Sóng Nguyệt Vô Biên

Chương 22:




Đêm hoan hỉ.
Đêm tối như một tấm màn che đậy toàn bộ những điều xấu xa, và tất cả sự tham lam và dục vọng đều có thể tìm được một nơi thích hợp dưới tấm màn che này.
Vầng trăng lặng lẽ treo lơ lửng giữa bầu trời, mang ánh sáng dịu mát vẩy lên bờ vai biếng nhác của người trong hồ. Sau khi ngâm mình một lúc lâu, ý tưởng ban đầu đã đầy và dần hình thành, cô khoan khoái thở ra một hơi, uốn cơ thể trắng ngọc trượt về bên hồ. Nước suối cách tuyền đài chỉ một chút, nâng hai cánh tay lên đặt lên trên bệ đài, tự rót cho mình chén rượu, thích thú nhấm nháp, kiên nhẫn chờ đợi, giờ Tý sắp đến rồi. Đêm nào Tử Phủ quân cũng tới đây tắm rửa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói thì cô chỉ phải đợi nhiều nhất là thời gian hai nén hương nữa mà thôi.
Canh giữ Lang Hoàn động thiên, là trách nhiệm của Tử Phủ quân, chìa khóa kết giới phải luôn luôn mang theo bên mình, kể cả lúc ăn lúc ngủ cũng không rời. Phải dưới tình huống như nào mới có thể khiến cho chiếc hộp ký linh rời khỏi sự khống chế của anh, chỉ có lúc tắm rửa mà thôi.
Lựa chọn vào đêm nay là tốt nhất, rèn sắt phải rèn khi thật nóng. Nhai Nhi ngửa cổ rót rượu vào miệng, rượu theo thực quản trôi xuống, mang theo cảm giác cay nóng đầy sảng khoái thích thú. Đây là rượu Trần mà lúc cô dọn dẹp cung thứ chín thì tìm ra, hẳn là do các đệ tử nhiều năm trước sống ở đây để lại, cất cực kỳ kỹ, cho nên bất ngờ khi tìm được, cô vô cùng mừng rỡ. Cô thích rượu, cũng từng nếm rất nhiều loại rượu ngon ở Vân Phù rồi. Bình rượu này không tính là quý, nhưng bởi lẽ niên đại đã lâu nên hương vị vô cùng đậm đà thuần khiết. Quả nhiên là thứ gì càng lâu năm thì chính là thứ tốt. Tranh chữ lâu năm vô cùng đáng tiền, rượu Thanh lâu năm thì càng ngọt, vậy thì người sống lâu năm thì sao nhỉ…Trước mắt cô hiện ra gương mặt lạnh nhạt hờ hững, càng già càng đẹp. Dù không đẹp bằng đôi chim phượng hoàng mà anh nuôi kia, nhưng Quân Dã sau khi biến hóa tuyệt đối sẽ không đẹp mắt bằng anh, điều này là khẳng định chắc chắn.
Cô cười cười, buông chén rượu xuống. Dạo gần đây cô chẳng còn nghĩ đến bản đồ vảy cá gì mấy, mà đôi lúc lại nghĩ tới anh. Nhưng vị Tử Phủ quân này quá hư ảo, cô thân trong đó mà lại thấy quá xa xôi. Người này ấy à, sơn thủy lầu đài ấy à, đều không chịu tải được dã tâm của người phàm, vẫn nên sớm rời khỏi là tốt nhất, để tránh đè sập tiên cảnh thuần khiết này.
Hai tay chống lên nền đá, mượn sức nước nhảy lên, ngồi cạnh tuyền đài. Thân thể không chút tỳ vết mang theo bọt nước lóng lánh bình thản lộ dưới ánh trăng. Ngay cả trăng sáng cũng xấu hổ khi nhìn thấy, vội vã kéo tầng mây để che mặt lại, rất lâu vẫn chưa chịu lộ diện.
Cô ngẩng đầu lên, cười đong đưa cánh tay:
– Nhìn đi, dáng người cũng không tệ lắm chứ.
Nhưng tiếc rằng ánh trăng không phản ứng lại với cô, tầng mây này vừa trôi đi lại có tầng mây khác lớn hơn thay thế.
– Không biết thưởng thức.
Cô lẩm bẩm, kéo y phục tới mặc vào mình. Nước thấm ướt qua làn vải thô, dán lên thân thể mịn màng của cô, dẫu sao thì để lâu rồi sẽ khô thôi, nên cô cũng chẳng quan tâm đến. Lại trải áo choàng xuống để lót, gối lên cánh tay, hai mắt lim dim, cơn buồn ngủ kéo đến.
Thôi cứ chợp mắt một lúc, dưỡng tinh thần cho đủ mới càng tốt. Chỉ là trong lòng có việc, dù là nhắm mắt nhưng đầu óc không ngừng xoay chuyển. Cuối cùng không ngủ được, lại rót một ly rượu, cũng không ngồi dậy mà nằm sấp uống, sau đó nhắm mắt, chờ anh đến.
Có tiếng bước chân khẽ khàng từ xa đến gần, cô mở mắt ra. Rõ ràng kế hoạch rất tốt, cũng không biết tại sao, trái tim trong lồng ngực lại nhảy liên hồi, vô cùng kịch liệt. Cô nằm im, nghe tiếng bước chân đến gần, bụng nghĩ anh nhất định đang nhìn cô, cô thậm chí cảm giác được ánh mắt chiếu vào từng tấc từng tấc sau lưng mình. Cô vừa hồi hộp vừa mong chờ, trước kia là lý luận suông, lần này là thực chiến thật rồi. Cũng được, mình không còn quá trẻ, mượn ngài ấy để khai mở mầm xuân, cuộc đời coi như đã vẽ được một nửa vòng tròn rồi.
Chiếc áo mỏng choàng lên thân thể cũng chẳng che chắn được gì, mà chỉ càng làm tăng thêm vẻ đẹp diễm lệ ẩn hiện mơ hồ. Tử Phủ quân trước đó vừa mới giãy thoát ra khỏi hoảng hốt không ngờ trong chớp mắt lại bị rơi vào một vòng thiêu đốt mới, đối với tiên quân không tính được tuổi tác mà nói thật sự là khó khăn.
Đương nhiên tuổi chỉ là ký hiệu, không có ý nghĩa xác thực gì cả, chỉ là minh chứng cho những tang thương đã trải qua mà thôi. Có điều trong những tang thương đó lại thiếu những thứ này, anh nhìn thấy vòng eo trũng xuống của cô, cặp mông tròn vểnh cao, và cả hai chỗ uốn lượn của vòng eo nữa đều khắc vào trong mắt anh.
Ma chướng…Anh ủ rũ nghĩ, tầm mắt lại lưu luyến không rời. Bỗng cảm thấy xấu hổ, anh là tiên quân có đạo, không thể như vậy được. Anh chuyển ánh mắt, hắng giọng nói:
– Diệp cô nương, ngủ trong này sẽ cảm lạnh đó.
Thân thể dưới chiếc áo mỏng khẽ động đậy, cô quay lại, giống như một con rắn có màu của da thịt và gương mặt vô cùng đẹp đẽ của người, ‘á” một tiếng ngân dài, mỉm cười:
– Tôi không ngủ, tôi đang đợi ngài.
Đôi mắt không biết nhìn đi đâu, đành phải cố gắng nhìn mặt nước lăn tăn đằng trước:
– Giờ Tý qua rồi, con suối này giờ thuộc về ta.
Cô đứng lên bước đến gần anh, mỗi một bước đi đều đong đưa,
– Giờ Tý qua rồi, tôi ở với ngài.
Sắc gây loạn, mà loạn này là loạn gây nghiện, biết rõ bức tường dựng nên kia sẽ bị sụp đổ bất cứ lúc nào, đến khi bất lực tự cứu mình, vậy thì sụp cứ sụp đi, anh sẽ theo đến cùng.
Tay cô luồn qua khe cổ áo anh thăm dò đi vào, vừa mềm mại vừa ấm áp:
– Tôi tắm cho ngài, được không?
Cổ họng của anh như bị cái gì đó chặn lấy, không thốt ra lời được.
– Tiên quân và hỏa cư đạo sĩ nhân gian giống nhau, có thể uống rượu ăn thịt, thậm chí còn có thể lấy vợ nữa.
Khi đầu lưỡi của cô liếm lên môi anh đầy khiêu khích, bàn tay trắng nõn lại hoành hành ngang ngược trên ngực anh,
– Thân nữ giang hồ không tính toán chuyện nhỏ nhặt…Chỗ chúng tôi có câu nói như vậy, thích thì làm ngay, chẳng quan tâm người ta là tiên hay là ma gì.
Trái tim của anh bắt đầu đập đến kinh hoàng, tay cô phủ ngay trên đó, cười đến đắc ý.
Thân thể rắn chắc được giải phóng khỏi thiền y, ngay cả trung y bị ràng buộc bởi đai lưng cũng được cởi ra. Cơ thể và khung xương mãi mãi ở tuổi hai mươi bảy đang ở trạng thái trưởng thành và tráng kiện nhất, không còn bị quần áo vướng víu nữa, khẽ run lên nhè nhẹ.
Gò má cô đỏ bừng, ánh mắt trở nên mê ly, cũng không nói gì nữa, rút dây buộc quanh eo anh, nhẹ nhàng đẩy anh vào trong hồ nước. Anh có mái tóc dài đen tuyền, bồng bềnh trên mặt nước, y quan đã tháo xuống, người dưới nước trở nên thanh khiết tự nhiên như hoa sen. Người trên bờ như không xương tựa vào thành hồ, vẩy nước lên chậm rãi chà cho anh, chỉ là kiểu chà này như có như không càng khiến lòng người ngứa ngáy.
– Tiên quân uống rượu không?
Cô rót đầy chén rượu, tự mình uống nửa chén, sau đó xoay chén rượu đưa đến bên môi anh. Dưới ánh trăng cánh môi của tiên quân đầy đặn loang loáng ánh nước. Đôi môi như vậy nếu đặt lên mặt nữ nhân, chỉ sợ sẽ khiến cho cả võ lâm rung chuyển!
Tử Phủ quân có vẻ không giỏi uống rượu, nhưng lúc này mà từ chối từ lại quá kém, liền chạm lên ngấn môi trước của cô uống một hơi cạn sạch. Nhai Nhi mở cờ trong bụng, rót thêm một ly đưa tới:
– Ngài uống say bao giờ chưa? Lúc say sẽ chẳng biết đâu là ngày đâu là đêm, mọi đau khổ hay khó khăn đều quên hết.
Lại than một tiếng,
– Thần tiên sẽ chẳng bao giờ biết đau khổ hay khó khăn cả, các ngài chẳng hiểu hỉ nộ ái ố đâu.
Tử Phủ quân đang buông mắt dưới làn nước, biểu cảm trên mặt dù ngay lúc này vẫn thanh cao như trước,
– Không hiểu hỉ nộ ái ố chính là thần phật rồi. Ta chẳng phải thần chẳng phải phật, nên hiểu hỉ nộ ái ố của người phàm.
Cô nghe thế khựng người lại, ngay sau đó lại bình thường trở lại. Đúng thế, nếu anh đã chặt đứt thất tình lục dục, liệu hôm nay cô có thành công quyến rũ anh?
Chén rượu lại được rót đầy, nửa khích lệ nửa rót, vô cùng có kết cấu. Đến sau cùng anh lên bờ, cô ngồi trong lòng anh, dùng miệng đối miệng chuốc rượu anh. Anh uống không ít rượu, cuối cùng đã hết nửa bình rồi.
Nhai Nhi bình thường uống rượu rất giỏi, là bản lĩnh được luyện ra từ Ba Nguyệt Các. Tôn chỉ của Tô Họa là người trong thiên hạ có thể say, chỉ có Tứ Tinh Túc Nhược Thủy môn là không thể say được. Rượu là độc dược, là trợ lực tốt nhất cho đao kiếm. Ngươi có thể lợi dụng nó, nhưng tuyệt đối không thể bị nó chi phối. Cô còn nhớ trong môn có hồ rượu, đủ các loại rượu mạnh trong thiên hạ. Mỗi một sát thủ từng trải và có kinh nghiệm đều bị giam trong một căn phòng, không có đồ ăn không có thức uống, chỉ có rượu. Cho nên về sau uống rượu đối với cô mà nói như là uống nước, chỉ là có màu khác mà thôi, đồng thời cũng chỉ có mùi vị khác mà thôi.
Tử Phủ quân thì lại khác, anh rõ ràng là không biết uống rượu, tuy chưa đến mức say khướt nhưng cũng đã choáng váng đầu óc. Có điều tình trạng nửa tỉnh nửa say đó lại càng làm cho con người ta càng lún càng sâu. Cô gần anh như vậy, mang theo mùi thơm kỳ lạ, câu đi hồn phách của anh. Đôi lúc anh thậm chí còn hoài nghi mình đang ở trong giấc mộng, bắt đầu từ lần gặp trên đài Phượng Hoàng, cảnh tươi đẹp khi ẩn khi hiện kia đã mở ra một lực hấp dẫn trí mạng đối với anh rồi.
Tay cô dạo chơi trên hõm vai anh, thân mật bưng lấy khuôn mặt anh, mười ngón tay luồn vào mái tóc anh. Anh bỗng hiểu tại sao đọa tiên của thượng giới là vạn kiếp bất phục như nào, đạo thể xấu xa, rối loạn tâm thần, cũng không phải định lực không đủ, mà là lúc cùng đường cam tâm tình nguyện trầm luân. May mà anh không giống, anh nghĩ. Không muốn thăng thiên cũng có chỗ tốt, ít nhất không có điều luật nghiêm khắc ràng buộc, không cho phép phạm tất cả những sai lầm thường tình của con người.
Thân thể hóa thành vũng nước mềm mại, phập phồng chảy xuôi dưới thân thể anh. Cuối cùng mọi thứ mơ hồ đã xảy ra rồi, đến rất bất ngờ, mang theo lực lượng điên cuồng như hủy diệt thiên địa. Thể nghiệm cực lạc thật đáng sợ, đã khiến anh sa vào trong bối rối, anh nghe thấy tiếng cô nức nở trầm thấp, có lẽ anh đã làm cô đau rồi. Ép buộc mình dừng lại, nhưng không thể được, thân thể căn bản không nghe theo lý trí. Dây cung trong đầu như bị đứt gãy, ai bảo cô cứ trêu trọc anh cơ. Anh đầy hung hãn, như trả thù, động tác thô lỗ, không hề có phong phạm tiên quân chút nào. Kỳ lạ là cô lại trở nên dịu dàng bao dung anh, chịu đựng đủ những cú thúc mạnh mẽ của anh, trong mắt chứa ánh lệ, nhưng lại hôn anh ôm anh, động viên khích lệ anh cứ tiếp tục.
Rượu uống vào, kỷ luật tự giác rốt cuộc cũng bị xem nhẹ, nhanh đến nhanh đi, thể lực tiêu hao kinh người. Anh còn nhớ rõ mình là ai ư? Mồ hôi đẫm toàn thân, nóng lên lại lạnh đi, vừa lạnh vừa nóng. Nhai Nhi trong mờ ám đưa tay lục lọi, tìm được hộp ký linh lặng lẽ giấu dưới áo bào của mình.
Nhân duyên mỏng manh ngắn ngủi như sương sớm, nhưng vẫn thấy tiếc nuối vô cùng. Cô nhẫn nhịn để mặc anh rong ruổi đuổi giết phóng hỏa trên thân thể mình, trong hỗn loạn vuốt ve eo phẳng cứng rắn và bờ mông rắn chắc của anh. Có lẽ động tác này có sức mạnh trấn an, những luống luống, ngạo mạn dần dần được lắng lại, anh trở nên dịu dàng hơn. Gương mặt dưới ánh trăng mờ ảo chưa bao giờ khiến cô có cảm giác vô cùng thân thiết đến như thế. Tiên quân cao thượng lúc này e là đã nhiễm phong trần rồi, cõi lòng cô tràn ngập áy náy với anh, trước khi đi nhẹ nhàng đắp áo choàng lên cho anh.
Đứng lên, trên đùi có cảm giác mát lạnh trượt xuống, cô lau đi, còn có cả vết máu dính trong lòng bàn tay. Trong lòng cô trống trải, thân thể khẽ run lên. Khi mặc áo vào, làn vải sượt vào sau lưng đau đến toát mồ hôi hột mới phát hiện đằng sau bị cào xước cả một lớp da cỡ bằng bàn tay. Cô nhíu mày, cẩn thận tránh bị đụng trúng, buộc xong đai lưng thì mới quay lại liếc Tử Phủ quân một cái, cái nhìn này chắc là lần cuối cùng rồi, chỉ mong trọn đời không gặp nhau nữa.
Cô cầm chặt cái hộp trong tay, nhanh chóng vòng qua thạch bình chạy về phía Lang Hoàn. Thời gian không còn nhiều, chỉ còn hai canh giờ nữa thôi là trời sáng, cô phải hoàn thành mọi chuyện trước khi Tử phủ quân tỉnh lại.
Đụng Vũ và Triều Nhan đang chờ cô, cô động niệm gọi họ, trong bóng tối hai luồng sáng từ trong cung khuyết lóe lên, ở sau lưng chờ lệnh cô. Mưu Ni thần Bích trong khoảng thời gian ngày luôn do Tung Ngôn bảo quản, giờ đến lúc quan trọng, chúng hợp với huyết mạch của cô, dù cách xa ngàn dặm đều trở lại bên người cô.
Trước khi vào núi cô đã từng có lời hẹn với Tung Ngôn, chỉ cần Thần Bích có tác động, anh ta ở ngoài Lang Hoàn lập tức tiếp ứng cô, giờ chắc anh ta đã nhận được tin tức rồi.
Phía chân trời xuất hiện sắc tím xanh sáng vắt ngang trời, nhanh như sao băng. Vừa đến trước mặt tiếng ong ong đã rung động lắc lư, xoay tròn, tự phân thành hai mảnh khuyết, trong nháy mắt đã tiến vào trong mắt cô. Cô không hề dừng lại, vút thân hình lên trên đường cáp treo, dọc theo con đường mảnh nhỏ lên xuống vài cái, rất nhanh đã đến trước tháp Lang Hoàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.