Trở về nhà, An Vũ Hàng tắm nước ấm, sau đó pha tách cà phê, ngồi trên ghê sa lông trong thư phòng xem sách một lúc. Cậu rất thích ngồi đọc sách trong thư phòng dưới ánh sáng mặt trời, cả người đều cảm thấy ấm áp, lười biếng, đặc biệt thoải mái. Trước sa lông có một cái thảm nho nhỏ, đặc biệt mềm mại, An Vũ Hàng rất thích lúc đọc sách thì đi chân trần đạp lên nó, cảm xúc dưới chân khiến cậu cảm thấy cả người như được trấn an vậy, thư thái, thích ý.
Giữa trưa ăn rất no, đến lúc ăn cơm chiều An Vũ Hàng vẫn không cảm thấy đói, đơn giảm cầm hộp bánh bích quy ăn thay cơm, vừa có thể ăn no, lại không phiền toái.
Rót ly nước ấm, An Vũ Hàng mang theo hộp bánh bích quy ngồi vào trước máy tính, mở máy ra đăng nhập vào game. Hiện tại thời gian còn sớm, An Vũ Hàng dự định mang mấy món đồ làm được trước kia đi bán, lại lấy chút sâu cho bò cạp ăn, chờ sư phụ online lại đi đánh chiến trường.
Vừa tiến vào giao diện game, không đợi cậu chạy vào chủ thành, trên đầu Phượng Cô Ngam đã nhiều thêm một chữ ‘Thưởng’ thật to, đây là dấu bị hiệu treo thưởng. An Vũ Hàng sửng sốt một chút, vừa online đã bị treo thưởng, nếu không phải tên của nhân vật đúng là ba chữ ‘Phượng Cô Ngâm’, An Vũ Hàng còn tưởng rằng mình lên nhầm acc, trở lại server Điệp Hí Thủy…
Tuy rằng không biết nguyên nhân bị treo thưởng, nhưng An Vũ Hàng theo bản năng muốn chạy vào chủ thành, ở trong chủ thành, người khác không giết được cậu. Nhưng không đợi cậu chạy đến chỗ cổng lớn của chủ thành, phía sau liền có một Đường Môn trang bị không tệ bay tới, trực tiếp mở báo thù với cậu. Chỉ có một người, An Vũ Hàng dĩ nhiên sẽ không ngồi chờ chết, lập tức triệu hồi con cóc ra để chắn thương tổn cho mình. Sau đó cho đối phương một chiêu Hồn cổ, lập tức khóa chân, định thân thay phiên nhau phóng tới. Đối phương cũng không yếu thế, mở miễn khống chế và giảm thương tổn, đánh nhau với An Vũ Hàng. Sau khi An Vũ Hàng điều chỉnh tốt vị trí, trực tiếp đổi con cóc thành bạch xà, bạch xà đi lên cắn đối phương một cái, An Vũ Hàng lập tức mở Âm Dương Tế, bồi thêm một đợt bùng nổ. Mắt thấy sau một đợt bùng nổ, đối phương đã thành máu tàn, thắng lợi trong tay, ai biết sau đó lại đột nhiên chạy tới hai người hồng danh (*) mở báo thù với cậu. Một đánh ba, An Vũ Hàng căn bản không thể phản kháng, trực tiếp gục xuống, tiền thưởng bị đao khách Côn Lôn xuất hiện sau đó cầm đi.
(*) Giết người trong game tên sẽ bị biến thành màu đỏ, giết 3 lần sẽ bị hệ thống nhốt vào tù :v
Đối với chuyện bị treo thưởng thế này, An Vũ Hàng đã sớm chết lặng, nằm trên mặt đất cũng không cảm thấy buồn bực, chỉ chờ đến khi sống lại là được rồi. Ba người hồng danh kia cũng không đi, mà ngồi xuống tại chỗ, hồi máu hồi lam, An Vũ Hàng cũng không để ý, chỉ là ngồi suy đoán bản thân bị treo thưởng chỉ là ngẫu nhiên hay là có người nhằm vào cậu.
Sau thời gian CD, An Vũ Hàng, mang theo trạng thái vô địch ngồi xuống hồi phục máu và lam, chờ đến lúc hồi phục xong hết rồi, cậu đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng vừa mới chọn vài khinh công, đã bị một chiêu định thân của đạo cô Ỷ Kiếm sơn trong ba người kia kéo lại, đứng yên tại chỗ. Sau đó ba người kia cũng không khách khí, lao lên đánh cho An Vũ Hàng cạn máu.
Lần này không cần đoán, An Vũ Hàng cũng biết mấy người này là cố ý đến giết mình, về phần nguyên nhân, còn phải xem đến tột cùng là ai đứng ra sai khiến mấy người này.
『 Mật tán gẫu 』[ Ức Tương Tư ]: Ra dã ngoại giết người, đi chung không?
Thời Nhiễm online so với cậu sớm hơn vài tiếng, hiện tại không có chuyện gì làm, liền muốn chạy ra dã ngoại chơi một chút. Kỹ thuật PVP của An Vũ Hàng tiến bộ rõ ràng, hai người bọn họ đi giết người cũng sẽ không quá nguy hiểm.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Bị người ta giữ xác.
『 Mật tán gẫu 』[ Ức Tương Tư ]: Hả? Ai vậy?
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Không rõ lắm, tui đang bị treo thưởng.
Đối với Thời Nhiễm, An Vũ Hàng không có gì phải giấu diếm, có chuyện gì cũng sẽ nói đúng sự thật.
『 Mật tán gẫu 』[ Ức Tương Tư ]: Mẹ nó, bọn họ có mấy người?
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Ba, một Đường Môn, một Ỷ Kiếm sơn, một Côn Lôn.
『 Mật tán gẫu 』[ Ức Tương Tư ]: Thêm đội tui, chúng ta 2 đánh 3 thử xem.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Ừ.
An Vũ Hàng thêm tổ đội Thời Nhiễm, Thời Nhiễm xem xét tọa độ của cậu xong thì trực tiếp bay tới.
Sau khi Thời Nhiễm đáp xuống cũng không chủ động thêm báo thù bọn họ, bởi vì người thêm báo thù trước sẽ bị thêm giá trị sát khí, nếu bị thủ vệ bắt được sẽ bị nhốt vào đại lao. Nhưng người bị thêm báo thù sẽ không có sát khí, muốn đánh thế nào thì đánh thế ấy.
『 Phụ cận 』[ Ức Tương Tư ]: Ba người như thế này là ý gì? Uống thuốc não tàn quá nhiều?
『 Phụ cận 』[ Không Sợ Hãi ]: Liên quan cộng lông gì đến mày?
『 Phụ cận 』[ Ức Tương Tư ]: Phượng Cô Ngâm lại không trêu chọc gì mày, mày chạy tới giết, tao còn chưa hỏi mày, chuyện cậu ấy và người khác liên quan cộng lông gì đến mày?
『 Phụ cận 』[ Không Sợ Hãi ]: Nó đoạt tình duyên của bạn tao, tao tự nhiên phải xen vào.
An Vũ Hàng thấy cậu ta nói những lời này, liền biết ngay là bởi vì chuyện của Vô Hình Sát kia. Dù sao việc này không phải lỗi của cậu, cậu khẳng định sẽ không để mặc người ta ức hiếp. Đứng dậy sống lại, An Vũ Hang tiếp tục ngồi xuống, chuẩn bị hồi đủ máu và lam lại tái chiến.
『 Phụ cận 』[ Ức Tương Tư ]: Bạn của tao cho đến giờ chưa từng tranh đoạt kẻ nào, chúng mày chụp mũ cậu ấy, tao dĩ nhiên phải nhúng tay.
『 Phụ cận 』[ Không Sợ Hãi ]: Ha hả.
『 Phụ cận 』Ức Tương Tư ]: Ha hả!
Đối phương không có sự nhẫn nại như Thời Nhiễm, quyết đoán thêm báo thù cậu. Đường Môn tên Không Sợ Hãi thêm trước, hai người còn lại cũng thêm theo.
Sau khi trạng thái của An Vũ Hàng hồi đầy rồi, trực tiếp triệu hồi con cóc ra, Thời Nhiễm bên kia sau khi thời gian đếm ngược báo thù kết thúc, hai người bắt tay nhau bắt đầu đánh Đường Môn trước mặt. Công kích của Cái Bang rất bạo lực, nhưng khả năng khống chế lại không được bao nhiêu, cho nên khống chế hai người kia liền trở thành nhiệm vụ của An Vũ Hàng. Loại sự tình này khi cậu đánh với sư huynh đều là do sư huynh phụ trách, hiện tại đến phiên cậu, An Vũ Hàng ít nhiều cảm thấy có chút không thuần thục. Chẳng qua xem đấu pháp của sư huynh nhiều lần, trong lòng cậu cũng có tính toán, không đến mức luống cuống tay chân.
Hai người vừa đánh vừa dẫn ba người hướng vào bên trong thành, bởi vì trên quảng trường trước chủ thành có rất nhiều người luận bàn, cho nên hai người không tiến động di dời về phía trước, đối phương cũng không quá chú ý.
Sau khi hợp lực đánh chết Đường Môn, An Vũ Hàng trực tiếp cho nổ độc sủng, hiệu quả hộ thuẫn giúp cậu và Thời Nhiễm càng có thể thuận lợi chạy về phía trước. Chờ đến khi hai người tiếp cận cửa thành, thủ vệ ở ngoài cửa phát hiện bên này có mở báo thù, lập tức xông lên bắt người. Bởi vì An Vũ Hàng và Thời Nhiễm là bên bị thêm báo thù, cho nên thủ vệ không để mắt đến họ. Ỷ Kiếm sơn và Côn Lôn bị thủ vệ trực tiếp phong hết kỹ năng sau đó đeo gông vào, nháy mắt bọn họ liền biến mất vào trong chủ thành. Chút sát khí này của bọn họ sẽ không bị nhốt quá lâu, nhưng cũng đủ để hai người chạy trốn.
Hai người trực tiếp bay đến bản đồ Tỉnh Thành, nơi này phong cảnh chẳng ra làm sao, cho nên ngoại trừ acc nhỏ đến thăng cấp thì chẳng có ai đến đây.
『 Mật tán gẫu 』[ Ức Tương Tư ]: Ông đoạt tình duyên của ai?
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Đừng nói nữa, cũng là tui sai.
An Vũ Hàng kể lại một lần chuyện tình duyên của Vô Hình Sát nói lung tung với Cẩm Thư Linh Loạn rằng cậu dụ dỗ Vô Hình Sát, sau đó Cẩm Thư Linh Loạn khắp nơi nhằm vào cậu cho Thời Nhiễm nghe.
『 Mật tán gẫu 』[ Ức Tương Tư ]: Bà mẹ nó, Minh Giáo kia thoạt nhìn rất bình thường, sao lại tìm được loại tình duyên như vậy?
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Ai biết được. Đúng rồi, sư phụ tui hình như đã sớm biết chuyện có người nói tui dụ dỗ Vô Hình Sát, nhưng nhìn thái độ của anh ấy hẳn là tin tưởng tui. Tui đang nghĩ, anh ấy không có khả năng không duyên không cớ tin tưởng tui nhỉ? Có phải đã có ai giải thích với anh ấy hay không?
『 Mật tán gẫu 』[ Ức Tương Tư ]: Biết chuyện này chỉ có mấy người chúng ta thôi. Vô Hình Sát kia tuy rằng cũng xem như đáng tin, nhưng sư phụ ông muốn hiểu biết tình huống vẫn phải tìm chúng ta chứ.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Sư phụ tui nếu như không hỏi ông, vậy hẳn là hỏi Tư Húc hoặc là Viên Gia.
『 Mật tán gẫu 』[ Ức Tương Tư ]: Để tui gọi điện thoại hỏi, ông chờ một chút.
Nói xong, Thời Nhiễm liền đi gọi điện thoại.
An Vũ Hàng ngồi xuống tại chỗ, nhìn cảnh sắc xám xịt, cũng thấy nhàm chán.
Thời Nhiễm đi gọi điện thoại chưa trở lại, An Vũ Hàng vẫn còn bị treo thưởng. Phỏng chừng tạm thời chuyện này còn chưa xong được, An Vũ Hàng định đi phó bản trốn một lúc, nhưng không đợi cậu gọi Thời Nhiễm một tiếng, bên cạnh cậu liền đáp xuống hơn 10 người, trong đó có một người chính là Đường Môn mở báo thù với cậu ở trước chủ thành lúc nãy. Sau khi những người khác đáp xuống, lập tức thêm báo thù An Vũ Hàng, cậu lúc này ngay cả con cóc còn chưa kịp gọi ra, đã bị miểu sát gục trên mặt đất…
『 Phụ cận 』[ Ức Tương Tư ]: Mấy người bị bệnh hơn nữa còn lây bệnh cho nhau phải không? Rốt cục là xảy ra chuyện gì cũng không chịu làm rõ đã chạy đi giết người, mấy người là bị người ta thu mua hả?
『 Phụ cận 』[ Không Sợ Hãi ]: Ra mặt thay bạn bè thì tính là bị thu mua?
『 Phụ cận 』[ Ức Tương Tư ]: Mày cảm thấy cái này gọi là nghĩa khí? Nói không chừng mày còn bị bạn của mày lừa chạy đến đây tìm xấu hổ kìa!
『 Phụ cận 』[ Không Sợ Hãi ]: Éo sao cả.
『 Phụ cận 』[ Ức Tương Tư ]: Phải rồi, mày sống tùy tiện đến vậy, cái gì cũng éo sao cả.
Nói xong với người tên Không Sợ Hãi kia xong, Ức Tương Tư lại gửi mật tán gẫu cho An Vũ Hàng, nói khi Sương Thiên Quyết đăng nhập acc của cậu, đã nhìn thấy mấy lời trào phúng của Cẩm Thư Linh Loạn. Sau đó bảo Vi Vũ Yến Phi liên hệ Địch Tư Húc, Địch Tư Húc đã giải thích rõ ràng. Bởi vì lúc ấy đang thi, nên không nói cho An Vũ Hàng biết. Sự tình đều do Viên Gia chịu trách nhiệm, chẳng qua lại không có ai tìm Viên Gia gây phiền toái.
Biết hết mọi chuyện, An Vũ Hàng ngược lại rất vui mừng, ít nhất khi sư huynh nhìn thấy những lời chỉ trích đó, cũng không hề tin tưởng, còn khiến Địch Tư Húc có cơ hội giải thích giúp cậu.
『 Mật tán gẫu 』[ Ức Tương Tư ]: Làm sao bây giờ? Tư Húc không có nhà, Viên Gia bị tiêu chảy không ngồi dậy nổi, hai đứa mình đối đầu N đứa, có chút khó à.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Không biết, nếu không tui log-out trước?
Giải thích với mấy người nay cùng cấp với việc đàn gảy tai trâu, cậu vốn không làm chuyện gì sai trái, dựa vào cái gì phải ăn nói khép nép đi giải thích với người khác?
『 Mật tán gẫu 』[ Ức Tương Tư ]: Có log-out rồi vào lại cũng như nhau thôi, căn bản không giải quyết được vấn đề.
An Vũ Hàng thở dài, uống một ngụm cà phê tiếp tục đánh chữ.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Nếu không đi về trước đi? Dù sao bọn họ cũng không phải muốn giết ông.
『 Mật tán gẫu 』[ Ức Tương Tư ]: Không được, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.
An Vũ Hàng tuy rằng cảm thấy rát cảm động vì Thời Nhiễm ở lại cùng cậu, nhưng hiện tại hình như cũng không phải thời điểm nói chuyện nghĩa khí anh em…
Hai người đang nói chuyện, lại một người đáp xuống bên cạnh bọn họ, An Vũ Hàng nhìn kỹ, không phải ai khác, đúng là Cẩm Thư Linh Loạn.
『 Phụ cận 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Phượng Cô Ngâm, mày vẫn nên lui bang đi, đừng ở trong bang tự xấu hổ nữa.
『 Phụ cận 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Cậu tới chính là vì chuyện này? Cậu không khỏi quá rảnh rỗi rồi đó.
『 Phụ cận 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Tao rảnh hay không rảnh cũng phải chạy đến đây một chuyến, mày dụ dỗ tình duyên của bạn tao, tao không giúp bạn tao ra mặt thì quá không đáng mặt bàn bè rồi. Chẳng qua mày cũng ở trong Đạp Tuyết Mà Đi, tao không tiện giết mày, mày vẫn nên tự mình cút đi.
『 Phụ cận 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Chuyện này không đến phiên cậu ra mặt đâu nhỉ? Bảo tình duyên của Vô Hình Sát đến đây nói chuyện với tôi, tôi ngược lại muốn nghe xem tôi dụ dõ Vô Hình Sát như thế nào.
『 Phụ cận 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Cô ấy chính là không muốn biến thành quá khó coi, nên mới không ra mặt. Tao cũng không thích phiền toái, như vậy đi, nếu mày lui bang, từ nay về sau cắt đứt quan hệ sư đồ với phó bang, không còn liên hệ nữa, chuyện này liền dừng ở đây. Tao trở về giải thích rõ với bạn tao, những người này cũng sẽ không đuổi giết mày nữa, thế nào?
『 Phụ cận 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Cậu tốt nghiệp tiểu học chưa vậy? Bằng tốt nghiệp tiểu học là tự làm phải không?
An Vũ Hàng quả thật tức giận đến muốn cười, cái gì dụ dỗ Vô Hình Sát, cái gì ra mặt thay bạn bè, đều là giả cả. Cẩm Thư Linh Loạn muốn cậu và mấy người nhóm sư phụ cắt đứt lui tới mới là thật.
『 Phụ cận 』[ Thời Nhiễm ]: Cẩm Thư Linh Loạn, với chỉ số thông minh kia của mày thì hoặc là uống thuốc não tàn quá nhiều, hoặc là bị bệnh Down hết đường cứu chữa, mày nói mày như vậy, bác sĩ có phải đã từ bỏ trị liệu rồi hay không vậy? Sao lại thả để cho mày chạy ra khỏi bệnh viện rồi?
『 Phụ cận 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Ha ha, tùy bọn mày muốn nói như thế nào, dù sao tao chỉ có điều kiện này. Phượng Cô Ngâm, hoặc là mày đồng ý, sau đó cút đi xa một chút, hoặc là mày chờ mỗi ngày bị đuổi giết đi.
Đối với loại người ấu trĩ lại tự cho là cường đại, An Vũ Hàng thật lòng không còn gì để nói nữa.
Ngay tại thời điểm cậu chuẩn bị log-out, Lạc Hoa Độc Lập online.
『 Mật tán gẫu 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Đi chiến trường không? A Yến hôm nay phải lên muộn một chút, tôi dẫn cậu đi đánh trước.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Không đi được , tôi đang bị ngăn ở Tỉnh Thành .
『 Mật tán gẫu 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Làm sao vậy?
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Không có gì, tôi có thể giải quyết.
Lạc Hoa Độc Lập bên kia không có động tĩnh, không biết đang làm cái gì.
Không bao lâu, An Vũ Hàng thấy được tin tức của sư phụ gửi trên kênh bang hội.
『 Bang hội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Cẩm Thư, cậu ở Tỉnh Thành làm gì?
『 Bang hội 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Tôi đang dẫn đồ đệ thăng cấp nè. Đúng rồi phó bang, sư phụ tôi lúc nào trở về?
『 Bang hội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Không biết.
『 Bang hội 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Sư phụ không có đây, không có ai dẫn tôi đi đánh võ đài, thật nhàm chán.
『 Bang hội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Cậu đúng là rất nhàm chán, nhàm chán đến mức chạy ra Tỉnh Thành giữ xác đồ đệ tôi.
『 Bang hội 』[ Ba Tiêu Thụ ]: Giữ xác đồ đệ phó bang?
『 Bang hội 』[ Chuế Hoa Linh ]: Tình huống gì đây?
『 Bang hội 』[ Tình Thâm Tự Hải ]: Cùng hỏi.
『 Bang hội 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Phó bang, tôi không giữ xác nó. Tôi chỉ là dạy đồ đệ tình cờ đi ngang qua.
『 Bang hội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Phải không? Thật là trùng hợp.
『 Bang hội 』[ Chúc Duệ ]: Chúng ta muốn giúp người bị giữ xác có phải cũng nên nói một tiếng hay không, cũng tiện đi cứu.
『 Bang hội 』[ Chuế Hoa Linh ]: Đúng vậy. Vừa rồi nhìn thấy thông báo người trong bang bị giết, còn tưởng rằng Phượng Cô Ngâm ra dã ngoại bị cướp thương chứ.
『 Bang hội 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Người ta giữ xác nó là bởi vì nó dụ dỗ tình duyên của bạn tôi, tôi bị kẹt ở giữa thật không dễ nói cái gì.
『 Bang hội 』[ Gọi Ta Đại Sư ]: Chuyện đó không phải đã nói rõ ràng rồi sao?
『 Bang hội 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Đó là Phượng Cô Ngâm nói xạo.
An Vũ Hàng nhìn bọn họ nói chuyện, cũng không tham gia vào. Cậu và người trong bang không quen, bọn họ không giúp cũng là đương nhiên, mà có giúp cậu thì xem như là có tình lắm rồi, cậu cũng chẳng có gì phải bất mãn.
『 Bang hội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Cậu không nói với người trong bang cũng được đi, nhưng cậu không phải là nên nói cho tôi biết đầu tiên sao?
『 Bang hội 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Việc này còn cần tôi nói? Anh vừa online, Phượng Cô Ngâm không phải lập tức chạy đi cáo trạng hay sao?
『 Bang hội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: A, đồ đệ của tôi thật sự không nói hề là do cậu, chỉ nói là bị giữ xác, không thể đi đánh chiến trường với tôi. Tôi nhìn thấy cậu ở cùng bản đồ với cậu ấy, liền kiểm tra một chút, không ngờ cậu thật sự ở đó.
『 Bang hội 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Bạn của tôi nhờ tôi hỗ trợ, tôi cũng không thể không nói nghĩa khí. Lại nói bạn của tôi là một cô gái, mảnh mai yếu đuối, tôi có thể từ chối không giúp sao?
『 Bang hội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Cậu giúp kệ cậu, tôi không quan tâm.
Nói xong, Lạc Hoa Độc Lập liền lật danh sách bang hội, tính cách của Cẩm Thư Linh Loạn anh rất hiểu, cho nên anh càng nguyện ý tin tưởng Phượng Cô Ngâm.
Đang nghĩ chờ muộn một chút Vi Vũ Yến Phi online thì cùng đi cứu người, Sương Thiên Quyết liền log-in. Lạc Hoa Độc Lập lập tức như được uống thuốc an thần mà nhẹ nhàng thở ra, vội vàng chat qua.
『 Mật tán gẫu 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Sư đệ cậu bị người ta giết kìa.
『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Cậu ấy lại đi cướp thương?
『 Mật tán gẫu 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Không phải…
Lạc Hoa Độc Lập nói lại một lần mọi chuyện cho Sương Thiên Quyết nghe. Sương Thiên Quyết bên kia trầm mặc một hồi, mới đánh chữ qua.
『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Việc này phải tìm Minh Giáo kia, xem rốt cục cậu ta có ý gì.
『 Mật tán gẫu 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Cậu đi hay là tôi đi?
『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Để tôi đi.
『 Mật tán gẫu 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Ừ. Văn Ngạn còn ở nhà bà ngoại cậu ấy, phỏng chừng phải buổi tối mới có thể trở về. Chúng ta muốn đi cứu người mà không mang trị liệu cũng không dễ làm.
『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Đến lúc đó lại nói.
『 Mật tán gẫu 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Vốn hôm nay tâm tình rất tốt, tăng ca xong trở về còn định khui chai rượu đỏ thả lỏng một chút, không ngờ vừa online liền phiền lòng.
『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: …
Kỳ thật hôm nay tâm trạng của Tiêu Mộc Từ cũng rất tốt, chẳng qua An Vũ Hàng chậm hiểu khiến cho anh có chút buồn bực, đang nghĩ tìm một người nào đó phát tiết tâm tình một chút, đã có người đưa lên tới cửa.
An Vũ Hàng không chú ý Sương Thiên Quyết đã online. Những người này còn đang giữ xác cậu, xem ra hôm nay là không chơi game được rồi.
Thời Nhiễm cũng không nóng nảy, dù sao đối phương cũng không giết cậu, cậu đơn giản ngồi xuống tại chỗ, nói chuyện phiếm với An Vũ Hàng.
『 Mật tán gẫu 』[ Ức Tương Tư ]: Năm mới ông có tính toán gì không? Đi ra ngoài du lịch này nọ?
Mua Đông xem như mùa du lịch ế hàng, đi ra ngoài chơi cũng rẻ, đích thật là hạng mục đáng giá suy xét.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Làm thêm…
Kỳ thật cậu cũng rất muốn ra ngoài chơi, mỗi lần Viên Gia, Thời Nhiễm bọn họ đi chơi, trở về đều sẽ mang cho cậu chút lễ vật, An Vũ Hàng cũng muốn đi, nhưng tình huống thực tế lại không cho phép cậu tiêu xài phung phí như vậy
『 Mật tán gẫu 』[ Ức Tương Tư ]: Tiền kiếm mãi cũng không đủ, phải biết hợp thời hưởng thụ cuộc sống.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Tại thời điểm có tiền dư mới nói đến chuyện hưởng thụ cuộc sống được.
『 Mật tán gẫu 』[ Ức Tương Tư ]: …
Hai người câu có câu không hàn huyên hơn một giờ, Địch Tư Húc và Viên Gia đều online, cũng thêm bọn họ vào đội ngũ.
『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Viên Gia, ông không phải đang bị chột bụng sao ? Không nghỉ ngơi đi còn lên game làm gì?
『 Tiểu đội 』[ Quân Mạc Vũ ]: Ông bị người ta giữ xác rồi, tui sao có thể nằm yên được?!
『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Không có gì, cùng lắm thì tui A vài ngày.
『 Tiểu đội 』[ Quân Mạc Vũ ]: Vậy không được. Chúng ta thua người không thua trận. Tư Húc đã vội vàng trở về, tui hôm nay cũng truyền nước rồi, không sao cả.
『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Cảm ơn.
『 Tiểu đội 』[ Quân Mạc Vũ ]: Khách sáo cái cộng lông ấy.
Tuy rằng An Vũ Hàng biết bốn người bọn họ muốn đẩy lùi những người đang giữ xác cậu xác thực vô cùng khó, nhưng phần tâm ý này An Vũ Hàng rất cảm kích.
Thời Nhiễm tạm thời trở về thành hội hợp cùng đám Viên Gia, thuận tiện mua chút dược phẩm hồi máu hồi lam, chuẩn bị nghiên cứu sách lược cứu người thế này. Ở server này bọn họ không có bạn bè có thể hỗ trợ đánh nhau, ngoại trừ mấy người nhóm sư phụ An Vũ Hàng, cũng không quen biết những người khác. Đánh giá thử một vòng, cả bọn có vẻ thế đơn lực cô, nhưng việc này không hề gì, bọn họ chỉ muốn đòi một lời giải thích mà thôi.
Chờ ba người sắp xếp chuẩn bị xong, liền trực tiếp bay đi, sau khi đáp xuống lập tức thêm báo thù đám người kia, dù sao bọn họ không ở trong chủ thành, không sợ thủ vệ sẽ bắt bọn họ. Cùng lắm thì đánh nhau xong tự mình đến đại lao ngồi một ngày.
Ba người đến khiến cho địa điểm giữ xác vốn dĩ bình tĩnh trở nên náo nhiệt hẳn lên, An Vũ Hàng cũng lựa chọn sống lại, gia nhập cuộc chiến. Đối phương đông người, nhưng có mấy người vẫn luông không cử động, tựa hồ là treo máy. Sau khi Thời Nhiễm mở báo thù, liền trực tiếp tung một chiêu quét ngang ngàn quân, quét hết những người đứng gần văng ra ngoài. Bọn họ 3 người đều là cận chiến, khi đánh viến trình sẽ không chiến ưu thế, nhưng đấu pháp 3 đấu 1, đối phương cũng không chiếm được tiện nghi gì. An Vũ Hàng đứng giũa bọn họ phụ trách khống chế, trọng điểm này phải khống chế được trị liệu Cẩm Thư Linh Loạn có thể thêm máu cho đối phương, khiến cậu ta không có cơ hội thêm máu.
Mấy chuyện như đánh nhau này, dưới tình huống biết rõ đáng không lại, phương thức đơn giản nhất chính là chọn chủ sự mà đánh. Trước đó ở chủ thành An Vũ Hàng chỉ sợ cũng là trọng điểm chém giết của đám người kia, mà loại người rảnh rỗi không có chuyện gì đi kiếm chuyện làm như Cẩm Thư Linh Loạn dĩ nhiên sẽ không thể buông tha.
Rất nhanh, Không Sợ Hãi và Cẩm Thư Linh Loạn đều nằm gặm bùn, mà ba người nhóm Thời Nhiễm cũng chỉ còn dư lại không đến nửa thanh máu. Những người khác lập tức ùa tới, hiện trường có chút hỗn loạn. An Vũ Hàng lập tức cho nổ con cóc, hiệu quả hộ thuẫn giúp bọn họ tạm thời an toàn. Thời Nhiễm, Viên Gia và Địch Tư Húc vẫn như cũ dùng hỏa lực tập trung đánh một người, dù sao đánh chết một tên tính một tên, An Vũ Hàng mở Mê Mang đối với hòa thượng Thiếu Lâm có trang bị tốt nhất trong đám, khiến cậu ta bị vây trong trạng thái hỗn loạn, giúp bọn họ đánh mấy người hồng danh kia. Loại tình huống nội chiến này tuy rằng không kéo dài lâu, nhưng nhìn thấy trong lòng vẫn đặc biệt thống khoái. Mang theo hộ thuẫn, An Vũ Hàng cũng không bởi vì hiệu quả ngược do chiêu Mê Mang của hòa thượng kia mà bị thương tổn nhiều, xem như có lời.
An Vũ Hàng bên này tuy rằng đánh rất có sách lược, nhưng đối phương cũng không ngốc, mục đích của bọn họ chính là Phượng Cô Ngâm, cho nên dĩ nhiên lấy việc đánh chết cậu làm đầu. Chờ hộ thuẫn bị phá, hòa thượng kia liền chuyển mục tiêu về phía cậu, hơn nữa có những người khác hỗ trợ, An Vũ Hàng dưới tình huống mất đi toàn bộ phòng hộ, rất nhanh liền gục xuống.
Lần này, ba người còn lại cũng chỉ còn một tầng da máu, cùng với mấy người tên đã biến thành màu xám nằm trên đất, trong hoàn cảnh xám xịt có vẻ đặc biệt thê lương.
『 Phụ cận 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Phượng Cô Ngâm, mày bị đuổi giết còn muốn kéo bạn bè theo làm đệm lưng, không biết xấu hổ.
An Vũ Hàng không để ý đến cậu ta, cậu xem như đã nhìn ra, bất kể cậu làm như thế nào, Cẩm Thư Linh Loạn cũng sẽ không nghĩ theo phương hướng tốt đẹp.
『 Phụ cận 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Tao đã cho mày quyền lựa chọn, mày vẫn nên quyết định sớm đi, đừng liên lụy bạn bè.
『 Phụ cận 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Chuyện đơn giản như thế, tao mà là mày thì sẽ không chần chờ như vậy. Mày dứt khoát cút đi, tao cũng không cần tốn nhiều võ mồm với mày.
『 Phụ cận 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Không muốn tốn nhiều võ mồm thì nói được phải làm được, đừng ở chỗ này dài dòng.
『 Phụ cận 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Mẹ mày! Tao tốt bụng nói cho mày biết. Sư phụ tao có quan hệ đặc biệt tốt với phó bang, nếu sư phụ tao lên nói với phó bang bảo mày cút, phó bang khẳng định sẽ nghe lời sư phụ tao. Đến lúc đó cho mày đẹp mặt. Tao đã cho mày thể diện, nhưng mày đừng có cho mặt mũi rồi còn không biết xấu hổ
『 Phụ cận 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Sư phụ cậu là ai?
Trước kia cậu cứ hay nghe Cẩm Thư Linh Loạn nhắc tới sư phụ mình, nhưng đến tột cùng sư phụ Cẩm Thư Linh Loạn là thần thánh phương nào, An Vũ Hàng hoàn toàn không biết.
『 Phụ cận 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Mày không xứng biết. Dù sao mày dựa theo lời tao nói là được, nếu không mất mặt cũng là mày.
Trong lúc Cẩm Thư Linh Loạn nằm trên mặt đất đánh chữ, Viên Gia đã ngã xuống, Thời Nhiễm cũng chỉ còn lại khoảng 10% máu, máu Địch Tư Húc dày hơn so với bọn họ, nhưng cũng chưa tới 20%.
Rất nhanh, Thời Nhiễm cũng ngã xuống, Địch Tư Húc bên kia chỉ là vấn đề thời gian. Ngay tại thời điểm bọn họ sắp toàn quân bị diệt, Vi Vũ Yến Phi đột nhiên từ trên trời giáng xuống, dừng ở bên cạnh Địch Tư Húc, lượng máu của Địch Tư Húc nháy mắt được kéo trở về 40%.
『 Phụ cận 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Yến Phi?!
Vi Vũ Yến Phi xuất hiện hiển nhiên khiến Cẩm Thư Linh Loạn rất bất ngờ. Nhưng đồng dạng cũng bất ngờ còn có An Vũ Hàng —— Yến ca đến , sư phụ còn ở xa sao?
Quả nhiên, Côn Lôn đang đánh nhau với Địch Tư Húc đột nhiên bị cướp vũ khí, Lạc Hoa Độc Lập tựa như hồn ma xuất hiện phía sau đối phương, một bộ liên chiêu bổ xuống, Côn Lôn liền nằm rạp. Thấy có cứu viện, đối phương lập tức thêm báo thù Vi Vũ Yến Phi và Lạc Hoa Độc Lập, hai người căn bản không để ý. Địch Tư Húc lui về phía sau bảo hộ Vi Vũ Yến Phi, Viên Gia đã đến giờ sống lại, trực tiếp đứng lên tại chỗ, gia nhập cuộc chiến.
Đối phương chuyển mục tiêu sang nhắm vào Vi Vũ Yến Phi, chuẩn bị kéo anh đi xong rồi đánh những người khác, Không Sợ Hãi sống lại, trực tiếp cho Vi Vũ Yến Phi một Đoạt Mệnh Tiễn, xóa sạch 40% lượng máu của anh. Ngay tại lúc An Vũ Hàng cảm thấy tình huống không quá tốt, một thân ảnh màu trắng liền bay vào, dừng lại bên cạnh Vi Vũ Yến Phi, dưới chân Vi Vũ Yến Phi lập tức hiện lên một pháp trận phòng ngự.
Ba chữ ‘Liễm Túy Nhan’ đột nhiên xuất hiện trong đám người, không hề dự kiến mà lọt thẳng vào tầm mắt của An Vũ Hàng, khiến cậu nhất thời muốn hoa mắt, hộp bánh bích quy nằm bên cạnh tay thiếu chút nữa bị quơ trúng rớt xuống đất…
—— Anh ấy, anh ấy sao lại đến đây?
—— Nam thần kìa! Nam thần cư nhiên tới cứu cậu?!
Đầu An Vũ Hàng vang lên ong ong, tựa hồ có một ngàn loại âm thanh đồng thời tiến thẳng vào đầu cậu, khiến cậu không biết nghe cái gì. Tiếng tim đập rõ ràng dội vào màng tai, trên mặt An Vũ Hàng một trận nóng lên —— Đây là lần đầu tiên cậu ở khoảng cách gần như thế quan sát nam thần của mình. Loại kinh hỉ đột nhiên tới này khiến An Vũ Hàng lập tức xem nhẹ chuyện bị người ta đuổi giết, trong mắt chỉ còn duy nhất hình dáng của Liễm Túy Nhan, hai mắt chớp cũng không dám chớp, vì cậu sợ chớp mắt thì người kia sẽ không thấy tăm hơi…
Hết –