Sư Huynh Là Nam Thần

Chương 37: Tiến bộ




Sau khi sư huynh log-out, An Vũ Hàng ngồi lại trong chủ thành một lúc, Thời Nhiễm ở dã ngoài giết người đủ rồi chạy đến tìm cậu, An Vũ Hàng nghĩ nghĩ, trực tiếp chọn vào cậu ta luận bàn.
『 Phụ cận 』[ Ức Tương Tư ]: Ông xác định?
『 Phụ cận 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Mau đánh, đánh xong ngủ.
Thời Nhiễm không hỏi thêm nữa, chọn đồng ý. Hai người ở trên quảng trường bắt đầu so chiêu. Vốn dĩ An Vũ Hàng cũng không quá tin tưởng bản thân đánh thắng Thời Nhiễm, nhưng đến khi đánh nhau thật cậu mới phát hiện hình như cũng không quá khó khăn như trong tưởng tượng.
Thời Nhiễm là Cái Bang, chiêu thức trước nay rõ ràng lưu loát, có uy hiếp nhất chính là thương tổn DOT và một bộ liên chiêu bùng nổ đánh bại người ta. Trọng điểm hôm nay sư huynh dạy cho cậu chính là chạy trốn tránh né khống chế, làm được điều này, đầu tiên là có thể tiến hành dự đoán trước chiêu thức của đối phương, biết lúc nào đối phương sẽ phóng ra kỹ năng khống chế, có thể nắm bắt thời cơ tránh thoát.
Thời Nhiễm một bộ kỹ năng đẩy lùi đánh lui An Vũ Hàng khoảng 10 bước, sao đó lao đến gần muốn đánh bại An Vũ Hàng. Trong nháy mắt khi bị đánh bay đi, ngay sau đó An Vũ Hàng đã dùng một chiêu nhảy lên, thoáng chút liền tránh né kỹ năng vừa vặn phóng tới của Thời Nhiễm. Sau đó một chiêu Xích Yến khiến Thời Nhiễm bị giảm tốc độ, An Vũ Hàng mượn cơ hội kéo giãn khoảng cách với cậu ta, lại phóng ra một chiêu Độc Thủ kèm theo định thân, Thời Nhiễm lập tức giải trừ khống chế, An Vũ Hàng lại thêm chiêu khóa chân Vạn Kiếp. Lúc này, bạch xà của cậu đã bò đến bên cạnh người Thời Nhiễm bắt đầu công kích, An Vũ Hàng dứt khoát cho nổ bạch xà, trong vòng 8 giây bùng nổ đánh ra một bộ liên chiêu, hơn nữa trước đó vì bạch xà cắn nên trên người Thời Nhiễm còn đang bị độc DOT, vừa vặn nhảy ra lần thương tổn cuối cùng. Máu của Thời Nhiễm nháy mắt đã bị đánh thấy đáy.
『 Phụ cận 』[ Ức Tương Tư ]: Mợ nớ, hôm nay acc này là ông chơi sao? Là thay đổi người khác phải không? Tui ít đọc sách, ông đừng lừa gạt tui chứ!
『 Phụ cận 』[ Phượng Cô Ngâm ]: …
Đánh thắng Thời Nhiễm, An Vũ Hàng cũng rất bất ngờ. Lúc này cậu mới giật mình phát hiện, so chiêu với cao thủ đích xác có chỗ tốt. Thực lực PK của Thời Nhiễm không tệ, nhưng so sánh với Sương Thiên Quyết chính là gặp sư phụ. Đương nhiên, cậu có thể đánh thắng Thời Nhiễm, một phần nguyên nhân là Thời Nhiễm cũng không dốc toàn lực ra đánh với cậu. Dù sao dựa vào kinh nghiệm trước đây của cậu, cậu không phải đối thủ của Thời Nhiễm, Thời Nhiễm dĩ nhiên sẽ buông lỏng cảnh giác.
『 Mật tán gẫu 』[ Ức Tương Tư ]: Hôm nay sao lại đánh hay như vây?
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: … Bị sư huynh đơn phương ngược cả đêm, cuối cùng cũng học được vài thứ hữu dụng.
『 Mật tán gẫu 』[ Ức Tương Tư ]: Đệch, ông hỏi sư huynh ông giúp tui lúc nào anh ấy rảnh, tui cũng nguyện ý bị anh ấy ngược cả đêm.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: …
An Vũ Hàng cảm thấy loại tâm tình bị ngược đến hộc máu này Thời Nhiễm không thể nào lĩnh hội được, cho nên mới ngây thơ mà cầu ngược như thế.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Khuya rồi, tui phải đi ngủ, ngày mai còn phải đi làm thêm.
Cậu xin nghỉ cho đến hôm nay, ngày mai bắt đầu chính thức đi làm trở lại. Nói thật ra, ông chủ đối với đám sinh viên đi làm thêm như bọn họ thật sự không tệ, mỗi lần đến kỳ thi đều sẽ cho nghỉ. Tuy rằng nghỉ phép sẽ không có tiền lương, nhưng so với việc bị đuổi việc thì tốt hơn nhiều.
『 Mật tán gẫu 』[ Ức Tương Tư ]: Ừ, ông mau đi ngủ đi. Ngủ ngon.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Ngủ ngon.
Tắt máy tính, An Vũ Hàng đi đánh răng rửa mặt, sau đó tùy tiện chọn quyển sách, mở đèn bàn khá cũ trên tủ đầu giường, tựa lưng vào chậm rãi xem. Mãi đến khi mệt mỏi, mới buông sách xuống, tắt đèn đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, An Vũ Hàng đã rời giường. Từ nhà đến quán cà phê đi mất gần 1 tiếng, cho nên cậu không thể không xuất phát sớm một chút. Điểm tâm là mì sợi tự mình nấu, không thêm nguyên liệu nấu ăn gì, chỉ là một chén mì suông thôi. Buổi sáng mùa đông quá mức rét lạnh, ăn một bát mì nóng hầm hập rồi ra ngoài, trên người cũng có thể ấm áp hơn một chút.
Cho tới trưa trong quán cà phê cũng không có gì đặc biệt, lúc này khách khứa cũng không nhiều lắm, có khách thì An Vũ Hàng đi pha tách cà phê, không có khách cậu sẽ cùng Tiểu Phóng và Duyệt Duyệt nói chuyện phiếm, thời gian trôi qua cũng nhanh.
Đến lúc sắp tan ca, An Vũ Hàng nhận được điện thoại Tiết Dập gọi đến.
“Ngày mai cậu có rảnh không?” Tiết Dập ở đầu kia điện thoại hỏi.
“Có.” An Vũ Hàng thành thật đáp lại.
“Vậy ngày mai giữa trưa đi ra ngoài ăn cơm đi. Trước đó đã hẹn thi xong sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm nhớ không.” Tiết Dập cười nói.
Nếu Tiết Dập đã gọi điện nhắc, An Vũ Hàng dĩ nhiên không tiện cự tuyệt, “Vâng.”
“Vậy chờ anh và Tiêu thiếu xác định địa điểm, sẽ nhắn tin cho cậu. Cậu muốn ăn cái gì?”
“Em ăn cái gì cũng được. Anh cũng đừng quá tiêu pha, tùy tiện ăn gì đó là được.” An Vũ Hàng không quá kiêng ăn, với cậu mà nói ăn no mới là quan trọng.
“Được. Vậy anh cúp máy trước. Ngày mai gặp.” Tiết Dập cười nói.
“Vâng, mai gặp.”
An Vũ Hàng vừa mới cúp điện thoại, đã được Mạn tỷ thông báo có thể tan ca. Chào tạm biệt Tiểu Phongd, Duyệt Duyệt xong, An Vũ Hàng liền đi vào phòng nghỉ thay quần áo, sau đó rời khỏi quán cà phê.
Từ ga tàu điện ngầm đi ra, An Vũ Hàng thuận tiện đến chợ rau ở gần nhà mua chút rau dưa và thịt, tự mình nấu ăn ở nhà tuy rằng hơi phiền toái một chút, nhưng so với ăn bên ngoài thì rẻ hơn nhiều, vì tiết kiệm tiền, cậu vẫn rất nguyện ý động thủ nấu cơm.
Mangtheo bao lớn bao nhỏ đồ vật trở về nhà, An Vũ Hàng thu thập xong nguyên liệu nấu ăn, cất vào trong tủ lạnh. Sau đó đơn giản quét dọn phòng ở một chút, lại xem TV thêm một lúc. Đến chạng vạng mới bắt đầu nấu cơm.
Chờ cậu ăn cơm no, bưng tách cà phê ngồi vào trước máy tính, đã là buổi tối 7h hơn.
Vừa đăng nhập vào game, Lạc Hoa Độc Lập đã gửi lời mời tổ đội đến. Sau khi An Vũ Hàng vào đội, phát hiện trong đoàn đội đã sắp đầy người.
『 Mật tán gẫu 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Lên YY.
Sau đó, Lạc Hoa Độc Lập gửi đến một chuỗi số kênh YY.
An Vũ Hàng vừa đăng nhập YY tìm kênh, vừa đánh chữ.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Trong bang có bao nhiêu người tham gia?
『 Mật tán gẫu 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Đến 8h hẳn có thể đến được 50 người.
Mỗi bang hội nhiều nhất có thể thu nạp 200 thành viên, cho nên 50 người tham gia bang chiến cũng không tính quá nhiều.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Sư phụ chỉ huy sao?
『 Mật tán gẫu 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Không phải, là bang chủ chỉ huy.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: À.
Vào kênh bang hội, An Vũ Hàng chợt nghe được một giọng nam rất hào khí, hẳn đây chính là bang chủ. Trong kênh tất cả mọi người đều là trạng thái cấm phát ngôn, chỉ có bang chủ có thể nói mà thôi.
An Vũ Hàng và bang chủ cũng không có tiếp xúc gì, nếu không phải trong kênh bang hội cái tên ‘Tương Phùng Hà Xử’ này là màu cam, không giống như những người khác, An Vũ Hàng căn bản sẽ không biết người này chính là bang chủ.
『 Đoàn đội 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Trang bị của [ Phượng Cô Ngâm ] có phải không được tốt lắm hay sao? Có thể đánh bang chiến à?
『 Đoàn đội 』[ Chúc Duệ ]: Nhìn lượng máu chắc hẳn là không thành vấn đề nhỉ?
Hóa ra đánh bang chiến còn phải xem trang bị, An Vũ Hàng thật sự không nghĩ đến điểm này, lúc sư phụ đến tìm cậu cũng không nhắc đến.
“Phượng Cô Ngâm là đồ đệ của Độc Lập?” Bang chủ hỏi trên YY.
『 Đoàn đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Ừ.
Lúc An Vũ Hàng gia nhập bang, bang chủ không có ở đó, chỉ biết là Lạc Hoa Độc Lập kéo đồ đệ vào bang hội.
“Đánh lôi đài cấp mấy?” Bang chủ hỏi.
Đối với loại thái độ mang theo không tín nhiệm cùng một chút ghét bỏ này, khiến An Vũ Hàng cảm thấy rất không thoải mái, nhưng cũng không tiện nói thêm cái gì.
『 Đoàn đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: 2V2 cấp 8.
“Vậy được, đánh bang chiến không thành vấn đề.” Bang chủ cười nói.
Không khí tựa hồ lại trở nên thả lỏng hơn. Kỳ thật sau khi trải qua những chuyện không vui với bang hội trước, An Vũ Hàng đối với những thứ như bang hội này đã triệt để mất đi lòng trung thành. Nếu không phải sư phụ và Yến ca còn ở trong bang này, An Vũ Hàng khẳng định sẽ gia nhập bang hội mà bọn Thời Nhiễm vừa mới tạo, tuy rằng cái gì cũng không có, nhưng đồng thời cũng sẽ không có quá nhiều quy củ và áp lực như vậy.
8h đúng, bang hội đối phương chính thức gửi khiêu chiến với bang hội Đạp Tuyết Mà Đi, toàn bộ thành viên trong bang hội đang online trên màn ảnh sẽ nhảy ra một khung cửa sổ lựa chọn có gia nhập bang hội chiến lần này hay không.
Nếu chọn “Không” thì sẽ tiếp tục ở lại tại chỗ, nên làm gì thì đi làm. Nếu chọn “Có”, sẽ bị truyền tống và bản đồ bang chiến.
Sau khi An Vũ Hàng chọn “Có”, bản đồ thay đổi, sau thời gian tải bản đồ, Phượng Cô Ngâm xuất hiện trong lãnh địa bang hội. Nhưng lãnh địa bang hội này khác biệt với lãnh địa bang hội mà bình thường bọn họ hay đến, nơi này được chuẩn bị chuyên môn cho việc bang chiến, không có vật phẩm thương nhân, cũng không có tổng quản bang hội. Chỉ có một khoảnh đất nho nhỏ ở ngay cửa bang hội, ở giữa có một cây cột cờ rất lớn.
Chờ sau khi bang chiến bắt đầu, cánh cửa lớn trước cửa bang hội sẽ mở ra, hai bên có thể lao ra đối chiến, lãnh địa bang hội của đối phương ở tương đối xa bọn họ, ở giữa có một đoạn lộ trình khá dài, hai bên có thể bố trí bẫy rập trên đường đi, đánh lén đối phương.
Sau khi tiến vào bản đồ, hai bên đều có 15 phút để chuẩn bị, bang chủ bắt đầu phân đoàn phân đội. Bang chiến dùng cơ chế tính điểm, đánh chết một người chơi phe đối địch có thể đạt được 3 điểm, giết chết một thủ vệ lãnh địa của đối phương có thể tính 1 điểm, mà chém rớt cột cờ của bang hội đối phương có thể kiếm được 50 điểm. Cho nên vô luận nhìn thế nào, giữ cờ đều là mấu chốt, lỡ như mất 50 điểm này, muốn đuổi theo đối phương sẽ không dễ dàng.
Bang chủ phân phối những người da dày thịt béo ở lại giữ cờ, lại phối hợp với Cẩm Thư Linh Loạn vốn là Bách Dược môn ở lại trị liệu. Hơn nữa bên này còn có thủ vệ bang hội hỗ trợ, đối phương muốn chạy đến chém cờ cũng không dễ, cho nên không cần quá mức lo lắng. Điều quan trọng mà bọn họ phải làm chính là đánh chế người chơi phe đối phương và chém rụng cờ của họ.
Viễn trình công kích cao, nhất là chức nghiệp thích khách, đặc biệt thích hợp việc đánh lén, cho nên Bang chủ sắp xếp một đội Đường Môn tiến lên đánh lén lãnh địa đối phương. Những người khác thì cùng nhau chậm rãi đánh qua, tận lực tiêu diệt toàn bộ địch nhân chạy tới.
『 Đoàn đội 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Bang chủ, để Phượng Cô Ngâm đi theo tôi đi.
『 Đoàn đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Tiểu Ngâm là viễn trình, máu mỏng, giữ cờ không an toàn.
『 Đoàn đội 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Cũng không trông cậy cậu ta đánh được cái gì, làm nổ con cóc cho chúng tôi bảo mệnh là mừng rồi.
Con cóc cấp 10 của An Vũ Hàng nếu không tận dụng thì cũng thật là lãng phí. Chẳng qua lực chú ý của An Vũ Hàng không đặt ở việc cậu có phải giữ cờ hay không, mà là ở chữ ‘cậu ta’ của Cẩm Thư Linh Loạn, cậu không biết Cẩm Thư Linh Loạn thật sự biết chuyện giới tính của cậu, hay chỉ là đánh nhầm.
Chẳng qua mọi người đều tập trung tinh lực chuẩn bị đoàn chiến, không ai rảnh đi để ý Cẩm Thư Linh Loạn có phải đánh chữ sai hay không.
『 Đoàn đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Vậy được. Tiểu Ngâm, ở lại bên này đi. Cẩm Thư, cậu theo dõi máu của Tiểu Ngâm, đối phương nếu đánh đến đây khẳng định sẽ đánh người máu mỏng trước.
『 Đoàn đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Vâng.
『 Đoàn đội 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Yên tâm.
Kỳ thật nếu như là Yến ca lưu lại, An Vũ Hàng sẽ càng an tâm hơn. Nhưng sư phụ cậu là chủ lực công kích, bên cạnh nhất định phải dẫn theo trị liệu, mà người này không phải là Yến ca thì không được. Cho nên An Vũ Hàng chỉ có thể lui một bước, hy vọng Cẩm Thư Linh Loạn có thể trị liệu cho mình.
15 phút sau, cổng lớn của bang hội mở ra, bang chiến chính thức bắt đầu. Ngoại trừ 5 người ở lại giữ cờ, những người khác đều xông ra ngoài.
An Vũ Hàng triệu hồi con cóc ra, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Cậu tuy rằng không nhìn thấy tình hình chiến sự khi hai phe gặp nhau, nhưng nghe bang chủ chỉ huy cũng có thể đoán được một phần.
Nhân số của đối phương so với bọn họ nhiều hơn, điều này nằm ngoài dự liệu của bang chủ. Bang chủ mắng đối phương một tiếng ‘Chơi xấu’ trên kênh YY, An Vũ Hàng mặc dù không rõ là có ý gì, nhưng cảm giác không quá tốt.
Người của hai bên rất nhanh đã gặp nhau, tạo thành một mảnh hỗn chiến, người của Đạp Tuyết Mà Đi muốn trực tiếp đẩy lùi đối phương trở về doanh địa, nhưng đối phương cũng có cùng loại ý tưởng, hai bên giằng co không dứt. Giữa lúc chém giết, những người bị giết tên biến thành màu xám ngã xuống, nhưng vẫn như trước bất phân thắng bại. Cùng lúc đó, một đội Đường Môn của Đạp Tuyết Mà Đi bên này đã đi đến cửa vào doanh địa của đối phương, bắt đầu đánh lén thủ vệ.
So sánh với ở giữa hỗn loạn, nơi giữ cờ bên này an tĩnh hơn rất nhiều. Chẳng qua loại an nhàn này cũng không duy trì liên tục được bao lâu, An Vũ Hàng đột nhiên bị cướp vũ khí —— Hiển nhiên Minh Giáo của đối phương đã ẩn núp đi tới đây, thuận lợi tránh thoát tầm mắt của thủ vệ, ẩn thân triển khai công kích.
An Vũ Hàng bị cướp vũ khí nên không thể đánh ra kỹ năng gì, nhưng cũng may trước đó cậu đã triệu hồi con cóc ra sẵn, một chiêu di dời thương tổn, con cóc kêu lên một tiếng, bắt đầu hấp thu thương tổn mà Minh Giáo đang ẩn thân đánh lên người An Vũ Hàng.
Nghe được động tĩnh của con cóc, những người khác cũng biết đối phương đã đánh tới, có chức nghiệp quần công lập tức mở kỹ năng, không bao lâu đã đánh tan trạng thái ẩn thân của 3 Minh Giáo đối phương.
Sau khi Minh Giáo đánh mình xuất hiện, An Vũ Hàng lập tức kéo giãn khoảng cách, cho đối phương một chiêu Hồn Cổ, lại trực tiếp phóng thêm một chiêu Lang Vẫn kèm theo hiệu quả Phong Nội phụ thêm, khiến cho đối phương không đánh ra được kỹ năng gì, cũng không thể ẩn thân lại. Tuy rằng đã ngăn chặn được Minh Giáo, nhưng An Vũ Hàng cũng không ham chiến, mà trước hết chạy về chỗ cột cờ, thuận tiện để Cẩm Thư Linh Loạn thêm máu cho mình. Chẳng qua bởi vì năng lực quần công của Minh Giáo quá mạnh, cho nên An Vũ Hàng di chuyển rất dễ dàng bị hai Minh Giáo còn lại quần công trúng, nhưng cũng may thương tổn không tính quá cao, thanh máu của cậu xem như tạm ổn.
Sau 4 giây hiệu quả của kỹ năng Phong Nội kết thúc, Minh Giáo công kích An Vũ Hàng lại lao tới, trực tiếp cho cậu một trạng thái Trầm Mặc, loại trạng thái này cũng khiến cho đối thủ không thể sử dụng bất cứ kỹ năng gì, chẳng qua không bá đạo như Phong Nội, có thể phá giải. An Vũ Hàng tiếp tục mở kỹ năng miễn khống chế Phong Sái, giải trừ hiệu quả Trầm Mặc, sau đó cho Minh Giáo kia một bộ liên chiêu. Minh Giáo không cam yếu thế, xuất chiêu cũng không chút nương tay, nhưng An Vũ Hàng là viễn trình, có thể chạy trốn né tránh.
Chạy ra một khoảng cách, An Vũ Hàng nhìn thoáng qua thanh máu của mình, chỉ còn lại 60%. Lượng máy này đối với một viễn trình mà nói vẫn có chút nguy hiểm, mà Cẩm Thư Linh Loạn lúc này lượng máu còn chưa tới 70%, An Vũ Hàng dứt khoát cho nổ con cóc, để cho toàn bộ người trong đội có thêm một tầng hộ thuẫn, tranh thủ thời gian cho Cẩm Thư nhanh chóng nâng cao thanh máu của mọi người. Có hộ thuẫn, An Vũ Hàng cũng an tâm, xoay người cho Minh Giáo kia một chiêu khóa chân, sau đó trực tiếp mở Mê Mang.
Mê Mang đối với Độc Tiên giáo mà nói là kỹ năng cấp thần, nó có thể khống chế luôn cả đối thủ, công kích ngược lại phe mình, tạo thành hiệu quả hỗn loạn. Nhưng khuyết điểm là bản thân Độc Tiên giáo vẫn phải thừa nhận 20% thương tổn mà đối phương đánh vào trên người đội hữu của mình, rất có cảm giác lấy mạng đổi mạng.
Lúc này, Minh Giáo vừa đánh cậu đang điên cuồng công kích một Minh Giáo của phe đối phương, loại trạng thái này rất khó giải, một Minh Giáo khác đang điên cuồng rụng máu cũng không thể trở tay đánh lại, bởi vì bọn họ là đội hữu, cậu ta không thể đánh đội hữu được. Cung lúc đó, An Vũ Hàng cũng phải thừa nhận 20% thương tổn, nhưng may mắn là có hộ thuẫn, có thể bảo toàn tính mạng.
Triệu hồi bạch xà ra, An Vũ Hàng chuẩn bị đánh thêm một đợt bùng nổ, kéo Minh Giáo bị mình không chế đi, nhưng bạch xà vừa mới xuất hiện, cậu đã bị định thân, dưới chân xuất hiện một biểu tượng khống chế —— Là kiếm khách Ỷ Kiếm sơn đánh tới.
Kiếm khách đứng ở nơi cách cậu khoảng chừng 15 thước, phía sau còn có một trị liệu đi theo. Lúc này kỹ năng của An Vũ Hàng đều đã dùng hết, Cẩm Thư Linh Loạn không biết đang làm cái gì, cũng không thèm giúp cậu giải trừ trạng thái định thân của cậu. Kiếm khách nhìn trúng An Vũ Hàng vốn không còn lại bao nhiêu máu, vừa không chế mang theo bùng nổ, một chuỗi kỹ năng trực tiếp đánh cho tên của An Vũ Hàng biến thành màu xám, mà trong lúc này, An Vũ Hàng căn bản chưa từng được bơm chút máu nàu…
Sau khi ngã xuống, mục tiêu của đối phương khẳng định chính là trị liệu, không bao lâu, Cẩm Thư Linh Loạn cũng cạn máu ngã xuống đất… Đội giữ cờ bên này lập tức lâm vào khốn cảnh, An Vũ Hàng và Cẩm Thư Linh Loạn sống lại cần phải tốn thời gian, không có người thêm máu, mấy DPS còn lại ngã xuống cũng là chuyện sớm muộn.
Nhưng vào lúc này, một thân ảnh màu trắng thước tha bay vào lãnh địa bang hội, An Vũ Hàng nhìn thấy tên Vi Vũ Yến Phi, nháy mắt trở nên an tâm…
Hết –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.