Sóng Nguyệt Vô Biên

Chương 33:




Tác giả: Vưu Tứ Tỷ
Bị lộ tẩy rồi ư? Nhai Nhi trong lòng bấn loạn, người mà nói không quen thuộc nhưng thật ra lại vô cùng quen thuộc đến tận trong xương tủy đang đi về phía cô, mang thần sắc thăm dò, mỗi một bước đến gần lại mang theo khí thế như sấm vang chớp giật. Đôi mắt đó, gương mặt đó, không thể không làm cho cô thấy hoảng sợ.
Đây chính là cảm giác làm chuyện trái với lương tâm đây. Thực ra thì trước kia cô cũng từng làm không ít chuyện trái lương tâm, phụng mệnh đi giết những người mà Lan Chiến yêu cầu, là sát thủ, khi gặp kẻ thù cũng có thể bình thản như không. Nhưng mà đây là hành động duy nhất không phải mục đích giết người lại khiến cho cô vô cùng hoảng loạn và khó thở như vậy. Hai tay bấu chặt vào bàn trà, nghĩ đến bước đường cùng chắc không thể làm gì khác hơn là chiến một trận sống chết, dù trận này lại chẳng nắm chút phần thắng nào. Qua đuôi mắt nhìn về phía cửa sổ mà trước đó Hồ Bất Ngôn có nói đến, cô bắt đầu tính toán đến được đó thì bất bao nhiêu thời gian. Nếu như ngay bây giờ tung người xuống, với tốc độ của Hồ Bất Ngôn, có thể chạy thoát được trước khi Tử Phủ quân ra tay hay không?
Mặt nạ dẫu gì cũng chỉ là mặt nạ, chế tạo có hoàn mỹ đến mấy thì vẫn không thể che giấu được sơ hở. Không thể lui về sau, chỉ cần lui một bước thôi thì ngay tức khắc sẽ lọt vào trong lòng bàn tay anh, cô đành phải hơi cúi đầu thấp xuống, cố hết sức tránh đụng vào tầm mắt của anh.
Con người khi đã sống một thời quá dài quá dài rồi, người qua lại trong cuộc đời không ngừng nghỉ, phần lớn sẽ không để lại chút dấu vết gì, nhưng nếu với người duy nhất từng có quan hệ thân mật thì lại khác, bất kể là yêu hay hận thì cũng đều khắc cốt ghi tâm. Anh còn nhớ bờ vai của cô, eo của cô, thậm chí cổ và cánh tay của cô, dù gặp trong vạn người chỉ cần nhìn một cái là nhận ra ngay. Dẫu cho có thêm bộ râu ria, diện mạo giống người Hồ, ngũ quan tuy có đổi khác, ăn mặc cũng khác, nhưng có vẻ như cô đã quên mất, vóc dáng cao thanh mảnh của cô là không thể thay đổi được. Đang nhẽ lúc cô thay đổi trang phục ít nhất cũng nên đệm vai lên, hoặc tăng vòng eo to lên mới phải.
Lúc này sẽ không biến thành chuột tiếp chứ! Anh cố gắng bình tĩnh, giống như lúc xây quyển vạn yêu vậy, nhưng không biết tại sao lại không làm được. Anh ở trong ngàn vạn năm nhưng chưa bao giờ thấy hận một người nào mãnh liệt như thế này. Nỗi hận này không chỉ bởi Lang Hoàn bị mất trộm mà bị trừng phạt, mà hơn hết chính là tự hận mình, và mong muốn tìm thấy nơi để trút hận. Yêu nữ này…Đại Tư Mệnh nói đúng, ả đúng là một yêu nữ. Hãy nhìn xem đi, ả chỉ say mê thế giới vàng son, tọa ủng Ba Nguyệt Lâu, lăn lộn như cá gặp nước, thì ra chưa bao giờ muốn ở lại Bồng Sơn cả. Ả quyến luyến hồng trần, ham mê vinh hoa, miệng thì đầy những câu tỏ tình, ấy thế mà anh lại từng định tin tưởng ả nữa. Giờ mộng đã làm xong, sau một đêm xuân thì ả mở Lang Hoan, để anh lưng gánh tiếng xấu. Trả giá bằng sự trong sạch của bản thân chỉ vì để trộm được một quyển sách, rốt cuộc ả coi anh là gì? Có lẽ sự trong trắng đối với ả cũng chẳng quan trọng.
Anh gườm gườm nhìn người nào đó từng bước ép tới gần. Nâng tay lên, lúc sắp mặt đối mặt, sau lưng bỗng có tiếng nói vang lên:
– Lâu chủ, sao ngài lại trở về thế!
Anh theo bản năng quay đầu lại, kết quả là trong cái giây phút sơ sẩy này, cơ hồ chỉ là thời gian một cái chớp mắt, bóng người nhoáng lên, từ cửa sổ nhảy xuống. Anh thầm kêu không hay rồi, tay đưa ra bắt hụt, đến lúc chạy tới bên cửa sổ thì chỉ thấy một bóng người áo đỏ vút đi, nào còn tung tích của cô nữa.
– Diệp Lý!
Đằng sau là tiếng hét to của anh, Nhai Nhi ngồi trên lưng Hồ Bất Ngôn rụt cổ lại, quả tim đập bình bịch bình bịch, bàn tay nắm chặt lông cổ run rẩy lên.
Cuồng phong rít gào, đến lúc này mới hối hận, tại sao cứ như mất não muốn về Ba Nguyệt Lâu. Ngoái đầu lại nhìn, đệ tử của Tử Phủ theo thế vây bọc nhảy lên xuống trên đình đài liên miên của Vương Xá Châu, mỗi một cú nhảy là bắn nhanh như mũi tên. Nhai Nhi thở hổn hển:
– Bất Ngôn, họ đuổi theo rồi.
Hồ Bất Ngôn không nói lời nào, anh ta sở trường là chạy trốn, ép thấp người xuống xuyên qua các phường viện. Lầu dựa nước đều là kỵ lầu, mặt trên dùng ngắm hoa thưởng cảnh, dưới cho người qua lại, vì vậy đệ tử Tử Phủ chạy trên những cao lầu mọc như rừng thì hai người cũng xuyên qua hành lang dài hỗn loạn phía dưới. Cuồng hoan ban đêm đang lúc say sưa, khắp nơi đều là cảnh rượu say tai nóng, Hồ Bất Ngôn cố ý dẫn dụ tới chỗ hỗn loạn, cứ lao vut vút trong chỗ đông người, gây ra cảnh tượng náo loạn om xòm. Cũng bởi tất cả mọi người đều ra ngoài xem thần tiên, dẫu sao thì cảnh tượng truy đuổi kịch tính như thế, so với xem khách ngoại bang nuốt đao thì còn thú vị gấp hàng chục lần. Người của Tử Phủ thì sao, dầu gì thì cũng không muốn làm hồng trần hỗn loạn, thấy người càng ngày càng đông đúc thì nửa đường đành phải ngừng lại, biến mất trong bóng đêm.
Tại một góc chân tường, Hồ Bất Ngôn lưng dựa vào bức tường lạnh lẽo thở hổn hà hổn hển, vỗ ngực liên hồi:
– Suýt nữa bị cô hại chết rồi. Lần này gặp tình lang của cô, ngài ấy có nói là nhớ cô không?
Nhai Nhi làm như không nghe thấy, cầm kiếm ẩn náu, thò đầu ra quan sát tình huống bên ngoài đường phố, phát hiện truy binh đều đã rút lui hề thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Xương cốt như giã rời, cô tháo tấm mặt nạ ngồi bệt xuống dưới đất, nhưng vẫn còn sức để nhạo báng anh ta:
– Dĩ nhiên ngài ấy nhớ ta rồi, ta biết ngài ấy ngày ngày đêm đêm đều nhớ ta…muốn giết ta.
– Không phải đâu. – Hồ Bất Ngôn lau mồ hôi trán. – Vừa rồi cô không nghe ngài ấy gọi gì à? Không phải Nhạc Nhai Nhi mà là Diệp Lý, mà cũng chẳng phải là Lâu chủ Ba Nguyệt Lâu gì cả.
Nhai Nhi chẳng chút hứng thú gì với câu phân tích cao siêu của anh ta cả, chỉ thầm mừng cho may mắn lần này. Hồ Bất Ngôn nhìn cô một cái, dựng tai than thở:
– Đàn ông thành thực là một phiền phức, cho cô một đề nghị, lần sau nếu có lỡ rơi vào tay ngài ấy thì không cần sợ, cứ nói những lời thật tình cảm, thật nũng nịu, chắc chắn ngài ấy sẽ cho cô một con đường sống đấy.
Đôi mắt kia lập tức liếc một ánh nhìn quyến rũ, hơi lay động như làn thu ba, dĩ nhiên Hồ Bất Ngôn cũng không cho là cô có ý gì với mình.
Nhưng lời nói thì vẫn rất ngang ngạnh, đứng lên phủi vạt áo dính đất:
– Đừng có lải nhải nữa, đi thôi.
Đi đâu? Hình như không có chỗ để đi nữa. May mắn duy nhất của chuyến đi đầy nguy hiểm này là để ngài ấy thấy cô chạy trốn, sẽ không tiếp tục ép Tô Họa giao người nữa, Ba Nguyệt lâu tạm thời có thể bình yên.
Hồ Bất Ngôn đứng lên, vỗ vào mười ngón tay đang treo sau cổ, đang định đề nghị cô cùng mình trở về Phương Trượng Châu thì trên con đường mòn mờ tối có một người đàn ông cầm đèn đi tới. Người đàn ông này mặc ẩm y, trên vạt áo bào có đường hoa văn mảnh sắc kim ngân, dưới ánh đèn màu da cam càng tôn lên khí chất điềm đạm nho nhã. Cụm đèn lồng nhỏ ở miệng vòng tròn đèn lồng chiếu sáng mặt mày anh ta, không có góc cạnh mà dịu dàng như ngọc, mỉm cười thân thiện với cả hai:
– Nhạc Lâu chủ rời thành mấy ngày, vẫn khỏe chứ?
Đầu dầu má phấn, kẻ tới không tốt. Hồ Bất Ngôn híp mắt lại, tỉnh bơ đẩy Nhai Nhi ra sau lưng:
– Nhiệt Hải công tử?
Lư Chiếu Dạ mỉm cười nói phải,
– Vừa rồi trên yến tiệc đang biểu diễn ảo thuật thì bên ngoài chợt có hỗn loạn, tôi còn tưởng là thủ đoạn bịp bợm của vị thuật sĩ nào, không ngờ lại là lâu chủ. Lâu chủ gặp vấn đề khó khăn gì à? Vừa rồi những kẻ áo đen kia đang đuổi giết ngài à?
Chưa từng thấy mặt thật của cô, nhưng nhìn một cái là nhận ra cô, xem ra vị Nhiệt Hải công tử này tốn khá nhiều công sức vào Ba Nguyệt Lâu rồi. Nhai Nhi cười:
– Gặp chút rắc rối nhỏ thôi, không đáng nhắc tới. Lư công tử đêm trăng đốt đèn một mình đi dạo thật là thú vị nhỉ.
Lư Chiếu Dạ nói không phải,
– Tôi cố ý tới mời Lâu chủ đấy. Nếu đã đi qua Vọng Giang lầu của tôi thì nào có lý không mời vào. Hàn xá ngay gần đây, nếu lâu chủ không chê thì mời vào ngồi một lúc, tôi có rượu ngon đãi khách quý, được không?
Nhai Nhi suy nghĩ một chút thì đồng ý, dù sao cô cũng muốn thăm dò một chút, nếu y đã mời thì thuận theo luôn vậy.
Cô chắp tay:
– Đêm khuya quấy rầy Lư công tử, chỉ sợ làm phiền đến tôn phu nhân thôi.
Lư Chiếu Dạ cười:
– Nào có. Lâu chủ là khách quý mời cũng không mời nổi. Nội tử từ lâu đã nghe đại danh của Lâu chủ, cũng biết tôi ủy thác Ba Nguyệt Lâu làm việc, vẫn luôn nói muốn đi thăm viếng Lâu chủ. Nay vừa hay đúng dịp, tôi sai người dẫn nàng ấy ra tiếp rượu, mong được đón tiếp Lâu chủ.
Nhai Nhi gật đầu, nhớ tới gương mặt của vị Lư phu nhân kia, trong lòng chợt cảm thấy buồn nôn. Rất kỳ lạ, theo lý mà nói diện mạo như thế kia thì chắc không thể muốn gặp người khác, vị Nhiệt Hải công tử này còn nóng lòng muốn dẫn cả vợ mình để ra gặp cô, chẳng biết trong hồ lô họ bán thuốc gì.
Hồ Bất Ngôn luôn có hứng thú với rượu, anh ta nói:
– Vừa hay ta miệng khô lưỡi khô, vậy thì mượn bảo địa của công tử, dùng rượu thay trà đi.
Lư Chiếu Dạ cười ôn hòa, chìa tay:
Không thể không nói, vị quý công tử này là một người đầy thơ mộng, loại thơ mộng đó đến từ trong cốt tủy, không phải người nào cũng có thể làm được.
Đường mòn phủ kín hoa rơi, đó là những cánh hoa đào, góc áo bào nhẹ nhàng xoay một vòng theo bước chân anh ta. Vương Xá Châu nơi nơi xa xỉ, nhưng con đường này là thông đến Vọng Giang lâu lại vô cùng thanh tĩnh như trong u minh, một đường ánh sáng vô cùng ảm đạm như cắm rễ trần thế, mà lại cách xa trần thế.
Nhai Nhi trao đổi ánh mắt với Hồ Bất Ngôn, Hồ Bất Ngôn trợn mắt:
– Cô nhìn tôi làm gì, sợ tôi uống say à?
Con hồ ly này đúng là chậm hiểu hết sức, thật khiến người ta tức chết. Nhai Nhi thất bại:
– Đúng vậy đấy, uống quá nhiều sẽ bị phạt.
Lư Chiếu Dạ quay đầu lại khẽ cười, cũng không nói gì. Đi ước chừng năm mươi bước, thì chỉ:
– Ngay ở đằng trước kìa, lầu trước của Vọng Giang Lâu chuyên dùng tiếp khách, mặt sau là nơi ở của vợ chồng tôi, đằng trước quá ồn ào, nhiều người hay dòm ngó, tốt nhất cứ ra hậu lầu đi, nơi đó yên tĩnh có thể thoải mái trò chuyện.
Nhai Nhi ngẩng lên nhìn, đúng là một nơi rất khác biệt, cảnh trí cũng khác biệt. Lần trước ban đêm cô đi thăm dò, cũng không hề để ý chung quanh, giờ công khai tới đây thì cũng nên thưởng thức thật đã.
Khi đó Nhiệt Hải công tử bỏ rất nhiều tiền để xây dựng đình đài ở Vương Xá Châu, nhưng Vọng Giang Lâu là nơi mà đặt công sức vào nhiều nhất. Tòa họa lầu có bốn tầng, mái cong vểnh lên rất phức tạp, ngói xanh tường trắng cửa sổ đỏ, cung đèn treo khắp nơi. Nhưng thứ kỳ lạ sức không phải là lầu, mà là cây đào to lớn che phủ cửa một nửa tòa lầu. Nhai Nhi chưa bao giờ thấy một cây lớn như thế, từ tuổi của cây đoán chừng phải đến ngàn năm tuổi rồi, cành lá xum xuê, hoa nở rực rỡ, thì ra những cánh hoa rải khắp con đường mòn là từ cái cây này. Vôi trắng họa lầu nổi bật vừa dầy vừa nặng, vì vậy tòa lầu đó cũng giống như Nhiệt Hải công tử thần bí trùng trùng lại trở nên vừa tao nhã vừa sâu không lường được.
Nhai Nhi than thở:
– Lư công tử là nhã sĩ phong lưu, phủ đệ quả nhiên cũng y như chủ nhân của nó vậy.
Lư Chiếu Dạ khiêm tốn:
– Hồng trần vạn trượng, nơi nơi đều có người tinh tế. Tôi chỉ là một người bình thường mà thôi, chỉ tô điểm theo sở thích, lâu chủ chê cười rồi.
Vừa nói vừa dẫn lên sườn núi.
Đi học theo lộ dài, gió đêm làm quần áo lay động phần phật, sau đó là mùi thơm nồng nàn kéo tới. Nhai Nhi còn nhớ mùi thơm này, chính là mùi xông hương trong khuê phòng của Lư phu nhân. Cô ngước lên nhìn, nhưng chỉ thấy rèm gấm bay trong gió, người trên lầu như đang trên chín tầng mây, một nửa tầng mây gần như bay trong không trung.
Không biết Hồ Bất Ngôn thấy vị phu nhân kia thì có cảm giác một bông hoa nhài cắm bãi phân trâu không. Họ cố ý đi chậm lại, nghe Lư Chiếu Dạ dịu dàng gọi với lên:
– Tiểu Tình, em xem ai tới này.
Nhai Nhi đã làm xong công tác chuẩn bị, ấy thế nhưng vừa vòng qua lan can khảm hoa, xuất hiện lại là một gương mặt đẹp đẽ như hoa. Ngũ quan không phải quá hoàn hảo, nhưng rất đoan trang, làn da đẹp vô cùng, nhẵn nhụi mịn màng, khác hoàn toàn với vẻ ghớm ghiếc của đêm hôm đó.
Nhai Nhi thầm kinh ngạc, nhưng không biểu lộ ra ngoài mặt. Lư phu nhân thong thả bước tới, nghe Lư Chiếu Dạ giới thiệu xong thì mặt mày tươi cười:
– Vị này chính là Nhạc Lâu chủ ạ? Tôi ngưỡng mộ Lâu chủ đã lâu, hôm nay vừa gặp quả nhiên phi phàm.
Vừa nói vừa dẫn vào trong đình đài,
– Quý Lâu chủ luôn bận việc, tôi vẫn luôn muốn gửi thiếp mời tiệc với Lâu chủ, nhưng lại sợ Lâu chủ bận rộn, thế nên vẫn kéo dài. Không ngờ hôm nay lại có cơ duyên, được Lâu chủ hạ mình đến dây, thật sự khiến vợ chúng tôi thấy vinh hạnh vô cùng.
Nếu như nói thái độ của Lư Chiếu Dạ là khách sáo đơn thuần, thì vị phu nhân của y lại nhiệt tình quá mức. Nhai Nhi luôn để ý cẩn thận, Lư phu nhân ba lần bốn lượt muốn tiếp cận hơn đều bị cô khéo léo tránh né, nhưng tránh được tay chân, lại không tránh được ánh mắt nhìn.
Ánh mắt của Lư phu nhân không chút kiêng dè, nếu nói là ngưỡng mộ thì nói là tham lam còn đúng hơn, như sói gặp con mồi, răng nanh mấp máy, chỉ cần hơi không cẩn thận thì sẽ nhào lên, nuốt chửng lấy con mồi ngay.
Nhiệt Hải công tử thì có vẻ rất quan tâm đến tin tức của Mâu Ni Thần Bích, trò chuyện nho nhã, uống rượu cũng không ép nhiều. Kính qua một vòng rượu, liền dè dặt hỏi tin tức có liên quan tới Thần Bích.
Nhai Nhi chưa kịp đáp lời thì Hồ Bất Ngôn đã giành nói:
– Lư đại công tử không biết hung hiểm trong đó chứ, trên giang hồ tranh đoạt Thần Bích lâu rồi, Lâu chủ chúng tôi bởi được công tử nhờ vả đã đích thân đến Yên Vũ châu, cũng bởi vì Thần Bích mà vướng vào một đống rắc rối lớn. Lâu chủ chúng tôi là người luôn tuân theo quy củ giang hồ, cho dù có khó khăn đến đâu cũng sẽ hoàn thành tâm nguyện của công tử. Về khoản thù lao công tử không được thờ ơ đấy.
Lư Chiếu Dạ nói điều đó là đương nhiên, dẫu cho chẳng chịu nổi cái tính cách chuyên lải nhải của Hồ Bất Ngôn, nhưng vẫn giữ được tu dưỡng, dừng một chút hỏi tiếp:
– Vậy thì tình hình tiến triển thế nào rồi? Theo ý Lâu chủ thì tại hạ còn phải chờ bao lâu nữa?
Nhai Nhi chỉ cười một tiếng:
– Lư công tử quá gấp gáp rồi, trên giang hồ nhiều môn phái đã theo dõi hai mươi năm rồi còn chẳng có chút đầu mối gì. Trong khi đó công tử mới chỉ giao phó cho Ba Nguyệt Lâu ngắn ngủi có mấy chục ngày, nếu như trong mấy chục ngày đó tôi giao Thần Bích cho công tử, ngài có dám tin đó là Thần Bích thật không?
Lư Chiếu Dạ cười xấu hổ:
– Lâu chủ nói phải, là tôi quá đường đột. Bởi quá cần đến nó cho nên mới có chỗ không phải. Mong Lâu chủ bỏ quá cho.
Hồ Bất Ngôn nhân cơ hội lại hỏi một câu:
– Lư công tử, nếu ngươi không cầu tài, vậy rốt cuộc cần Thần Bích để làm gì? Thần Bích này vốn chỉ là một vũ khí trong Thần Binh Phổ, dùng để giết người, lại chẳng thể dùng để làm ngọc tỷ truyền quốc, chẳng lẽ ngươi muốn dùng nó chèn chân giường à?
Lư Chiếu Dạ phớt lờ anh ta, ngay cả nụ cười cũng không có:
– Công tử nói đùa rồi, Lư mỗ tự có cách dùng riêng của mình, thứ cho tôi không thể cho biết. Tôi với Ba Nguyệt lâu đã lập hợp đồng, Ba Nguyệt Lâu làm việc cho tôi, chuyện thành công thì tôi sẽ thực hiện theo đúng cam kết. Dẫu Lâu chủ không quan tâm tới thù lao, thì cũng quan tâm tới chân tướng chứ.
Ánh mắt y sáng như đuốc, sắc bén như xuyên thủng mọi thứ. Nhai Nhi dưới ánh mắt nhìn của Lư phu nhân chậm rãi gật đầu:
– Mong Lư công tử yên tâm, chuyện Ba Nguyệt Lâu đã hứa làm thì nhất định sẽ làm được. Công tử cho ta mấy ngày nữa, ta nhất định cho công tử một câu trả lời hài lòng.
Khi hai người rời đi, vợ chồng Lư thị cùng tiễn xuống tận sườn núi thoai thoải.
– Thế nào? – Lư Chiếu Dạ cúi đầu xuống, hôn lên trán vợ một cái.
Tiểu Tình dựa vào y, cười hài lòng,
– Rất tốt.
– Lần này quyết định sẽ không thay đổi nữa chứ?
Y ôm lấy vợ, trong lời nói tràn ngập sự cưng chiều.
Tiểu Tình nhón chân ôm lấy cổ y, cất tiếng gọi “Lư lang” triền miên,
– Có thứ tốt rồi, cần gì phải đổi nữa? Lần này sẽ không thay đổi nữa, em xin hứa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.