Sư Huynh Là Nam Thần

Chương 70: Phiên ngoại 2 – Tư Húc x Văn Ngạn




Danh tiếng của làng du lịch rất tốt, nhất là hiện tại, thời tiết dần dần trở nên ấm áp, lại không tính là quá nóng, đúng là thời điểm tốt để nghỉ phép, cho nên số lượng phòng nghỉ liền vô cùng hạn chế. Vốn dĩ dự định ban đầu chỉ có mẹ Thư và Địch Tư Húc hai người cùng đi, cho nên chỉ đặt có hai phòng. Chờ đến lúc Thư Văn Ngạn quyết định đi cùng, làng du lịch đã không còn phòng trống. Chẳng qua cũng may phòng đặt trước đều là phòng có giường đôi, cho nên mẹ Thư khoát tay ngăn lại, quyết định để con trai và Địch Tư Húc ngủ cùng một phòng.
Phòng đặt trước là hai phòng liền kề, cũng rất thuận tiện. Sau khi đưa mẹ mình vào phòng, Thư Văn Ngạn đi sang phòng bên cạnh, Địch Tư Húc đang sắp xếp hành lý, thấy anh tiến vào, liền dừng việc trên tay lại, nói: “Anh nếu cảm thấy không quen, em có thể ngủ sô pha.”
“Không có gì không quen cả, dù sao đây cũng là phòng cậu đặt, là tôi quấy rầy.” Thư Văn Ngạn cười cười, cũng bắt đầu sắp xếp lại hành lý của mình. Kỳ thật chỉ ở có hai người, đồ đạc bọn họ mang theo cũng không nhiều lắm, nhưng bọn họ lại không quen dùng vật dụng hàng ngày của khách sạn, cho nên đều tự mang theo.
So với Thư Văn Ngạn thong dong, tim Địch Tư Húc có vẻ có chút mất tốc độ. Tuy rằng thoạt nhìn cậu đang chuyên tâm chỉnh lý đồ đạc của mình, nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc về phía Thư Văn Ngạn, quan sát sắc mặt anh, động tác trên tay anh, một cử chỉ nhỏ cũng không bỏ sót. Chẳng qua, cùng lúc đó cậu cũng có chút lo lắng, biểu hiện của Thư Văn Ngạn bình tĩnh như thế, khiến cậu không khỏi có chút hoài nghi, Thư Văn Ngạn đối với cậu có phải không có loại tình cảm này hay không…
“Chút nữa ăn cái gì?” Thư Văn Ngạn mở một chai nước khoáng ra uống, nói. Đã đến giờ cơm chiều, anh cũng thấy có chút đói bụng.
Địch Tư Húc phục hồi lại tinh thần, vội hỏi: “Nơi này có một nhà hàng Thái Lan, nghe nói rất nổi tiếng. Trước đó đã hẹn với bác gái đến đó ăn.”
Thư Văn Ngạn gật gật đầu, nói: “Lần này cám ơn cậu. Bình thường tôi quá bận, không có thời gian nhiều để đưa mẹ đi ra ngoài du lịch.” Những lúc anh được nghỉ phép, bình thường đều sẽ trực tiếp đi nước ngoài, chẳng qua hai năm gần đây anh thật sự không rảnh, mà ngay cả những thành thị lân cận cũng rất ít có cơ hội đưa mẹ đi.
“Chuyện nên làm.” Cậu có thời gian thì đến chơi với mẹ Thư, cũng không phải hoàn toàn vì lấy lòng Thư Văn Ngạn. Trải qua một đoạn thời gian dài tiếp xúc, Địch Tư Húc rất thích tính cách của mẹ Thư, lúc trò chuyện tán gẫu với mẹ Thư, bà thường xuyên kể cho cậu nghe về chuyện của Thư Văn Ngạn, khiến cậu càng hiểu biết nhiều thêm về anh.
Lúc ăn cơm, mẹ Thư thật trùng hợp gặp được người quen cũ. Vì thế Thư Văn Ngạn và Địch Tư Húc liền bị mẹ Thư ‘vứt bỏ’, người bạn kia đến đây chơi một mình, mẹ Thư vừa lúc làm bạn cùng bà ấy.
Đi ra khỏi nhà ăn, mẹ Thư và bạn đi đến quán trà uống nước ôn chuyện. Địch Tư Húc nhìn làng du lịch vô cùng náo nhiệt, hỏi: “Giờ mình trở về phòng, hay là đi tản bộ?”
“Đi tản bộ đi. Thật vất vả mới đi ra ngoài 1 lần, đừng mãi ở trong phòng.” Cũng bị ảnh hưởng bởi cảnh vật xung quanh, tâm tình của Thư Văn Ngạn rất tốt, cũng đồng ý đi ra ngoài vui chơi một chút.
“Được.” Địch Tư Húc dĩ nhiên là Thư Văn Ngạn nói gì thì nghe cái đó.
Vì thế hai người cùng nhau đi đến trung tâm quảng trường.
Mặc dù ở nhà ăn đã ăn rất no rồi, nhưng nhìn đến đồ ăn vặt đủ loại kiểu dáng ở ven đường, cũng khiến cho bọn họ 10 ngón đại động. Vì thế một đường đi tới, hai người lại ăn them không ít đồ ăn. Kỳ thật bình thường Thư Văn Ngạn sẽ không ăn trên đường đi, cho dù là mua đồ ăn vặt ở quán ven đường, anh cũng sẽ đợi mua xong rồi đóng gói mang về nhà ăn. Nhưng lúc nghỉ phép thì ngoại lệ, dù sao cũng là ra ngoài thư giãn, mà vừa đi vừa ăn đồ ăn vặt cũng là một trong những lạc thú của việc nghỉ phép, anh vẫn nguyện ý ngoại lệ một lần.
Cầm một xâu thịt gà nướng, Thư Văn Ngạn ăn đến vô cùng cao hứng. Đây là đồ ăn vặt anh yêu thích khi còn bé, khi đó mỗi ngày tan học Tiêu Mộc Từ đều mua cho anh, chờ anh ăn xong rồi, hai người liền cùng nhau về nhà. Nhưng theo sự phát triển và thay đổi của thành phố, mấy món ăn vặt ven đường khi đó giờ rất ít khi nhìn thấy. Hôm nay nhìn thấy ở đây, dĩ nhiên không có đạo lý anh sẽ không ăn.
Lúc này, rất nhiều người sẽ lựa chọn dùng thức ăn trên đường để giải quyết cơm chiều, cũng có không ít người ăn xong đi tản bộ giống như bọn họ, cho nên người trên phố ăn vặt đặc biệt nhiều. Địch Tư Húc một tay giúp Thư Văn Ngạn cầm đồ ăn, một tay tự nhiên mà nắm lấy tay Thư Văn Ngạn.
Thư Văn Ngạn sửng sốt một chút.
Địch Tư Húc nói: “Nhiều người, đừng để bị lạc.”
Thư Văn Ngạn vốn dĩ muốn nói làm gì có chuyện đó, nhưng độ ấm và lực độ trên tay rõ ràng nói cho anh biết, mình không thể cự tuyệt. Nhìn thoáng qua Địch Tư Húc cao hơn mình một chút, trong lòng Thư Văn Ngạn thở dài, cứ theo ý cậu đi.
Chờ Thư Văn Ngạn ăn xong đồ ăn vặt, hai người vừa lúc đi tới trung tâm quảng trường. Trên quảng trường chỗ đông người nhất không phải là đài phun nước âm nhạc ở trung tâm, mà là hồ ước nguyện thật lớn ở bên cạnh. Xung quanh hồ ước nguyện tụ tập không ít người, nam có nữ có, trẻ có già có, tất cả mọi người cầm tiền xu ném vào trong hồ, im lặng mà ước nguyện.
Địch Tư Húc cũng không hỏi Thư Văn Ngạn có muốn đi hay không, liền trực tiếp kéo anh đi tới, sau đó tìm hai đồng tiền xu từ trong túi ra, đưa một cái cho Thư Văn Ngạn.
Thư Văn Ngạn cười tiếp nhận, hỏi: “Cậu cũng tin cái này?”.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
“Nếu không linh thì xem như làm cho vui thôi.” Địch Tư Húc nói.
Thư Văn Ngạn gật gật đầu, ném đồng tiền xu vào trong hồ, an tĩnh mà ước nguyện trong lòng. Sau đó Địch Tư Húc cũng ném tiền xu đi, lại nói với Thư Văn Ngạn: “Nguyện vọng của em là hy vọng anh có thể cho em một lần cơ hội.”
Không hy vọng được kết giao, cũng không phải hy vọng Thư Văn Ngạn có thể yêu cậu, chỉ là hy vọng có được một lần cơ hội mà thôi… Yêu cầu như thế không hề có chút ép buộc, cũng không tạo áp lực cho Thư Văn Ngạn, chỉ là vừa vặn nói ra hy vọng của chính mình, cũng bày tỏ thái độ của mình rõ ràng với Thư Văn Ngạn.
Thư Văn Ngạn cười khẽ: “Ước nguyện mà nói ra thì mất linh.”
“Em là hy vọng anh cho em cơ hội, chứ không phải xin ông trời cho em cơ hội. Cho nên nói ra mới có thể linh nghiệm.” Địch Tư Húc nghiêm túc nhìn anh.
Thư Văn Ngạn lập tức trầm mặc, anh tìm không ra lời để phản bác Địch Tư Húc. Nói thật, Địch Tư Húc nói khiến anh có chút ngoài ý muốn, lại có chút vui vẻ, có lẽ đây hẳn là sự thẳng thắn và bộc trực của người trẻ tuổi.
“Đi đến nơi khác đi.” Địch Tư Húc vốn không muốn ép buộc anh, dắt anh rời khỏi đám người. Đối với Địch Tư Húc mà nói, có thể nắm tay cũng đã tốt lắm rồi.
Mãi đến khi xem xong biểu diễn đường phố buổi tối trên quảng trường, hai người mới trở lại phòng. Địch Tư Húc đi tắm rửa trước, Thư Văn Ngạn thì sang phòng bên cạnh xem mẹ mình đã về chưa.
Mẹ Thư trở về sớm hơn bọn họ, đang xem TV, thấy anh đi sang, cười nói: “Đi đâu chơi vậy?”
“Chỉ đi xem biểu diễn ngoài quảng trường một chút thôi.” Thư Văn Ngạn đáp.
“Thú vị không?” Người quá đông, bà không muốn ra ngoài chen chút, cho nên chiều đến giờ vẫn ngồi trong quán trà nói chuyện phiếm với bạn.
“Cũng được.” Kỳ thật anh cũng chẳng chú ý nội dung biểu diễn là gì, vẫn luôn nghĩ chuyện giữa mình và Địch Tư Húc.
“Ừ, sáng mai mẹ có hẹn với bạn đến câu lạc bộ bơi lội, không cần hai đứa đi cùng, hai đứa cứ ngủ nhiều một chút đi.” Mẹ Thư nói.
“Con đi với mẹ đi, dù sao cũng không có chuyện gì.” Vốn là đến nghỉ phép cùng mẹ, cho dù mẹ có bạn ở đây, anh vẫn có thể đi cùng mẹ mình, hơn nữa người bạn kia của mẹ anh cũng quen biết.
“Không cần, con đi theo, mẹ với bạn nói chuyện phiếm cũng không tiện.” Trong mắt mẹ Thư, phụ nữ nói chuyện phiếm mà có đàn ông ở đó tóm lại vẫn không tốt lắm, cho dù đó là con trai mình.
“Được rồi, con biết. Mẹ bơi xong về thì gọi điện cho con.”
“Ừ. Mẹ muốn đi ngủ, con về phòng đi.”
“Vâng, mẹ ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Thư Văn Ngạn trở lại phòng, Địch Tư Húc vừa lúc tắm rửa xong đi ra.
“Đi tắm đi, nếu mệt thì ngâm mình một chút.” Địch Tư Húc nói.
“Ừ.” Thư Văn Ngạn gật gật đầu, vào phòng tắm.
Chờ anh tắm xong đi ra, Địch Tư Húc đã nằm trên giường. Giường đôi mà làng du lịch chuẩn bị cũng không lớn, hai người nằm ngủ tuy rằng không quá chật, nhưng cũng không tính là rộng rãi.
“Ngủ chưa?” Địch Tư Húc nhìn Thư Văn Ngạn mang theo một thân hơi nước đi ra, trong mắt loé ra ánh sáng rạng rỡ.
“Ừ.” Thư Văn Ngạn gật đầu, xốc một bên góc chăn lên, nằm lên giường. Kỳ thật anh cũng không hề bình tĩnh như thoạt nhìn mặt ngoài, nằm ngủ cùng một giường với một người đàn ông hợp khẩu vị của mình, hơn nữa người đó còn đang theo đuổi mình, Thư Văn Ngạn ít nhiều vẫn có chút khẩn trương và xấu hổ, chẳng qua anh che dấu rất tốt, chỉ cần Địch Tư Húc không nghe được nhịp tim đập của anh, sẽ rất khó phát hiện.
Địch Tư Húc nhìn chằm chằm Thư Văn Ngạn nằm bên cạnh, nhìn khuôn mặt, bờ môi của anh, thật sự rất muốn hôn lên. Nhưng cuối cùng cậu vẫn nhịn xuống, Thư Văn Ngạn đồng ý ngủ cùng một phòng với mình, chứng tỏ anh tin tưởng cậu, cậu không muốn, cũng không thể phá hỏng loại tín nhiệm này.
Sau khi tắt đèn, hai người an tĩnh mà nằm trong cùng một cái chăn. Không biết có phải vì nguyên nhân tâm lý hay không, Thư Văn Ngạn cảm thấy bên người như có một cái lò lửa, nhiệt độ cơ thể Địch Tư Húc tựa hồ sắp đốt cháy anh. Thoáng xê dịch về phía cạnh giường, nhiệt độ hình như thấp xuống một chút, Thư Văn Ngạn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Nhắm mắt lại thúc giục bản thân nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Mà Địch Tư Húc vốn là tuổi huyết khí phương cương, người mình thích nằm ngay bênh cạnh mà chỉ có thể nhẫn nhịn, xác thực rất khổ sở, nhưng lại không có biện pháp khác, chỉ có thể hít thở sâu mấy lần, bình phục khô nóng trên người.
Hai người tuy rằng không đến 11 giờ đã đi nằm, nhưng mãi đến rạng sáng 1 giờ hơn, mới dần dần đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thư Văn Ngạn là bị nóng tỉnh. Không biết từ lúc nào, lưng của anh cư nhiên dán sát vào trước người Địch Tư Húc, mà cậu tuy rằng không ôm anh, nhưng anh vẫn có thể rõ ràng cảm giác được nhiệt độ cơ thể của Địch Tư Húc, cùng với một thứ cực nóng đụng vào phía sau mình… Là một người đàn ông, còn là đàn ông trưởng thành, Thư Văn Ngạn dĩ nhiên biết đó là cái gì…
Lúc này, Địch Tư Húc động một cái, tựa hồ là sắp tỉnh. Thư Văn Ngạn suy nghĩ một giây, lập tức nhắm mắt lại giả bộ ngủ. Anh không phải là trốn tránh cái gì, mà chỉ là muốn miễn đi xấu hổ không cần thiết.
Địch Tư Húc chậm rãi mở to mắt, sau khi phát hiện Thư Văn Ngạn nằm sát trước người và phản ứng dưới hạ thân mình, cậu lập tức kéo giãn khoảng cách, vốn dĩ còn chút buồn ngủ cũng hoàn toàn biến mất. Cẩn thận liếc mắt nhìn Thư Văn Ngạn một cái, phát hiện anh còn đang ngủ, Địch Tư Húc thoáng yên tâm. Không phải cậu không muốn Thư Văn Ngạn, chỉ là nếu Thư Văn Ngạn tỉnh lại phát hiện cậu như vậy, phỏng chừng anh sẽ tức giận, cậu tôn trọng Thư Văn Ngạn, thật sự không muốn làm anh không vui.
Nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, Địch Tư Húc đi vào phòng tắm giải quyết vấn đề —— Cậu cảm thấy bản thân cần phát tiết một chút, mà không phải dùng nước lạnh áp lực nó. Nếu không, cậu thật không biết buổi tối hôm nay mình còn có thể tiếp tục làm quân tử nữa hay không.
Phòng tắm vừa đóng cửa, Thư Văn Ngạn liền mở to mắt, trở người, nằm thẳng trên giường. Anh phát hiện mỗi khi tiếp xúc với Địch Tư Húc nhiều hơn một chút, ấn tượng của anh đối với cậu lại càng tốt hơn một chút. Xem ra, anh không thể không nghiêm túc suy xét một chút quan hệ với Địch Tư Húc, có lẽ thật sự phải tạo ra thay đổi…
Hết – Phiên ngoại 2.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.