Sau một hồi, Thôi Xán dẫn hai bà già và bốn tiểu nha
đầu vào, theo sau là mấy sai vặt và hậu vệ, lại sai chưởng quầy đổi phòng, dàn
xếp cho cả đoàn. Không bao lâu Minh Ngọc Nhi được chuẩn bị cả chậu than, cả
nước ấm, không phải chịu cảnh tủi cực nữa.
Bạch quản sự nhận được tin nhắn cũng đã đến, thỉnh an
Minh Ngọc Nhi, nhưng ông ấy là đàn ông không tiện ngồi trong phòng tiểu thư,
ngồi một lát liền đi thu xếp mọi chuyện.
Sở dĩ Thanh Hề phái Thôi Xán đi làm chuyện này, thứ
nhất là cô ấy đã từng gặp Minh Ngọc Nhi, thứ hai cô ấy rất khôn khéo lanh lợi.
Quả nhiên, phòng trọ xập xệ được cô ấy cho người thu dọn chỉ một lát liền sạch
sẽ tinh tươm, Thôi Xán còn cùng hầu gái cắt hình dán để dán lên cửa sổ trang
trí, ngoài ra còn dán cả lên lồng đèn, giấy đỏ khiến không gian cũng mang ít
nhiều không khí Tết.
Bên ngoài có người mang thức ăn đến, hai bà già bận
rộn chuẩn bị, mượn nhà bếp nấu sủi cảo, Bạch quản sự đến Khánh Phong Lâu của Tế
Nam đặt hai bàn tiệc rượu, mỗi bàn tám lượng bạc, số tiền đó là khi lên đường,
phu nhân Quốc công thưởng riêng để ăn tết.
Mỗi bàn tám lượng bạc thật sự là ghê gớm lắm, sơn hào
hải vị có cả. Tám món rau, tám món nguội, mười sáu món ăn nóng, tám món điểm
tâm, còn có tám loại trái cây, bầy ra đầy một phòng, không thấy chút lạnh lẽo
nào của bão tuyết bên ngoài nữa.
Minh Ngọc Nhi dù đang có bệnh, nhưng chắc vì không khí
nhộn nhịp vực tinh thần lên, ăn được một chén tổ yến hấp đường phèn và hai
miếng bánh sữa.
Dùng cơm tất niên xong, Bạch quản sự cùng hầu gái và
sai vặt đốt pháo hoa trong sân, vừa vui vẻ vừa náo nhiệt, đang là ngày tết lại
ở ngoài phủ, mọi người cũng buông thả hơn một chút, hầu gái và sai vặt trêu đùa
đuổi nhau, khiến người khác cũng thấy lòng ấm áp dễ chịu.
Sau đó Thôi Xán và Khả Nhân hầu hạ Minh Ngọc Nhi đi
ngủ.
Ngày hôm sau Thôi Xán thưa với Minh Ngọc Nhi: “Biểu
tiểu thư chưa được khoẻ, nô tỳ đã hỏi Bạch quản sự rồi, không nên di chuyển,
trước hết cứ ở lại Tế Nam mời đại phu chữa cho hết bệnh rồi lên đường, không
việc gì phải gấp gáp cả. Nô tỳ nghĩ nên phái một hộ vệ về kinh báo tin cho Thái
phu nhân và phu nhân trước.”
“Nhờ có ngươi an bài thỏa đáng.” Minh Ngọc Nhi sao có
thể không đồng ý.
Có thể là do tâm trạng khác trước, Minh Ngọc Nhi không
cần lo lắng thái độ của Thanh Hề, bệnh tình thuyên giảm rất nhanh, chỉ mười
ngày đã xuống giường được. Lúc này cũng là lúc thư của Thanh Hề đến nơi.
Minh Ngọc Nhi đọc thư, lòng thả lỏng hơn rất nhiều,
sắc mặt vui mừng không thể che giấu.
“Tiểu thư, phu nhân Quốc công viết gì trong thư vậy?”
Khả Nhân hiếu kỳ hỏi.
“Phu nhân Quốc công nói ta tập trung dưỡng bệnh cho
tốt, phu nhân đã hỏi rõ ràng, tuyển nữ quan là đầu tháng tư, chúng ta không cần
vội, cô ấy phái thêm người hầu đến đây, còn nói Quốc công gia có một thuộc hạ
cũ ở Tế Nam, đã gửi thư nhờ người đó mời đại phu có tiếng tăm cho ta.”
Ngoài ra Thanh Hề còn phái đến cho Minh Ngọc Nhi một
xe ngựa, sợ cô ấy lên kinh ngồi xe cũ lại mệt nhọc sinh bệnh.
Quả nhiên đến buổi chiều hôm đó, phu nhân của người
thuộc hạ cũ của Quốc công gia tìm đến, thân phận không tầm thường, là phu nhân
Tuần phủ Sơn Đông. Về phần Tuần phủ đại nhân, bởi vì người đến là biểu tiểu thư
của Quốc công phủ, ông ấy là đàn ông đến không tiện, thế nên để cho vợ mình đi
thay. Vị phu nhân đó đi cùng một đại phu, nói chuyện với Minh Ngọc Nhi một lúc
bà ấy mới đi.
Khi Minh Ngọc Nhi đến kinh thành đã là tháng hai.
Tạm thời không nhắc đến chuyện đó nữa, giờ sẽ nói đến
chuyện ở Quốc công phủ.
Đầu tháng ba là lúc khách khứa qua lại, thăm hỏi
nhiều. Ngày hôm đó, có một người là quan đồng liêu với Tam gia Phong Nhạc khi
nhậm chức ở xa đến kinh thành, Quốc công phủ nhà cao cửa rộng, không thể tự
tiện tới cửa, nên chỉ để lại bái thiếp và ít quà quê.
Quà là một sọt cam quýt, đề rõ là gửi cho Tam phu
nhân.
Người nhận quà liền chuyển đến phòng Đỗ Tình Lam, Đỗ
Tình Lam rất kinh ngạc, người quen ở xa nào lại tặng cam quýt, bèn hỏi: “Người
tặng quà nói gì?”
“Người đấy không nói gì, chỉ hỏi các vị chủ nhân trong
phủ có khỏe không. Còn nói trước giờ phu nhân thích ăn cam quýt, thế nên gửi
tặng phu nhân.”
Đỗ Tình Lam tái mặt, cô ấy chưa từng thích cam quýt,
người thích ăn thứ quả chua loét này không phải Hướng thị thì còn ai vào đây,
nhưng người gửi nói rõ ràng là tặng Tam phu nhân, dễ dàng suy ra rằng khi Phong
Nhạc nhậm chức ở xa, đã nói rằng Hướng thị là phu nhân, khiến người khác không
hề hay biết đến chính thất là Đỗ Tình Lam.
Thế này thì thật là không còn trời đất gì nữa, chuyện
liên quan đến danh phận thế này tất nhiên là Đỗ Tình Lam không thể bỏ qua.
“Mẹ, con chịu đựng hết nổi rồi. Hắn dẫn con hồ ly tinh
vào nhà cũng bỏ qua đi, lại nói với bạn đồng liêu đó là phu nhân của hắn, hắn
đặt con ở đâu chứ, giờ bạn đồng liêu của hắn đến kinh thành, đều gọi Hướng thị
là phu nhân, vậy con là cái gì, là cái gì ở nhà này, mấy năm nay con vất vả
sinh con đẻ cái, không có công lao cũng có khổ lao, sao hắn có thể coi con như
chết rồi vậy?”
Đỗ Tình Lam đã không còn chút dáng vẻ phu nhân cao quý
nào, tóc tai bù xù la hét inh ỏi, nói chuyện cũng tuyệt tình, chỉ nói nếu Phong
Nhạc không đuổi Hướng thị đi, cô ấy sẽ bỏ chồng, nói xong quay đầu về nhà
ngoại.
Việc này khiến Thái phu nhân giận đến choáng váng, nằm
liệt trên giường hai ngày.
Thanh Hề kể bao nhiêu chuyện cười cũng vô ích, khiến
nàng nóng ruột đến mức hai đêm liền thức trắng. Thuốc của Thái phu nhân đều là
nàng tự tay thử độ ấm, tự tay hầu hạ bà uống hết mới yên tâm. Thái phu nhân
không uống, nàng dỗ dành đủ kiểu, chỉ hai ngày chính bản thân Thanh Hề cũng mệt
rã người.
Đến lúc đó Thái phu nhân mới nghĩ cho bản thân một
chút, chịu ăn cơm uống thuốc, Thanh Hề mới được thở phào. Thái phu nhân thấy
thế liền đuổi nàng đi ngủ.
Đến lúc ăn cơm tối, Thái phu nhân nhìn trái nhìn phải
không hề thấy bóng dáng Thanh Hề, sai người vào phòng gọi nàng dậy, người hầu
lại nói trong phòng không có người, cho người đến Lan Huân Viện cũng không có.
Thanh Hề mất tích khiến Thái phu nhân rất nóng ruột, lật tung cả trong nhà lẫn
ngoài vườn đều không tìm thấy người, nếu cứ để thế thì thật đáng lo cho bệnh
tình Thái phu nhân. Người già, tính trẻ con, chỉ nói không có Thanh Hề thì
không sống được nữa. Lão Tam khiến bà thất vọng, giờ lại đến Thanh Hề mất tích.
Việc này kinh động đến cả bốn người con trai, Phong
Nhạc đang phải sám hối trước bài vị tổ tông, ba người còn lại đều đến. Viên
mama cũng sốt ruột, bà ấy hiểu rất rõ tầm quan trọng của Thanh Hề đối với Thái
phu nhân.
Khi đó lão Quốc công mới quy tiên, Thái phu nhân chỉ
muốn chết theo, cả bốn người con trai đều không khuyên được bà, nếu không phải
đến ngày giỗ đầu của chị gái Thái phu nhân cũng là phu nhân An Định Hầu, Thái
phu nhân phát hiện ra Thanh Hề, thì chỉ sợ Thái phu nhân đã chẳng sống đến ngày
hôm nay.
Thanh Hề lúc ấy rất đáng thương, mồ côi mẹ, cha có
người mới, trong nhà không có ai quan tâm chiếu cố, Thanh Hề như một con búp bê
bị bỏ rơi nằm một mình trên giường, vú em của nàng vì không ai quản lý nên cũng
bỏ mặc, Thái phu nhân nhìn thấy mà đứt ruột đứt gan.
Thái phu nhân thấy thế liền ôm Thanh Hề về Quốc công
phủ, nàng chỉ là một bé con ốm yếu nhiều bệnh, Thái phu nhân phải chăm lo cho
nàng rất nhiều, nhưng cũng nhờ thế mà Thái phu nhân không có thời gian rảnh để
nhớ chồng và nghĩ quẩn, cũng dần quên chuyện chết theo chồng.
Thanh Hề xinh xắn đáng yêu, Thái phu nhân nâng niu như
trân bảo, trẻ con ngây thơ thật thà dễ khiến người khác thương yêu, mỗi dịp đầu
năm Thanh Hề phải về An Định Hầu phủ mấy ngày chính là quãng thời gian Thái phu
nhân buồn bực nhất. Bà còn nói như thể bị người khác móc tim, ăn không ngon ngủ
không yêu, sau đó lại tự đi đón Thanh Hề về mới yên tâm.
Bảo bối trong lòng mất tích, Thái phu nhân lại đang
lúc có bệnh, sao có thể không nóng ruột.
Không bao lâu, chợt nghe thấy có tiếng người hô lên,
“Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi, tìm thấy phu nhân Quốc công rồi.”