Chương trình quay đến đoạn sau, các khách mời cũng lục tục đụng mặt nhau. Trong quá trình giải mã trước đó, mọi người ít nhiều gì cũng lấy được ít vật tư đạo cụ để cướp của nhau. Thế là bỗng nhiên gà bay chó sủa, tôi cướp của anh anh cướp của tôi, cảnh tượng hỗn loạn cào cào, mật thất yên lặng đáng sợ cũng ầm ĩ ỏm tỏi.
Tập này chỉ quay trong hai ngày, lúc chạng vạng, các khách mời vượt hết các ải nhiệm vụ, bắt đầu tiến vào giai đoạn tập luyện.
Bởi vì là đấu đơn nên tập này họ cũng diễn solo lên sân khấu. Trong lúc làm nhiệm vụ mọi người đều nhặt được ngẫu nhiên bài hát của mình rồi.
Xét thấy tập trước Thẩm Tuyển Ý làm trò con bò, tổ chương trình không dám dùng bài hát của anh nữa. Tám bài hát vẫn có chỉ hát, vừa hát vừa nhảy, remix, trong đó có một ca khúc là bài 《Just One》đã thắng giải trong Lễ hội Âm nhạc Quốc tế năm ngoái của Triệu Ngu.
Single này là sự hợp tác giữa cô và Grat – nhà sản xuất âm nhạc quốc tế nổi tiếng, phong cách US-UK tiêu chuẩn, nhịp nhàng bắt tai. Mô tả một cách đơn giản thì rất cuốn hút.
Từ phối khí đến vũ đạo đều thể hiện được từ “Cuốn hút” này. Các bạn nữ tham gia show tài năng girl group đều rất thích sử dụng bài này, bởi vì nó vừa ngầu lại vừa gợi cảm, live rất khí thế, rất mạnh mẽ khi biểu diễn trên sân khấu.
Người nhận được bài hát này là Trịnh Uyển Di luôn tâm niệm muốn hợp tác với Triệu Ngu.
Trình diễn solo, hợp tác là chuyện không thể nào rồi, được sử dụng bài hát của Ngu Ngu thì chín bỏ làm mười cũng coi như thực hiện được ước mơ vậy đi, Trịnh Uyển Di hân hoan hớn hở nghĩ thầm.
Ai dè tới lúc luyện tập, cô ấy hớn không nổi nữa.
Vũ đạo của 《Just One》có thể lọt vào top 3 những bài hát nhảy khó nhất trên thị trường bây giờ.
Các trainee dùng bài hát này đi thi show sống còn đều phải luyện tập trước 1-2 tháng, bé đáng thương lăn lộn trong showbiz nhờ kĩ thuật diễn như cô ấy luyện trong thời gian ngắn thế này làm đíu nào được!
Triệu Ngu cổ vũ cô ấy: “Cậu làm được mà! Tớ dạy cậu từng động tác, nhất định cậu sẽ học được.”
Tập này cô nhận được một bản remix từ ca khúc cũ kinh điển. Bài này nghe mãi nên thuộc rồi, động tác nhảy cũng đơn giản nên cô không sốt sắng gì.
Cả hai tập Trịnh Uyển Di đều bị danh sách bài hát làm cho nước mắt lưng tròng. Cô ấy ngồi chơi dưới đất một lúc thì bò dậy học nhảy theo Triệu Ngu.
Ba tiếng sau, Trịnh Uyển Di lại suy sụp, cô ấy ngồi trên mặt đất vừa đá chân vừa khóc òa ọa: “Học không nổi, học không nổi đâu! Học đứt cả chân tay cũng không học nổi huhuhu tớ đúng là đồ bỏ đi!”
Triệu Ngu ngồi xổm trước mặt cô ấy, chống trán bất đắt dĩ nhìn cô ấy, bất lực ra mặt nhìn cô ấy la lối khóc lóc.
Trịnh Uyển Di gào một lúc lâu, túm chặt cổ tay cô khẩn cầu: “Tiểu Ngu, cậu đổi với tớ đi, tớ chịu thật rồi đấy. Bài nhảy này của cậu người bình thường không nhảy nổi đâu, chúng mình đổi đi được không?”
Triệu Ngu hỏi: “Không thử chút nữa được à?”
Trịnh Uyển Di lắc đầu như trống bỏi: “Không được không được, nghề nào có nghiệp đấy, tớ chỉ là một diễn viên bé xíu thôi tha tớ đi!”
Tổ đạo diễn cũng thấy cô ấy học ba tiếng liền, biết là không được thật. Ngày mai còn phải biểu diễn cho các khán giả mua vé vào xem, nên họ đành phải đồng ý cho hai người trao đổi.
Thế là hai người đều khỏe.
Triệu Ngu chẳng cần tập bài của mình làm gì, cô tập luyện bài của Trịnh Uyển Di một lát với cô ấy rồi hai người cùng về khách sạn nghỉ ngơi.
Lúc xe lái vào hầm gara, nhìn xuyên qua cửa sổ xe, họ thấy có mấy bạn nữ cầm máy ảnh đứng tần ngần ngoài cửa khách sạn. Trịnh Uyển Di liếc mấy cái, “Không phải fan của Thẩm Tuyển Ý thì chắc chắn là của Hạ Nguyên, theo sát sao thật.”
Triệu Ngu lặng đi một lát, nhớ tới việc từ đó tới giờ Thẩm Tuyển Ý thường xuyên gặp phải phiền toái vì fan cuồng. Anh không chỉ một lần công khai bày tỏ hy vọng các fan sẽ đu idol lý trí, nhưng hình như chẳng có tác dụng gì với đám fan cuồng kia.
Cô ở cùng một tầng với Thẩm Tuyển Ý, khi xuống thang máy, cô tình cờ thấy hai cô gái có vẻ khả nghi đi vào từ lối cầu thang thoát hiểm. Vừa thấy cô, hai cô gái kia lập tức hơi chột dạ quay người lại đi vào gian thoát hiểm.
Lâm Chi Nam nhíu nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Đi mau.”
Triệu Ngu cao giọng, cố ý nói cho hai người kia nghe được: “Gọi bảo vệ trong khách sạn lên kiểm tra tầng này đi.”
Cô vừa dứt lời, gian cầu thang vang lên tiếng bước chân dồn dập, đấy là tiếng hai cô gái kia vội vã chạy xuống.
Vừa về phòng là Lâm Chi Nam nói ngay: “Bây giờ bọn fan cuồng càng lúc càng gan!”
Hồi các cô ở Hàn Quốc cũng từng gặp phải fan cuồng. Cái kiểu bị theo dõi, bị soi mặt, nửa đêm bị gọi điện đến nhà đúng là khiến người ta chết khiếp, nhưng ngoài tức giận thì họ cũng chẳng có cách gì.
Triệu Ngu vừa thay quần áo đi tắm vừa dặn dò: “Để cho chắc thì cứ gọi bảo vệ khách sạn lên kiểm tra lại đi.”
Lâm Chi Nam gật đầu đồng ý.
Cả đêm không ai nói gì, hôm sau, các khách mời lần lượt dậy sớm, tiếp tục ngày tập luyện cuối cùng. Từng có kinh nghiệm từ tập trước nên lần này mọi người đều bình tĩnh hơn rất nhiều, lên sân khấu biểu diễn đâu vào đấy.
Lần này rạp vẫn chỉ có 1000 ghế, tin họ đi ghi hình《 Con đường chông gai 》 ở Trùng Khánh đã bị tuồn ra ngoài, không ít fan muốn gặp thần tượng nên lặn lội đến tận Trùng Khánh canh vé vào.
Vì thế số khán giả đêm nay có đông fan hơn hẳn tập trước. Lúc Triệu Ngu biểu diễn, cô có thể thấy lightboard màu hồng phấn của mình, 6 chữ sáng lấp lánh “Triệu Ngu hôn em cái coi”.
Cô buồn cười, lúc tạo pose cuối cùng, cô quăng một cái hôn gió về phía lightboard. Đám Ngu Mỹ Nhân hú hét sắp lật cả nóc nhà.
Sau khi kết thúc phần biểu diễn solo, tập 2 cũng chính thức xong việc ghi hình. Ngày mai Triệu Ngu trống lịch, cô không cần sốt sắng chạy về Bắc Kinh ngay. Tới hai hôm mà chưa được tận hưởng lẩu Trùng Khánh, cô gọi hội Trịnh Uyển Di Vệ Trì rồi đặt chỗ ở một nhà hàng lẩu chính tông.
Thẩm Tuyển Ý còn phải chạy việc ở Thượng Hải vào buổi sáng, thay xong quần áo anh phải ra sân bay ngay, không thể đi chung với họ. Hạ Nguyên cố ý khịa cho anh gato: “Anh Tuyển Ý, hay là anh mua túi nguyên liệu lẩu về đi, đến Trùng Khánh mà đến lẩu cũng chẳng được ăn thì đáng thương quá hà.”
Mặt Thẩm Tuyển Ý đầy cao ngạo lạnh lùng: “Không cần, tám múi cơ bụng của anh nhắc nhở anh không được ăn đồ lắm calo.”
Hạ Nguyên sờ sờ số cơ bụng không nhiều lắm của mình, căm giận câm miệng.
Triệu Ngu ở bên cạnh an ủi cậu chàng: “Không sao đâu, thỉnh thoảng ăn một bữa cũng không béo lên được.”
Thẩm Tuyển Ý đội mũ lên đầu, nghiêng đầu ngó cô một cái, lạnh căm căm nói: “Béo thì không béo, nhưng có mọc mụn không thì chưa biết nha.”
Hạ Nguyên: “Hả? Mụn gì cơ?”
Triệu Ngu: “???”
Cô nhớ lại ngay hình ảnh ngày xưa mình mang cái mặt đầy mụn dậy thì tới Hàng Châu tìm anh.
Khi đó anh còn tới nhà cụ ông đối diện bẻ trộm một miếng lô hội, lấy về đắp mặt cho cô. Anh thề son thề sắt nói với cô, đắp lô hội có thể trị mụn!
Cho nên bao năm rồi anh ấy còn nhớ chuyện mặt mình có mụn hả???
Triệu Ngu tưởng tượng lại ngày xưa mình xấu đau xấu đớn như thế, vậy mà ngày nào cũng ngốc nghếch xoay quanh anh, đúng là xấu hổ muốn đập nát đầu anh ra.
Thẩm Tuyển Ý nói xong còn ra chiều sâu xa nhướng mày nhìn cô, rõ ràng là đang nhắc nhở cô, Đúng rồi không sai đâu anh còn nhớ rõ đấy hì hì không ngờ chứ gì!
Triệu Ngu siết chặt nắm tay.
Thẩm Tuyển Ý đội mũ cẩn thận, chuồn rất nhanh.
Trợ lý đẩy vali hành lý theo sau, cứ cảm thấy mình mà chạy không đủ nhanh sẽ thành cái thớt bị người giận cá chém. Sau khi lên xe, Thẩm Tuyển Ý úp mũ lên mặt khoanh tay nhắm mắt dưỡng thần. Trợ lý ngắm nghía anh một lát, lấy hết can đảm nói: “Anh Thẩm, sao anh cứ trêu Tiểu Ngu mãi thế? Nãy tai chị ấy đỏ cả lên rồi.”
Thẩm Tuyển Ý cười khì khì: “Thế à?”
Trợ lý siết nắm tay: “Đúng ạ! Lúc quay chương trình anh cũng toàn nói mát chị ấy!”
Là một Ngu Mỹ Nhân, cậu ta thật sự không nhịn nổi! Nếu không phải vì kiếm miếng ăn, cậu ta thật sự muốn tẩn cho cái tên hay ăn hiếp idol mình này một trận!
Thẩm Tuyển Ý nhích xuống một chút, thay đổi tư thế thoải mái hơn, giọng điệu lười biếng: “Nó cứ vờ vịt, nên muốn trêu nó chứ có gì đâu.” Anh híp mắt buông tiếng thở dài: “Hồi bé đáng yêu hơn nhiều.”
Giờ lớn rồi, con bé không còn gọi mình là anh hai nữa. Đối xử với người ta thì nhiệt tình nồng ấm, đối xử với anh thì không nóng không lạnh. Nếu muốn tránh hiềm nghi, thì chẳng lẽ không cần ngại Hạ Nguyên hả?!
Cô càng tránh né thì anh càng khó chịu. Anh càng khó chịu thì càng muốn chọc cô.
Hừ!
Mắt trợ lý sáng lên: “Hồi bé? Hai anh chị quen nhau hồi nhỏ ạ? Ấy ấy anh Thẩm, anh kể em nghe hồi bé Tiểu Ngu thế nào đi ạ?”
Thẩm Tuyển Ý lừ mắt nhìn cậu ta, u ám nói: “Chú đã biết quá nhiều.”
Trợ lý: “…………”
Yên lặng ngậm cái mỏ hóng hớt lại.
……
Sau khi trở lại Bắc Kinh, Triệu Ngu bắt đầu chuẩn bị cho việc quay quảng cáo sữa bò Thuần Tô.
Cô có vẻ đẹp sáng láng rạng ngời, các kiểu make up và tạo hình trước kia đều nhấn mạnh vào những đường nét hoa lệ lóa mắt của cô, nhưng ý nghĩa của quảng cáo sữa bò là sự thoải mái thuần khiết. Stylist trang điểm kiểu no make-up cho cô, phối thêm quần áo nhạt màu, nhấn mạnh vào cảm giác cô gái nhà bên.
Triệu Ngu đã quen mạnh mẽ, đột nhiên phải giả bộ dễ thương nên vẫn không quen lắm. Quay xong cô còn lo lắng hỏi Lâm Chi Nam: “Có giả trân không?”
Lâm Chi Nam: “Siêu tự nhiên siêu đáng yêu! Moe đến mức tớ muốn cướp bình sữa của cậu!”
Triệu Ngu: “…………”
Daddy nhiều tiền cũng rất hài lòng với set quảng cáo lần này, cả video lẫn poster đều thể hiện được cảm giác mà họ muốn. Đến lúc đấy, ngoài việc đưa video lên mạng tuyên truyền, họ còn phải phủ kín hết trạm xe bus và ga tàu điện ngầm ở các thành phố hạng 1.
Triệu Ngu nhận được 100 thùng sữa bò Thuần Tô. Cô chia một ít cho bạn bè ở Bắc Kinh, rồi lại gửi 10 thùng về nhà cho Giang Lôi và Triệu Khang Ninh.
Giang Lôi nhận được xong thì gọi điện bảo cô: “Bằng này tiền ship bố mẹ còn mua được mấy thùng. Con đừng gửi về nhà nữa.”
Lịch trình về sau chỉ có mỗi lúc một dày thêm, Triệu Ngu lo mình đi một chuyến mấy tháng, về nhà sữa hết hạn hết. Vì thế ở nhà cô cứ ôm sữa bò nốc ừng ực cả ngày, uống nhiều đến độ ợ còn ra mùi sữa.
《 Con đường chông gai 》được lên kế hoạch phát sóng vào kỳ nghỉ hè, về sau còn phải quay hai tập liên tục. Lúc cô quay tập 3 tập 4 về xong, Hàn Sương rốt cuộc cũng bàn xong vụ diễn show thương mại trong đêm lập nhóm của Thiếu Nữ Lấp Lánh.
Bên đài Kiwi thực ra cũng có ý muốn tiếp xúc với Triệu Ngu, dù gì cô cũng xuất thân từ Center của girl group quốc dân. Tuy rằng sự nghiệp trong nước chỉ mới bắt đầu, nhưng với thực lực của cô thì việc đứng lên đỉnh cao chỉ là vấn đề thời gian.
Họ cực kì có thành ý, không chỉ mời cô làm khách mời trợ diễn mà còn gửi tới lời mời hợp tác. Season này của show tìm tài năng sắp kết thúc, show tìm tài năng season sau cũng đã bắt đầu gọi vốn, họ mời Triệu Ngu đến làm cố vấn cho season sau.
Season tiếp theo phải đến sang năm mới bắt đầu ghi hình, ký hợp đồng ngay bây giờ thì điều kiện sẽ dựa vào sức ảnh hưởng lúc này của cô. Cho dù sang năm giá trị con người của Triệu Ngu tăng lên bao nhiêu, điều kiện cũng không thay đổi nữa. Đây là thành ý của họ, cũng là mánh lới của kẻ buôn bán.
Tuy rằng biết bọn họ đang lợi dụng thời gian để ăn chênh lệch giá, nhưng show sống còn của đài Kiwi luôn nhận được sự chú ý từ cả nước, độ hot cao mà cũng dễ lộ mặt với toàn dân, Hàn Sương thương lượng với Triệu Ngu một chút, cuối cùng vẫn ký bản hợp đồng này, coi như thể hiện thiện ý của mình với giới tư bản trong nước.
Ký xong hợp đồng, Hàn Sương cười tươi rói nói: “Bây giờ không thiếu deal đại diện thương hiệu và cách lộ mặt rồi, sau đêm lập nhóm thì tập 1 của 《 Con đường chông gai 》 cũng vừa hay lên sóng, thời gian rất hợp lý.”
Nói đoạn chị dừng một lúc, lại nói: “Hình như cắt ghép xong tập 1 rồi đấy, chị phải mau bảo tổ chương trình gửi sang để xem mới được.”
Triệu Ngu biết chị đang lo lắng điều gì, bèn gật gật đầu.
Hàn Sương lăn lộn bao năm trong giới, đối nhân xử thế đều rất chân thành, có nhiều bạn bè. Một biên tập viên trong tổ hậu kì của chương trình có quan hệ không tồi với chị, vừa nghe chị nói muốn xem phim là biết nguyên nhân ngay.
Sau khi nhận được file chương trình gửi, Hàn Sương bật lên xem chưa được 2 phút, biên tập viên đã gọi điện cho chị.
Bắt máy xong, hai người hàn huyên vài câu, biên tập viên cười ha hả nói: “Chị nhiệt tình với cô Triệu Ngu mà chị đang dẫn dắt bây giờ ghê nhỉ, đến chuyện kiểm tra phim cũng phải tự làm.”
Hàn Sương cười nói: “Công ty chỉ có mình hạt giống lạ này thôi, không cảnh giác sao được.”
Biên tập viên nói: “Chị không cần xem đâu, tuyệt đối không thành vấn đề.” Cô này hạ giọng nói: “Em nói riêng với chị nhé, bản phim này có người đại diện của Thẩm Tuyển Ý đích thân quan sát bọn em cắt. Đậu má nó, vào nghề bao năm, em chưa từng gặp người đại diện nào nghiêm túc thế này. Rất nhiều hình ảnh dễ gây hiểu nhầm giữa hai người đều bị anh ta giám sát bắt cắt đi hết. Phim này đứng đắn cực kì chị ạ. Tuy là Triệu Ngu cùng một nhóm với cậu ta, nhưng cảnh tương tác với khách mời khác còn nhiều hơn. Tuy rằng đúng là không ké được fame gì của Thẩm Tuyển Ý, nhưng cũng đỡ cho chị phải lo lắng.”
Việc ekip của Thẩm Tuyển Ý tham dự vào phần biên tập hậu kỳ là một điều khoản mà trước đó người đại diện đã bàn bạc với đạo diễn chương trình để ghi trong hợp đồng. Biên tập viên càu nhàu mấy câu, lại nói: “Có lẽ trước kia từng bị sao nữ nào đó cọ fame nhiều quá nên sợ rồi, chị cứ yên tâm đi, bên họ còn cảnh giác hơn bên chị nhiều.”
Hàn Sương nghe xong, thở phào nhẹ nhõm trong chốc lát rồi lại tức cái bụng.
Cái kiểu phòng nhà gái như phòng sói thế này đúng là khiến người ta khó chịu. Ai mà thèm xào couple với các người chứ, nghệ sĩ nhà tôi đi theo con đường nữ thần quốc dân, dựa vào thực lực nhé!
Hàn Sương cúp điện thoại xong, cũng không xem cảnh quay nữa. Chị nói chuyện này cho Triệu Ngu trên WeChat, đoạn cuối còn cường điệu: “Mấy tập sau không cần cách nhau xa quá lúc ghi hình nữa, cứ để bọn họ tự tưởng bở đi.”
Triệu Ngu rep lại một icon OK nho nhỏ.
Không biết có phải bên Thẩm Tuyển Ý đã rào đón với bên tổ chương trình không mà mấy tập sau đấy, Triệu Ngu không còn rút được chung nhóm với anh nữa.
Thi thoảng Tất Chu sẽ đi theo, lúc họ quay chương trình, anh ta sẽ đứng cạnh đấy nhìn, đương nhiên anh ta cũng nhìn ra sự trốn tránh của Triệu Ngu.
Mấy năm trước ở hậu trường Lễ trao giải Hàn Quốc, màn đi tìm Thẩm Tuyển Ý của Triệu Ngu vẫn luôn khiến anh ta cảm thấy con bé này rắp tâm bất lương, cho nên khi hay tin cô rời nhóm về nước, lại sắp tham gia cùng một gameshow với Thẩm Tuyển Ý, anh ta lập tức cảnh giác cao độ ngay.
Nhưng giờ thấy thế này, con bé này cũng hiểu chuyện lắm, không như suy nghĩ của anh ta. Nghe nói người đại diện bên cô ta cũng yêu cầu kiểm tra phim chính, có thể thấy lần này họ không gặp phải ekip dính dai như đỉa hút máu nữa.
Biên tập viên nói không sai, đúng là anh ta đã tởn đến già vì đám sao nữ ké fame trước đó.
Nếu không phải dính phải scandal từ những kẻ bú fame đó, thì thanh danh của Tuyển Ý nhà anh ta đã phải bỏ xa Hoắc Hi rồi, sao có thể bị Hoắc Hi đuổi theo, trở thành cục diện xấu hổ tranh giành đôi bên thế này.
Cứ nghĩ đến chuyện này là Tất Chu tức muốn chết.
Ngày nào cũng phải tranh giành cấu xé tài nguyên với ekip của Hoắc Hi mệt mỏi quá, tranh lắm làm anh ta mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, sắp rụng trụi tóc.
Tính tình nghệ sĩ nhà mình thế nào anh ta lại chẳng rõ quá, chờ phần ghi hình buổi sáng kết thúc, tới lúc nghỉ ngơi giữa giờ, Tất Chu thấp giọng nói: “Không nhận ra con gái nhà người ta rén cậu à? Cậu phối hợp chút đi, tránh xa người ta tí xem nào?”
Thẩm Tuyển Ý cầm hộp cơm, lười nhác nhìn anh ta một cái: “Dù sao anh đều bắt bên hậu kỳ cắt hết mà, gần với chả xa thì liên quan gì ạ?”
Tất Chu: “…………”
Đương nhiên là anh ta biết tâm tư của Thẩm Tuyển Ý. Đúng là cậu ta coi Triệu Ngu như bạn bè, bạn mình vừa về nước, cần sự chú ý và độ hot, cho nên cậu ta muốn kéo cô ta lên. Mấy cái cớ “Không ai xứng với thực lực sân khấu của tôi” làm khó đạo diễn trước đấy, cũng là để tổ chương trình tìm tới Triệu Ngu.
Anh ta đã dẫn dắt Thẩm Tuyển Ý bao năm, rất hiểu tính cách của anh. Trông cậu ta có vẻ cà lơ phất phơ không để ý chút nào, thật ra trong lòng ẩn giấu rất nhiều điều, cũng rất có chính kiến của bản thân. Nhưng cậu ta chỉ bày ra duy nhất bộ mặt sáng láng như hướng dương kia thôi.
Ở chung với kiểu người này thì không chơi cứng được, Tất Chu buông tiếng thở dài, giảng đạo lý đầy thấm thía: “Cậu tưởng rằng cậu tương tác với cô ta trong chương trình là giúp đỡ cô ta đấy à? Nếu cậu thật sự muốn tốt cho cô ta, thì giữ khoảng cách với cô ta đi. Fan của cậu là dạng gì, cậu hiểu rõ cơ mà? Kết cục của các cô sao nữ từng dính lấy cậu ké fame đẩy thuyền, cậu cũng biết phải không?”
Cái tay cầm chai nước của Thẩm Tuyển Ý khựng lại, anh lặng đi.
Tất Chu lại nói: “Cô ta được tham gia gameshow này đã là cái ơn lớn cậu cho cô ta rồi. Về phần biểu hiện trong chương trình thế nào, được quay bao nhiêu, không tới phiên cậu nhọc lòng vì cô ta. Cậu còn không hiểu vì sao người ta trốn tránh cậu à? Cậu sốt sắng muốn cho người ta nổi tiếng, còn người ta chỉ ngại phiền thôi, đã thế còn gia tăng gánh nặng cho bên hậu kỳ. Tôi nghe nói công ty của cô ta muốn cho cô ta đi theo con đường nữ thần quốc dân độc lập. Nếu cậu thật sự muốn làm bạn với người ta, thì đừng ngáng chân gây thêm phiền toái cho người ta nữa.”
Nói xong, anh ta không khỏi nín thở chờ phản ứng của anh.
Thẩm Tuyển Ý ăn hai miếng cơm, kéo vành mũ thấp xuống: “Em biết rồi.”