gì không hiểu, có thể hỏi tôi. Tôi sẽ giúp.)
Thành cảm thấy ấm lòng trước sự thân thiện của các bạn. “Спасибо большое. Мне нужно время, чтобы привыкнуть.” (Cảm ơn rất nhiều. Tôi cần thời gian để làm quen.)
Sau giờ học, Thành gặp lại Dmitri và Anna ở hành lang. Anna đề nghị, “Давай мы покажем тебе университет? Здесь много интересных мест.” (Chúng tôi sẽ dẫn bạn đi tham quan trường nhé? Có nhiều nơi thú vị lắm.)
Nguyễn Văn Thành, giờ đã trở thành sinh viên của Đại học Tổng hợp Quốc gia Moscow, cảm thấy như mình đang bước vào một thế giới hoàn toàn mới. Khi anh đi vào khuôn viên trường lần đầu tiên, cảm giác choáng ngợp tràn ngập trong lòng. Đồi Chim Sẻ, nơi trường đại học tọa lạc, mang lại một tầm nhìn toàn cảnh thành phố Moscow, tạo ra một khung cảnh hùng vĩ mà bất kỳ ai cũng phải ngưỡng mộ.
Khi bước qua cổng chính, Văn Thành như lạc vào một thế giới khác. Trước mắt anh là tòa nhà chính khổng lồ, một trong "Bảy tòa nhà Stalin" nổi tiếng. Tòa nhà này không chỉ là trung tâm của MSU mà còn là biểu tượng kiến trúc vĩ đại của Moscow. Với chiều cao vượt trội và kiến trúc đối xứng hùng vĩ, tòa nhà được bao quanh bởi các tòa nhà phụ trợ, cùng những tháp và bức tượng trang trí mang phong cách cổ điển và trang nghiêm.
Văn Thành không khỏi ngạc nhiên trước sự hoành tráng và tỉ mỉ của các chi tiết kiến trúc. Mỗi bức tường, mỗi cánh cửa đều mang dấu ấn của lịch sử và nghệ thuật, kể lại câu chuyện về một quá trình xây dựng và phát triển lâu dài. Anh đi qua các hành lang lát đá cẩm thạch, những cầu thang rộng lớn dẫn lên các tầng cao, và những cửa sổ cao vút mở ra khung cảnh rực rỡ của thành phố bên dưới.
Từ các tầng cao của tòa nhà, Văn Thành có thể nhìn thấy cả thành phố Moscow trải dài dưới chân đồi. Sông Moskva lấp lánh, chảy quanh co như một dải lụa bạc, và các công trình kiến trúc nổi tiếng khác của thành phố hiện lên mờ ảo trong màn sương mỏng. Tất cả tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp mà Văn Thành chưa từng thấy ở đâu khác.
Anh bước qua những khu vườn nhỏ được chăm sóc cẩn thận, những bức tượng và đài phun nước mang đến một không gian yên bình và tĩnh lặng. Các tòa nhà trong khuôn viên trường mang nhiều phong cách khác nhau, từ kiến trúc cổ điển đến hiện đại, mỗi nơi đều có những đặc điểm và câu chuyện riêng. Điều này càng làm tăng thêm sự phong phú và đa dạng cho khuôn viên MSU.
Khi Văn Thành và các bạn dạo quanh trường, anh cảm nhận được sự hòa quyện hoàn hảo giữa kiến trúc và thiên nhiên. Đồi Chim Sẻ với những hàng cây xanh mướt và những con đường nhỏ uốn lượn tạo ra một không gian thư thái và đầy cảm hứng. Đây không chỉ là một trường đại học mà còn là một biểu tượng văn hóa và lịch sử của Nước Nga.
Ba người dừng chân tại đài phun nước trung tâm, nơi những tia nước trong veo phun lên không trung, tạo nên những vòng cung lấp lánh dưới ánh nắng chiều. Anna chỉ về phía đồi xa và nói, “Это лучшее место для отдыха. Там всегда тихо и спокойно.” (Đó là nơi tốt nhất để nghỉ ngơi. Ở đó luôn yên tĩnh và thanh bình.)
Dmitri cũng hào hứng thêm vào, “И там можно наслаждаться прекрасным видом на Москву.” (Và ở đó bạn có thể ngắm nhìn toàn cảnh Moscow tuyệt đẹp.)
Văn Thành cảm thấy sự hiếu khách và thân thiện của Dmitri và Anna làm cho anh cảm thấy thoải mái hơn. Khi họ tiếp tục đi dạo, Anna quay sang hỏi, “Тхань, а ты откуда приехал?” (Thành, bạn đến từ đâu vậy?)
Văn Thành mỉm cười nhẹ, cố gắng giữ bình tĩnh, “Я из Вьетнама. Это моя первая поездка в Россию.” (Tôi đến từ Việt Nam. Đây là chuyến đi đầu tiên của tôi đến Nga.)
Dmitri tò mò hỏi thêm, “А как поживает твоя семья? Они остались во Вьетнаме?” (Gia đình bạn thế nào? Họ vẫn ở Việt Nam chứ?)
Nét mặt Văn Thành chùng xuống, một nỗi buồn man mác hiện rõ trong đôi mắt. Anh đáp, giọng trầm buồn, “Моей семьи больше нет. Я здесь один.” (Tôi không còn gia đình nữa. Tôi ở đây một mình.)
Anna và Dmitri lặng người trong giây lát, cảm nhận được nỗi đau và sự cô đơn của Văn Thành. Anna nắm lấy tay anh một cách an ủi, “Прости, я не знала. Мы здесь, чтобы помочь тебе, если что-то понадобится.” (Xin lỗi, tôi không biết. Chúng tôi ở đây để giúp bạn nếu cần bất cứ điều gì.)
Dmitri cũng lên tiếng, “Да, Тхань, мы твои друзья. Ты можешь рассчитывать на нас.” (Đúng vậy, Thành, chúng tôi là bạn của bạn. Bạn có thể dựa vào chúng tôi.)
Cảm giác ấm áp và sự đồng cảm từ hai người bạn mới khiến Văn Thành cảm thấy nhẹ lòng hơn. Cuộc trò chuyện tiếp tục với những câu chuyện về gia đình và quê hương, tạo ra một sự kết nối sâu sắc hơn giữa Văn Thành và hai người bạn mới. Dmitri và Anna kể cho Văn Thành nghe về cuộc sống của họ ở Moscow và những thách thức khi phải sống xa nhà.
Sau khi đi qua các tòa nhà cổ kính, những thư viện lớn đầy sách và các phòng nghiên cứu hiện đại, ba người cuối cùng dừng lại ở một quán cà phê nhỏ nằm gần khuôn viên trường. Anna gọi cho Văn Thành một tách cà phê Nga truyền thống, và cả ba ngồi xuống chia sẻ thêm về những trải nghiệm học tập và cuộc sống. Dmitri kể cho Văn Thành nghe về các hoạt động ngoại khóa thú vị, còn Anna nói về những thách thức và cơ hội mà cô đã gặp phải khi là sinh viên quốc tế.
Khi mặt trời bắt đầu lặn, nhuộm cả khuôn viên trường với ánh sáng ấm áp của buổi chiều tà, Văn Thành cảm nhận được một cảm giác yên bình và hạnh phúc. Dmitri và Anna tạm biệt anh, cả ba hẹn sẽ gặp lại vào ngày mai.