Song Quy Nhạn

Chương 63: Chân tướng 2




Thanh Hề vừa vào Lan Huân Viện, mấy người hầu kia liền biến thành thần giữ cửa, ngay một con ruồi cũng không chui lọt. Thái phu nhân không hề dặn thế, nhưng mấy người hầu đã vội giam lỏng Thanh Hề, thật đúng là quá nóng vội, Thanh Hề cảm thán.
Tối hôm ấy, tất cả người hầu của Lan Huân Viện đều bị lôi đi thẩm vấn, Lâm Lang Thôi Xán bị lôi đi không thấy trở lại. Trong lúc nhất thời Lan Huân Viện như vùng cấm địa, chỉ còn lại một mình Thanh Hề bơ vơ.
Trừ lúc đưa cơm, còn lại tuyệt đối không thấy bóng dáng người hay ma nào, dù Thanh Hề có gọi đến rát cổ bỏng họng cũng không ai để ý tới. Lúc mới đầu Thanh Hề không dám ăn, kiên trì được ba ngày chỉ uống nước, sau đó nghĩ chết đói cũng là chết, chết vì độc cũng là chết, nàng đánh liều mà ăn, kỳ vọng duy nhất chỉ là mong Phong Lưu có thể trở về càng sớm càng tốt.
Tuy rằng nàng không thể khẳng định, Phong Lưu sẽ tin tưởng nàng, nhưng nàng biết ít nhất hắn sẽ cho nàng một cơ hội thẩm vấn minh bạch, không phải như lúc này, chỉ dựa vào mấy bằng chứng không xác đáng mà kết luận nàng chính là hung thủ.
Thanh Hề bị giam ở Lan Huân Viện đã nhiều ngày, bên ngoài lộ ra rất nhiều tin tức kinh người, có thể nhìn ra manh mối từ việc đưa thức ăn cho nàng, mấy ngày trước còn là cơm và thức ăn, nhưng đã mấy ngày nay chỉ có một chén cơm thiu
Nay từ trên xuống dưới trong Quốc công phủ đều biết, năm đó Tứ phu nhân sinh ra một đứa bé đã chết ngạt là do phu nhân Quốc công làm hại, lần này phu nhân Quốc công lại tiếp tục hại Tứ phu nhân sẩy thai. Thúy Liễu là bị phu nhân Quốc công sai thị tì Lại Vân Xương bóp cổ rồi giấu xác xuống giếng khô. Tại sao phu nhân Quốc công lại hận Tứ phu nhân như thế, lý do là khi phu nhân Quốc công cầu xin sự tha thứ của Tứ gia và Tứ phu nhân, bị ra điều kiện là uống thuốc vô sinh, cả đời này phu nhân Quốc công không thể có con.
Sau khi nghe xong, kẻ thì tiếc hận, kẻ lại vui sướng khi người gặp họa, cho dù lần sẩy thai này của Tứ phu nhân không phải do phu nhân Quốc công ra tay, thì phu nhân Quốc công không còn khả năng sinh con sẽ không còn địa vị nữa, không ra đi thì cũng bị Quốc công gia ruồng bỏ.
Tiếng tăm Thanh Hề có thể nói là đã nát bét không còn gì cứu vãn, kinh thành bắt đầu đồn đại về chuyện Thanh Hề “cây độc không trái, gái độc không con”.
Mà Thanh Hề lúc này chỉ có thể vô lực nằm trên giường, suy luận xem hung thủ đích thực là ai.
Nàng thật là khờ, kỳ thật chỉ cần suy đoán một chút là ra, nếu nàng gặp chuyện, ai là kẻ đươc lợi nhiều nhất. Thương Nhược Văn chắc chưa tàn nhẫn đến mức làm được khổ nhục kế như thế. Nhị phu nhân cũng chẳng được ích lợi gì, Hướng di nương vốn không có ý nghĩa, kẻ được lợi duy nhất chỉ có người suýt trở thành di nương của Phong Lưu, là Thương Nhược Lan.
Kỳ thật Thanh Hề có thể mường tượng ra kết cục của bản thân, cuối cùng vẫn chẳng khác kiếp trước là bao, nàng bị đưa đến Từ Ân Tự, Thương Nhược Lan gả vào Quốc công phủ thành công, cho dù nhất thời chưa được làm phu nhân Quốc công, nhưng quyền lực của chi trưởng nhất định rơi vào tay cô ta, một con bé mồ côi cha căng chú kiết mà có thể lung lạc nhân tâm từ trên xuống dưới của Quốc công phủ, thế gian này được mấy người có khả năng đó. Sau đó cô ta có bầu, xúi bẩy Phong Lưu ruồng bỏ nàng hoàn toàn không phải chuyện gì khó khăn.
Thanh Hề chỉ hận bản thân bình thường lười nhác, cứ ỷ lại sự thương yêu của Thái phu nhân và Phong Lưu, cho rằng không nắm quyền quản lý cả phủ cũng chẳng ảnh hưởng gì. Hôm nay mới phát hiện, trong phủ không có ai nghe lời nàng, ngay đến Lâm Lang Thôi Xán nàng cũng không bảo vệ được. Bọn kẻ hầu người hạ cần gì biết ai mới là chủ nhân cao nhất, bọn họ chỉ quan tâm ai mới là người đang quản lý bọn họ, có thể quyết định công việc và lợi ích của bọn họ.
Hai chị em Thương Nhược Văn và Thương Nhược Lan nắm quyền quản lý đã mấy tháng, xem ra người ta đã đào bẫy từ rất lâu để chờ nàng sụp.
Có đôi khi Thanh Hề mệt mỏi nghĩ không biết liệu nàng có thể chờ đến lúc Phong Lưu trở về hay không, nhưng người ta cũng không cho nàng chết. Bởi vì nếu Thanh Hề chết, vị trí phu nhân Quốc công sẽ bị bỏ trống, phải chọn ứng cử viên, trường hợp đấy tuyệt đối không đến lượt con gái tù nhân như Thương Nhược Lan.
Thêm nửa tháng trôi qua, Thanh Hề xốc lại tinh thần, chờ lúc người canh cửa lười biếng, giữa đêm gian nan trèo ra ngoài, đi đến phòng Thái phu nhân, dù không biết có vào được không, nhưng Thanh Hề luôn cảm thấy chuyện này rất bất thường, phải tận mắt nhìn thấy Thái phu nhân một lần nàng mới yên tâm.
Bởi vì Thái phu nhân thương yêu Thanh Hề đã nhiều năm, không có khả năng chỉ vì một chuyện này mà vứt bỏ nàng, bỏ mặc nàng ở Lan Huân Viện tự sinh tự diệt. Nếu chỉ dựa vào tình cảm bao năm tất nhiên Thanh Hề không chắc chắn, nhưng có một sự kiến khiến Thanh Hề có thể kết luận, Thái phu nhân tuyệt không đối xử với nàng như thế.
Kiếp trước Thanh Hề ương bướng, ngỗ nghịch, lại thường xuyên cãi lời Thái phu nhân, chỉ vì nàng vô tình biết được nguyên nhân thực sự khiến mẫu thân nàng tạ thế. Thanh Hề là trẻ sinh non, mẹ nàng mất vì khó sinh. Nhưng tại sao lại khó sinh, là vì một vị di nương của lão Quốc công.
La di nương kia âm mưu hại Thái phu nhân, nhầm lẫn thế nào thành hại mẫu thân Thanh Hề khi đó đến làm khách. Vì thế, Thái phu nhân luôn mang cảm giác áy náy với Thanh Hề, thế nên mới yêu thương nàng đặc biệt, là để bù đắp việc khiến nàng mất mẹ ngay từ khi mới chào đời, nếu không Thái phu nhân đã chẳng phải lạnh nhạt với Minh Ngọc Nhi vì Thanh Hề không thích.
Kiếp trước Thanh Hề không hiểu biết, thế nên chỉ thích phá hoại cho bõ, nhưng trải qua một kiếp, tất nhiên nàng đã thông suốt, tội của La di nương sao có thể đổ lên đầu Thái phu nhân.
Người hầu canh cửa ngủ gà ngủ gật, Thanh Hề tháo giày, rón rén đi vào phòng.
Hà Ngôn đang trực đêm trước cửa phòng ngủ Thái phu nhân, thấy Thanh Hề đi vào liền giật mình, “Phu nhân!”
“Ta đến thăm mẹ, ta rất lo cho người, mấy ngày nay mẹ có khỏe không?”
Hà Ngôn nghe vậy hai mắt liền đỏ hoe, “Làm sao mà khỏe được, mấy ngày nay Thái phu nhân luôn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, có đôi khi mơ mơ màng màng, như mất trí nhớ, ban đêm thường gọi tên phu nhân.”
“Có tìm thầy hỏi thuốc chưa?” Thanh Hề lòng như lửa đốt, tuy rằng không phải nàng làm, nhưng vì nàng mà Thái phu nhân mới ngã bệnh.
“Rồi, nhưng không tiến triển.”
“Ai phụ trách thuốc thang của mẹ?”
“Là Lan cô nương.”
Thanh Hề nhớ tới lý do mà phụ thân Thương Nhược Lan phải vào tù, lòng căng thẳng, tuy rằng không có chứng cớ, nhưng cẩn tắc vô áy náy, “Hà Ngôn tỷ tỷ, sau này ngươi chịu khó lo chuyện thuốc thang của mẹ đi, nói thế nào Lan cô nương cũng là người ngoài.”
Mấy ngày nay Thái phu nhân bệnh đến liệt giường, cả chuyện vệ sinh cũng là Thương Nhược Lan làm, ngay cả con gái cũng chưa chắc hiếu thảo đến thế, thế nên Hà Ngôn nghe Thanh Hề nói xong thì có chút bất mãn.
Thanh Hề rơi lệ nhìn những sợi tóc rõ ràng là mới bạc đi của Thái phu nhân, cả khi ngủ cũng nhíu mày, mà bà có vẻ càng lúc càng gầy, xương gò má bắt đầu nhô ra.
“Phu nhân nên về đi, Thái phu nhân đã có lời căn dặn, xin phu nhân đừng làm Thái phu nhân phải tức giận nữa.” Hà Ngôn khuyên nhủ.
Thanh Hề có chút tuyệt vọng nhìn Hà Ngôn, ngay cả Hà Ngôn cũng không tin tưởng nàng, xem ra bên người Thái phu nhân không có ai tin nàng, miệng lưỡi thế gian, Thanh Hề không xác định được ý tứ Thái phu nhân là thế nào.
Thanh Hề còn chưa ra khỏi phòng, đã nghe ngoài phòng có tiếng ồn ào, thì ra là người canh cửa ở Lan Huân Viện phát hiện Thanh Hề mất tích nên đi tìm.
Thanh Hề vừa ra khỏi cửa đã thấy đến Thương Nhược Lan dẫn theo một đám người hầu kẻ hạ đến, nhìn cô ta lúc này còn giống phu nhân Quốc công hơn cả nàng.
“Ban đêm gió lạnh, thỉnh phu nhân về nghỉ ngơi.” Thương Nhược Lan dịu dàng khuyên nhủ.
Thanh Hề nhìn chằm chằm vào Thương Nhược Lan, cười lạnh: “Đứa con của Thương Nhược Văn hẳn là do ngươi hãm hại.”
Thương Nhược Lan không nói tiếng nào, chỉ đưa mắt nhìn bà già bên cạnh, hai bà già lực lưỡng đi tới lôi Thanh Hề đi, Thanh Hề vốn ăn uống khổ cực không có sức chống cự.
Ngày hôm sau, không biết Phong Cẩm và Thương Nhược Văn khuyên Thái phu nhân thế nào, có thể khiến Thái phu nhân không chờ Phong Lưu hồi phủ, ra quyết định đưa Thanh Hề đến Từ Ân Tự.
Ngày thứ ba kể từ khi Thanh Hề bị đưa đến Từ Ân Tự, Phong Lưu về tới Quốc công phủ, vì tin tức gửi cho hắn không đầy đủ, Phong Lưu trong lòng lo lắng, phi ngựa đến chết rồi lại thay ngựa, ngày đêm bôn ba mới về sớm thế.
Khi Phong Lưu bước vào cửa, quần áo màu trắng ngà đã bị gió bụi nhuộm nâu, không màng tắm rửa, hắn đi thẳng tới chỗ Thái phu nhân.
Lúc này Thái phu nhân đang nằm trên giường, huyệt Thái dương dán thuốc, sắc mặt khô vàng, Thương Nhược Lan đang ở bên cạnh hầu hạ, Thái phu nhân tuột tay khỏi chăn cô ta liền chỉnh lại, thấy Phong Lưu bước vào vội đứng dậy.
“Mẹ.” Phong Lưu khẽ gọi một tiếng.
Thái phu nhân cau mày, nỉ non nói “Thanh Hề”, nhưng cũng không tỉnh, vẫn ngủ tiếp.
“Quốc công gia, khó khăn lắm Thái phu nhân mới ngủ được.” Thương Nhược Lan dịu dàng thỏ thẻ, “Quốc công gia bôn ba vất vả, nên rửa mặt chải đầu đi, chắc lúc đó Thái phu nhân cũng tỉnh, mỗi ngày Thái phu nhân cũng không ngủ được nhiều.”
Phong Lưu lo lắng, nhưng nhìn sắc mặt Thái phu nhân, cũng biết bà bệnh rất nghiêm trọng, không muốn quấy nhiễu bà, xoay người ra khỏi phòng, đến gian phía Tây.
Hà Ngôn Hà Ngữ thấy Phong Lưu không đi, tất nhiên biết chủ tử có lời muốn hỏi, bèn đi theo.
“Rốt cuộc bệnh tình của Thái phu nhân là thế nào, sao có thể nghiêm trọng đến thế, thỉnh Thái y nào, mang phương thuốc đến đây cho ta xem.”
Hà Ngữ nhanh chóng đi lấy, Hà Ngôn ở lại bẩm: “Đã thỉnh Chu Thái y, Thái y nói Thái phu nhân là bị tức giận công tâm, kích thích bệnh cũ tái phát, khiến sức khỏe không chống đỡ được, phải điều dưỡng thật tốt, còn nói thân thể Thái phu nhân lúc này không tiêu được những vị thuốc đại bổ, Chu Thái y viết phương thuốc, hàng ngày là Lan cô nương nấu đồ ăn chữa bệnh điều dưỡng cho Thái phu nhân, mấy ngày nay đã là khởi sắc nhiều rồi, Quốc công gia không nhìn thấy Thái phu nhân mấy ngày trước, nếu không phải tại phu nhân Quốc công, Thái phu nhân đã không…” Nói đến đó Hà Ngôn liền nghẹn ngào, cô ta rất trung thành với Thái phu nhân, thấy Thái phu nhân bệnh đến nông nỗi này tất nhiên đau lòng, khó tránh tức giận Thanh Hề. Tuy cô ta là phận nô tỳ, nhưng cũng là tâm phúc của Thái phu nhân, có thể diện hơn người, thế nên nói chuyện cũng mạnh dạn hơn.
Phong Lưu nghe Hà Ngôn nói thế thì rất bất mãn với cái thái độ của Hà Ngôn dành cho ThanH Hề, lại còn ca ngợi công lao của Thương Nhược Lan, lòng hắn rất tức giận, Thương Nhược Lan chẳng qua chỉ là người ngoài, Thanh Hề mới chính là phu nhân Quốc công, xưa nay quan hệ với người hầu ở chỗ Thái phu nhân cũng tốt, không ngờ lúc này Hà Ngôn lại dám dùng thái độ đó để nói về Thanh Hề.
Đợi Hà Ngữ cầm phương thuốc đến, Phong Lưu thấy cũng không có gì không ổn, bèn hỏi: “Đã sắc theo đơn này mấy thang?”
“Đã sắc bốn thang.” Hà Ngữ trả lời.
“Sắc đến bốn thang vẫn không thấy tiến triển, tại sao còn không chịu tìm Thái y khác, Thái phu nhân vốn khỏe mạnh, ta mới đi không bao lâu lại bệnh tình nguy kịch đến liệt giường, hai người các ngươi hầu hạ đã lâu, tại sao cả chuyện đấy cũng không để tâm.” Phong Lưu phẫn nộ nói.
“Cứ cách ngày Chu Thái y lại đến bắt mạch, Lan cô nương cũng tận tâm chăm sóc cả ngày lẫn đêm, chỉ nói từ từ điều dưỡng sẽ khỏe.” Hà Ngôn vội giải thích.
“Lan cô nương, lại là Lan cô nương, cô ta là cô nương của nhà ngươi à, cô ta nói lời nào cũng là thánh chỉ sao? Chẳng qua chỉ là con gái tên chưởng quầy dược phòng, các ngươi cho rằng cô ta là thần tiên sống chắc?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.