Sống Riêng Không Đơn Giản

Chương 7:




Thi Tuấn Vi vừa tan sở, mua ít đồ ăn nhanh về đến nhà, nhưng vừa vào cửa liền phát hiện đèn phòng khách vẫn sáng, ngẩn người, lập tức tươi cười rạng rỡ, mừng rỡ kêu lên, cô vội vàng chạy vào, ở trong phòng tìm kiếm thân ảnh khiến mình mong nhớ suốt mây ngày.
"Cương Diễm, là anh sao? Anh trở về chưa?"
"Anh trong ở phòng để quần áo." Phùng Cương Diễm đang ngồi trong phòng để quần áo ngẩn người, nghe tiếng kêu, liền phục hồi tinh thần lại, kéo cửa ra đáp lời.
Thi Tuấn Vi vui vẻ chạy như bay tới, vừa nhìn thấy anh trước hết liền chạy đến ôm anh thật chặt, sau đó liên tục ném ra một chuỗi vấn đề."Tại sao anh trở lại? Có phải ba ba anh đã xuất viện rồi hay không?"
Anh được cô nhiệt tình ôm ấp, nghe thấy hương thơm trên người cô, mùi thơm quen thuộc trấn an phiền não trong lòng anh.
Trong đoạn thời gian hai người lui tới, không phải anh chưa hề đi du lịch một mình, cho nên đây cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ xa nhau, vậy mà, mấy ngày nay xảy ra bước ngoặt làm tâm tình chấn động, khiến cho anh gần như không biết làm sao, cảm thụ cũng đặc biệt sâu sắc, vì vậy chẳng qua là cách biệt mấy ngày, anh đã cảm thấy đặc biệt tưởng nhớ cô.
Nhớ nhung sự ấm áp, sự đáng yêu của cô, nhớ nhung cảm giác yên bình trước nay chưa từng có mà cô mang đến.
"Thế nào? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?" Thi Tuấn Vi không nghe thấy câu trả lời của anh, chỉ cảm thấy bị anh ôm thật chặt, cô vội vã kéo giãn khoảng cách, nóng nảy hỏi: "Bác có khỏe không?"
"Đừng lo lắng, ba anh rất tốt, mấy ngày nữa là có thể xuất viện."
"Đã như vậy, tại sao trên mặt anh không có một chút biểu tình vui vẻ nào?" Cô buồn bực.
" Hôm nay anh trở lại, là có chuyện muốn nói với em" Cương Diễm kéo tay của cô đi về phía phòng khách ngồi xuống.
"Chuyện gì a?" Nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh, cô tự nhiên cũng cảm thấy bất an, không khỏi suy nghĩ lung tung."Chẳng lẽ... Bác không thích em, phản đối chúng ta ở chung một chỗ?"
Bộ dáng suy đoán cùng đôi mắt hạnh tròn xoe của cô, khiến anh nở nụ cười đã lâu không thấy.
"Em nghĩ đi đâu vậy? Ba không có phản đối chúng ta ở chung một chỗ!" Phùng Cương Diễm cưng chìu xoa xoa bên má cô, trấn an nói.
Nhìn thấy nụ cười của anh, rốt cụôc Tuấn Vi cũng yên tâm hơn rất nhiều."Vậy là cái gì?"
"Anh phải trở về đảm nhiệm việc buôn bán trong nhà." Nói đến chuyện này, anh liền không nhịn được muốn thở dài, tình huống không biết sắp đối mặt khiến cho anh chịu rất nhiều áp lực.
"Trong nhà của anh không phải là buôn bán thức uống sao?" Cô nhớ trước kia anh có đề cập tới.
"Đúng vậy a."
"Tiệm giải khát đóng cửa mấy ngày cũng không sao mà?" Tuấn Vi nhận định buôn bán thức uống tức là các cửa tiệm bán đồ uống bình thường, mỗi con đường sẽ có năm, ba cái.
Phùng Cương Diễm sửng sốt."Tiệm giải khát? Ai nói với em là tiệm giải khát?"
" Buôn bán thức uống không phải là tiệm giải khát thì là cái gì?" Cô ngây ngẩn cả người.
Xem ra, nhận thức của cô so với thực tế kém rất xa! Phùng Cương Diễm thản nhiên cười.
"Em có nghe qua đồ uống Đa Nguyên không?" Anh gợi ý.
Vào lúc này tâm hồn Thi Tuấn Vi đã sững sờ bay ra ngoài không gian. Cô có nghe đồ uống Đa Nguyên a, có rất nhiều thức uống trên thị trường đều xuất từ công ty lâu đời này, chẳng lẽ...
"Anh nói nhà anh buôn bán thức uống, chính là đồ uống Đa Nguyên?" Cô ngơ ngác hỏi.
"Ừ." Phùng Cương Diễm gật đầu một cái.
"Oa ~~" Tuấn Vi không khỏi kêu lên.
Khó trách hai ngày ở tại Đài Trung kia cô vẫn cảm thấy hoàn cảnh nhà anh tốt đến nằm ngoài ý liệu của cô, ở là biệt thự có vườn hoa ba tầng chọc trời, di chuyển chính là hai chiếc ô tô BMW, trong nhà còn mời được giúp việc*, hình như hơi chênh lệch so với ông chủ mở tiệm giải khát nho nhỏ mà cô tưởng tượng.
(*Ở nước ngoài: người giúp việc nói được nhiều thứ tiếng, có trình độ, được đào tạo chuyên nghiệp nên giá mướn rất mắc)
Bất quá lúc ấy toàn bộ sự chú ý đều ở trên người ba ba đang bệnh nặng của anh, cho nên cô cũng không có hỏi nhiều, không nghĩ tới sự thật lại làm cô kinh ngạc như vậy.
"Rất kinh ngạc sao?" Anh cười cười.
"Dĩ nhiên a, khắp nơi đều nhìn thấy sản phẩm đồ uống của Đa Nguyên sản xuất nha, không nghĩ tới là do nhà anh làm, bối cảnh hùng hậu như vậy làm sao em không kinh ngạc!" Cô trả lời, vẫn còn đang hấp thu tin tức đột ngột này.
"Anh không có hứng thú đối với chuyện của công ty, nếu không anh cũng không sớm chuyển ra ngoài ở." Anh hiểu được sự nghiệp mà ba gây dựng không nhỏ, nhưng anh chưa từng nghĩ tới phải dựa vào ba, chỉ muốn dựa vào sở trường cùng bản lãnh của chính mình, phát triển một lãnh địa thuộc về mình."Nhưng lần này tim ba anh xảy ra vấn đề, bác sĩ nói về sau không thể vất vả phiền não quá mức, phải nghỉ ngơi thư giãn mới được, cho nên anh phải trở về tiếp quản... " Phùng Cương Diễm giải thích cho Thi Tuấn Vi.
"Cần phải vậy... " Cô hiểu gật gật đầu."Anh trở về hỗ trợ một thời gian, chờ thân thể bác nghỉ ngơi tốt lên thì... "
Biết cô nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, Phùng Cương Diễm không thể làm gì khác hơn là cắt ngang lời cô.
"Không chỉ là một đoạn thời gian, mà là trực tiếp tiếp quản Đa Nguyên."
"Này, đây là ý gì?" Cô không phản ứng kịp mở trừng hai mắt, kinh ngạc hỏi." Về sau anh không chụp ảnh nữa sao? Không phải là anh muốn mở một cuộc triễn lãm ảnh sao?"
Cương Diễm lắc đầu một cái, tình huống trước mắt cũng không cho phép anh nghĩ xa, nghĩ nhiều như vậy.
"Chụp ảnh là hứng thú của anh, anh sẽ không buông tha nhưng trước mắt quan trọng là công ty không thể không có người lãnh đạo trong thời gian dài, cho nên dù anh có kế hoạch gì, cũng phải tạm thời gác lại." Câu trả lời của anh mang theo một chút ão não, cùng với nỗi buồn đậm đặc.
Thi Tuấn Vi trầm mặc, lẳng lặng nhìn anh, ý thức được chuyện này nghĩa là bọn họ sắp phải chia lìa.
Cô nhận thấy được, anh cũng không vui lòng tiếp quản sự nghiệp trong nhà, dù sao người không thích bị câu thúc như anh, muốn anh mặc âu phục, đeo caravat, ngồi ở trước bàn làm việc làm những chuyện khô khan nhàm chán kia, khẳng định rất thống khổ. Nhưng bất đắc dĩ thân thể ba anh không tốt, anh không thể không làm như vậy.
Nếu lòng anh đã buồn bực như vậy, thì dù cô không nỡ, cũng không nên ràng buộc anh, làm tâm tình của anh thêm muộn phiền.
"Vậy anh muốn trở về Đài Trung ở sao?" Kìm nén tâm tình, cô cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có thể nhẹ nhàng chút.
Đáy mắt Phùng Cương Diễm hiện sự phiền muộn nhàn nhạt cùng không đành lòng, nhìn cô thật sâu, quan sát ánh mắt của cô, lo lắng cô sẽ khổ sở như đưa đám.
"Nhất định phải chuyển về, một mặt là công ty ở Đài Trung, một mặt là ba anh nói không biết ông còn có thể sống mấy năm nữa... " Câu sau mới thật sự là điểm mấu chốt khiến anh dao động.
"Anh làm như vậy là đúng." Cho dù không nỡ, cô vẫn cố gắng phấn chấn tinh thần, bày tỏ sự đồng ý và ủng hộ với quyết định cùng cách làm của anh.
Không có lưu luyến không rời, làm Phùng Cương Diễm có chút mất mát, nhưng sự khích lệ ủng hộ của cô, lại giống như là một liều thuốc tăng lực làm anh phấn chấn hơn.
"Em cũng cảm thấy anh nên trở về?" Ánh mắt ảm đạm của anh cuối cùng cũng sáng lên một chút.
"Cũng a!" Cô khẳng định, còn kèm trên một nụ cười tán dương."Trước đây anh nói tình cảm với gia đình không tốt, nhân cơ hội lần này, có thể chữa trị quan hệ với mọi người, như vậy rất tốt."
Máu mủ tình thâm, là không thể quên, không thể chia cắt, nếu như anh có thể cải thiện quan hệ với gia đình, thì không còn gì tốt bằng, nếu không dù anh có thành công hơn nữa, mọi việc đều như ý, thì trong lòng vẫn luôn mang theo một chút thiếu sót.
"Anh có nghĩ tới, hiện tại cứ tạm tiếp quản, về sau chờ em trai anh trở lại, anh sẽ chuyển giao công ty cho nó." Anh vừa nói kế hoạch sơ bộ, bản thân anh không thích công việc này, đối với anh mà nói nó như một củ khoai lang phỏng tay, nhưng bây giờ chỉ có thể nhắm mắt đón lấy.
"Em trai anh không phải vẫn còn rất nhỏ sao?" Cô nhớ anh từng nói khi anh mười một tuổi, trong nhà lại có thêm thành viên mới.
Anh nhếch môi cười."Đúng vậy a, bất quá, dì vẫn rất hi vọng về sau em ấy có thể thừa kế công ty." Làm người đều có tư tâm, dì luôn muốn em trai học quản lý xí nghiệp, hơn nữa khi Tiểu Lỗi vẫn còn ở Đài Loan thì cũng bắt nó nhân kỳ nghỉ đông và nghỉ hè đến công ty làm sinh viên thực tập không công, mặc dù di đối với anh cũng không có đặc biệt không tốt, thế nhưng ý định so đo âm thầm phòng bị, anh vẫn có thể nhạy cảm nhận thấy được.
"Chuyện sau này hiện tại cũng không cần vội vã kết luận, anh thông minh như vậy, nói không chừng rất nhanh sẽ nảy sinh hứng thú với việc kinh doanh." Cô rất có lòng tin với sự ưu tú của anh .
"Có lẽ vậy." Anh từ chối cho ý kiến, trước mắt quan trọng nhất không phải là tương lai dự định thế nào, mà là... Anh chần chờ nhìn về phía cô, trong tròng mắt tràn ngập không nỡ."Vậy em... "
"Anh không cần lo lắng cho em!" Hiểu rõ suy nghĩ của anh, không đợi anh nói cho hết lời cô liền trách móc, giả bộ hớn hở tiếp lời còn trấn an vỗ vỗ gương mặt của anh."Trước kia không phải em vẫn ở một mình sao? Sẽ không có vấn đề gì đâu."
Anh cầm tay của cô, kéo đến bên miệng hôn một cái."Kỳ nghỉ có thể đến Đài Trung tìm anh, nếu như anh có thời gian cũng sẽ trở về."
"Được." Cô ôm lấy anh, nhờ vào hành động này che giấu cảm giác chua sót không khỏi xông lên hốc mắt.
Phùng Cương Diễm vuốt ve lưng cô, mặc dù cô không nói ra miệng, anh vẫn cảm nhận được, cô cũng không nỡ rời xa anh, nhưng cô khéo hiểu lòng người lựa chọn ủng hộ và khích lệ anh, không khóc lóc ồn ào khiến cho anh không đi được.
Cương Diễm tin tưởng bọn họ đều có cảm giác như nhau –trong đoạn thời gian ở chung này, mặc dù có cải vã, cáu gắt, nhưng quả thật rất ngọt ngào rất vui vẻ, cho nên hiện tại cuộc sống ở chung kết thúc, trong lòng ai cũng khó chịu giống như phải dứt bỏ cái gì đó rất quan trọng.
Bất quá, cho dù phải vội vã tách ra, mỗi người một nơi, tình cảm của anh dành cho cô tuyệt đối sẽ không thay đổi.
Phùng Cương Diễm chuyển đi.
Nhìn phòng để quần áo trống một nửa, các loại đồ dùng theo căp rơi xuống đất, Thi Tuấn Vi khó nén sự cô đơn,khác với hôm cha mẹ của cô tạm thời tới chơi, hai người phải khẩn cấp tiêu diệt chứng cớ, anh đã thật sự rời xa gian phòng này.
Khi đó, bọn họ còn để lại dụng cụ chụp ảnh trong phòng làm việc, còn bàn nhau tìm cớ lấp liếm, nhưng lần trở lại này, số bảo bối kia anh cũng mang đi toàn bộ...
Con người thật kỳ quái, trước kia anh ra nước ngoài du lịch mười ngày nửa tháng, cô đều không có cảm xúc đặc biệt gì, nhưng bây giờ, nhận thức được cuộc sống chung đã kết thúc , cho nên mặc dù anh mới vừa dời đến Đài Trung một tuần lễ, khoảng cách gần hơn, thời gian ngắn hơn, nhưng cô lại cảm thấy cả người có cái gì đó không đúng, giống như là bệnh tương tư.
Ai, bây giờ mới biết, cô không chỉ là thương anh, mà còn yêu anh đến thảm! Nếu không cô sẽ không nhớ nhung một người đến vậy!
Mười giờ đêm, chuông điện thoại vang lên, Thi Tuấn Vi vốn lười biếng như bị giật kinh phong từ ghế sa lon bắn về phía bàn con trong góc tường, nhanh chóng cầm ống nghe trên bàn con lên.
"A... " Tiếng thứ nhất không phải là a lô, mà là một tiếng hét thảm.
"Sao vậy em?" Phùng Cương Diễm ở đầu dây điện thoại bên kia bởi vì tiếng kinh hô đột nhiên xuất hiện mà tim suýt ngừng đập, sửa lại lời dạo đầu, khẩn cấp hỏi.
"Eo... A! Eo của em... Giống như bị gãy rồi!" Cô vừa vuốt cái hông đau nhói vừa kêu rên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời nhăn lại giống như ăn hoàng liên*."Vì nghe điện thoại... Ô... "
(*Hoàng Liên: Một vị thuốc đông y, rất đắng)
"Ai bảo em thô lỗ như vậy!" Anh dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là nhắc nhở cô.
"Còn nói nữa, đều do anh làm hại, nếu không phải anh gọi điện tới, em cũng sẽ không vội vã chạy đi nghe điện thoại... " Cô chu mỏ oán trách, tiết lộ bản thân rất mong chờ cuộc điện thoại của Cương Diễm.
"Em đã trách anh gọi, vậy về sau anh không gọi nữa nhé?" Anh cố ý đùa cô.
"Anh dám!" Cô hung hăng đe dọa.
"Hì hì... "
Tiếng cười thật thấp xuyên qua ống nghe truyền vào màng nhĩ của Thi Tuấn Vi, làm lòng cô mềm mại.
"Hôm nay có khỏe không?" Ngữ điệu của cô mềm đi, ẩn chứa sự ân cần.
"Không khỏe, cả ngày phải đọc báo cáo, làm anh đau đầu nhức óc." Phùng Cương Diễm không nhịn được suy sụp hạ bả vai, giọng nói để lộ ra sự mệt mỏi phiền não.
Mặc dù anh đã dần quen với công việc, nhưng dù sao muốn từ trạng thái rất tự do cải biến thành ngồi phòng làm việc cả ngày, cũng không phải là chuyện dễ dàng, tinh thần cùng tâm tình của anh vẫn còn đang thích ứng.
"Thật đáng thương cho anh a!" Khẩu khí cô giống như nói với con nít, vì quá lo lắng cho anh nên vội vàng nói đề nghị."Vậy anh có đi tắm một cái, buông lỏng một chút hay không?"
Giọng nói ôn nhu an ủi kia, làm anh nhếch miệng lên, giống như thật sự đã được cô dịu dàng an ủi.
"Đang mở nước, nói chuyện điện thoại với em xong sẽ đi tắm."
"Anh đừng để cho mình quá mệt mỏi, phải chiếu cố mình thật tốt." Cô biết cá tính của anh, biết anh vì không để cho người khác nói xấu, để cho cha mình yên tâm hài lòng, nhất định sẽ gắng sức biểu hiện, cho nên cô lo lắng anh sẽ chuyên chú với công việc quá mức mà bỏ quên bản thân.
"Anh sẽ." So với tắm nước nóng, những lời mềm mại của cô càng có thể giúp tinh thần của anh buông lỏng hơn. Anh phát hiện, sau khi rời đi cô, trái tim của anh lại càng lệ thuộc vào cô hơn."Vậy còn em?"
"Em rất khỏe a, dự án rèm cửa sổ có vấn đề đó hôm nay đã hoàn toàn kết thúc, sau đó lại có một dự án mới đang bắt đầu bàn bạc." Cô mỉm cười chia sẻ chuyện phát sinh hôm nay.
"Là dạng dự án gì?" Anh quan tâm hỏi.
"Đại khái là có ngôi nhà xây chừng mười năm, lớn gần bằng nhà chúng ta, muốn sửa lại bố cục, dự tính tiêu tốn không ít, nhưng lại có không gian phát huy rất tốt, hiện tại chỉ chờ chủ nhà quyết định có muốn giao phòng ốc cho công ty chúng em thiết kế hay không nữa thooi." Nói đến công việc sở trường mình yêu thích , Thi Tuấn Vi không nhịn được bắt đầu thao thao bất tuyệt.
"Nghe có vẻ rất tốt, hi vọng chú nhà đó không khó khăn như cái ông chủ vụ rèm cửa sổ kia." Cảm nhận được tâm tình cô hưng phấn, anh cũng cao hứng lây.
"Sẽ không, chủ nhà là một nhà khoa học tiên tiến mới ba mươi mấy tuổi, cảm giác rất tôn trọng, rất chuyên nghiệp, cũng rất dễ nói chuyện." Hồi tưởng quá trình xúc tiến hôm nay, Thi Tuấn Vi cảm thấy rất tốt.
"Ba mươi mấy tuổi... " Bắt được trọng điểm, anh cố ý trầm giọng xuống."Chẳng lẽ còn độc thân sao?"
Di? Khẩu khí anh sao lạ vậy, vấn đề cũng rất kỳ quái a!
Cô nhạy cảm phát hiện sự khác thường, bật cười nói: "Hì hì, anh nghĩ đi đâu vậy?"
"Ai, bây giờ chúng ta không thể thường xuyên gặp mặt, sắp tới có thể anh cũng tương đối không rảnh để đi gặp em, nhưng em cũng không thể vì vậy mà đi ngoại tình a!" Anh phòng ngừa chu đáo, rất có ý thức phòng tránh nguy cơ.
"A, định lực của em rất tốt, sẽ không dễ dàng thay lòng đâu!" Cảm nhận được sự để ý của anh, cô không khỏi mỉm cười.
Cho tới nay, đều là cô lo lắng anh không biết chừng mực, có thể sẽ tham lam bị sự mới mẻ hấp dẫn, nhưng bây giờ nghe anh lo lắng vì cô, cô liền cảm thấy rất ngọt ngào, bởi vì điều này không thể nghi ngờ đã chứng minh địa vị của cô ở trong lòng anh không chỉ trọng yếu bình thường.
"Ừ, như vậy mới ngoan." Anh tán thưởng nói. Nếu giờ phút này cô đang ở bên cạnh anh, vậy nhất định anh sẽ cho cô một nụ hôn nhiệt tình.
"Ai ~~" Cô cười giễu, nhưng trong lòng lại vì lời nói cưng chìu này mà ngọt ngào.
"À, eo của em không sao chứ?" Anh nói sang chuyện khác, còn nhớ lúc vừa bắt đầu cô kêu đau.
Anh nhắc nhở, cô mới nghĩ tới, động động thân thể, vẫn cảm thấy đau ."Hơi là lạ, em nghĩ có thể phải đi cho bác sĩ xem một chút."
"Nếu đau thì đừng cố nhé!" Cương Diễm quan tâm dặn dò, biết cô rất"Rất ngang bướng", trừ khi bất đắc dĩ mới chịu đi gặp bác sĩ."Được rồi, em nghỉ ngơi đi, ngày mai trước khi đến công ty nhất định phải đi gặp bác sĩ trước, biết không?"
"Tuân lệnh ~~" Cô bướng bỉnh kéo dài âm cuối.
"Tốt, ngủ ngon." Anh hài lòng nhếch môi nói lời từ biệt.
Xuyên qua ống nghe, Thi Tuấn Vi cho Cuơng Diễm một nụ hôn gió tạm biệt, sau đó mới mỉm cười cúp điện thoại.
Thời gian này, bọn họ đại khái đều duy trì hình thức liên lạc giống như vậy!
Thẳng thắn mà nói, mặc dù mỗi ngày đều gọi điện thoại, nhưng so với chung đụng và tiếp xúc chân thật, vẫn còn kém một mảng lớn, cho nên thỉnh thoảng cô vẫn cảm thấy cô đơn.
Bất quá suy nghĩ lại, anh cũng đang cô đơn đợi cô đấy thôi?
Huống chi, ngoại trừ thích ứng với sự thay đổi khi ở riêng, anh còn phải chiếu cố cha già, học tập quản lý công ty, so với cô, nhất định còn gian nan hơn nhiều lắm.
Cũng vì vậy, cho dù cô rất nhớ rất nhớ anh, cũng phải nhịn không nói ra miệng, tránh gia tăng gánh nặng trong lòng anh. Cũng chỉ có chiếu cố mình thật tốt, không để cho anh lo lắng, mới là thật sự giúp anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.