Song Phi Yến

Chương 107:




Editor: H nhi
"Ngươi buông tay ra đi, ta sợ bẩn." An Bình dùng câu độc ác nhất, trái lương tâm mà nói.
Tô Thấm không ngờ được An Bình sẽ nói như vậy, hơi ngẩn người, nhưng rất nhanh đã hồi phục, tiếp tục quấn quít lấy nàng như rắn nước, thanh âm trong trẻo như chuông ngân: "Thủy Dung à, đây là lời thật lòng của nàng sao?"
An Bình cười lạnh: "Chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được à?"
Tô Thấm cắn môi không nói, lập tức buông nàng ra, lạnh lùng hạ lệnh tiễn khách: "Vậy ngươi đi được rồi."
Vẫn biết là kết quả này nhưng nội tâm vẫn có chút mất mác, đang muốn tiếp tục nói lời cay nghiệt liền nghe Tô Thấm nói: "Thủy Dung, ta biết rõ ngươi hận ta tận xương. Cho dù ngươi đối với ta như thế nào ta đều không có một câu oán hận. Nhưng muội muội của ta vô tội, mong ngươi đừng làm khó muội ấy."
Ngực như bị đánh một đòn thật nặng, An Bình có chút thở không nổi, thì ra là nàng ta đột nhiên muốn hiến thân là vì Tô Dĩnh.
An Bình giật giật khóe miệng, giễu cợt nói: "Muội muội ngươi so với ngươi sạch sẽ hơn nhiều, lại còn ôn nhu hơn, đặc biệt là lúc ở trên giường." Câu cuối cùng là nói vào bên tai Tô Thấm, nói xong còn mờ ám thổi ra một hơi.
Quả nhiên sắc mặt Tô Thấm liền trở nên khó coi, trắng xanh không còn chút máu, có khiếp sợ, có phẫn nộ, còn có hận không thể giết người ngay lập tức.
An Bình rất hài lòng với bộ dạng hiện tại của Tô Thấm, mặc dù trong nội tâm đang rỉ máu. Tô Thấm không hề che dấu thái độ như thế, đủ để thấy được địa vị của Tô Dĩnh trong lòng nàng ta. Thì ra bao năm qua, mặc kệ nàng vì Tô Thấm đã trả giá bao nhiêu, đều không bằng một nửa Tô Dĩnh.
Chỉ trong chốc lát, Tô Thấm liền thu lại sắc mặt, để xuống tư thái, mềm giọng: "Có thể cho ta nhìn thấy nàng một lát được không?'
Tim An Bình như cứng lại, rốt cuộc không kìm được lửa giận, quát: "Tô Thấm, ngươi còn có yêu cầu nào vô sỉ hơn nữa không?"
Tô Thấm cũng không ngại, còn cười nói: "Thủy Dung, ngươi tức giận như vậy là đang ghen phải không?"
An Bình cười lạnh: "Ta chỉ là đang bi ai cho chính mình. Những năm qua, không những không chạm được đến người của ngươi mà ngay cả tâm của ngươi ta cũng không chạm đến được. Ngươi lừa ta thật là khổ sở."
Tô Thấm mấp máy môi, không lên tiếng.
An Bình đột nhiên nảy ra một ý niệm to gan trong đầu, khó khăn nuốt xuống: "Lời ngươi vừa nói khi nãy có thật hay không?"
Tô Thấm thấy hào quang trong mắt nàng, cũng đoán được nàng đang nghĩ cái gì, biết rõ còn cố hỏi: "Lời nào?"
"Ngươi nói là sẽ cho ta đạt được ước muốn." An Bình đến gần nàng, kéo ra một sợi tóc đặt ở trước mũi, giữa mùi thơm ngát còn mang theo chút mùi thuốc, nói nhỏ: "Là thật sao?" Nàng đã không còn quản được nguyên nhân, cũng không cần biết Tô Thấm vừa sảy mất hài tử, phụ hoàng lại ở cách vách! Luân lý đạo đức gì cũng không thèm để ý nữa, phảng phất qua đêm nay, cuộc đời này cũng không còn cơ hội cùng Tô Thấm thân mật như vậy nữa.
Áo khoác ngoài đã sớm rơi trên mặt đất, Tô Thấm chỉ mặc quần áo trong, quần áo đơn bạc càng hiện rõ lên vóc người có lồi có lõm của nàng, không lên tiếng, ngay trước mặt An Bình chậm rãi cởi bỏ áo bên hông....
An Bình không nháy mắt lấy một cái, nhìn chằm chằm nàng, mặt bắt đầu phiếm hồng. Vừa nhìn thấy cái yếm hồng phấn bên trong, còn chưa kịp suy nghĩ đã nghe thanh âm lo lắng của Hải Đường ngoài cửa: "Công chúa ơi, Hoàng thượng đã tỉnh rồi, đang đến đây đấy ạ."
An Bình chấn động, vừa muốn ra ngoài, lại nghe Hải Đường nói: "Công chúa, không còn kịp nữa rồi." Rơi vào đường cùng, chỉ còn biết chờ phụ hoàng đến mà thôi.
Tô Thấm kéo nàng một cái, giấu nàng sau tấm bình phong, làm động tác đừng lên tiếng, sau đó mặc quần áo tử tế nằm lại trên giường.
"Cạch" cửa mở ra, Hoàng thượng đi tới, vẻ mặt nghi hoặc: "Ái phi à, nàng đã tỉnh chưa? Hình như Trẫm nghe thấy trong phòng nàng có tiếng nói thì phải?"
Tô Thấm ra vẻ như mới vừa bị đánh thức, nửa ngồi dậy, u mê nhìn Hoàng thượng: "Hoàng thượng có nghe lầm không, hoặc là thần thiếp nói mớ chăng? Thần thiếp vừa rồi gặp một cơn ác mộng thật đáng sợ." Trong mắt ánh lên nước mắt, giống như thật sự bị giật mình, thoạt trông mới điềm đạm đáng yêu làm sao.
Hoàng thượng liền đau lòng không thôi, theo bên mép giường ngồi xuống, ôm nàng, nhè nhẹ vỗ lưng cho nàng, trấn an một lát, nói: "Trẫm ở lại đây cùng nàng nhé."
Tô Thấm nhu thuận nói: "Vâng." Ôm ngược lại Hoàng thượng, giơ tay hướng về An Bình huơ huơ, ra hiệu cho nàng đi mau.
An Bình đã ra khỏi bình phong, nắm chặt hai đấm, thịnh nộ nhìn xem một màn này. Nàng luôn luôn kính trọng phụ hoàng nhưng một khắc này lại sinh ra hận ý, hận không thể một tay đoạt lại Tô Thấm.
Tô Thấm nhìn thấy mà sốt ruột, dùng khẩu ngữ nói: "Đi mau."
An Bình lại không nhúc nhích, căm tức nhìn hết thảy.
Hoàng thượng cảm thấy có gì đó không ổn, giống như sau lưng đang có người, buông Tô Thấm ra toan quay đầu lại. Dưới tình thế cấp bách, Tô Thấm gấp rút đưa môi thơm lên, còn ôm lấy cổ Hoàng thượng, lôi kéo ngài cùng ngã xuống.
Mỹ nhân yêu thương nhung nhớ, Hoàng thượng làm sao còn lo lắng ngờ thần nghi quỷ, càng cảm thấy hứng thú, không quên hỏi: "Ái phi này, thân thể nàng chịu được sao?"
An Bình làm sao còn có thể tiếp tục đứng nhìn, cuối cùng vẻ mặt xanh mét đi ra ngoài. Bởi vì bất mãn, lúc đóng cửa thậm chí còn phát ra tiếng vang nhỏ. May thay Hoàng thượng đã sa vào nhuyễn ngọc ôn hương, cũng chẳng còn để tâm nữa.
Tô Thấm thở phào nhẹ nhõm, dùng thanh âm dịu dàng mang theo hờn trách nói: "Hoàng thượng à, thần thiếp có chút không thoải mái."
Trên đường hồi phủ, An Bình không nói lời nào. Dù đã sớm chấp nhận Tô Thấm là nữ nhân của phụ hoàng nhưng vẫn bị hình ảnh khó coi kia kích thích thật sâu, chỉ có thể tự trách mình không chặt đứt được ý niệm trong đầu đối với Tô Thấm. Sau khi tỉnh táo lại, nghĩ đến Tô Thấm nguyện ý cùng nàng hoàn toàn là vì Tô Dĩnh, trong nội tâm lại càng tức giận hơn.
Bước vào cửa chính phủ Thừa tướng, An Bình liền tức giận phân phó: "Hải Đường, mau đi gọi Tô Dĩnh đến cho bổn cung."
Hải Đường nào dám nói nhiều, nhanh chân rời đi.
Khi Tô Dĩnh tới, An Bình đang phát đại giận, trong phòng có thứ gì đều đập nát thứ đó, trên mặt đất hỗn độn, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, đành phải đạp bã vụn đi tới, quỳ gối thi lễ: "Công chúa."
Từ sau khi bệnh nặng một hồi trên đường được Tô Dĩnh tận tâm tận lực chăm sóc, thái độ của An Bình đối với Tô Dĩnh cũng đã thay đổi, thậm chí từ mặt Tô Dĩnh có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng Tô Thấm, lại sinh ra một chút hảo cảm, đã sớm đem mục đích bắt nàng lúc trước quên đến chín tầng mây. Hôm nay ở chỗ Tô Thấm bị ủy khuất, bây giờ lại nhìn đến Tô Dĩnh, tức giận như sống lại, đưa tay muốn giáng cho nàng một tát. Chỉ là nhìn thấy ánh mắt Tô Dĩnh nghi hoặc không hiểu, lại thả tay xuống, thực sự không liên quan đến nàng ta, đành ngồi lại vào ghế một mình tức giận.
Tô Dĩnh là khách của phủ Thừa tướng, đương nhiên sẽ không có ai nói cho nàng biết trong cung xảy ra chuyện gì. Nhưng mà có thể làm An Bình tức giận như vậy, chắc chắn không phải người bình thường, hơn nữa còn giận chó đánh mèo lên nàng, nghĩ sơ liền có thể đoán được có can hệ đến tỷ tỷ Tô Thấm, càng không dám nói gì, khoanh tay đứng ở bên cạnh.
"Tại sao ngươi lại không nói gì?" An Bình lại không nén được giận.
Tô Dĩnh cung kính nói: "Đợi công chúa phân phó ạ."
An Bình lại bực bội một hồi, nàng cũng không biết tự nhiên lại gọi Tô Dĩnh tới để làm gì nữa, không thể đánh, cũng không thể chửi, đành phải lắc lắc tay nói: "Để ta nghĩ thêm đã, ngươi trở về nghỉ ngơi trước đi."
Tô Dĩnh lại không đi mà dè dặt hỏi: "Có phải tỷ tỷ chọc giận công chúa rồi không?"
An Bình hừ một tiếng, xem như đáp.
Cho dù bị mắng, Tô Dĩnh vẫn muốn đánh bạo hỏi: "Không biết công chúa khi nào thì sắp xếp cho ta cùng tỷ tỷ gặp mặt ạ." An Bình đã đồng ý với nàng, chỉ là sau khi đến kinh thành An Bình lại không nhắc đến một chữ.
Quả nhiên một câu nói này đã chọc cho An Bình nổi trận lôi đình, đứng vọt lên. Tỷ tỷ muốn gặp muội muội, muội muội muốn gặp tỷ tỷ, tỷ muội tình thâm quá nhỉ! Sau khi tức giận vô cùng, lại có chút chủ ý, nàng đã lừa gạt Tô Thấm, nói rằng đã sớm nhúng chàm Tô Dĩnh, kết quả chọc cho Tô Thấm tức đến muốn hộc máu. Có lẽ nàng đã tính sai phương hướng, Tô Thấm quan tâm Tô Dĩnh như vậy, đối với Tô Dĩnh nàng không thể muốn đánh muốn giết, mà phải trực tiếp đoạt lấy, như vậy mới chính là trả thù Tô Thấm, làm cho Tô Thấm cũng phải nếm trải tư vị người yêu bị người khác cưỡng đoạt!
Khẳng định phải là như thế, An Bình hỏi: "Ngươi rất muốn gặp tỷ tỷ ngươi sao?"
Tô Dĩnh gật đầu.
"Không tiếc bất kỳ giá nào?"
Tô Dĩnh lại gật đầu, nhưng trong lòng lại sinh nỗi bất an. Nàng không quan tâm nỗi khổ xác thịt, nhưng hình như công chúa còn có toan tính nào khác.
An Bình nâng cằm của nàng, dò xét cẩn thận một hồi. Mặc dù không được xinh đẹp như Tô Thấm nhưng vẫn động lòng người, còn có một phong vị khác, nhếch lên khóe môi nói: "Được. Vậy đêm nay ngươi thay thế tỷ tỷ ngươi cùng Bổn cung hoan hảo nhé."
Tô Dĩnh cơ hồ lui về sau một bước dài như bản năng, trên mặt lộ vẻ thất kinh.
"Thế nào? Không muốn à?" An Bình nhíu mi, khí định thần nhàn nói: "Nếu ngươi không nguyện ý thì trở về đi, Bổn cung cũng không miễn cưỡng."
"Ngoại trừ chuyện này ra, công chúa muốn ta làm gì cũng được." Tô Dĩnh khẩn cầu.
An Bình nhàn nhạt nói: "Bổn cung cũng không thiếu người làm."
Tô Dĩnh nắm chặt ngón tay, nước mắt đều muốn chảy ra đến nơi.
An Bình lại vờ như không thấy.
Tô Dĩnh cũng không đấu tranh tư tưởng thêm nữa, liền bắt đầu nới dây lưng, cởi áo. Cách tỷ tỷ chỉ còn có một bước ngắn, nàng không thể cứ từ bỏ như vậy được. Dù sao đời này cũng sẽ không lập gia đình, trinh tiết đối với nàng mà nói không đáng giá một xu.
Ánh mắt An Bình trở nên thâm trầm. Nàng tình nguyện đoạt lấy cũng không tình nguyện Tô Dĩnh thuận theo như vậy, bởi vì nàng cảm thấy nó chẳng khác nào một loại bố thí. Tô Thấm như thế, Tô Dĩnh cũng vậy, các nàng đều thật vĩ đại, có thể hi sinh tất cả vì nhau. Còn nàng thì sao? Nàng là kim chi ngọc diệp, từ khi nào lại thê lương đến mức muốn ăn của ăn xin? Đây là sỉ nhục!
"Đủ rồi!" An Bình đột nhiên quát bảo nàng ngừng lại.
Tô Dĩnh trên người đã cởi đến mức chỉ còn quần áo lót, ôm lấy tay, có chút không hiểu nhìn An Bình, lông mi khẽ run.
"Mặc xong y phục rồi trở về đi."
An Bình mặt không chút thay đổi, bỏ lại một câu, liền bước ra khỏi phòng.
Hải Đường vẫn luôn đợi ở bên ngoài, gặp công chúa đi ra liền vội vàng tiến lên đi theo.
An Bình chỉ cảm thấy thật uất ức, sau khi ở trong hoa viên đi dạo một vòng liền đi thẳng đến thư phòng, bảo Hải Đường mở cửa.
Hải Đường kinh ngạc há to miệng, công chúa đây là?
Tiết Tri Thâm đang ngủ say, đột nhiên bị người nắm tà áo kéo dậy, cho rằng là Tiết Tri Thiển, vì cả phủ này cũng chỉ có Tiết Tri Thiển mới có động tác thô lỗ như vậy. Mắt cũng lười mở, ai oán nói: "Tỷ tỷ ruột thịt của ta ơi, có thể tha cho ta được không. Tỷ yên tâm đi, ta nhất định sẽ nghĩ ra cách cứu Khinh Ly, ta đảm bảo đấy."
"Tiết, Tri, Thâm." Thanh âm được nặn từ trong kẽ răng.
Tiết Tri Thâm giật mình một cái mở mắt ra. Mặc dù trong phòng không có ánh nến, nhưng ánh trăng bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu vào vừa hay có thể nhìn thấy rõ ràng người trước mắt, hoàn toàn tỉnh táo, lắp bắp nói: "Công, công chúa."
"Tiết Tri Thâm, ta hỏi ngươi, ngươi thích nam nhân hay nữ nhân?"
Tiết Tri Thâm chút nữa thì rớt cả hàm, An Bình đêm hôm khuya khoắt tới đây, lại còn hỏi hắn vấn đề này, "Đương nhiên là nữ nhân rồi." Chỉ có Tiết Tri Thiển mới suốt ngày nghĩ hắn bán xà bông =))
"Ta với ngươi đã bái thiên địa, là phu thê, có phải không?"
"Đúng vậy." Tiết Tri Thâm không rõ ý.
"Vậy chúng ta lên giường là đạo lý hiển nhiên đúng không?"
"Đúng." Tiết Tri Thâm hữu khí vô lực đáp.
"Vậy không thành vấn đề, bất quá phải nói trước, ta muốn ở trên."
Tiết Tri Thâm ngay lập tức hiện ra một đường hắc tuyến =.="
*** HẾT CHƯƠNG 107 ***
Tri Thâm cục cưng ơi, hóa ra là bị "giận cá chém thớt" à =)))
Không biết chương sau 2 vợ chồng nhà này thế nào đây. Phải chăng là...
- le công chúa: Bảo bối à, đêm qua...
- le Thâm nhi: *che mặt* thật dũng mãnh quá đó mà, bất quá ta thích:">
- le công chúa:...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.