Sống Lại Từ Tro Tàn

Chương 29: Khoảng Cách Và Ký Ức




Thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt. Mùa xuân đã nhường chỗ cho những ngày hè ấm áp, và cuối cùng, ngày tốt nghiệp của Văn Thành tại Đại học Tổng hợp Moscow cũng đến. Không khí lễ hội tràn ngập khắp khuôn viên trường, nơi các sinh viên vui vẻ, hân hoan trong những bộ áo cử nhân.
Lan Phương đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho ngày này từ lâu. Cô lên kế hoạch một cách tỉ mỉ và cẩn thận, đảm bảo mọi thứ đều hoàn hảo để tạo ra sự bất ngờ lớn nhất cho Văn Thành.
Sáng sớm, Lan Phương thức dậy từ khi mặt trời chưa kịp ló dạng. Cô kiểm tra lại tất cả những gì đã chuẩn bị. Trong căn phòng nhỏ, cô nhanh tay đóng gói một hộp quà lớn được gói cẩn thận với giấy gói màu xanh dương, màu mà Văn Thành yêu thích. Bên trong hộp là một bộ vest đen hoàn hảo, mà Lan Phương đã đặt may riêng cho Văn Thành.
Bên cạnh đó, Lan Phương cũng đã tìm hiểu nhờ bạn bè của Văn Thành ở khắp nơi gửi lời chúc mừng tới Văn Thành qua video. Riêng phần cô cũng tự quay cho mình một video chúc mừng. Những đoạn video này cô đã tổng hợp thành một bộ phim ngắn, thể hiện tình cảm và sự động viên của mọi người dành cho anh.
Khi mặt trời bắt đầu lên cao, Lan Phương nhỏ nhẹ đến trường sớm để chuẩn bị sân khấu cho buổi lễ. Cô rủ Ngọc Hoàng và Bính Minh trang trí phòng học lớn của khoa, nơi sẽ diễn ra buổi tiệc bất ngờ sau lễ tốt nghiệp. Họ treo những bóng bay màu xanh và trắng khắp phòng, chuẩn bị bàn tiệc với nhiều món ăn ngon mà họ đã cùng nhau chuẩn bị từ trước.
Trong lúc đó, Văn Thành hoàn toàn không hay biết gì về những gì đang diễn ra. Anh đến trường với tâm trạng phấn khởi nhưng cũng không khỏi hồi hộp. Hôm nay là ngày đánh dấu bước ngoặt lớn trong cuộc đời anh.
Buổi lễ tốt nghiệp diễn ra trang trọng và xúc động. Văn Thành bước lên sân khấu nhận bằng tốt nghiệp với nụ cười rạng rỡ, tiếng vỗ tay chúc mừng vang lên không ngớt. Sau khi buổi lễ kết thúc, anh dự định sẽ mời mọi người một bữa để chúc mừng, nhưng Lan Phương đã khéo léo dắt anh đến phòng học lớn mà không để lộ bất cứ manh mối nào.
Khi cánh cửa phòng bật mở, Văn Thành không giấu nổi sự ngạc nhiên. Không gian trước mắt anh được trang trí lộng lẫy với bóng bay và dải ruy băng, trong không khí ngập tràn tiếng cười và lời chúc mừng. Anh còn bất ngờ hơn nữa khi thấy thầy trưởng khoa của mình, Giáo sư Ivanov, cũng có mặt. Thầy Ivanov, với vẻ mặt rạng rỡ, đã cố gắng nói vài câu tiếng Việt lơ lớ. “Chúc mừng… tốt nghiệp… Văn Thành! Bạn làm… rất tốt!”
Văn Thành cười lớn, cảm kích trước nỗ lực của thầy. “Спасибо, учитель, я очень рад, что вы сегодня здесь.” (Cảm ơn thầy, em rất vui vì thầy có mặt ở đây hôm nay.)
Lan Phương bước tới, trao cho Văn Thành hộp quà đặc biệt và nói. “Chúc mừng tốt nghiệp, anh Văn Thành! Đây là món quà nhỏ để đánh dấu ngày quan trọng này. Anh mở ra xem nào!”
Văn Thành mở hộp quà, và khi thấy bộ vest mới, anh không giấu nổi niềm vui. “Cảm ơn em Lan Phương, những năm qua đã đồng hành cùng anh.”
Ngọc Hoàng và Bính Minh thì đội cho Văn Thành cái vòng nguyệt quế và nói. “Chúc mừng anh tốt nghiệp nha, xin vía mấy năm nữa tụi em cũng được như anh.”
Văn Thành còn nhận ra hai người bạn thân thiết của mình từ Nga, Dmitri và Anna, cũng có mặt. Họ đã tập luyện rất nhiều để có thể nói tiếng Việt một cách trôi chảy nhất, nhưng đầy tình cảm. Dmitri cười lớn. “Chúc mừng, Văn Thành! Chúng tôi rất… tự hào… về bạn!”
Anna cũng góp lời, gương mặt rạng ngời. “Chúc mừng bạn… thành công… nhiều nha!”
Văn Thành xúc động không nói nên lời. Anh ôm chầm lấy Dmitri và Anna. “Спасибо, ребята, я всегда буду помнить вас, ребята.” (Cảm ơn các cậu, mình sẽ luôn nhớ mãi về các cậu.)
Buổi tiệc diễn ra vui vẻ với những trò chơi, những câu chuyện hài hước và cả những lời chúc chân thành.
Đến cuối buổi, Lan Phương vỗ vai Văn Thành nói. “Còn một bất ngờ nữa dành cho anh đây,” nói rồi cô đứng dậy bật laptop và chuẩn bị máy chiếu, cô bật bộ phim ngắn mà cô đã chuẩn bị.
Văn Thành chăm chú xem từng đoạn video, thấy hình ảnh bạn bè, bạn học thân thiết gửi những lời chào chúc mừng gửi cho anh.
Đến đoạn video của Lan Phương anh càng xúc động hơn tưởng chừng như không cầm nổi nước mắt.
Hình ảnh Lan Phương hiện lên cô ngồi trên một chiếc ghế trong căn phòng nhỏ, với ánh sáng ấm áp chiếu vào khuôn mặt. “Chào anh Văn Thành, hôm nay là một ngày đặc biệt, và em muốn gửi đến anh những lời từ tận đáy lòng.”
Cô dừng lại một chút, ánh mắt thoáng qua chút xúc động. “Những năm qua, em đã chứng kiến anh cố gắng và nỗ lực không ngừng. Em thật sự ngưỡng mộ sự kiên trì và quyết tâm của anh. Anh luôn là người truyền cảm hứng cho em, không chỉ trong học tập mà còn trong cuộc sống hàng ngày."
Cô nhẹ nhàng gạt lọn tóc ra sau tai, đôi mắt sáng lên. “Anh có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Khi đó, mặc dù là một người xa lạ, nhưng em đã rất ngạc nhiên trước sự nhiệt tình và lòng tốt của anh. Dù thời gian trôi qua, nhưng những kỷ niệm đó vẫn còn đọng lại trong em, và em biết rằng anh sẽ luôn là người bạn đồng hành tuyệt vời nhất của em.”
Lan Phương cười, giọng nói trở nên dịu dàng hơn. “Em muốn chúc mừng anh, Văn Thành, vì những thành quả mà anh đã đạt được ngày hôm nay. Em biết rằng con đường phía trước còn rất dài và đầy thách thức, nhưng em tin rằng với sự thông minh và lòng quyết tâm của anh, anh sẽ vượt qua tất cả.”
Lan Phương: “Anh Văn Thành, em muốn anh biết rằng em luôn ở đây, luôn ủng hộ và sẵn sàng cùng anh bước tiếp trên mọi chặng đường. Anh là người đặc biệt đối với em, và em mong rằng chúng ta sẽ cùng nhau tạo nên nhiều kỷ niệm đẹp nữa trong tương lai.”
Ánh mắt Lan Phương chân thành và nụ cười tươi tắn. “Chúc mừng anh tốt nghiệp, và chúc cho tương lai của anh luôn tràn đầy niềm vui và thành công. Hãy nhớ rằng, bất cứ khi nào anh cần, em luôn ở đây.”
Lan Phương đưa tay lên vẫy chào trước khi kết thúc video, ánh mắt chứa đựng niềm hy vọng và tình cảm sâu sắc. “Cảm ơn anh vì đã là một phần quan trọng trong cuộc đời em. Chúc mừng tốt nghiệp, Văn Thành!”
Cùng thời điểm này, tại quê nhà Việt Nam, Gia Hân đứng trước tấm biển đề tên. “Công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại và sản xuất thời trang Gia H - Hân,” trời đã vào hè, ánh nắng chiếu rọi lên những tấm biển mã vàng óng ánh, điều mà trước đây cô từng mơ ước.
Ngày hôm nay cũng là một ngày đặc biệt với cô, ngày khai trương công ty thời trang mà cô đã dày công gây dựng. Nhìn quanh, Gia Hân thấy các nhân viên đang bận rộn chuẩn bị cho buổi lễ khai trương. Những bộ trang phục đẹp đẽ được trưng bày, ánh đèn lung linh chiếu sáng cả căn phòng.
Gia Hân nhớ lại những ngày tháng vất vả khi bắt đầu học tập và làm việc trong ngành thời trang. Sự đam mê và quyết tâm đã đưa cô đến ngày hôm nay. Trong khoảnh khắc này, lòng cô không khỏi dâng lên một nỗi nhớ nhung về Gia Hào. Cô tự hỏi, anh ở trên trời có biết rằng cô đã thực hiện được ước mơ của mình không?
Tiếng gọi của một đồng nghiệp kéo Gia Hân trở về hiện thực. “Chị Gia Hân, khách mời đã đến đông đủ rồi. Chúng ta bắt đầu được chưa ạ?”
Gia Hân mỉm cười, gật đầu. "Được, chúng ta bắt đầu.”
Cô bước lên sân khấu nhỏ, ánh mắt rạng ngời nhìn vào đám đông trước mặt. “Kính thưa quý vị, hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt với tôi và toàn thể công ty. Chúng tôi đã đi qua một chặng đường dài và đầy thử thách để có thể đứng đây, và tôi xin cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ và tin tưởng…”
Trong khi đó, tại Nga, buổi tiệc mừng tốt nghiệp của Văn Thành vẫn tiếp tục diễn ra trong không khí vui vẻ và đầm ấm. Lan Phương vừa kết thúc bộ phim ngắn, cả căn phòng vỗ tay nhiệt liệt.
Văn Thành xúc động không nói nên lời, anh nắm lấy tay Lan Phương, cảm ơn sự quan tâm và tình cảm mà cô và mọi người đã dành cho mình. Văn Thành nhận ra mình đã có một gia đình thứ hai tại đây, những người bạn, những người thầy, và cả Lan Phương, người luôn ở bên cạnh anh suốt thời gian qua.
Anh bước ra ngoài ban công, hít một hơi thật sâu không khí trong lành của mùa hè. Những ký ức về Việt Nam, về Gia Hân lại ùa về trong tâm trí. Dù đã trải qua nhiều thay đổi, hình ảnh của Gia Hân vẫn không hề phai nhạt trong lòng anh.
Văn Thành nhìn lên bầu trời trong xanh, những cánh chim nhỏ như gợi nhớ về những mùa hè ở quê nhà. Anh tự nhủ. “Gia Hân không biết giờ này em thế nào rồi.”
Lan Phương bước ra, nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh. “Anh ổn chứ, Văn Thành? Em thấy anh có vẻ trầm ngâm.”
Văn Thành mỉm cười, khẽ gật đầu. “Anh ổn mà, chỉ là… nghĩ về quê nhà một chút.”
Lan Phương hiểu ý, cô không nói gì thêm, chỉ im lặng đứng bên anh, cùng chia sẻ khoảnh khắc yên bình này.
Trong lòng Văn Thành, anh biết rằng mình đã bước sang một trang mới của cuộc đời. Nhưng anh cũng biết rằng, tình yêu và những kỷ niệm về Gia Hân luôn là nút thắt trong lòng anh.
Bữa tiệc nào cũng có lúc tàn và buổi tiệc ngày lễ tốt nghiệp của Văn cũng không ngoại lệ. Văn Thành cùng Lan Phương, Ngọc Hoàng và Bính Minh bước ra khỏi trường, chuẩn bị trở về nhà. Mặc dù là mùa hè nhưng ở Moscow thật mát mẻ, gió thổi hiu hiu trên những con phố.
Trên đường về, Ngọc Hoàng chợt dừng lại, ánh mắt cậu lóe lên như nhớ ra điều gì. “Chết rồi!” Ngọc Hoàng kêu lên. “Hôm nay là ngày khai trương công ty thời trang của chị Gia Hân mà mình quên mất!”
“Ừ thế nhỉ, em cũng quên mất, anh gọi điện cho chị hỏi xem buổi lễ có diễn ra tốt đẹp không?” Bính Minh thúc giục.
Ngọc Hoàng vội vã lấy điện thoại ra, mở ứng dụng Zalo. “Để anh gọi ngay,” cậu nói và gọi ngay cho Gia Hân. Trong lúc chờ đợi kết nối, Ngọc Hoàng quay sang Văn Thành và Lan Phương, mỉm cười. "Xin lỗi anh.”
Văn Thành đứng lặng, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi nghe tin Gia Hân, những kỷ niệm và tình cảm cũ ùa về, làm anh xúc động mãnh liệt. Lan Phương ngay lập tức nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của Văn Thành. Cô nhẹ nhàng nắm tay anh, giữ cho anh bình tĩnh, đồng thời kéo anh ra xa một chút để tránh Ngọc Hoàng và Bính Minh phát hiện ra sự bất thường của anh.
Ngọc Hoàng quyết định mở loa ngoài điện thoại cho mọi người cùng nghe, giọng nói phấn khởi vang lên. “Alo, chị Gia Hân à? Chúc mừng chị khai trương công ty thành công nhé! Em xin lỗi vì giờ mới gọi, em bận quá nên quên mất.”
Tiếng cười vui vẻ của Gia Hân từ đầu dây bên kia vang lên. "Cảm ơn em nhiều lắm! Bính Minh cũng ở đó chứ, chị rất vui khi nhận được lời chúc của em. Mọi thứ ở đây diễn ra rất tốt, cố gắng học thật tốt sau về giúp chị với nhé.”
“Dạ, Bính Minh đang ở đây cùng em, chị trò chuyện với em ấy xíu nhé,” nói rồi Ngọc Hoàng đưa điện thoại qua cho Bính Minh.
Trong khi Bính Minh tiếp tục trò chuyện, Văn Thành cảm thấy mình như đang trải qua một cơn bão cảm xúc. Anh hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng những lời nói của Gia Hân qua điện thoại như chạm đến tận cùng trái tim anh.
Lan Phương xiết chặt tay anh hơn, ghé sát tai thì thầm. "Anh phải bình tĩnh lại, Văn Thành. Em hiểu cảm giác của anh lúc này, nhưng mà anh phải cố gắng lên.”
Văn Thành gật đầu, đôi mắt ngấn lệ nhưng anh cố gắng không để rơi giọt nước mắt nào. “Cảm ơn em, Lan Phương. Anh sẽ cố gắng.”
Ngọc Hoàng kết thúc cuộc gọi, quay lại với vẻ mặt tươi cười. "Chúng ta đi tiếp thôi, hôm nay chắc anh Văn Thành có hơi mệt đúng không? Nhưng cũng vui nữa.”
Văn Thành gượng cười, cố gắng giữ bình tĩnh. “Cảm ơn các em, ngày hôm nay chắc chắn là một ngày đáng nhớ."
Trên suốt quãng đường còn lại, Lan Phương không rời mời khỏi Văn Thành, Ngọc Hoàng thấy vậy có chút không nỡ, nhưng cậu cũng hiểu được phần nào tình cảm mà Lan Phương dành cho Văn Thành.
Khi về đến nhà, Văn Thành ngồi lặng ở phòng khách, nhìn ra cửa sổ. Ánh đèn đường phản chiếu trong đôi mắt anh, những giọt nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống. Nhưng anh biết rằng, dù cuộc đời có đổi thay, tình cảm chân thành và ký ức về Gia Hân sẽ luôn là ngọn đèn dẫn lối cho anh, giúp anh vững bước trên con đường tương lai.
Lan Phương lặng lẽ ngồi bên cạnh, không nói gì, chỉ đơn giản là hiện diện, là bờ vai để Văn Thành dựa vào. Trong sự tĩnh lặng của đêm Moscow, hai người ngồi đó, chia sẻ một khoảnh khắc đầy xúc cảm và ý nghĩa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.