Sau khi An Vũ Hàng tỉnh lại, Tiêu Mộc Từ đã đi làm rồi, chỉ chừa lại một tờ giấy ghi chú đặt trên tủ đầu giường.
Vươn tay cầm lấy tờ giấy ghi chú xem, bên trên là nét chữ cứng cáp xinh đẹp của Tiêu Mộc Từ —— Anh đi làm, điểm tâm ở trong phòng bếp, hâm nóng rồi hãy ăn. Nếu hôm nay không có chuyện gì, vậy ở lại đây đi. Có em ở đây, nơi này mới có cảm giác càng giống gia đình hơn. Yêu em.
An Vũ Hàng mím môi cười cười, cậu đã vài ngày không trở về chỗ ở của mình, trong nhà sợ là tràn ngập bụi bậm rồi. Chỗ này của Tiêu Mộc Từ tuy rằng rất tốt, nhưng vẫn nên chừa lại không giá ca nhân của mỗi người, như vậy cũng có lợi cho việc duy trì và phát triển tình cảm của hai người. Mỗi ngày dính cùng một chỗ, kỳ thật cũng không phải biện pháp lâu dài.
Sau khi rửa mặt, An Vũ Hàng đến phòng bếp hâm điểm tâm. Hôm nay Tiêu Mộc Từ cũng có tiến bộ, cư nhiên còn chiên thêm cho cậu hai quả trứng. Tuy rằng nửa sống nửa chín, nhưng đối với Tiêu Mộc Từ mà nói đã là tiến bộ lớn. Đặt sữa và trứng ốp la bỏ vào lò viba hâm nóng một chút, An Vũ Hàng lấy bơ phết lên bánh mì, sau đó bưng điểm tâm đã được hâm nóng đi ra phòng khách ngồi ăn —— Từ ngày cậu ở nơi này, bọn họ vẫn luôn ngồi ăn ở phòng khác, cậu cũng sắp quên mất là trong nhà còn có phòng ăn luôn.
Đặt bữa sáng xuống bàn, An Vũ Hàng lấy di động đặt trên bàn trà, muốn kiểm tra tình trạng thời tiết hôm nay, nhưng không biết di động đã tự động tắt nguồn từ lúc nào. Lấy đồ sạc cắm điện vào sạc lại pin điện thoại, sau đó khởi động máy, không đợi An Vũ Hàng kịp xem dự báo thời tiết, trên màn ảnh liền nhảy ra một loạt hơn 10 tin nhắn, tất cả đều là Viên Gia gửi tới.
—— À lố! Á lồ!
—— Ông đang làm gì vậy? Có tin tức trọng đại nè!
—— Đi tắm rồi hả? Người đâu rồi? Trả lời coi!
—— Ông cái tên này phải tắm mấy giờ hả? Thật sự có chuyện quan trọng mà.
…
—— Sao di động lại tắt nguồn rồi? Hết pin?
—— Nhìn thấy tin nhắn thì gọi lại cho tui nha.
…
An Vũ Hàng nhìn thời gian một chút, sau đó tìm số điện thoại di động của Viên Gia, gọi đi.
Bên kia vang lên vài hồi chuông liền bắt máy, thanh âm của Viên Gia vẫn rất có tinh thần như trước: “Vũ Hàng, đêm qua ông đi đâu?”
“Ngày hôm qua ngủ hơi sớm. Di động hết pin, không thấy tin nhắn ông gửi.” An Vũ Hàng đáp. Kỳ thật ngày hôm qua cậu ngủ cũng không tính là sớm, chẳng qua thời gian buổi tối hoàn toàn thuộc về Tiêu Mộc Từ, ngay cả game cũng không vào.
“À, tui nói cho ông biết nè!” Viên Gia thở dài, nói: “Ngày hôm qua Tư Húc tỏ tình với Ngạn ca trong game đó.”
“Cái gì?!” An Vũ Hàng kinh ngạc nhảy dựng, Địch Tư Húc và Thư Văn Ngạn? Cho tới giờ cậu thật sự chưa từng suy xét đến khả năng này, cho dù hai người bọn họ là sư đồ…
“Tui cũng hoảng sợ nữa là.” Viên Gia đến giờ còn có ảo giác mình đang nằm mơ, “Đêm qua Tư Húc phóng phóa hoa ‘Tình Hữu Độc Chung’ với Ngạn ca, tui đúng lúc ở gần đó, cũng chạy đến xem náo nhiệt. Kết quả liền nhìn thấy Tư Húc tỏ tình với Ngạn ca trên kênh phụ cận.” Nếu cậu không biết Vi Vũ Yến Phi là Thư Văn Ngạn, cậu khẳng định sẽ giúp đỡ Địch Tư Húc. Nhưng hiện tại cậu đã biết, cứ cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.
Tâm tình của An Vũ Hàng cũng tương đối phức tạp, Tư Húc muốn theo đuổi Ngạn ca, khẳng định phải qua được cửa của Tiêu Mộc Từ. Lấy trình độ bảo hộ của Tiêu Mộc Từ đối với Thư Văn Ngạn, chuyện này chỉ sợ có chút khó khăn.
“Ý Ngạn ca thế nào?” An Vũ Hàng hỏi.
“Tui cũng có biết đâu. Ngạn ca phỏng chừng là mật tán gẫu với Tư Húc. Tui cũng không tiện chạy tới hỏi nhiều, lỡ như chọc Ngạn ca không vui, anh tui nhất định sẽ đánh tui.” Đối với việc này, Viên Gia cũng rất mâu thuẫn. Một bên là bạn thân của mình, một bên là anh trai của mình. Trước không nói những thứ khác, chỉ riêng về mặt chênh lệch giá trị con người cũng đã đủ khiến Địch Tư Húc liều mạng cố gắng mười mấy năm.
“Tư Húc cũng không nói rốt cục là nghĩ như thế nào sao?”
“Không có. Ngày hôm qua Ngạn ca vừa out, cậu ta cũng out theo luôn. Tui gọi điện thoại cho cậu ta cũng không nghe máy.” Viên Gia lại thở dài, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy lao tâm lao lực quá độ bởi vì chuyện yêu thương của bạn bè.
“Địch Tư Húc chưa từng gặp Ngạn ca phải không? Cậu ta vậy là đơn thuần yêu qua mạng?” An Vũ Hàng bưng ly sữa, nửa ngày vẫn chưa uống được một ngụm nào.
“Ừ, chưa từng gặp. Nhưng tui từng nói với cậu ta Ngạn ca và anh tui là bạn tốt.” Lúc ấy cậu và Địch Tư Húc gọi điện thoại nói chuyện account trong game đã bị bại lộ, thuận tiện đề cập một chút về chuyện Ngạn ca. Lúc ấy Địch Tư Húc không hỏi nhiều, cũng không bảo cậu giới thiệu cho cậu ta làm quen.
“Thời Nhiễm có biết không?” An Vũ Hàng hỏi.
“Biết, ngày hôm qua cậu ta cũng online mà.” Viên Gia trả lời.
“Cậu ta nói thế nào?”
“Không nói gì, chỉ hỏi tui con người Ngạn ca thế nào.”
Chuyện này quả thật khiến An Vũ Hàng đau đầu, bọn họ nếu thật sự có duyên phận, thành cũng tốt, ít nhất nhiều thêm một người chiếu cố Ngạn ca. Nhưng nếu hai người không có duyên phận, nói không chừng sẽ biến thành vô cùng xấu hổ, là một kết thúc không tốt.
Nghĩ nghĩ, An Vũ Hàng mở miệng nói: “Gọi Tư Húc đến chúng ta ăn một bữa cơm đi, hỏi cậu ta xem rốt cục định thế nào.”
“Ừ, tui cũng có ý này. Nhân phẩm của Tư Húc tui có thể cam đoan, nhưng mấy chuyện yêu đương thế này không phải cứ nhân phẩm tốt là được.”
Tuy rằng so với Thư Văn Ngạn, Viên Gia và Địch Tư Húc càng quen thuộc hơn. Nhưng suy xét đến Tiết Dập, Viên Gia càng không thể không đứng về phía Thư Văn Ngạn mà thay anh suy xét nhiều một chút.
“Đúng.” Khi yêu đương phải suy xét đến rất nhiều thứ, nếu lúc trước lần đầu tiên Tiêu Mộc Từ nhìn thấy cậu liền nói với cậu muốn kết giao, cậu khẳng định sẽ không đáp ứng.
“Vậy để tui gọi điện thoại cho Tư Húc, nếu cậu ta không nghe, tui liền trực tiếp chạy tới nhà cậu ta.” Nhà Viên Gia và nhà Địch Tư Húc không tính quá xa, “Chúng ta chốt hẹn 12h trưa nay đi, nhà hàng Dật Cư ở trung tâm thành phố.”
“Được, tui gọi điện thoại báo cho Thời Nhiễm.” An Vũ Hàng nói.
“Được.”
Hai người cũng không nói gì thêm, lần lượt cúp máy đi gọi điện thoại.
Liên hệ với Thời Nhiễm rồi, An Vũ Hàng ăn cho xong bữa sáng, sau đó giúp Tiêu Mộc Từ thu dọn phòng ở một chút, lại dùng nguyên liệu nấu ăn còn thừa nấu vài món đồ ăn. Kỳ thật nơi này mỗi tuần đều có người giúp việc của Tiêu gia đến quét dọn, nhưng dịp năm mới nhóm người giúp việc đều được cho nghỉ, cho nên việc thu dọn phòng, giặt quần áo này nọ, đều phải tự mình làm.
Chờ An Vũ Hàng thu phục xong bữa cơm, cũng đã là buổi trưa 11h30. Thay quần áo, An Vũ Hàng đặt áo ngủ trên giường của Tiêu Mộc Từ, để khi anh trở về tự mình xem cất chỗ nào thì cất. Sau đó cầm đồ đạc của mình lên, ngay cả đồ sạc điện thoại cũng bỏ vào túi, đây là ngày hôm đó hai người đi ra ngoài mua thức ăn, đặc biệt trở về chỗ ở của An Vũ Hàng lấy. Tiêu Mộc Từ vốn không để ý di động của An Vũ Hàng hết pin, như vậy thời gian của An Vũ Hàng mới hoàn toàn thuộc về anh, nhưng An Vũ Hàng sợ người khác có tìm cậu lại không liên hệ được, cho nên mới bảo Tiêu Mộc Từ trở về nhà mình một lần.
Dạo một vòng trong phòng, xác định không bỏ quên cái gì, An Vũ Hàng liền đổi giày đi ra cửa, sử dụng chìa khóa nhà mà Tiêu Mộc Từ đưa cậu khóa trái cửa lại, cảm giác tựa như đang khóa cửa nhà mình vậy.
Ngồi trên tàu điện ngầm, An Vũ Hàng gửi tin nhắn cho Tiêu Mộc Từ.
An Vũ Hàng: “Em đi nhé, giữa trưa có hẹn ăn cơm với bọn Viên Gia, buổi tối trực tiếp trở nhà về luôn, không cần lo lắng.”
Nhắn tin báo cho Tiêu Mộc Từ về lịch trình của mình đối với An Vũ Hàng mà nói tựa hồ là một việc rất bình thường, tựa như trước kia khi cậu chuẩn bị ra ngoài sẽ nói với người nhà một tiếng vậy.
Không bao lâu, Tiêu Mộc Từ bên kia đã trả lời: “Lễ khai mạc giải thi đấu game online chiều nay em không tới?”
Bởi vì chuyện của Địch Tư Húc, An Vũ Hàng liền quên sạch sẽ chuyện giải đấu game này… Phỏng chừng Viên Gia cũng sẽ không đi, tuy rằng sau lễ khai mạc sẽ có trận đấu, nhưng bọn họ hiện tại làm gì có thời gian mà xem?
An Vũ Hàng: “Vâng, không đi. Từ ngày nghỉ đến giờ chưa gặp mặt lại, muốn tán gẫu lâu một chút.”
Cậu không có biện pháp nói cho Tiêu Mộc Từ về chuyện của Địch Tư Húc và Thư Văn Ngạn, cậu không biết phải mở miệng như thế nào.
Tiêu Mộc Từ: “Cũng được, người rất đông, em lại đây xem anh cũng không quá yên tâm.”
An Vũ Hàng: “Vâng. Đúng rồi, em có làm mấy món ăn để trong tủ lạnh, buổi tối anh hâm nóng lại một chút rồi ăn nhé.”
Tiêu Mộc Từ: “Ừ. Về sau đừng vất vả như vậy, anh có thể gọi thức ăn ngoài.”
An Vũ Hàng: “Vừa lúc còn dư chút nguyên liệu, anh khẳn định sẽ không làm, em chỉ thuận tiện làm một chút thôi. Cũng không mất bao lâu.”
Tiêu Mộc Từ: “Ừ. Nếu không buổi tối hôm nay em vẫn trở về chỗ của anh đi, cùng nhau ăn cơm.”
An Vũ Hàng bật cười, trả lời: “Em đã vài ngày không trở về nhà rồi, dù sao cũng phải về nhà quét dọn một chút. Đừng nhìn chỗ của em nhỏ xíu như vậy, chứ bắt tay vào quét dọn cũng rất phiền toái.”
Tiêu Mộc Từ: “Được rồi, buổi tối em về đến nhà nhớ gọi điện cho anh.”
An Vũ Hàng: “Đã biết, anh cứ làm việc đi. Không quấy rầy anh nữa.”
Tiêu Mộc Từ: “Ừ. Có việc gì cứ liên hệ anh.”
An Vũ Hàng nghe anh nói xong, cười cười, thả điện thoại di động vào trong túi áo, không trả lời lại nữa.
Chờ đến khi An Vũ Hàng đến nhà hàng Dật Cư, ba người kia đều đã đến. Viên Gia lúc này đã rất cẩn thận mà đặt phòng trước, nói chuyện cũng thuận tiện hơn.
“Năm mới của ông như thế nào? Có đi ra ngoài thăm người thân không?” Thời Nhiễm cười hỏi An Vũ Hàng.
Bọn họ không biết tình huống trong nhà của An Vũ Hàng, chỉ biết là nhà của cậu không có quá nhiều thân thích, vừa đến ngày nghỉ, An Vũ Hàng liền biến thành trạch nam.
“Cũng bình thường, không có chuyện gì làm.” An Vũ Hàng cười cười, cởi áo khoác, kéo cái ghế ở bên cạnh Thời Nhiễm ngồi xuống.
“Trước gọi đồ ăn đã, vừa ăn vừa nói chuyện.” Viên Gia đưa thực đơn cho cậu, Địch Tư Húc giúp cậu rót tách trà nóng, cũng không nói gì.
Dật Cư thoạt nghe tên tưởng là một nhà hàng lớn, nhưng kỳ thật chỉ là một quán bán đồ ăn gia đình bình thường mà thôi. Bởi vì hương vị tốt, giá cả tiện nghi, lượng thức ăn nhiều, cho nên có danh tiếng rất tốt. Muốn tới đây ăn cơm nhất định phải đặt chỗ trước, nếu không có khi phải chờ đến 3h chiều cũng chưa chắc có chỗ.
Gọi vào món đồ ăn ưa thích, An Vũ Hàng đưa trả lại menu cho nhân viên phục vụ, ba người kia đều đã gọi món rồi, nhân viên phục vụ xác nhận lại một lần, mới cần menu rời đi.
“Mấy hôm nay mọi người đều rất bận hả?” An Vũ Hàng bưng tách trà hỏi. Mặc dù trong game vẫn gặp nhau, nhưng không tán gẫu quá nhiều, chỉ là chúc mừng năm mới lẫn nhau, hỏi vài câu hôm nay làm gì mà thôi.
“Tui năm nay so với năm rồi còn rảnh hơn nhiều, còn có thể ngủ nướng mấy giấc.” Viên Gia cười nói.
“Tui năm nay cũng không có việ gì, mùng 3 đi chúc Tết thân thích, sau đó bắt đầu trạch trong nhà.” Thời Nhiễm đáp.
“Tui cũng không khác gì Thời Nhiễm.” Địch Tư Húc không nhanh không chậm uống trà nói.
“Đúng rồi.” Viên Gia nói với Thời Nhiễm và Địch Tư Húc: “Hôm nay bắt đầu giải thi đấu game online cho sinh viên nè, nếu không có việc gì chúng ta có thể cùng đi xem.” Cậu tận lực nói vòng qua chuyện hôm nay là khai mạc, tránh cho Địch Tư Húc cảm thấy như thể bọn họ đặc biết đến thẩm vấn cậu ta, ngay cả lễ khai mạc cũng không tham gia.
“Vậy tốt quá, lịch thi đấu như thế nào? Trường học chúng ta có người tham gia không?” Thời Nhiễm đối với việc này có vẻ rất hứng thú.
Viên Gia bắt đầu giới thiệu với cậu ta về giải đấu, những việc này đều là cậu hỏi thăm được từ chỗ của Tiết Dập.
Đồ ăn rất nhanh được dọn lên, bốn người vừa ăn vừa nói chuyện, đề tài vẫn xoay quanh chuyện giải đấu game online. Không bao lâu cả đám đều ăn no, đề tài này mới xem như chấm dứt.
Bốn người ngồi uống trà, không ai nói chuyện, không khí hiển nhiên có chút xấu hổ. Cuối cùng vẫn là An Vũ Hàng phá vỡ trầm mặc, hỏi Địch Tư Húc: “Nghe nói tối hôm qua ông phóng pháo hoa với Yến ca?”
“Ừ.” Địch Tư Húc thừa nhận rất kiên quyết, “Tui tỏ tình với anh ấy.”
An Vũ Hàng mấp máy khóe miệng, hỏi: “Ông thích đàn ông?” Trước đây cậu thật sự không phát hiện Địch Tư Húc lại thích đồng tính.
“Tui không biết.” Địch Tư Húc lắc đầu, nói: “Trước khi gặp được anh ấy, tui rất khẳng định mình thích nữ sinh. Nhưng sau khi gặp anh ấy rồi, tui cũng chẳng xác định nữa.”
“Tư Húc, tui đối với việc ông thích đàn ông không có bất cứ thành kiến gì, cũng không cảm thấy cái cái gì là không đúng, nhưng mà…” An Vũ Hàng nghiêm túc nhìn cậu ta, nói: “Ông với Yến ca chưa từng gặp mặt, ông thế này là định yêu qua mạng?” Cho dù Thư Văn Ngạn cùng cậu và Viên Gia là quen biết trong hiện thực, nhưng với Địch Tư Húc vẫn như cũ là người xa lạ.
Địch Tư Húc đặt tách trà xuống, nhìn thoáng qua ba người, nói: “Tui với anh ấy đã sớm biết nhau, nhưng mà quen biết trên game.”
“A?!” Viên Gia đầy mặt kinh ngạc, phát triển theo hướng này hình như không nằm trong phạm vi dự liệu của cậu.
An Vũ Hàng và Thời Nhiễm cũng là vẻ mặt ngoài ý muốn, không ngờ còn có chuyện như vậy.
Địch Tư Húc khẽ thở dài một tiếng, kể lại chuyện mình và Vi Vũ Yến Phi trước kia cho bọn họ nghe.
Lúc chính thức bắt đầu đưa vào hoạt động, bọn họ vẫn là học sinh lớp 11. Địch Tư Húc từ nhỏ đã thích chơi game, nhưng tự chủ bản thân vẫn luôn rất cao, không hề mê muội đến mất cả ý chí, thành tích học tập vẫn luôn không tệ, cho nên ba mẹ của cậu cũng không quá ngăn cấm cậu. Chương trình học của lớp 11 còn chưa tính là đặc biệt nặng nề, khi mở server mới đúng lúc là thứ 7, Địch Tư Húc giữa trưa đăng nhập vào game, chọn một acc nam Đường Môn, đặt tên Dạ Chước, đi vào tân thủ thôn.
Cậu và Vi Vũ Yến Phi chính là quen nhau ở tân thủ thôn này, khi đó Vi Vũ Yến Phi chơi đại nữ Bách Dược môn, tên là Cầm Sắt. Là trị liệu, kỳ thật đánh quái cũng không dễ dàng, nhưng Cầm Sắt lại đánh vô cùng thuận lợi, từ khống chế đến công kích, hoàn toàn không thành vấn đề. Lúc ấy bọn họ đang làm cùng một nhiệm vụ, Địch Tư Húc dĩ nhiên sẽ chú ý đến ‘cô’.
Tiến độ của hai người ở tân thủ thôn không khác biệt nhau lắm, nhưng càng làm nhiệm vụ về sau người đoạt quái càng lúc càng nhiều, rất nhiều người đều lựa chọn tổ đội đánh cùng nhau. Lúc này, Cầm Sắt gửi tới một lời mời tổ đội cho cậu, Địch Tư Húc liền tiến đội, lúc ấy trong đội còn có vài người khác, mọi người cùng nhau cướp quái, tốc độ hoàn thành nhiệm vụ so với làm một mình nhanh hơn nhiều.
Sau khi giao nhiệm vụ, vài người lục tục lui đội, trong đội chỉ còn lại Địch Tư Húc và Cầm Sắc. Con người Địch Tư Húc có một thói quen, chính là nếu không có việc gì đặc biệt, sẽ không chủ động lui đội. Loại thăng cấp bình thường thế này, tổ đội hay không cũng không thành vấn đề, cậu liền cứnhue vậy mà nằm yên trong đội.
Mãi đến khi hai người rời khỏi tân thủ thôn, từng người lần lượt chạy đến môn phái của mình, đội ngũ vẫn không giải tán. Cũng chính bởi vì vậy, hai người cũng dần quen thuộc, trò chuyện. Cầm Sắc cũng là một mình vào chơi game, không có bạn bè gì. Địch Tư Húc cảm thấy con người Cầm Sắc rất sảng khoái, thăng cấp cũng nhanh, rất thích nói chuyện, nhưng lại không khiến cậu cảm thấy chán ghét hoặc là dong dài, ngược lại càng nghe càng thích ‘cô ấy’ nói.
Cứ như vậy, hai người trước khi log out liền thêm bạn tốt lẫn nhau, xem như quen biết.
Sau ngày đó, hai người gần như là thành tổ đội buộc định để thăng cấp, bình thường là Địch Tư Húc ở phía trước đánh quái, Cầm Sắt ở phía sau thêm máu cho cậu, cậu cũng không cần phải một hồi đánh quái một hồi ăn đan dược hồi máu nữa, hiệu suất vô cùng cao.
Địch Tư Húc cũng nhớ không rõ bản thân từ lúc nào lại bắt đầu động tâm đối với Cầm Sắt, dù sao sau khi hai người mãn cấp đều luôn cùng một chỗ, thường xuyên bị đội trưởng hỏi có phải tình duyên hay không. Hết thảy cứ như vậy nước chảy thành xong mà diễn ra, Địch Tư Húc khi đó xác định mình thích Cầm Sắt, liền liều mạng đối xử tốt với ‘cô’. Tiền tiêu vặt để dành mua trang bị, mua ngoại trang cho ‘cô’. Cầm Sắt đối với cậu cũng không tệ, thường xuyên đưa đá cường hóa, vật phẩm phụ trợ cho cậu, đều không phải đồ rẻ tiền.
Sau đó, Địch Tư Húc bày tỏ với Cầm Sắt. Lúc ấy Cầm Sắt còn nói với cậu rằng: “Cậu không sợ tôi là nam hay sao?” Nhưng Địch Tư Húc lúc này đối với Cầm Sắt chính là thích đến tận xương, không hề nghĩ ngợi, đáp lại: “Vậy tôi vẫn thích em.” Cứ như vậy, Cầm Sắt chấp nhận lời bày tỏ của cậu, hai người chính thức trở thành tình duyên.
Kỳ thật lúc ấy ý tưởng của Địch Tư Húc cũng rất đơn giản, căn cứ vào định luật phổ biến trong game, chơi trị liệu hơn nữa còn là acc nữ, 99% là con gái. Nhưng khiến Địch Tư Húc trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, cậu cư nhiên đụng phải 1% kia.
Hai người quen nhau vô cùng vui vẻ, Địch Tư Húc cùng Cầm Sắt đánh phó bản, Cầm Sắt cùng Địch Tư Húc đánh võ đài. Cuối tuần không có việc gì, hai người đi bắt thú cưng, phóng pháo hoa, tự nhiên, tùy tính, lại mang theo một chút lãng mạn.
Hai người chưa từng lên YY tán gẫu với nhau, Địch Tư Húc ở nhà nói chuyện không quá thuận tiên mở mic, lỡ như cậu nói gì đó thân mật với Cầm Sắt mà bị ba mẹ nghe được, cậu thật sự phải tạm biệt chơi game luôn. Cậu không mở míc nói chuyện, cũng không yêu cầu Cầm Sắt mở mic nói, có lẽ bọn họ thật sự là mỗi ngày trôi qua đều rất phong phú, rất vui vẻ, cho nên loại chuyện mở mic hay không này, Địch Tư Húc căn bản không rảnh mà để ý.
Biết Cầm Sắt cũng là người D thị, Địch Tư Húc liền từ bỏ ý tưởng thi vào một trường đại học ở nơi khác, một lòng đi trên con đường tình cảm một đi không trở về. Năm lớp 12, thời gian cậu online chơi game rõ ràng ít hơn nhiều, nhưng chỉ cần cậu online, bất kể Cầm Sắt lúc ấy đang làm cái gì, đều sẽ chạy đến chơi cùng với cậu.
Địch Tư Húc cuối cùng biết được Cầm Sắt là nam ngay khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp. Ngày đó cậu online, một người bạn hay cùng đánh PVP đột nhiên mật cho cậu, nói bọn họ giấu thật sự quá giỏi, đến giờ cậu ta mới biết được Cầm Sắt cư nhiên là nam. Nghe nói như thế, Địch Tư Húc cũng mờ mịt, sau khi hỏi ra mới biết, mấy ngày hôm trước Cầm Sắt đi đánh phó bản, đội trưởng đột nhiên bị cúp điện không tới được, mà hôm đó lại đúng lúc đánh phó bản chính, không ai muốn lãng phí thời gian CD. Cuối cùng thật sự không còn biện pháp, Cầm Sắt mở mic, bắt đầu chỉ huy mọi người đánh mấy Boss còn dư lại. Trùng hợp chính là, trong đoàn kia có một cô gái là đàn em học cùng trường với người bạn này, cũng từng cùng họ chơi vài lần, liền nói việc này cho người bạn này của cậu biết, vì thế chuyện Cầm Sắt là nam cũng chậm rãi truyền ra…
Cảm giác nhục nhã vì bị lừa gạt khiến Địch Tư Húc nhất thời mất lý trí, cậu chất vấn Cầm Sắt, Cầm Sắt cũng thừa nhận, cũng nói xin lỗi với cậu. Khi đó Địch Tư Húc chỗ nào còn tâm trí mà nghe anh nói xin lỗi, trực tiếp mở miệng mắng Cầm Sắt rất nhiều câu khó nghe. Cậu cảm thấy, mỗi ngày Cầm Sắt nhìn cậu xoay chuyển xung quanh mình, khẳng định là đang cười nhạo đồ ngu ngốc nhà cậu.Cậu toàn tâm toàn ý đối tốt với Cầm Sắt, Cầm Sắt đáp lại cho cậu chỉ có lừa gạt vào giấu diếm. Bao nhiêu hảo cảm đối với Cầm Sắt toàn bộ biến thành tro bụi, bị triệt để xem thường. Lòng tự trọng của Địch Tư Húc vẫn luôn rất mạnh, sự giấu diếm của Cầm Sắt đối với cậu không thể nghi ngờ là một loại vũ nhục. Cho nên cậu cứ thế mà mắng rất nhiều lời khó nghe, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của Cầm Sắt.
Cầm Sắt không log-out, cũng không trốn tránh, yên lặng mà nghe cậu chửi mắng. Chờ Địch Tư Húc mắng đủ rồi, cậu liền trực tiếp log-out, căn bản không muốn nghe Cầm Sắc giải thích một chữ nào.
Tuy rằng mắng người ta xong, nhưng Địch Tư Húc tuổi trẻ khí thịnh vẫn không nguôi giận. Mỗi ngày vừa online liền giết người cướp thương, để phân tán lực chú ý, nhưng hễ Cầm SắT vừa online, cậu lập tức dồn lửa giận nhắm vào người Cầm Sắt, bắt đầu châm chọc khiêu khích. Cầm Sắt cũng từng xin lỗi cậu nhiều lần, nhưng toàn bộ đều bị Địch Tư Húc xem nhẹ, hơn nữa còn đổi lại bằng một đống lời nói khó nghe.
Mắng được vài ngày, Địch Tư Húc cũng thấy không còn ý nghĩa, Cầm Sắt vẫn còn vào game, tựa hồ sự nhục mạ của cậu không tạo thành ảnh hưởng gì với Cầm Sắt. Mà cậu cũng thật sự không muốn ở lại server này nữa, nhìn thấy Cầm Sắt cậu liền thấy phiền, cũng không thể đối mặt với những thắc mắc và quan tâm của bạn bè.
Vì thế sau khi đến trường đại học báo tin, Địch Tư Húc liền bỏ acc Dạ Chước này, điều chỉnh tốt trạng thái, nghênh đón cuộc sống đại học thuộc về mình.
Trải qua mấy tháng điều chỉnh và bình phục, Địch Tư Húc liền đi theo An Vũ Hàng và Thời Nhiễm đến server Điệp Hí Thủy, một lần nữa bắt đầu chơi lại , chuyện của Cầm Sắt bị cậu lựa chọn quên đi. Mà một năm sau khi cậu A, Cầm Sắt cũng A theo, cũng để lại cho cậu rất nhiều tin nhắn giải thích và xin lỗi. Năm trước cậu và đám Thời Nhiễm, Viên Gia đến server Hoán Khê Sa, mới biết được Cầm Sắt đã trở về, hơn nữa còn chơi acc mới, tên gọi Vi Vũ Yến Phi…
Nghe xong mọi chuyện, An Vũ Hàng đã không còn biết phải nói cái gì. Kỳ thật ai cũng đều có thời điểm tuổi trẻ khí thịnh, tuổi trẻ khí thịnh khiến cậu dũng cảm comeout, không chút thỏa hiệp. Mà Địch Tư Húc tuổi trẻ khí thịnh cũng là lần lượt hết lần này đến lần khác mà tổnt hương Thư Văn Ngạn. Tuy rằng việc này Thư Văn Ngạn đích xác cũng có cái sai, nhưng mà bản thân Địch Tư Húc đã từng nói bất kể Cầm Sắt là nam hay nữ, cậu ta đều thích. Nếu không làm được, tại sao lại phải nói như vậy?
An Vũ Hàng ở trong lòng thở dài, việc này nếu để Tiêu Mộc Từ biết, anh ấy khẳng định sẽ đánh chết Địch Tư Húc.
“Tui còn chưa nói cho anh ấy biết tui là Dạ Chước, chỉ nói là tui thích ảnh, hy vọng ảnh có thể cho tui cơ hội.” Địch Tư Húc chưa dám nói ra thân phận của mình, là vì sợ Vi Vũ Yến Phi nghĩ đến chuyện năm đó, lại A tiếp.
“Ông nói ông làm như vậy để làm gì chứ?” Thời Nhiễm vốn hẳn là người có thể đề xuất ý kiến nhất trong cả bọn, hiện tại cũng là không biết nói gì.
Kỳ thật mỗi một game đều có văn hóa và thói quen của game thủ khác nhau, mà lại là một game hoàn toàn mơ hồ về khái niệm giới tính, nam chơi acc nữ giả làm con gái, nữ chơi acc nam giả thành đàn ông, đều là hiện tượng phổ biến, chẳng mấy ai để ý đến những chuyện này, đây là tình huống thuộc riêng về , mà game thủ cũng vui vẻ với việc này.
Địch Tư Húc cảm thấy bị lừa gạt tình cảm, có thể bất mãn, có thể nổi giận, nhưng mắng đến khó nghe như vậy, cũng xác thực quá đáng. Chuyện này không phải tất cả đều là vấn đề của Vi Vũ Yến Phi, Địch Tư Húc cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Hiện tại Địch Tư Húc muốn hòa hỏa, Thời Nhiễm chỉ cảm thấy có một chữ —— Khó!
“Tư Húc, không phải là anh em không muốn giúp ông.” Viên Gia vỗ vỗ vai cậu ta, nói: “Việc này không được đâu. Không nói đến Tiêu ca, chỉ cần anh tui biết, cũng không thể nhẹ nhàng tha thứ cho ông đâu. Anh tui người này chuyên bao che khuyết điểm, đối với Ngạn ca luôn là giúp người thân không nói lý lẽ, huống chi ông cũng không phải hoàn toàn đúng nữa. Ông hay là bỏ đi.” Nếu bọn họ thật sự có thể hòa hảo, Viên Gia dĩ nhiên cũng vui vẻ, nhưng vấn đề hiện tại chính là sự tình đến nước này rồi, còn đòi hòa hảo, nói dễ hơn làm!
Địch Tư Húc thở dài, nói: “Trước cứ như vậy đi. Mấy ông cũng đừng nói cho anh ấy biết chuyện tui là Dạ Chước. Để xem tiếp theo thế nào, nếu có cơ hội thích hợp, tui sẽ tự mình nói cho anh ấy biết.” Trong lòng cậu rất rõ ràng, nếu thật sự có biện pháp tốt, bọn họ nhất định sẽ không có chuyện không chịu giúp mình, hiện tại thật sự là rất khó xử.
Ba người gật gật đầu, cũng không biết còn có thể nói cái gì, sau khi ăn xong bữa trưa, liền lần lượt trở về nhà.
Thời gian chậm rãi trôi qua trong an ổn. Những lúc có trận thi đấu, Thời Nhiễm và Viên Gia khẳng định sẽ cùng đi xem, An Vũ Hàng phải đi làm thêm, số lần tham dự không nhiều lắm, Địch Tư Húc muốn cùng Thư Văn Ngạn chơi game, nhất là vào cuối tuần, cho nên cũng không thích ra ngoài. Tiêu Mộc Từ ngẫu nhiên tới đón An Vũ Hàng về nhà mình ngủ một đêm, An Vu Hàng cũng không ở nhà anh quá lâu, buổi sáng ngày hôm sau liền trở về cái ổ nhỏ của mình.
Kỳ thật cậu vẫn có chút băn khoăn, người làm của Tiêu gia mỗi tuần sẽ đến quét dọn hai lần, An Vũ Hàng không muốn đụng mặt bọn họ, để tránh cho họ trở về nói với ba mẹ Tiêu Mộc Từ, ngược lại gây thêm phiền toái cho anh.
Kỳ nghỉ Đông chính thức kết thúc trong cuộc sống phong phú và yêu đương hạnh phúc như vậy.
Ngày cuối cùng của tháng 2, An Vũ Hàng kéo theo hành lý của mình trở về trường.
Mới vừa thu dọn giường của mình xong, di động liền vang lên. Từ trong balo lấy di động ra, trên màn hình xuất hiện chữ “Mẹ” xác thực khiến An Vũ Hàng sửng sốt một chút —— Cậu thật không ngờ mẹ sẽ gọi điện thoại đến, cậu cho rằng đời này bà cũng sẽ không chủ động gọi điện cho mình..
Hết –