Sư Huynh Là Nam Thần

Chương 45: Tương ái




Sau khi xe taxi chạy đến dưới lầu, Tiêu Mộc Từ thanh toán tiền xe, sau đó cẩn thận mặc áo khoác và quàng khăn choàng cổ lại cho An Vũ Hàng, để tránh cho cậu bị gió thổi lạnh. Lúc này anh không định ôm An Vũ Hàng đi ra, mà để cậu nằm trên lưng mình, cõng cậu đi. Như vậy chủ yếu để thuận tiện cho anh lấy chìa khỏa mở cửa.
Nằm sấp trên lưng Tiêu Mộc Từ, An Vũ Hàng vốn dĩ đã ngủ lúc này đột nhiên tỉnh lại, mơ mơ màng màng hỏi: “Đến nhà rồi?”
“Ừ, có lạnh không?” Tiêu Mộc Từ đóng cửa xe, cõng cậu đi vào bên trong tòa nhà.
An Vũ Hàng áp mặt trên lung Tiêu Mộc Từ, hơi hơi lắc đầu, “Không lạnh, chỉ là buồn ngủ thôi, đầu có chút đau.” Tuy cách vài lớp quần áo, nhưng An Vũ Hàng có thể cảm giác được ấm áp truyền đến từ trên người Tiêu Mộc Từ, ấm áp khiến cậu rất lưu luyến.
“Là do cậu uống quá nhiều.” Cõng cậu đi vào trong lầu, bảo an dưới lầu biết Tiêu Mộc Từ, hơi hơi gật đầu với anh, cũng không để ý người anh cõng là nam hay nữ, dù sao cũng là năm mới, uống quá nhiều cũng là hiện tượng bình thường, không có gì phải kỳ quái.
“Ưm…” An Vũ Hàng ưm một tiếng dài, tiếp tục thành thật mà dán vào sau lung Tiêu Mộc Từ.
Thang máy cách phòng bảo an một đoạn khoảng cách, hành lang an tĩnh không hề có người khác, thang máy chậm rãi đi xuống, đèn báo hiệu chớp chớp sáng lên.
An Vũ Hàng nhẹ hút hút mũi, mang theo chút men say nhỏ giọng kêu lên: “Tiêu ca…”
“Sao?” Tiêu Mộc Từ lên tiếng.
“Anh có người mình thích chưa?” An Vũ Hàng hỏi. Nếu như là trước kia, cậu khẳng định sẽ không hỏi trắng ra như vậy. Nhưng hôm nay uống hơi nhiều, lời nói ra cũng không suy xét nhiều như vậy, muốn hỏi cái gì thì trực tiếp hỏi cái đó.
Tay Tiêu Mộc Từ đang cõng cậu có chút buộc chặt, chờ thang máy dừng ở lầu 1, cửa mở ra, mới trả lời: “Có.”
“Hê hê…” Đi vào thang máy, An Vũ Hàng mới ngốc nghếch mà cười nói: “Tôi cũng có.”
Ấn đường Tiêu Mộc Từ hơi hơi nhíu lại, ấn sô tầng 18, anh chưa từng nghe An Vũ Hàng đề cập tới, trước đó cũng không thấy An Vũ Hàng biểu hiện ra ngoài, sao lúc này lại đột nhiên lòi ra một người thích vậy chứ?
“Là ai?” Tiêu Mộc Từ thả nhẹ thanh âm, mang theo một chút dụ dỗ hỏi cậu.
“Ưm…” An Vũ Hàng lại cười ngây ngô vài tiếng, mới nói: “Tôi… Không nói cho anh biết đâu. Nói… ra, anh nhất định sẽ cười tôi!”
Tiêu Mộc Từ hơi hơi nhếch khóe môi, An Vũ Hàng uống rượu vào thì nói chuyện rất chậm, âm lượng khống chế không quá tốt, lúc to lúc nhỏ. Đầu óc tựa hồ cũng có chút chậm chạp, nói chuyện đứt quãng, đặc biệt ngốc nghếch, nhưng cũng đặc biệt đáng yêu.
“Không cười cậu.” Tiêu Mộc Từ vỗ nhẹ lên chân cậu.
“Thật sự?” An Vũ Hàng nghiêng đầu qua muốn nhìn mặt anh, xem thử rốt cục anh có cười hay không.
“Thật.” Tiêu Mộc Từ nghiêm túc đáp.
“Ừm…” Hay tay đang ôm cổ anh của An Vũ Hàng xiết chặt lại, ngữ khí có chút ủy khuất mà nói: “Là sư huynh của tôi.”
“Sư huynh?” Tiêu Mộc Từ có chút không hiểu, “Là học trưởng trong trường sao?” Sư huynh và học trưởng là cách gọi phổ biến của đàn em học lớp dưới gọi những tiền bối học lớp trên ở trường.
“Không phải!” An Vũ Hàng hừ hừ hai tiếng, “Là sư huynh trong game ấy. Ừm, kỳ thật… Ngay cẩ anh ấy lớn lên bộ dáng thế nào tôi cũng không biết, chỉ là… thích mà thôi.”
Mày Tiêu Mộc Từ nhăn sâu hơn một chút, mấy chuyện như yêu qua mạng này vẫn tương đối thông thường, nhất là phát sinh trên người học sinh sinh viên. Anh đã từng nghĩ rất nhiều về con đường tình yêu có thể có của An Vũ Hàng, nhưng duy nhất lại chưa hề suy xét đến chuyện yêu qua mạng này, bởi vì anh không tin tình yêu qua qua mạng, không tin vào mấy thứ viễn vong, cho nên dĩ nhiên sẽ không bỏ công suy nghĩ về phương diện này.
“Game gì?” Tiêu Mộc Từ hỏi cậu.
“.” An Vũ Hàng rõ ràng trả lời.
Tiêu Mộc Từ sửng sốt một chút. Trước đó An Vũ Hàng đã nhắc đến chuyện chơi game, nhưng anh lại không hỏi nhiều, hơn nữa An Vũ Hàng thoạt nhìn không giống người sẽ trầm mê chơi game, anh cũng không cảm thấy có cái gì phải lo lắng, ngẫu nhiên vui chơi một chút cũng không sao, cho nên không quá để trong lòng; mặt khác, xem như là một game nhỏ không quá phổ biến, giới học sinh sinh viên thường thích các game ma pháp phương Tây hơn, cảm giác càng nhiệt huyết hơn, cho nên anh chưa từng nghĩ An Vũ Hàng cũng chơi .
Thang máy lên tới tầng 18, cửa mở ra lần thứ hai, Tiêu Mộc Từ phục hồi lại tinh thần, cõng An Vũ Hàng đi ra ngoài, tìm chìa khóa nhà trong túi áo khoác rồi hỏi: “Sư huynh của cậu tên là gì?”
“Anh đoán đi.” An Vũ Hàng đúng lý hợp tình đáp lại.
Tiêu Mộc Từ bật cười, “Tôi làm sao mà đoán được?”
“À, cũng đúng, anh đâu có chơi đâu mà biết…” An Vũ Hàng ngáp một cái, buồn ngủ mơ màng gục trên vai Tiêu Mộc Từ, nhỏ giọng nói: “Anh ấy tên… Sương Thiên… Quyết…”
Bàn tay đang mở cửa của Tiêu Mộc Từ nháy mắt đơ lại giữ không trung, chìa khóa thiếu chút nữa rớt xuống nền nhà. Lần đầu tiên anh mới biết, tên của mình cư nhiên lại có lực tác động lớn với bản thân đến như vậy, cảm giác kinh ngạc nổ tung trog lòng, khiến anh vừa bất ngờ, vừa kinh hỉ. Sư huynh của An Vũ Hàng là Sương Thiên Quyết, vậy An Vũ Hàng là…
Hơi quay đầu lại, nương theo ngọn đèn ngoài hành lang, Tiêu Mộc Từ nhìn An Vũ Hàng đang chậm rãi nhắm mắt như đang ngủ, như xác định lại mà nhẹ giọng hỏi cậu: “Tên của cậu là cái gì?”
“Phượng Cô Ngâm…” An Vũ Hàng cau mày nói, tựa hồ là rất mệt, không muốn bị quấy nhiễu.
Tiêu Mộc Từ đứng ở cửa ra vào, nhìn chằm chằm vào mặt An Vũ Hàng một lúc, sau đó thở ra một hơi thật dài, khóe miệng cong lên thành ý cười —— Duyên phận thật là một thứ kỳ diệu, đã sớm cột chặt anh và An Vũ Hàng lại với nhau, chẳng qua cho đến hôm nay anh mới phát hiện, nhưng cũng may là còn chưa muộn…
Sau khi vào cửa, Tiêu Mộc Từ đưa An Vũ Hàng đến ngủ trong phòng dành cho khách, An Vũ Hàng đã sớm ngủ gục, bị đặt lên giường vẫn không tỉnh, thậm chí ngay cả mày cũng không nhăn lại một chút. Tiêu Mộc Từ mở đèn đầu giường lên, điều chỉnh ánh sáng cho nhẹ xuống, tránh gây chói mắt An Vũ Hàng. Sau đó nhẹ tay nhẹ chân cở giày giúp cậu, cũng cởi luôn quần áo. Cuối cùng chỉ để lại cho cậu một cái quần lót nho nhỏ, mới kéo cái chăn ở một bên lên, đắp thật kỹ cho cậu.
An Vũ Hàng an ổn nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đỏ bừng, giữa hô hấp còn mang theo mùi rượu, ngủ rất say.
Tiêu Mộc Từ đặt giày của cậu ra huyền quan, phân loại quần áo để vào máy giặt, sau đó rửa sạch tay, rót ly nước đặt lên tủ đầu giường cho An Vũ Hàng, để lỡ như nửa đêm cậu có bị khát tỉnh thì có cái để uống. Làm xong việc này, Tiêu Mộc Từ ngồi xuống bên cạnh giường, chăm chú nhìn An Vũ Hàng một lúc, sau đó cúi người khẽ hôn nhẹ lên vết sẹo trên đầu cậu một cái. Lúc này mới đứng dậy tắt đèn, rời khỏi phòng ngủ.
Ngày hôm sau, Tiêu Mộc Từ thức dậy rất sớm, trong nhà không còn đồ ăn gì, vì không để An Vũ Hàng thức dậy bị đói bụng, Tiêu Mộc Từ gọi điện đặt đồ ăn, bữa trưa bữa tối đều có, cũng đỡ phải nấu nướng.
Mới vừa cúp điện thoại, chuông cửa liền vang lên. Tiêu Mộc Từ đi mở cửa, Thư Văn Ngạn mỉm cười đứng bên ngoài, nhìn thấy Tiêu Mộc Từ liền nói: “Chúc mừng năm mới.”
Thư Văn Ngạn có chìa khóa và thẻ từ vào nhà của Tiêu Mộc Từ. Chẳng qua bình thường lúc Tiêu Mộc Từ có ở nhà, anh sẽ chỉ dùng thẻ từ để mở cửa lầu bên dưới, sau đó đi lên gõ cửa, sẽ không trực tiếp đi vào nhà Tiêu Mộc Từ.
“Chúc mừng năm mới.” Nhìn thấy Thư Văn Ngạn, Tiêu Mộc Từ cũng không bất ngờ, “Vào đi.”
Sau khi Thư Văn Ngạn vào nhà thì khóa cửa lại, cúi đầu đổi giày thì liếc mắt nhìn thấy một đôi giày thoạt nhìn không giống giày của Tiêu Mộc Từ.
“Trong nhà có khách sao??” Thư Văn Ngạn thay dép lê xong, ngẩng đầu lên hỏi.
“Là Vũ Hàng.” Tiêu Mộc Từ không có ý muốn giấu diếm.
“Đến sớm vậy?” Anh cảm thấy bản thân đến giờ này chúc tết đã đủ sớm rồi, không ngờ An Vũ Hàng còn sớm hơn mình.
“Không phải, tối qua cậu ấy ngủ ở đây.” Tiêu Mộc Từ nói xong, xoay người đi vào phòng khách.
Thư Văn Ngạn cùng đi qua, cởi áo khoác, cười nói: “Tối hôm qua cậu cầm thú?”
Tiêu Mộc Từ dùng khóe mắt liếc nhìn anh một cái, “Đừng nghĩ lung tung.”
Thư Văn Ngạn cười khẽ, “Vậy là tốt rồi. Vũ Hàng còn là đứa trẻ, cậu khắc chế một chút.”
Tiêu Mộc Từ từ chối cho ý kiến, rót ly nước cho Thư Văn Ngạn, nói: “Nói cho cậu biết một chuyện.”
“Chuyện gì? Năm mới tôi chỉ nghe chuyện vui thôi.” Thư Văn Ngạn uống một ngụm nước nói.
“Ừ, là chuyện tốt.” Tiêu Mộc Từ lộ ra ý cười.
“Vậy nói đi.” Thư Văn Ngạn một bộ dạng chăm chú lắng nghe.
Tiêu Mộc Từ vừa muốn mở miệng, cửa phòng ngủ dành cho khách liền mở ra. An Vũ Hàng quấn một cái chăn đơn, kiểu tóc trên đầu hỗn loạn bước ra.
Sau khi cậu thức dậy, sửng sốt nửa ngày mới xác định đay không phải là nhà mình. Cậu nhớ rõ đêm qua cậu và Tiêu Mộc Từ cùng nhau ăn cơm tối, sau đó uống chút bia, nói không ít chuyện với Tiêu Mộc Từ… Nhưng sau đó rời khỏi nhà hàng như thế nào, đến đây như thế nào, cậu thật sự không có bao nhiêu ấn tượng. Chỉ nhớ rõ trên người Tiêu Mộc Từ rất ấm áp, cậu lải nhải nói chuyện liên tục với Tiêu Mộc Từ, nhưng cụ thể nói chuyện gì thì không rõ, khi tỉnh lại thì đã ở đây. Nhìn bày trí nơi này, tám chín phần là nhà Tiêu Mộc Từ. Lại nhìn nhìn toàn thân cao thấp của mình cũng chỉ còn lại một cái quần lót, An Vũ Hàng thật sự ngại ngùng cứ như vậy đi ra ngoài, đành phải kéo chăn lên quấn tạm một chút.
Vừa mở cửa đã nhìn thấy Thư Văn Ngạn ngồi ngoài phòng khách, mặt An Vũ Hàng càng đỏ hơn, nơi này hiệu quả cách âm, cậu chỉ mơ hồ nghe được hình như có người nói chuyện, còn tưởng rằng Tiêu Mộc Từ đang gọi điện thoại.
“Dậy rồi?” Thấy cậu quấn cái chăn đơn bước ra, Tiêu Mộc Từ đứng lên, ngày hôm qua anh không chuẩn bị quần áo để An Vũ Hàng thức dậy thì thay ra, ngược lại làm khó cậu lấy chăn đơn khoác đỡ.
“Vâng.” An Vũ Hàng ngại ngùng mấp máy môi đáp lại, giương mắt đối diện với ánh mắt nghiền ngẫm ý cười của Thư Văn Ngạn, xấu hổ mà nói: “Ngạn ca đến rồi? Năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ.” Thư Văn Ngạn cười nhìn cậu, thấy cậu tựa hồ không có gì khác thường, liền biết Tiêu Mộc Từ thật sự không làm cái gì.
Tiêu Mộc Từ đứng trước mặt An Vũ Hàng, cười nói: “Vừa lúc, một lần nữa giới thiệu cho hai người quen biết.”
An Vũ Hàng và Thư Văn Ngạn vẻ mặt không hiểu gì nhìn anh.
Bàn tay Tiêu Mộc Từ khoát nhẹ lên vai An Vũ Hàng, nói với Thư Văn Ngạn: “Văn Ngạn, đây là Phượng Cô Ngâm.” Sau đó lại chỉ Thư Văn Ngạn, giới thiệu với An Vũ Hàng: “Vũ Hàng, đây là Vi Vũ Yến Phi.”
Nghe anh nói, tay Thư Văn Ngạn thoáng run lên một cái, thiếu chút nữa làm rớt luôn cái ly xuống đất.
An Vũ Hàng trừng to mắt, vẻ mặt dại ra mà đứng tại chỗ, cậu cảm thấy bản thân hẳn là chưa tỉnh ngủ, đây chỉ là một giấc mơ… phải không…
Tiêu Mộc Từ cười nhìn biểu tình ngơ ngác của cậu, nhéo lỗ tai của cậu một cía, thanh âm ôn nhu như thể sắp chảy ra nước, nói khẽ với An Vũ Hàng: “Vũ Hàng, anh là Sương Thiên Quyết.”
Cỏ: Từ nay về sau đổi cách xưng hô nha nha nha~~~~~~~~~
Hai mắt An Vũ Hàng càng trứng lớn hơn, khiếp sợ đến mức căn bản không nói nên lời —— Tiêu Mộc Từ là Sương Thiên Quyết?! Chuyện này sao có thể?! Chẳng lẽ thế giới này đã nhỏ đến mức xoay ngườ một cái là đụng mặt người quen sao?
Nhìn ánh mắt tràn đầy ý cười của Tiêu Mộc Từ, trong lòng An Vũ Hàng lại dâng lên một tầng xấu hổ —— Cậu thật sự không nhớ rõ đêm qua bản thân đã nói cái gì, nhưng Tiêu Mộc Từ biết cậu là Phượng Cô Ngâm, nhất định là bởi vì cậu nói đến chuyện chơi game. Nếu chỉ là nhắc tới không cũng được đi, cậu hiện tại lo lắng nhất chính là, cậu có nói chuyện mình thích Sương Thiên Quyết cho Tiêu Mộc Từ nghe hay không.
“Vậy cũng quá trùng hợp rồi?” Thư Văn Ngạn chỉ có thể dùng từ trùng hợp để hình dung, anh thật không ngờ người quen biết trong game cư nhiên chính là bạn bè trong hiện thực.
Tiêu Mộc Từ thấy An Vũ Hàng vẫn là vẻ mặt không kịp phản ứng, đưa tay xoa xoa tóc cậu, hỏi: “Chuyện tối ngày hôm qua không nhớ rõ?”
An Vũ Hàng lúc này mới phục hồi tinh thần, thành thật lắc đầu, nói: “Không nhớ rõ… Lúc ăn cơm ở nhà hàng còn nhớ, sau đó thì quên hết rồi…”
“Không có gì.” Tiêu Mộc Từ cười nói: “Anh có rất nhiều thời gian giúp em chậm rãi nhớ lại.”
An Vũ Hàng cảm thấy rất rất xấu hổ, chỉ có thể cúi đầu, trong đầu cũng lộn xộn một mảnh. Hiện tại nếu có một cái khe, cậu nhất định chui vào đó lãnh tĩnh một chút.
“Em đi tắm trước đi, quần áo anh để trong phòng tắm. Tắm xong chúng ta lại nói.” Tiêu Mộc Từ mở cửa phòng tắm, để cậu đi vào tắm trước.
An Vũ Hàng nhanh chóng gật đầu, cậu có thể an tĩnh một mình cũng tốt. Hiện tại trong đầu cậu rất loạn, phải cẩn thận chỉnh lý lại một chút.
Tiêu Mộc Từ đưa người vào phòng tắm xong, sau đó đóng cửa lại, cho An Vũ Hàng thời gian lãnh tĩnh, dù sao anh đối với An Vũ Hàng đã là chuyện đã định, cũng không vội vàng nhất thời.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, Thư Văn Ngạn uống xong ly nước, vẫn có chút không thể tin tưởng được mà nói rằng: “Đây là sao vậy? Sao lại có chuyện trùng hợp như thế?”
“Có thể nói là duyên phận.” Tiêu Mộc Từ tâm tình rất tốt, ngồi lên ghế sa lông, “Ngày hôm qua Vũ Hàng uống rượu, nói đến chuyện trong game, tôi mới biết được em ấy chính là Phượng Cô Ngâm.”
“Đúng vậy, duyên phận mà đến, có ngăn cũng không ngăn được.” Kỳ thật Thư Văn Ngạn cũng rất cao hứng, chẳng qua vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi kinh ngạc mà thôi, “Kế tiếp cậu định làm thế nào?”
Tiêu Mộc Từ nhìn nhìn cửa phòng tắm, cười mà không nói.
Nhìn bộ dạng này của anh, Thư Văn Ngạn biết ngay chuyện tiếp theo không cần mình quan tâm nữa, dứt khoát đứng dậy nói: “Vốn muốn hỏi hôm nay cậu có đến nhà tôi ăn cơm hay không, hiện tại xem ra có thể tiết kiệm được rồi. Tôi cũng không ở đây làm bóng đèn nữa, có việc gì điện thoại liên hệ nhé.”
“Được.” Tiêu Mộc Từ cũng không giữ anh lại, chỉ nói: “Mùng năm tôi đến chúc Tết dì.” Tiêu Mộc Từ nói ‘dì’ ở đây là chỉ mẹ của Thư Văn Ngạn.
“Được, tôi sẽ nói mẹ chuẩn bị nhiều đồ ăn cậu thích một chút. Có muốn dẫn Vũ Hàng theo cùng hay không?” Thư Văn Ngạn hỏi.
“Xem tình huống đã.” Tiêu Mộc Từ đứng ở cửa phòng ngủ nói.
“Được, tôi về đây.”
“Lái xe chậm một chút.” Tiêu Mộc Từ dặn dò.
“Biết.” Thư Văn Ngạn gật gật đầu, xoay người mở cửa đi ra khỏi nhà Tiêu Mộc Từ.
Chờ An Vũ Hàng tắm rửa xong đi ra, liền nhìn thấy Tiêu Mộc Từ an ổn ngồi trên ghế sa lông, khóe miệng mang theo ý cười nhè nhẹ nhìn cậu.
Áo ngủ của Tiêu Mộc Từ mặc trên người An Vũ Hàng có chút lớn, An Vũ Hàng không thể không xắn tay áo và ống quần lên một chút, chẳng qua cơ thể An Vũ Hàng cũng khá đơn bạc khiến cho quần áo càng có vẻ rộng rãi.
“Lại đây.” Tiêu Mộc Từ nói với An Vũ Hàng.
An Vũ Hàng mấp máy khóe môi, cúi đầu đi qua, ánh mắt lướt qua toàn bộ phòng khách, hỏi: “Ngạn ca đi rồi?”
Kỳ thật vừa rồi ở trong phòng tắm, cậu đã rất cố gắng mà tiếp thu sự thật Tiêu Mộc Từ là Sương Thiên Quyết, Thư Văn Ngạn là Vi Vũ Yến Phi, nhưng đến khi đi ra nhìn thấy Tiêu Mộc Từ, cậu vẫn cảm thấy bản thân tiếp thu vẫn chưa được đầy đủ lắm.
“Ừ.” Tiêu Mộc Từ giữ chặt cánh tay cậu, bảo cậu ngồi xuống bên cạnh mình, hỏi: “Chuyện ngày hôm qua vẫn chưa nhớ ra?”
An Vũ Hàng lắc đầu.
Tiêu Mộc Từ nhìn cậu, nói: “Quên cũng không sao. Nhưng chuyện em nói thích anh thì không được quên đâu đó.”
An Vũ Hàng bỗng nhiên ngẩng đầu, lúc này ngay cả lỗ tai cũng đỏ lên theo —— Hóa ra cậu thật sự bày tỏ với Tiêu Mộc Từ…
Tiêu Mộc Từ không phải muốn ép buộc cậu, chỉ là muốn nói cho rõ ràng, “Em nói thích Sương Thiên Quyết.”
An Vũ Hàng một lần nữa cúi đầu, lần này ngay cả cổ cũng đỏ lên.
“Em nói có giữ lời không?” Tiêu Mộc Từ nhẹ giọng hỏi.
An Vũ Hàng hai tay nắm chặt vạt áo, cậu thật sự rất thích sư huynh, hiện tại biết sư huynh chính là Tiêu Mộc Từ, tuy rằng cậu có kinh ngạc, nhưng mơ hồ vẫn có chút vui sướng. Ít nhất hình tượng của sư huynh trong lòng cậu không hề tiêu tan, thích một người như Tiêu Mộc Từ cũng không chịu thiệt.
Nghĩ như vậy, An Vũ Hàng khẽ gật đầu. Cậu không biết Tiêu Mộc Từ nghĩ như thế nào, nhưng cậu không muốn nói dối Tiêu Mộc Từ.
Tiêu Mộc Từ một tay nắm chặt bàn tay đang nắm vạt áo của An Vũ Hàng, một tay nâng mặt của cậu lên, nghiên túc nhìn vào mắt cậu, nói rằng: “Anh, Tiêu Mộc Từ, rất thích em, rất thích An Vũ Hàng.”
Nghe Tiêu Mộc Từ nói thích mình, An Vũ Hàng vô cùng kinh hỉ, nhưng lại có chút không dám tin tưởng, “Lúc… lúc nào? Tôi cũng… không phát hiện.”
“Em quá chậm hiểu.” Tiêu Mộc Từ mỉm cười nói: “Anh vẫn luôn muốn tìm cơ hội thích hợp sẽ nói cho em biết, nhưng hiện tại cảm thấy thời cơ không phải là quan trọng nhất, mà quan trọng nhất chính là anh muốn nói cho em biết chuyện này, nói cho em biết anh vẫn luôn thích em. Em xem trọng anh trong game, mà anh lại thích em trong hiện thực. Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy em, anh đã rất thích rồi.”
An Vũ Hàng cảm thấy cái mũi có chút chua xót, tựa như một người rét lạnh đột nhiên có được sự ấm áp, bất an rồi lại tràn ngập cảm kích.
Tiêu Mộc Từ nắm chặt tay cậu, trịnh trọng hỏi: “Vũ Hàng, em có nguyện ý kết giao với anh không?”
An Vũ Hàng không chuyển mắt mà nhìn anh, tựa hồ đang xác định tính chân thực của hết thảy mọi chuyện.
Tiêu Mộc Từ cũng nhìn An Vũ Hàng, nghiêm túc nói: “Nếu em chọn anh, cả đời anh sẽ không bao giờ buông em ra. Cho dù có một ngày em không còn thích anh, anh cũng sẽ dùng hết thảy biện pháp để buộc em ở bên cạnh anh, anh chính là người như vậy đó. Nhưng anh có thể cam đoan với em, cả đời này của anh, chỉ cần một mình em, sẽ không vứt bỏ em, sẽ không để cho em khổ sở. Gặp phải khó khăn, anh sẽ cùng em đối mặt. Cho nên, có thể cho anh một cơ hội không?”
Hai mắt An Vũ Hàng hơi hơi phiếm hồng, dùng sức gật gật đầu. Cho dù mối tình này kết quả có là gì, cậu đều nguyện ý thử một lần, cho dù là thiêu thân lao đầu vào lửa, cậu cũng không hối hận.
Tiêu Mộc Từ cười cười vươn tay ôm cậu vào lòng, cúi đầu xuống hôn…
An Vũ Hàng hôn rất trúc trắc, căn bản không biết phải phản ứng như thế nào. Tiêu Mộc Từ cũng thả nhẹ động tác, nắm giữ quyền chủ động, liếm liếm khóe môi cậu, ngẫu nhiên khẽ cắn đầu lưỡi cậu một chút, thỉnh thoảng lại đảo qua hàm trên của cậu, An Vũ Hàng ngứa ngáy muốn tránh, nhưng căn bản trốn không thoát, chỉ có thể ngoan ngoãn hưởng thụ nụ hôn này…
Rời khỏi nhà Tiêu Mộc Từ, Thư Văn lập tức gọi điện thoại cho Tiết Dập. Tiết Dập còn chưa tỉnh ngủ, nhận được điện thoại của Thư Văn Ngạn còn chưa có tinh thần gì, tựa hồ lập tức sẽ tiếp tục ngủ gục. Thư Văn Ngạn nói chuyện An Vũ Hàng là Phượng Cô Ngâm cho anh nghe, Tiết Dập nhất thời hoàn toàn tỉnh ngủ, lập tức ngồi bật dậy.
“Đệch, thật hay giả vậy?” Tiết Dập cũng thấy việc này đủ thần kỳ, náo loạn nửa ngày, người ngay ở bên cạnh. Nếu biết sớm, Tiêu Mộc Từ phỏng chừng đã sớm có thể theo đuổi được An Vũ Hàng rồi.
“Vô nghĩa.” Thư Văn Ngạn lên xe mình, nói: “Tôi cũng không hỏi nhiều, ánh mắt kia của Mộc Từ ôn nhu đến mức tôi sắp không nhận ra cậu ấy luôn. Tôi cũng không muốn ở đó làm bóng đèn, nên sớm rời đi.”
“Cái gì, lúc cậu rời đi Vũ Hàng còn chưa ra?”
“Chưa, tắm rửa làm gì nhanh như vậy.”
“Xong đời rồi, phỏng chừng cậu ấy đi ra chờ đợi là vận mệnh bị Tiêu thiếu ăn sạch.” Tiết Dập cười nói, không thể nói rõ là anh đồng tình An Vũ Hàng bị ăn, hay là vì Tiêu Mộc Từ có thể đạt được mong muốn mà cao hứng.
“Chắc không đâu…” Tiêu Mộc Từ ngày hôm qua cư nhiên còn cầm giữ được, hôm nay hẳn là không có vấn đề gì mới đúng.
“Thật sự không sao?” Tiết Dập ở bên kia cười hắc hắc, nói: “Tiếu thiếu đợi thời gian dài như vậy, sao có thể dễ dàng buông tha cơ hội này? Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, Tiêu thiếu ở trong game đối với Vũ Hàng làm nhiều chuyện như vậy, thoạt nhìn thì rất chiếu cố, nhưng trên thực tết đều là chuyện tiện tay làm. Này thật sự không có lợi cho việc tăng tiến tình cảm, nếu đem ra so sánh với cậu, thật sự kém xa.”
“Cậu còn không biết tính cậu ấy sao? Trước giờ không bao giờ tin những thứ không có cơ sở. Tôi nếu không phải quen biết cậu ấy trong hiện thực, cậu ấy đối với tôi không chắc đã được như đối với Vũ Hàng trong game.” Đối với Tiêu Mộc Từ, anh so với Tiết Dập hiểu biết hơn rất nhiều.
“Cũng phải. Nếu Vũ Hàng không để ý thì tốt, nếu thật sự để ý, vậy Tiêu thiếu có thể có chút rắc rối rồi.”
“Tôi cảm thấy Vũ Hàng sẽ không để ý.”
“Vì sao?”
“Vuc Hàng trước giờ chưa từng tham tiền của Mộc Từ, cho nên hẳn là sẽ không so đo mấy chuyện như thế này.” Thư Văn Ngạn mỉm cười, nói tiếp: “Hơn nữa cậu cũng đừng quên, Mộc Từ là Liễm Túy Nhan.”
“Đệch! Chính xác luôn!” Nói cho cùng, An Vũ Hàng hẳn là thích Tiêu Mộc Từ trên mạng kia mới đúng. Hiện tại mặc dù là đi vào hiện thực, nhưng vẫn là Tiêu Mộc Từ mà thôi. Thật sự không có lí do gì để cự tuyệt.
“Chúng ta cứ gói kỹ tiền mừng, chờ đến ngày Mộc Từ mang Vũ Hàng về nhà đi.” Rất ít người đồng tính sẽ tổ chức hôn lễ ở trong nước, nhưng là bạn bè, mấy thứ như tiền mừng này nhất định không thể thiếu.
“Cũng phải. Tôi phải gọi điện thoại cho đứa tiểu đồ đệ này, liên lạc một chút tình cảm mới được.” Tiết Dập cười nói, cảm giác khoảng cách giữa mình và An Vũ Hàng lại gần thêm không ít. Lại nói, tuy rằng đây là duyên phận giữa Tiêu Mộc Từ và An Vũ Hàng, nhưng kỳ thật cũng là duyên phận của anh và An Vũ Hàng. Nếu như không có anh nhận An Vũ Hàng làm đồ đệ, Tiêu Mộc Từ và An Vũ Hàng cũng không có khả năng quen biết nhau trên mạng. Cho nên tiền mừng dành cho ông mai này, anh cảm thấy phải hỏi đòi Tiêu Mộc Từ mới được!
“Cậu vẫn nên tỉnh lại đi, bọn họ hiện tại phỏng chừng đang liên lạc tình cảm, cậu đột nhiên gọi điện thoại đến, lỡ như Mộc Từ đang thổ lộ lại bị cậu cắt ngang, cậu ấy khẳng định không tha cho cậu.” Thư Văn Ngạn cười nói.
“Cũng phải…” Tiết Dập chỉ có thể tạm thời đánh mất suy nghĩ này.
“Chờ mùng năm tôi gặp Mộc Từ sẽ hỏi lại cho. À, đúng rồi, mùng năm Mộc Từ đến nhà tôi chơi, cậu đến không?” Thư Văn Ngạn hỏi.
“Phải đi chứ!”
“Được, đến lúc đó gặp.” Thư Văn Ngạn khởi động xe, chuẩn bị cúp điện thoại.
“Được.” Tiết Dập cũng không nói thêm nữa, hai người lần lượt ngắt máy.
Thư Văn Ngạn lái xe, nhanh chóng rời khỏi bãi đổ xe dưới tầng hầm, tron lòng thầm tính toán, nếu Tiêu Mộc Từ và An Vũ Hàng thật sự thành đôi, chìa khóa nhà mà anh đang dùng hẳn nên giao lại cho An Vũ Hàng.

Nụ hôn chấm dứt, An Vũ Hàng tựa vào người Tiêu Mộc Từ thở hổn hển, cậu lần đầu tiên trong đời biết được, hôn môi sẽ làm người ta hít thở không thông.
Tiêu Mộc Từ ôm chặt cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu, cười hỏi: “Nụ hôn đầu tiên?”
Kỳ thật anh nhìn ra được nhất định là vậy, nhưng vẫn muốn trêu An Vũ Hàng một chút. Nhìn bộ dáng đỏ mặt của An Vũ Hàng, trong lòng anh liền vui vẻ.
“Vâng…” An Vũ Hàng cũng không phủ nhận, dù sao mối tình đầu của cậu là Tiêu Mộc Từ, còn sợ thựa nhận là nụ hôn đầu tiên sao?
Tiêu Mộc Từ hôn lên trán cậu một cái, vẫn mỉm cười nói: “Anh cũng vậy.”
“Gạt người.” An Vũ Hàng ngẩng đầu nhìn anh, cảm giác biểu hiện vừa rồi của Tiêu Mộc Từ thật sự không giống.
“Đàn ông trời sinh đều mang theo tính xâm lược, có những thứ hoàn toàn xuất phát từ bản năng. Em còn nhỏ, không hiểu đâu.” Tiêu Mộc Từ nắm tay An Vũ Hàng, mười ngón giao nhau chặt chẽ, nói: “Về sau chúng ta cùng nhau chậm rãi học.”
An Vũ Hàng lỗ tai đỏ hồng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không học đâu…”
Tiêu Mộc Từ bật cười, vân vê ngón tay cậu một lúc, mới nói tiếp: “Vũ Hàng, Tết âm lịch anh được nghỉ đến mùng tám, em ở lại mừng Tết với anh có được không?”
An Vũ Hàng mấp máy khóe môi hơi nóng lên, có chút do dự.
Tiêu Mộc Từ biết bọn họ tuy rằng đã chính thức xác lập quan hệ, nhưng vẫn không thể quá gấp gáp, để tránh làm An Vũ Hàng sợ hãi, “Em yên tâm, anh sẽ không làm chuyện quá đáng. Chỉ là muốn có em ở bên cạnh anh, để anh lúc nào cũng có thể nhìn thấy em.”
An Vũ Hàng trầm mặc một hồi, mới nhỏ giọng nói: “Vâng.”
Ý cười của Tiêu Mộc Từ càng sâu hơn, xoay người đè An Vũ Hàng xuống ghế sa lông, lần thứ hai hôn tới…
Hết –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.