Sự An Bài Lớn Nhất Của Trời Cao

Chương 96: Cầu hôn




Trong tình thế toàn dân ship Thần Dụ, 《 Muốn khắc ghi 》 cuối cùng đạt được doanh số bán vé 2,1 tỷ, Thẩm Tuyển Ý và Triệu Ngu cũng trở thành 2 trong số ít các nam nữ diễn viên trong giới có doanh số phòng vé vượt quá 2.
Thái độ của người trong nghề với bộ phim này và kỹ thuật diễn xuất của hai diễn viên nhìn chung là tích cực. Vừa qua lễ Quốc khánh, các bên tư bản trước đó còn quan sát liền lập tức sốt ruột tìm tới hai bên, gửi tới không ít kịch bản phim.
Showbiz đều nóng lòng chú ý xem kịch bản tiếp theo mà hai lưu lượng đỉnh cao lớn vừa có doanh số trên hai tỷ sẽ chọn là kiểu gì, biết đâu đấy họ lại tiếp tục hợp tác làm tình nhân. Ai dè chờ tới chờ lui, họ phát hiện hai người lại còn từ chối tất cả lời mời, chạy ra nước ngoài nghỉ phép!
Lúc account marketing tung tin này lên, các fan và cư dân mạng thật ra lại rất vui vẻ.
Đúng rồi, phải yêu đương nhiệt tình hết mình như vậy mới phải chứ. Đã làm việc cẩn thận suốt mười mấy năm nay, cũng đến lúc hưởng thụ thanh nhàn rồi. Không biết họ đi chỗ nào, nếu có thể tới đấy để tình cờ gặp gỡ chụp trộm một tấm thì hoàn hảo biết bao!
Lúc hot search đang bàn tán về chuyện ngẫu nhiên gặp được Thần Dụ thì Thẩm Tuyển Ý và Triệu Ngu đã đi ngắm biển ở Na Uy.
Khách sạn mà họ đặt để đi nghỉ nằm trên vách biển, nhìn về phía trước là thấy biển rộng mênh mông vô bờ, nhìn về đằng sau là biển hoa trải dài vô tận. Ban đầu hai người còn đeo khẩu trang, nhưng đi hết quãng đường tới đây chẳng gặp được gương mặt Á Đông nào, nên họ yên tâm tháo hết trang bị ra.
Sau khi sang Thu, Na Uy còn lạnh hơn Bắc Kinh một chút, hơn nữa địa thế cao gió biển lớn, Triệu Ngu vào trong căn phòng ấm áp dễ chịu rồi thì không chịu ra ngoài nữa.
Thẩm Tuyển Ý bó tay với cô, đành phải vứt bỏ kế hoạch lãng mạn đạp xe dọc đường biển ngắm hoa trước khi đến đây của mình, hai người ngồi trên chiếc ghế duỗi bên cửa sổ uống cà phê chơi KoG.
Nhưng phòng họ đặt là phòng hạng sang, toàn bộ mặt hướng ra biển của phòng đều là cửa sổ sát đất, tầm nhìn khoáng đạt, có thể thấy sóng biển xanh thẳm lặng lẽ đập vào đá ngầm, thuyền buồm lẳng lặng chạy nơi mặt biển xa xa.
Cho dù không ra ngoài, cũng có thể thưởng thức được cảnh đẹp hùng vĩ.
Hạ Nguyên đang ở trong nước thấy nick hai người online thì sợ ngây người. Sau khi được mời vào phòng, cậu chàng kinh ngạc hỏi: “Không phải hai anh chị đi nghỉ phép sao? Sao còn lên game nữa?”
Thẩm Tuyển Ý nằm trên ghế dài quay đầu ngắm nghía bạn gái đang bọc chăn lông cạnh mình: “Nghỉ phép thì không được chơi game à?”
Hạ Nguyên hoang mang: “Cho nên phương thức nghỉ phép của anh chị là đổi chỗ chơi KoG thôi à?”
Triệu Ngu mở miệng: “Sửa lại cho đúng đây này, là vừa ngắm biển vừa đánh KoG nhé.”
Hạ Nguyên: “Respect!”
Đương nhiên cũng không thể chơi game mãi được. Sở dĩ Thẩm Tuyển Ý đặt khách sạn này là vì nó có vị trí địa lý tốt nhất để ngắm bình minh và hoàng hôn. Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, anh đã đánh thức cô bạn gái đang quấn lấy eo mình.
Đèn ngủ đầu giường phả ánh sáng màu cam xuống. Tối hôm qua Triệu Ngu bị lăn lộn cả đêm, mệt đến mức không mở mắt ra nổi, chỉ nghĩ bụng muốn giơ chân đá văng luôn tên chó cún cứ hôn tới hôn lui mặt mình.
Thẩm Tuyển Ý dỗ mãi mà không dỗ cô dậy được, anh buông tiếng thở dài, đành phải mặc áo ngủ vào cho cô, rồi lại bọc cả người cô lại bằng chăn lông, chỉ để thò mỗi đầu ra ngoài.
Triệu Ngu buồn ngủ ríu mắt, nhắm mắt kệ cho anh vần vò, mãi đến khi người mình đột nhiên lơ lửng, cô bị anh bế ngang lên.
Lúc này cô mới chịu mở mắt, hai tay cô đều bị khóa chặt trong chăn lông, cô đành cọ anh bằng đầu mình: “Anh không định bế em đi ngắm bình minh thế này luôn đấy chứ?”
Thẩm Tuyển Ý đi tới cửa thì hơi khuỵu xuống, ấn khuỷu tay mở chốt cửa: “Không sai!”
Triệu Ngu giãy giụa mấy cái trong chăn lông: “Đừng! Bị người khác thấy thì mất mặt lắm!”
Hoàng tử nhỏ chuyên bao thầu cười tủm tỉm nói: “Không có người khác đâu, anh bao hết đài ngắm cảnh rồi.”
Triệu Ngu buông tiếng thở dài, “Em lo chúng mình còn chưa cưới nhau anh đã tiêu sạch của cải rồi quá.”
Thẩm Tuyển Ý nhướng mày: “Sao thế được?” Anh cúi đầu hôn bẹp một cái lên mặt cô, “Em coi thường của cải của bạn trai em quá rồi.”
Đài ngắm cảnh ở tầng trên cùng, thiết kế thành kiểu như nhà kính trồng hoa. Phần kính chặn gió biển có thể đẩy lên đẩy xuống, vào đầu ngày mới, nó sẽ hạ xuống để có được tầm nhìn rộng nhất và chân thật nhất.
Trời còn chưa sáng, chỉ có thể nghe thấy tiếng sóng biển.
Triệu Ngu dựa vào khuỷu tay anh ngáp liên hồi, cô ngước mắt nhìn phần quai hàm đang hưng phấn siết lại vì chờ mặt trời mọc của bạn trai, buồn ngủ gọi anh: “Thẩm Tuyển Ý ——”
Anh ừ một tiếng, cúi đầu xuống, đôi mắt cong cong: “Sắp tới rồi đây!”
Triệu Ngu ríu mắt lại: “Hứa với em, bỏ lời hứa tổ chức hôn lễ ở bãi biển lúc bình minh trước đây của chúng mình đi được không?” Cô không khỏi ngáp một cái, buồn ngủ chảy cả nước mắt, “Sớm quá, em không dậy được, mà em cảm thấy khách của chúng mình cũng không dậy nổi. Với lại mặc váy cưới ngoài bờ biển lạnh lắm ——”
Cô còn đang lên án những điều tồi tệ của việc tổ chức hôn lễ ngoài bờ biển, ánh nắng ban mai của ngày mới cuối cùng cũng ló ra trên mặt biển xanh thẳm nơi xa. Thẩm Tuyển Ý cúi đầu cười trong quầng sáng ấy, hôn lên môi cô: “Nghe em hết.” Anh ôm cô, xoay người lại, “Nhìn đi, mặt trời lên rồi!”
Mặc dù vừa buồn ngủ lại vừa mệt mỏi, nhưng cô không thể không thừa nhận, cảnh đẹp bao la hùng vĩ thế này cũng đáng để dậy sớm.
Mãi đến khi mặt trời nhô hết khỏi mặt biển, lơ lửng giữa không trung, hai người mới rốt cuộc đi vòng về phòng. Triệu Ngu cảm thấy mình vẫn chưa đủ hiểu biết về thể lực của bạn trai, trải qua trận chiến đấu hăng say suốt đêm qua, mình còn mệt thế này, anh ấy lấy sức đâu ra để hưng phấn bế mình chạy lên chạy xuống nhỉ?
Lúc vào thang máy, Triệu Ngu nhìn chằm chằm bản thân trong tường kính một lúc lâu, ngẩng đầu nói: “Thẩm Tuyển Ý, trông em như miếng trứng cuộn ý.”
Anh cũng quay đầu ngắm nghía một lát, trong mắt ngập tràn nụ cười thâm sâu ý vị: “Ừ, trông có vẻ ngon đấy.”
Sau khi về phòng, Triệu Ngu lại có thêm một vòng nhận thức mới với thể lực của bạn trai.
Hai người cũng không ở lại Na Uy quá lâu, bởi vì Triệu Ngu cứ càu nhàu lạnh quá mãi, thế là hai người lại vòng tới Hawaii. Thời tiết dường như lập tức chuyển từ Đông sang Hè, cuối cùng Triệu Ngu cũng vừa lòng.
Lúc chuyển máy bay ở Na Uy, hai người rốt cuộc bị du khách nước mình tình cờ bắt gặp. Các cư dân mạng vẫn luôn quan tâm rốt cuộc Thần Dụ chạy đi nghỉ phép ở đâu cuối cùng cũng biết được đáp án khi xem hot search.
Ai dè chưa được mấy ngày, họ lại nhận được ảnh chụp trộm Thần Dụ do đồng bào ở Hawaii gửi tới.
Một tháng tiếp theo, các cư dân mạng lần lượt chờ được tin tức người qua đường ngẫu nhiên gặp được Thần Dụ ở các nơi như Canada, Luân Đôn, Paris, Hy Lạp, vân vân. Thi thoảng có ảnh chụp trộm, đôi lúc chỉ có bài viết Á Á Á miêu tả của người qua đường.
Mọi người vừa cảm thấy ngọt ghê ngọt thế, lại vừa cảm thấy quá chua quá cay.
Tụi này cũng muốn được yêu đương rồi cùng du lịch vòng quanh thế giới với bạn trai/bạn gái nữa!
Dần dà sau khi vào Đông, hai người về cơ bản đã đi hết các quốc gia ấm áp. Các cư dân mạng cũng dần phát hiện được quy luật du lịch vòng quanh thế giới của họ, mỗi ngày rảnh rỗi không có việc gì làm thì ngồi vote đoán xem tiếp theo Thần Dụ sẽ xuất hiện ở quốc gia nào.
Có thể nói là hai người đã cống hiến cho những công dân nhàm chán của nước mình một loạt niềm vui, từ soi hint cho đến đoán mò.
Lúc họ tới Italy thì đang là mùa Đông. Nhưng bởi vì họ đến một trấn nhỏ ở phía Nam nên nhiệt độ không khí vẫn tương đối ôn hòa, không lạnh đến nỗi Triệu Ngu không muốn ra ngoài.
Trước kia Triệu Ngu đi đâu cũng tự mình tra tư liệu và hướng dẫn, có lẽ là vì từng vất vả debut ở Hàn Quốc nên cô có thói quen tự tay làm rất nhiều việc. Ai ngờ mới đi theo Thẩm Tuyển Ý hai tháng, có thể nói cô đã bị chiều hỏng hết cả người. Đi ăn đi chơi theo anh chẳng cần mang đầu óc, cô cảm thấy làm đứa vô dụng cũng khá tốt.
Trên đường đến trấn nhỏ, Thẩm Tuyển Ý cứ hưng phấn lải nhải mãi về vịnh cầu vồng. Thắng cảnh nổi tiếng nhất của thị trấn nhỏ này chính là vịnh cầu vồng. Nghe nói vào lúc mặt trời mọc, khoảng trời trên vịnh sẽ có cầu vồng xuất hiện, có thể nói là một cảnh nhiệm màu.
Triệu Ngu nghe anh nói thế thì cũng rung rinh, dù gì bình minh đã đẹp lắm rồi, còn thêm cả cầu vồng nữa thì chẳng phải sẽ đẹp lắm sao. Kết cục tới trấn nhỏ rồi, Thẩm Tuyển Ý lại chẳng vội vàng gì cả. Sáng nào anh cũng ôm cô ngủ, còn ngủ ngon hơn cả cô, không hề đề cập đến chuyện ra vịnh cầu vồng ngắm cầu vồng lúc mặt trời mọc lần nào. Triệu Ngu ngủ nướng quen thói, anh không dỗ cô dậy thì một mình cô cũng không dậy nổi.
Ở mấy hôm trong trấn nhỏ như thế, buổi tối đi ngủ, Thẩm Tuyển Ý lại còn phá lệ không vần vò cô, tắt đèn dỗ cô đi ngủ từ sớm.
Triệu Ngu nằm trên khuỷu tay anh băn khoăn về cuộc đời con người một lát, lại sờ sờ cơ bụng anh, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Thẩm Tuyển Ý, có phải anh “yếu” rồi không?”
Các cụ dạy cấm có sai.
Làm người là phải có chừng mực, không thì chịu làm sao thấu, biết vậy cô đã chẳng để anh làm tới trong hai tháng này. Giờ làm sao được nữa đây? Uống thuốc có chữa được không nhỉ?
Triệu Ngu đau khổ quằn quại rất lâu, mới rốt cuộc nghe thấy giọng nói nghiến răng nghiến lợi của bạn trai vang lên trong bóng tối: “Sáng mai anh muốn đưa em ra vịnh cầu vồng ngắm mặt trời mọc, anh lo em không dậy được nên mới dỗ em đi ngủ sớm một chút!”
Anh cúi đầu cáu kỉnh cắn một cái lên vành tai cô, sau đó nắm lấy tay cô ấn vào chỗ nào đấy, cắn răng hỏi: “Bây giờ có muốn thử xem anh “yếu” hay “khỏe” không?”
Triệu Ngu rút phắt tay ra, vội xoay người đưa lưng về phía anh: “Thôi thôi, ngủ đi ngủ đi, ngày mai đi ngắm mặt trời mọc!”
Một lúc lâu sau, cô mới nghe thấy anh hừ một tiếng, sau đó chậm rãi tới gần dán ngực vào lưng cô, ôm lấy cô, rầu rĩ nói: “Ngủ ngon.”
Triệu Ngu thấp thỏm chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, lần này không chờ Thẩm Tuyển Ý gọi dậy, tự cô đã dậy trước. Không rõ có phải là do sắp được nhìn thấy kỳ tích thiên nhiên cầu vồng lúc bình minh không mà trong lòng cô lại ấp ủ sự chờ mong và kích động không giải thích được.
Lúc họ đánh răng rửa mặt xong ra ngoài, trời vẫn còn tối. Vịnh cầu vồng cũng không xa chỗ họ ở, đi bộ mười lăm phút là tới. Thị trấn nhỏ lúc tinh mơ chỉ có tiếng sóng biển và còi hơi. Họ bước đi trên con đường dài trải đá, dường như cả thế giới này chỉ còn hai người họ.
Triệu Ngu nắm tay anh, cảm thấy hôm nay bàn tay của bạn trai mình ấm áp lạ thường.
Khi đến vịnh, bốn phía đều tràn ngập sương mù. Triệu Ngu ngẩng nhìn về nơi xa một lát, hơi lo lắng: “Thời tiết này có thấy cầu vồng được không nhỉ?”
Mắt Thẩm Tuyển Ý sáng ngời: “Anh tra hướng dẫn rồi, chắc chắn là được, chờ xem!”
Triệu Ngu xoa xoa mặt: “Nói được là phải được nhé, sau khi ngắm hết mặt trời mọc lần này, về sau em sẽ không dậy sớm thế này nữa đâu! Ngắm mãi cũng hết thú vị ấy.”
Anh cười gật đầu.
Đang nói chuyện dở, làn sương mù xung quanh chậm rãi nhạt đi như thể bị gió thổi tiêu tán, biển rộng mông lung cũng dần để lộ màu lam trong vắt. Chẳng biết đến lần thở thứ bao nhiêu, mặt trời bừng lên, ánh sáng vàng kim bắt đầu lan tràn trên mặt biển.
Dù đã ngắm rất nhiều buổi bình minh, nhưng Triệu Ngu vẫn thấy ngỡ ngàng. Ngay sau đó, cô vội ngẩng đầu nhìn lên trên. Nghe nói ở vị trí này thì họ đang đứng ngay dưới cầu vồng.
Sương mù trên đỉnh đầu còn chưa tan hết, cô chẳng phát hiện thấy gì cả.
Triệu Ngu đợi một lát, hơi thất vọng đưa mắt quay về mặt biển.
Mặt trời dần dần nhô lên khỏi mặt biển bằng, giống như cảnh quay chậm trên màn ảnh. Sắc trời ảm đạm dần sáng sủa hơn nhờ nắng sớm, Triệu Ngu đang ngắm một con thuyền buồm trên mặt biển, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói vui vẻ mừng rỡ của Thẩm Tuyển Ý: “Nhìn lên đi!”
Triệu Ngu ngẩng đầu.
Không biết từ khi nào, một chiếc cầu vồng cong cong đã đứng ngay giữa tầng không trên đầu họ.
Ánh sáng đủ màu dịu dàng mà sáng ngời, rõ ràng chẳng thể chạm vào, nhưng vẫn mang lại cảm giác nhẹ nhàng uyển chuyển khắp người. Cầu vồng ánh lên màu vàng kim của ánh nắng ban mai đằng xa, vẻ đẹp này vừa thiên liêng lại vừa bao la hùng vĩ.
Khóe mắt cô bỗng liếc thấy một tia sáng lóe lên.
Thẩm Tuyển Ý đột nhiên buông lỏng cánh tay ra, cười gọi cô: “Em yêu.”
Triệu Ngu quay đầu lại nhìn, vừa liếc mắt là thấy ngay chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh trên tay anh. Dưới cầu vồng ban mai soi chiếu, nó lóng lánh hơn tất cả những chiếc nhẫn kim cương mà cô từng được thấy.
Cô rốt cuộc cũng hiểu rõ sự hồ hởi của anh sáng nay và sự chờ mong khó giải thích nổi trong lòng cô đến từ đâu.
Anh quỳ một gối, đôi mắt còn sáng hơn cả cầu vồng lúc bình minh, mỉm cười đưa chiếc nhẫn kim cương kia tới trước mặt cô: “Kết hôn thì có thể không tổ chức vào lúc này, nhưng cầu hôn thì vẫn được chứ?”
Trong khung cảnh đẹp đẽ thần thánh như vậy, anh được bao phủ trong cảnh đẹp này, cũng trở nên vô cùng thành kính.
Tựa như thứ trên tay mà anh muốn trao cho cô, chính là trái tim nóng hổi đang đập của anh.
Ánh mặt trời chói lòa trong khoảnh khắc này, đại dương bừng tỉnh, hoa cỏ thức giấc, cả thế giới đều đang vươn mình mở mắt. Duy chỉ mình cô đắm chìm trong đôi mắt dịu dàng của anh, không cách nào hết đắm say.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.