Sư Huynh Là Nam Thần

Chương 38: Bang chiến




Sau khi Vi Vũ Yến Phi đáp xuống, trực tiếp quăng kỹ năng thêm máu quần thể lớn nhất ra, kéo lại thanh máu tràn ngập nguy cơ của mọi người trở về, sau đó bắt đầu thêm máu cho từng người. Đối phương đánh anh, Vi Vũ Yến Phi liền mở giảm thương tổn, mở miễn khống chế, mở né tránh, sừng sừng đứng đó.
Đối DPS mà nói, việc khó chịu nhất không phải đánh không chết trị liệu, mà lại tại thời điểm DPS sắp chết đối phương đến nơi, lại được trị liệu một ngụm bơm đầy máu! Vi Vũ Yến Phi lại thuộc loại không chút nể tình, chuyên môn đả kích vào điểm này của DPS đối phương.
Sau khi máu của DPS được thêm đầy, một lần nữa tìm về sĩ khí. Lạc Hoa Độc Lập trộm ẩn thân trở về, hai ba lần liền giải quyết trị liệu của đối phương, chặt đứng trại thái khôi phục thực lực của quân địch. Những người chết của Đạp Tuyết Mà Đi trở về daonh địa của gia nhập hàng ngũ giữ cờ, rất nhanh, người chơi của phe địch đến cướp cờ đều đủ số bị giết trở về doanh địa.
『 Đoàn đội 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Phượng Cô Ngâm, mày có biết chơi không? Vì cái gì đã cho nổ độc sủng trước rồi?
『 Đoàn đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: …
An Vũ Hàng quả thực không còn lời gì để nói, cậu đã sắp chết rồi, không cho nổ độc sủng thì chờ cái gì? Chờ đến lúc Cẩm Thư Linh Loạn yêu cầu cậu cho nổ, cậu đã sớm gặm bùn…
『 Đoàn đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Cẩm Thư, cậu thêm máu cho Cô Ngâm được bao nhiêu?
『 Đoàn đội 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Tôi vẫn luôn thêm cho nó có được hay không?!
『 Đoàn đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Phải không? Vậy sao máu của Cô Ngâm vẫn không thấy tăng lên?
Là một trị liệu, Vi Vũ Yến Phi tuy rằng chủ yếu thêm máu cho Lạc Hoa Độc Lập, nhưng vẫn theo thói quen mà nhìn lượng máu của các đoàn viên khác. An Vũ Hàng giữ cờ, Vi Vũ Yến Phi dĩ nhiên sẽ chú ý cậu nhiều một chút, cho nên chuyện máu của cậu không hề dược tăng lên Vi Vũ Yến Phi đã lập tức phát hiện.
『 Đoàn đội 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Nó da giòn như vậy, tôi có thêm cũng không nhiều bằng nó bị đánh rớt, khẳng định không tăng lên được.
『 Đoàn đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Vậy Cô Ngâm cho nổ độc sủng tự bảo vệ mình có cái gì sai?
Vi Vũ Yến Phi một câu liền hỏi cho Cẩm Thư Linh Loạn nghẹn lại. Nếu bản thân Phượng Cô Ngâm cũng không bảo vệ được, sao có thể đi bảo vệ người khác?
Không khí trong đoàn nhất thời có chút xấu hổ, đội trưởng khụ một tiếng trên YY, hòa giải nói, “Được rồi, đừng tranh cãi nữa, nhanh chóng đánh đi, đừng để bọn họ mượn cơ hội tấn công đến đây.”
Mọi người lại chuyển tâm tư sang việc bang chiến, sau khi thêm đầy máu lần thứ hai rời khỏi lãnh địa bang hội.
『 Mật tán gẫu 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Không cần để ý đến Cẩm Thư, việc này để Độc Lập đi xử lý. Vừa rồi tôi có nhìn CD kỹ năng của cậu một chút, sắp xếp kỹ năng rất tốt, cứ đánh như vậy đi.
Đối với cao thủ PVP mà nói, chỉ nhìn tình huống CD kỹ năng của đối phương, đã có thể suy đoán ra trình tự công kích của đối phương là gì. Vi Vũ Yến Phi liếc mắt nhìn một cái liền biết An Vũ Hàng tiến bộ, cũng tin tưởng An Vũ Hàng đã đánh hết sức, vấn đề không nằm ở chỗ cậu.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Vâng.
Sau đó, Vi Vũ Yến Phi đi theo Lạc Hoa Độc Lập chạy vào giữa chiến trận, đội Đường Môn đi trộm cờ trước đó cũng không chiếm được tiện nghi, người bị giết của quân địch trở về doanh địa nhìn thấy, trực tiếp giết sạch.
So với hỗn chiến vẫn duy trì liên tục ở giữa, đội giữ cờ bên này tuy rằng ngẫu nhiên sẽ có người đến đánh lén, nhưng lá cờ không hề bị đụng vào.
An Vũ Hàng bên này là người ít máu nhất, dĩ nhiên cũng biến thành trộng điểm ‘chiếu cố’ của kẻ địch đến đánh lén. Chẳng qua 1V1 với cậu mà nói vấn đề không lớn, đồng thời người ở lại giữ cờ cũng sẽ giúp cậu bổ một hai đao, cho nên cũng không đáng ngại. Nhưng nếu đối phương chạy tới quá đông người, An Vũ Hàng 1V2 vậy sẽ tương đối khó khăn, đối với loại chức nghiệp cần thời gian bùng nổ như cậu mà nói, năng lực di chuyển là điểm yếu, nếu những người khác cũng bị đối phương cuốn lấy, An Vũ Hàng sẽ mất đi giúp đỡ. Thanh máu của cậu vẫn luôn không tăng lên, sau khi hiệu quả phòng hộ nhờ vào việc cho nổ độc sủng qua đi, cơ bản cũng chỉ có thể chờ bị giết…
Mà cậu vừa chết, người tiếp theo nhất định là Cẩm Thư Linh Loạn. Mỗi lần Cẩm Thư Linh Loạn ngã xuống, sẽ chạy lên đoàn đội châm chọc khiêu khích vài câu, sau đó Vi Vũ Yến Phi liền bay trở về cứu viện, cư như vậy bay qua bay lại, Vi Vũ Yến Phi cũng mệt chết đi.
An Vũ Hàng không phải kẻ ngốc, bản thân chết mấy lần cậu liền phát hiện vấn đề, mở ra lịch sử chiến đấu xem, nhất thời nhíu mày —— Cẩm Thư Linh Loạn căn bản chưa hề thêm máu cho cậu. Trong thanh trị liệu của cậu chỉ có một kỹ năng duy trì liên tục hồi máu, còn là tại lần đầu tiên tham chiến, đánh nhau với Minh Giáo kia thì được phóng cho. Mỗi một giây của kỹ năng duy trì liên tục hồi máu có thể thêm được khoảng trên dưới 3000 máu, duy trì liên tục 15 giây, mà mỗi giây DPS đối phương có thể đánh cậu ít nhất hơn 1 vạn máu, nếu thêm một bộ lieu chiêu, còn thêm bùng nổ, một hơi đánh sạch 7 vnaj máu cũng không thành vấn đề. Mà trên người cậu không có đại trị liệu, không có giảm thương, cũng không có miễn khống chế, chỉ có duy nhất hộ thuẫn của con cóc, nhưng đối mặt với lượng thương tổn và khống chế khổng lồ như thế, hộ thuẫn căn bản khó có thể hoàn toàn bảo mệnh được.
“Phượng Cô Ngâm sao cứ chết hoài vậy?” Bang chủ bất mãn hỏi, dù sao có người chết thì phải mất điểm.
『 Đoàn đội 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Nó không biết chơi.
Lúc này An Vũ Hàng thật lòng rất muốn chửi bậy, nhưng hai bên đang tiến vào giai đoạn chiến đấu gay cấn, thời gian này nếu ồn ào cãi nhau sẽ không có chỗ nào tốt. Nếu bang chiến thua, hệ thống sẽ căn cứ vào điểm số, trừ một phần tài chính của bang hội bên thua làm phần thưởng cho bên thắng, đến lúc đó số tiền này phải tính toán trên đầu người nào vẫn còn chưa biết được.
『 Đoàn đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Để tôi lo cho Cô Ngâm, những trị liệu khác chiếu cố Độc Lập. Độc Lập, cậu tự mình mở giảm thương nhé.
Nói xong, Vi Vũ Yến Phi liền bay đến bên cạnh An Vũ Hàng.
Sau khi An Vũ Hàng lần thứ hai sống lại, đối phương lại đánh tới. Lúc này có trị liệu thêm máu cho cậu, An Vũ Hàng đánh rất thuận lợi, 1V2 cũng không thành vấn đề, chỉ là tốn chút thời gian mà thôi. Hơn nữa khi đối phương không đánh được cậu, bắt đầu chuyển hỏa lực lên người Vi Vũ Yến Phi, cậu cũng có thể vô cùng đúng lúc cho nổ độc sủng, bảo hộ Vi Vũ Yến Phi.
Sau mấy vòng đánh lén, An Vũ Hàng bình yên vô sự, còn có cơ hội cho nổ con cóc sau đó triệu hồi bạch xà, chờ Âm Dương Tế CD tốt rồi, lập tức đánh ra một đợt bùng nổ, nhanh chóng giải quyết địch quân đang vây đánh Vi Vũ Yến Phi.
『 Mật tán gẫu 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Đánh không tệ, đừng để đối phương kéo cậu vào tiết tấu của họ là được.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Vâng.
Lần thứ hai ngăn cản được một đợt đánh lén, An Vũ Hàng tạm thời bình tĩnh lại.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Yến ca, anh xem hôm nay có phần thắng không?
『 Mật tán gẫu 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Không dễ nói, đối phương có tới 70 người, nhiều hơn chúng ta.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Đúng rồi, lúc mới bắt đầu bang chủ nói đối phương chơi xấu là xảy ra chuyện gì?
『 Mật tán gẫu 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Đối phương gọi vài cao thủ PVP gia nhập bang để đánh bang chiến, phỏng chừng là trả tiền. Chờ sau khi bang chiến kết thúc những người đó liền lui bang, cũng không có ảnh hưởng gì.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Loại chuyện này nhà phát hành không quản lý sao?
『 Mật tán gẫu 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Quản không được. Đối phương không hack, không sử dụng lug-in phi pháp, không nằm trong phạm vi quản lý của nhà phát hành.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Thật không công bằng.
『 Mật tán gẫu 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Làm gì có chuyện công bằng cho tất cả chứ?
An Vũ Hàng cũng có chút bất đắc dĩ, một hồi bang chiến mà còn phải phức tạp như thế, cũng phục thật.
Tại thời điểm bang chiến chỉ còn khoảng 5 phút, bang chủ dẫn theo mọi người giết vào doanh địa của đối phương, chuẩn bị đoạt cờ, nhưng đối phương cũng ra sức chống cự, hai bên giằng co không dứt. Bởi vì gần như tất cả mọi người đều ở lãnh địa của đối phương, cho nên bên này của An Vũ Hàng vô cùng vắng vẻ. Vi Vũ Yến Phi bị bang chủ kêu qua hỗ trợ, nếu có thể đoạt được cờ của đối phương, bọn họ xem như thắng rồi.
Ngay tại lúc hai bên đánh thành một đoàn, trong lãnh địa của Đạp Tuyết Mà Đi đột nhiên vọt ra mười mấy Đường Môn.
Thủ vệ bang hội lao lên ngăn cản, hơn mười Đường Môn kia đồng thời mở quần công, không được mấy giây, thủ vệ liền chết sạch…
『 Đoàn đội 』[ Chúc Duệ ]: Bang chủ, bên này xuất hiện hơn 10 Đường Môn, chúng tôi chống đỡ không nổi!
Nếu như là một hoặc hai Đường Môn thì còn đỡ, nhiều người như vậy, ba đánh một vẫn còn dư dã, bọn họ giữ cờ bên này căn bản không có phần thắng. Bốn người mở bùng nổ Đoạt Mệnh Tiễn đồng loại đánh tới An Vũ Hàng, An Vũ Hàng ngay cả Âm Dương Tế còn chưa kịp mở ra, đã bị miểu sát.
“Tiểu đội số 1, 2 trở về hỗ trợ.” Bang chủ hô lên trong YY: “Mẹ nó, bọn họ cư nhiên có nhiều Đường Môn như vậy, trước đó sao lại không phát hiện?!”
Người đội 1, đội 2 sau khi nghe được, chuẩn bị đuổi trở về, nhưng đối phương hiển nhiên không định cho bọn họ thoát chiến, đã không thoát chiến được sẽ không thể dùng khinh công bay trở về. Hơn nữa đối phương rất có kế hoạch, chỉ dây dưa giữ chân người của Đạp Tuyết Mà Đi, chứ không đánh chết họ. Không cho thoát chiến, cũng không đánh chết, người của Đạp Tuyết Mà Đi muốn trở về cứu viện quả thực chính là nói chuyện trên trời.
『 Đoàn đội 』[ Chuế Hoa Linh ]: Mấy tên Đường Môn này nhất định đã mai phục trước đó, chờ chúng ta đều chạy đến đây, dùng kế điệu hổ ly sơn.
Lạc Hoa Độc Lập cũng thử mấy lần ẩn thân để thoát chiến, muốn nhân cơ hội trở về, nhưng đối phương đã vây quanh bọn họ, hơn nữa thay nhau mở quần công, anh cho dù ẩn thân cũng rất nhanh bị đánh cho hiện hình.
“Thoát không được thì bỏ đi, mọi người toàn lực cướp cờ.” Bang chủ chỉ có thể lấy lui cầu tiến.
Nhưng khiến mọi người kinh ngạc chính là, đối phương kéo bọn họ khống chế ở nơi cách cờ bang hội khoảng chừng 30 thước, chạy tới gần sẽ bị kéo trở lại, hoặc là bị định thân biến thành tượng không thể động đậy, căn bản không đụng vào cờ được…
“Đi về phía trước, đánh tràn qua!” Bang chủ chỉ huy.
Mọi người bắt đầu dũng mãnh đánh về phía lá cờ, nhưng đối phương cũng không phải ăn chay, liên tục quăng kỹ năng khiến mọi người căn bản không thể rời khỏi phạm vi khống chế. Đây là một sai lầm trong việc chỉ huy, bang chủ quá muốn đoạt cờ, đến nỗi căn bản không quan tâm phòng ngự, bên này vừa bị vây khốn, bên giữ cờ liền gặp nguy hiểm. Mà đối phương ngay từ đầu đã giấu diếm thực lực, tạo thành thế cục giằng co với Đạp Tuyết Mà Đi, dĩ nhiên sẽ khiến cho bang chủ có một loại ảo giác hoàn toàn có thể lấy ít địch nhiều. Cho nên chờ đến khi đối phương thật sự bắt đầu rat ay, Đạp Tuyết Mà Đi bên này liền khó có thể ứng phó. Cho dù trong bang có vài người thực lực cường hãn, nhưng cũng là mãnh hổ nan địch quần hồ.
Tại thời điểm bang hội chiến còn khoảng 1 phút nữa là kết thúc, kỹ năng khống chế của đối phương cũng dùng gần hết, bắt đầu đánh chết người của Đạp Tuyết Mà Đi. Thời gian này nếu bị giết, thời gian CD để sống lại cũng mất khoảng nửa phút, bọn họ căn bản không kịp trở về doanh địa thì bang chiến đã kết thúc rồi.
Cuối cùng trận bang chiến này lấy việc cờ của Đạp Tuyết Mà Đi bị chém ngã mà chấm dứt…
Bị truyền tống ra bản đồ, tất cả mọi người đều là tử khí âm trầm. Lần đầu tiên bang chiến đã thua, An Vũ Hàng cũng có chút nhụt chí. Đạp Tuyết Mà Đi phải bồi thường 20 vạn tài chính bang hội cho đối phương, chuyện này coi như xong.
“Làn này là tôi chỉ huy sai lầm, 20 vạn này tính cho tôi.” Bang chủ tuy rằng nhận rất sảng khoái, nhưng thanh âm thoạt nghe rất không vui vẻ, tựa hồ cũng không muốn mang cục nợ này.
『 Đoàn đội 』[ Chúc Duệ ]: Gánh vác dựa theo trách nhiệm đi.
Dù sao 20 vạn đối với mọi người mà nói cũng không phải số lượng nhỏ, hơn nữa đối chuyện đối phương ẩn tàng hơn 10 Đường Môn rất khó đoán trước, trên bản đồ không hề biểu hiện vị trí của quân địch, cho nên sai lầm lần này của bang chủ tất cả mọi người đều có thể thông cảm.
『 Đoàn đội 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Bên phía tấn công của mọi người tôi không có quyền lên tiếng, tôi chỉ nói phía phòng thủ bên này. Ngoại trừ việc lá cờ bị cướp, điểm chúng ta bị mất nhiều nhất bên này nguyên nhân chính là vì Phương Cô Ngâm liên tục chết, lại không bảo vệ được tôi, liên lụy tôi phải chết theo. Những người khác không có vấn đề gì, giữ cờ đều làm hết phận sự.
Cẩm Thư Linh Loạn nói chẳng khác nào đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người cho An Vũ Hàng, cậu cảm thấy cậu ta quả thật chính là ác nhân cáo trạng trước.
“Phượng Cô Ngâm, cô có lời gì muốn nói?” Bang chủ hỏi. Anh ta vẫn luôn trong tổ tấn công bên kia, chuyện phòng thủ bên này anh ta cũng không rõ ràng.
『 Đoàn đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Không ai thêm máu cho tôi, tôi sao có thể sống đến cuối cùng được?
『 Đoàn đội 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Ý của mày là nói tao vẫn luôn ngồi chơi không?
『 Đoàn đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Nếu không thì sao?
An Vũ Hàng kỳ thật vốn không muốn cãi nhau với cậu ta, nhưng Cẩm Thư Linh Loạn rõ ràng là đang nhằm vào cậu, cậu cũng không muốn nhịn xuống cơn giận này.
『 Đoàn đội 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Mày không biết chạy trốn à, tới mấy người giữ cờ, tao không chiếu cố được mày cũng rất bình thường.
『 Đoàn đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Chiếu cố không được? Cậu là quá bận, bận đến mức từ lúc bắt đầu đánh cho đến lúc chấm dứt chỉ thêm cho tôi được một chiêu duy trì liên tục hồi máu.
『 Đoàn đội 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Con mẹ nó mày nói bậy cái gì?!
『 Đoàn đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Muốn xem lịch sử chiến đấu không?
Lịch sử chiến đấu cần phải cài thêm phần mềm, bình thường người chơi PVE để chứng thật mình không hề ngồi không mới thêm vào, PVP cơ bản không biết dùng cái này. An Vũ Hàng tuy rằng chơi PVP, nhưng vẫn giữ thói quen chơi PVE, cho nên phần mềm nào cần thiết, cậu đều thêm vào.
『 Đoàn đội 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Mày thật đủ ghê tởm, đánh PVP cư nhiên còn cài thêm thứ này.
『 Đoàn đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Tôi thích thêm phần mềm gì không liên quan đến cậu. Tôi chỉ muốn biết vì cái gì cậu luôn nhắm vào tôi.
“Được rồi, đừng cãi nữa.” Bang chủ lần thứ hai đi ra hòa giải, “Đều là người một bang, cần gì chứ?”
『 Đoàn đội 』[ Tình Thâm Tự Hải ]: Đúng vậy, giữ cờ kỳ thật không dễ dàng, hôm nay là vấn đề chiến lược, không thể trách người nào cả.
『 Đoàn đội 』[ Ba Tiêu Thụ ]: Hôm nay là đối phương quá ti bỉ, chúng ta cũng khinh địch, lần tới chú ý hơn.
『 Đoàn đội 』[ Gọi Ta Đại Sự ]: Đúng vậy, không phải chỉ 20w thôi sao, tất cả mọi người ra ít tiền bù lại là được.
『 Đoàn đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Cô Ngâm là được Độc Lập gọi đến đánh bang chiến, nếu là Co Ngâm sai, tôi và Độc Lập có thể trả số tiền kia, tuyệt không dị nghị. Nhưng nếu không phải Cô Ngâm sai, có phải cũng nên cho câu giải thích hay không, không thể không duyên không cơ mà oan uổng người ta.
Vi Vũ Yến Phi nói đến thực trắng trợn, cũng rất có đạo lý, mọi người bắt đầu trầm mặc không lên tiếng.
『 Đoàn đội 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Ha ha, Yến Phi, tôi là đồ đệ của sư phụ tôi, dựa vào quan hệ của anh và sư phụ tôi, nói thế nào cũng phải tin tưởng tôi mới đúng? Sao lại tin một người ngoài?
『 Đoàn đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Tôi chỉ tin sự thật.
『 Đoàn đội 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Được lắm! Hôm nay tôi sẽ nói cho mọi người biết, tôi chính là nhìn Phượng Cô Ngâm không vừa mắt thì làm sao? Nó giả làm nhân yêu đi dụ dỗ tình duyên người khác, nhân phẩm vốn đã có vấn đề! Cũng không biết nó cho mấy người uống bùa mê thuốc lú gì, tất cả đều hướng về nó!
『 Đoàn đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Cẩm Thư, cậu đủ rồi đó!
『 Đoàn đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Cái gì dụ dỗ tình duyên người khác?
An Vũ Hàng nhíu mày, cậu thật sự không hiểu Cẩm Thư Linh Loạn đang nói cái gì.
『 Đoàn đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Cẩm Thư, không phải tôi đã giải thích với cậu rõ ràng rồi sao? Cậu có chịu thôi hay chưa?
『 Đoàn đội 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Phắc, giờ lại bắt đầu chuyển đầu mâu về phía tôi? Phượng Cô Ngâm, mày giả nhân yêu bảo Vô Hình Sát dẫn mày đi đánh võ đài, mày sẽ không quên chứ?
An Vũ Hàng nhìn đến những lời này trong lòng cũng bốc hoải. Chuyện của Vô Hình Sát đích thật là cậu sai trước, nhưng mọi chuyện đã được giải quyết, hiện tại lại nhảy ra công kích cậu thì tính là chuyện gì? Hơn nữa cậu chỉ là tìm người dẫn đi đánh lôi đài, căn bản không hề thông đồng với tình duyên của người khác.
『 Đoàn đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Vô Hình Sát nói với cậu?
『 Đoàn đội 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Không phải, là tình duyên của anh ta nói.
『 Đoàn đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Ha ha.
An Vũ Hàng thật sự cảm nhận được, chỉ số thông minh thiếu hụt là dạng trình độ gì.
『 Đoàn đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Trước không nói chuyện khác, liền nói chuyện tôi dụ dỗ Vô Hình Sát đi. Bản thân cậu có thể tự động não hay không vậy? Tôi dụ dỗ anh ta thì có lợi ích gì? Dẫn tôi đi đánh võ đài? Bên cạnh tôi có sư phụ, có sư huynh, có Yến ca, còn có vài đứa bạn tốt, có ai không mạnh hơn so với Vô Hình Sát, tôi còn phải cầu anh ta dẫn tôi đánh võ đài sao?
『 Đoàn đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Hay là cậu cảm thấy tôi là muốn dụ dỗ anh ta để kết tình duyên? Cậu có phải bị điên rồi hay không? Người bình thường ai rảnh rỗi không có việc gì chạy đi dụ dỗ một người căn bản chưa từng tiếp xúc, cũng không hề quen thuộc kết thành tình duyên? Bị thèm yêu đến phát khùng sao?
『 Đoàn đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Tôi chính thức nói với cậu một lần, tôi và Vô Hình Sát đánh võ đài căn bản chỉ là một lần ngoài ý muốn, tôi lên kênh thế giới tùy tiện gọi người. Hơn nữa sau đó tôi cũng nói rõ ràng với anh ta tôi là nam, cũng trả tiền công cho anh ta. Có lẽ mấy lời mời tôi gửi trên kênh thế giới có chỗ không đúng, nhưng từ đầu đến cuối tôi không hề dụ dỗ gì anh ta, cũng khong hề có tình ý gì với anh ta. Sau đó chúng tôi càng không có bất cứ liên hệ gì, ngay cả bạn tốt cũng không hề thêm.
『 Đoàn đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Cho nên cậu đừng có lôi mấy chuyện ‘có lẽ có’ này đẻ chỉ trích tôi, nhằm vào tôi. Tôi không nợ cậu, cậu cũng đừng nghe người khác nói cái gì thì chính là cái đó.
『 Đoàn đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Hôm nay bang chiến, nếu thật sự là tôi sai dẫn đến việc mọi người bị thua, tôi không còn lời nào để nói, tiền tôi cũng có thể bồi thường toàn bộ. Nhưng hiển nhiên, tôi cũng không hề phạm sai lầm trí mạng nào. Lúc Yến ca trị liệu cho tôi, tôi một lần cũng không chết. Ngay cả tính toán số người giết được, tôi là người nhiều nhất trong đội giữ cờ. Tôi đã làm hết sức, không nhàn hạ, không lơ là, cho nên sai lầm này tôi không nhận.
An Vũ Hàng không phải là người thích đối chọi gay gắt với người ta, hơn nữa bình thường có Thời Nhiễm bên cạnh, cậu cũng không càn phải đứng ra nói thêm cái gì, chỉ cần nghe Thời Nhiễm nói cậu đã đủ vui vẻ rồi. Nhưng không thích không có nghĩa là cậu sẽ nhường nhịn, cậu không sợ giằng co với người khác, trên vấn đề nguyên tắc cũng tuyệt đối không có chuyện nhân nhượng vì lợi ích toàn cục gì đó.
『 Đoàn đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Sư phụ, Yến ca, tôi out trước, ngày mai còn có việc.
Nên nói cũng đã nói xong, cậu không tất yếu phải ở lại trong đội nữa.
『 Đoàn đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Đi đi. Buổi tối ngày mai cùng đánh chiến trường. Ngủ ngon.
『 Đoàn đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Ừ, tôi cũng ngủ, ngày mai phải ra ngoài. Ngủ ngon.
『 Đoàn đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Ngủ ngon.
An Vũ Hàng cũng không để ý những người khác nữa, trực tiếp log-out.
Mãi đến khi rửa mặt xong đi ra, An Vũ Hàng mới đột nhiên phát hiện vấn đề —— Trước đó sư phụ nói với Cảm Thư Linh Loạn rằng đã giải thích với cậu ta rõ ràng, là có ý gì? Giải thích cái gì?
—— Chẳng lẽ… Sư phụ đã sớm biết chuyện của Vô Hình Sát?
—— Nếu sư phụ biết , vậy… Sư huynh chẳng phải là cũng biết rồi?
Hết –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.