Sống Lại Từ Tro Tàn

Chương 30: Người Thần Bí




Dưới ánh chiều tà rực rỡ của mặt trời lặn, đường phố Moscow rực rỡ trong ánh sáng vàng ấm của các đèn đường. Những tòa nhà cổ kính và lịch sử nằm trải dài hai bên, vẻ đẹp của chúng vừa huyền bí, vừa quyến rũ. Lớp tuyết mỏng phủ trắng nhẹ trên các mái nhà cổ, tạo nên một khung cảnh thơ mộng như trong tranh vẽ.
Văn Thành và Lan Phương đang dạo chơi trên đường phố Moscow, Nga. Những con đường lát đá cổ kính, những tòa nhà lịch sử với kiến trúc tuyệt đẹp hiện ra trước mắt họ. Họ bước đi giữa dòng người qua lại, hưởng thụ không khí se lạnh của mùa đông nước Nga.
Khi đi qua một con hẻm nhỏ, do hai người mải mê nói chuyện bất ngờ một người đàn ông cầm tập hồ sơ dày cộm và phải họ, những trang giấy văng tung tóe khắp mặt đường. Văn Thành và Lan Phương vội vàng phụ giúp nhặt những tờ giấy ấy lên, Văn Thành hỏi cho có chuyện. “Ты в порядке?” (Anh không sao chứ?)
Người đàn ông vội vàng chỉnh lại tập hồ sơ đồng thời xin lỗi Văn Thành và cảm ơn anh, rồi vội vã rời đi.
Văn Thành và Lan Phương vừa trở về nhà, khi bước vào cửa, Văn Thành vội cởi bỏ chiếc áo khoác dày cộm. Bất ngờ, anh phát hiện một bao thư lạ trong túi áo. Anh lấy ra xem thì thấy bên ngoài trắng trơn, không để thông tin người nhận cũng như người gửi.
“Lan Phương này, em lại trêu anh nữa à? Em bỏ cái gì vào túi anh thế?” Văn Thành nghi ngờ hỏi Lan Phương và giơ bao thư cho cô xem.
Lan Phương tròn mắt, ngạc nhiên: “Anh nói gì thế? Em đâu có bỏ gì vào túi anh đâu.”
Văn Thành thoáng chút ngạc nhiên. “Không phải em sao? Vậy sao có cái này vào túi anh nhỉ?”
Lan Phương nhún vai: “Ai mà biết được. Hay anh thử nhớ lại xem?”
Văn Thành suy nghĩ một lúc rồi bỗng nhớ ra: “À, đúng rồi! Em có nhớ lúc nãy trên đường về anh có va phải một người đàn ông?”
“Có chứ, chẳng lẽ là ông ấy?” Lan Phương hiếu kỳ.
Văn Thành bật cười, nhưng mắt vẫn ánh lên sự tò mò: “Nghe cứ như phim gián điệp ấy nhỉ!”
Lan Phương thúc giục. “Anh thử mở ra xem có gì bên trong nào.”
Văn Thành gật đầu, cẩn trọng mở bao thư. Bên trong là một lá thư tay được gấp cẩn thận. Anh đọc nội dung lá thư: “Trọng Nghĩa. Dĩ bất biến, ứng vạn biến. Muôn việc đủ cả, chỉ chờ gió đông.”
Lan Phương ngạc nhiên: “Cái gì thế này? Nghe như một khẩu hiệu ấy nhỉ? Mà ai là Trọng Nghĩa?”
Văn Thành khựng lại, ánh mắt đăm chiêu, lòng ngổn ngang với những suy nghĩ hỗn độn. “Trọng Nghĩa” là cái tên mà chỉ có bác của anh biết. Anh nhớ lại những cuộc trò chuyện với bác.
“Cháu có biết vì sao các nhà hoạt động cách mạng của nước ta thường dùng bí danh thay cho tên thật không?” bác hỏi.
“Dạ thưa bác, có phải vì bí danh giúp các nhà hoạt động cách mạng che giấu danh tính thật khỏi các cơ quan an ninh và đối thủ, đồng thời bảo vệ họ và gia đình khỏi bị bắt giữ, đe dọa hoặc ám sát không ạ?” Văn Thành trả lời với vẻ hứng khởi.
“Cháu giỏi lắm,” bác gật gù. “Còn nữa, bí danh thường mang ý nghĩa mạnh mẽ hoặc tượng trưng, giúp tạo động lực và tinh thần đoàn kết cho phong trào cách mạng. Ví dụ, những tên gọi như “Nguyễn Ái Quốc” hay “Hồ Chí Minh” mang lại cảm giác về một sứ mệnh cao cả và tầm nhìn rộng lớn.”
Nghĩ đoạn, bác tiếp tục: “Nếu cháu là một nhà cách mạng thì cháu sẽ chọn bí danh gì nào?”
Văn Thành suy nghĩ một lúc rồi tự hào đáp: “Dạ, Trọng Nghĩa ạ.”
“Trọng Nghĩa, coi trọng nghĩa khí, cái tên rất hay.”
Lan Phương kéo nhẹ tay áo Văn Thành: “Anh sao thế? Anh biết người này à?”
Văn Thành vội giấu nỗi lo lắng, đáp lời: “Không, chắc là có sự nhầm lẫn nào đó ở đây thôi.”
Đêm hôm đó, khi tất cả đã chìm vào yên tĩnh, Văn Thành ngồi một mình trong phòng, lòng vẫn không ngừng suy nghĩ về lá thư và bí danh “Trọng Nghĩa”. Anh không thể hiểu được tại sao lại có người biết điều này, một điều mà chỉ có bác của anh từng biết.
Ánh đèn từ bàn làm việc chiếu rọi một góc căn phòng, Văn Thành không ngủ được, anh quyết định mang phong thư ra xem xét kỹ hơn. Anh giơ chiếc phong thư lên ánh sáng mạnh nơi đầu ngọn đèn, bất chợt phát hiện có điều gì đó lạ bên trong. Có vẻ như có một vật gì đó đang được ngụy trang kỹ càng.
Văn Thành cẩn thận mân mê phong thư, tìm cách gỡ nó ra mà không làm hỏng giấy. Sau một hồi kiên nhẫn, anh lấy ra được một tấm thẻ nhỏ, màu đen. Tấm thẻ này hoàn toàn khác thường với những gì anh từng thấy.
Trên thẻ là dòng chữ “Sberbank”, ngân hàng tiết kiệm Liên Bang Nga, cùng với tên người sở hữu: “Nguyễn Văn Thành”.
Văn Thành nhìn chằm chằm vào cái tên trên thẻ, lòng dâng trào một nỗi hoang mang và bất ngờ. Đây chính là tên anh. Làm sao có thể? Chiếc thẻ từ Nga với tên anh lại xuất hiện trong phong thư lạ như vậy? Chuyện này chắc chắn không đơn giản.
Anh cầm bức thư lên lẩm bẩm một mình. “Dĩ bất biến, ứng vạn biến. Muôn việc dủ cả, chỉ chờ gió đông.”
Đang mải suy nghĩ, đột nhiên một cơn gió mạnh thổi qua cửa sổ, làm lá thư trên tay bay xuống và rơi ngay vào ly nước Văn Thành vừa uống dở. Anh vội vàng nhặt lá thư ra, cố gắng lau khô nhưng bất chợt, một điều kỳ lạ xảy ra. Dòng chữ cũ tự nhiên biến mất trên lá thư bắt đầu hiện ra những dòng chữ mới rõ ràng khi giấy gặp nước.
Văn Thành kinh ngạc nhìn dòng chữ dần hiện rõ: “Gia Hào, nếu cháu đọc được những dòng chữ này, có lẽ cháu cũng nhận ra được bác là ai rồi phải không? Bác rất xin lỗi vì sự việc của gia đình cháu, lúc đó bác đã chưa đủ lớn mạnh để bảo vệ gia đình chúng ta. Nhưng bây giờ là thời điểm chín muồi để chúng ta lật lại thế cờ. Số tiền trong chiếc thẻ đó là một khoản để cho cháu chuẩn bị một nền tảng vững chắc trước khi trở về. Hãy giữ vững tinh thần nhé. Chào cháu và hẹn gặp cháu ở Hà Nội.”
Văn Thành đọc đi đọc lại dòng chữ mà không tin vào mắt mình. “Gia Hào” là tên trước đây của anh, liệu ngoài bố Gia Hân ra còn bao nhiêu người biết được là anh vẫn còn sống vẫn còn tồn tại?
Sáng hôm sau, Văn Thành vẫn không thể gạt bỏ sự hoang mang từ đêm qua. Lúc ăn sáng xong anh cứ chần chừ, không biết có nên nói chuyện này cho Lan Phương biết không.
Lan Phương thấy sắc mặt Văn Thành có vẻ khó ở, cô hỏi. “Anh có chuyện gì sao?”
Văn Thành suy nghĩ một lúc, anh quyết định chia sẻ cho Lan Phương. “Em xem cái này đi,” nói rồi anh lấy từ trong túi ra tấm thẻ và lá thư hiện đã thay đổi đưa cho Lan Phương.
Lan Phương đọc xong, ngạc nhiên hỏi. “Vậy là đã rõ, có lẽ người bác của anh muốn anh dùng số tiền này để làm cái gì đó.”
“Đúng vậy, anh cũng nghĩ thế. Bây giờ em với anh, chúng ta hãy đến ngân hàng để kiểm tra số tiền trong thẻ này. Phải biết chắc rằng có chuyện gì đang xảy ra,” Văn Thành gật đầu đồng ý.
Cả hai nhanh chóng chuẩn bị và đi đến chi nhánh ngân hàng tiết kiệm Liên Bang Nga gần nhất. Khi bước vào ngân hàng, Văn Thành và Lan Phương không khỏi cảm thấy lo lắng và hồi hộp. Họ quay đi quay lại xem có ai theo dõi mình không, tới quầy dịch vụ khách hàng và nhờ nhân viên ngân hàng kiểm tra thông tin của tấm thẻ tiết kiệm.
“Здравствуйте, чем мы можем вам помочь?” (Chào anh chị, chúng tôi có thể giúp gì cho anh chị?) Nhân viên ngân hàng mỉm cười chào hỏi.
“Здравствуйте, у меня есть сберегательная карта и я хочу проверить баланс. Это моя карта,” (Chào bạn, tôi có một thẻ tiết kiệm muốn kiểm tra số dư. Đây là thẻ của tôi,) Văn Thành nói, tay run run đưa tấm thẻ cho nhân viên ngân hàng.
Nhân viên nhận thẻ, kiểm tra thông tin và nhanh chóng thao tác trên máy tính. Sau một lúc, khuôn mặt cô biểu lộ sự ngạc nhiên. “Господин, ваш текущий баланс составляет двести миллионов рублей.” (Thưa anh, hiện tại số dư của anh là hai trăm triệu ruble.)
Văn Thành và Lan Phương gần như không tin vào tai mình. Văn Thành hỏi lại: “Что вы сказали?
Двести миллионов рублей?” (Bạn nói gì cơ? Hai trăm triệu ruble?)
Nhân viên ngân hàng gật đầu: “Это так, сэр. Это двести миллионов рублей.” (Đúng vậy, thưa anh. Là hai trăm triệu ruble.)
Văn Thành và Lan Phương nhìn nhau, sự bất ngờ và lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. “Làm sao bác có thể đưa cho mình số tiền lớn như vậy?” Văn Thành không giấu nổi sự bối rối.
Trên đường về rộng lớn và thênh thang, từng bước chân của Văn Thành và Lan Phương dường như nặng nề hơn, mang cả bầu trời buồn của thành phố Moscow. Những hạt nước mưa long lanh như những giọt lệ của đôi mắt người lữ khách, ánh lên lấp lánh rồi biến mất dưới gót giày mệt mỏi.
Tiếng xe cộ hối hả của Moscow như xa dần, chỉ còn lại tiếng thở dài của hai người len lỏi qua từng hàng cây trụi lá. Văn Thành và Lan Phương bước đi lặng lẽ.
Con đường dường như dài vô tận, mỗi bước chân đều là một cố gắng. Trong khoảnh khắc đó, giữa thành phố Moscow rộng lớn và vội vã, Văn Thành và Lan Phương như hai hạt cát nhỏ bé lạc lõng, cố gắng tìm về nơi gọi là nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.