Sự Mềm Mại Dưới Quân Trang

Chương 47:




Hạ Sơ đứng ở bên giường mới vừa cài xong nút áo cuối cùng trên quân trang, màn hình điện thoại trên đầu giường tức thời sáng lên, không mấy để ý nhìn sang, nhưng một giây kế tiếp lại nắm lên điện thoại di động chạy ra phòng ngủ, chạy như bay vào phòng vệ sinh. Cửa phòng vệ sinh khép hờ bị cô mạnh mẽ đẩy ra.
"Thế nào?" Lương Mục Trạch không hề bị tiếng vang khổng lồ hù dọa, nghiêng đầu nhìn Hạ Sơ một lát, tiếp tục thuần thục dùng dao cạo râu cạo râu ở cằm.
Lồng ngực Hạ Sơ khẽ phập phồng, không nói gì, điện thoại di động vẫn còn đang run run trong tay, cô giơ màn hình di động lên trước mắt Lương Mục Trạch, sắc mặt của anh trong nháy mắt lạnh đi. Chân mày từ từ chau lại.
"Nhận."
Hạ Sơ gật đầu, nhấn nút speaker, thở một hơi thật dài, "A lô."
"Hạ Sơ." thanh âm của Bùi Du từ điện thoại xa xa rõ ràng truyền vào trong lỗ tai Hạ Sơ và Lương Mục Trạch. Thanh âm này, giống như đã rất lâu chưa nghe.
"Ừ."
"Em trốn anh à?"
Hạ Sơ ngẩng đầu lên nhìn Lương Mục Trạch, chân mày anh càng nhíu chặt lại, nhẹ nhàng lắc đầu, nắm bàn tay rũ xuống một bên của cô, cầm thật chặt.
"Dĩ nhiên không có, " Hạ Sơ hết sức làm cho thanh âm của mình nghe thật bình tĩnh.
"A, vậy sao."
Bùi Du cười khẽ ở đầu kia, tiếng cười tỏ rõ hoàn toàn không tin tưởng lời của Hạ Sơ, chỉ là không muốn phơi bày thôi, cũng có thể là khinh thường phơi bày.
"Hạ Sơ, tin tưởng anh, anh cũng không muốn thương tổn em."
Hạ Sơ hỏi tới: "Có ý gì? Tôi không hiểu rõ." Mới vừa nói xong, liền cảm thấy tay bị siết hơi đau đớn, Lương Mục Trạch chăm chú nhìn cô lắc đầu. Hạ Sơ mỉm cười an ủi anh.
"Có lẽ. . . ." thanh âm của Bùi Du hơi bay bay, có chút không xác định, "Có lẽ em nên, Hạ Sơ, nên rời đi thành G."
"Tôi không hiểu rõ, anh. . . ." Hạ Sơ muốn tiếp tục hỏi tới, nhưng bên kia đã cúp. Trước sau Bùi Du đều không đáp lời khiến Hạ Sơ hoàn toàn gãi đầu, khiến gương mặt Lương Mục Trạch âm trầm.
Giờ thể dục buổi sáng, Hạ Sơ Hoàn toàn mất hồn, thiếu chút nữa bị một viên đá làm té trật chân. Lời nói của Bùi Du, biểu tình của Lương Mục Trạch, đã hoàn toàn chứng tỏ ý nghĩ của cô. Bùi Du có phải là một con cá lớn mà đại đội đặc chủng nuôi, chỉ chờ một ngày kia dẫn anh ta mắc câu hay không?
Thể dục buổi sáng kết thúc, Lương Mục Trạch không trì hoãn chút nào, chạy thẳng tới phòng làm việc của đại đội trưởng ở lầu chính. Vừa tới cửa, liền bị người ta đụng phải.
Vẫn là vị cảnh sát lần trước, cục trưởng thành phố - chủ nhiệm Triệu.
"Ơ, trung đội Lương."
"Chủ nhiệm Triệu." Nhìn thấy anh, Lương Mục Trạch cũng biết thời cơ vừa đúng. Cuộc điện thoại buổi sáng của Bùi Du, có tính là di ngôn ly biệt không?
"Tôi còn có chuyện, đi trước một bước."
Lương Mục Trạch gật đầu, "Đi thong thả, không tiễn."
Cửa phòng làm việc mở ra, Đổng Chí Cương xuất hiện tại cửa, nhìn thấy Lương Mục Trạch liền nói: "Đi vào."
Trong phòng làm việc trừ đại đội Đổng, còn có chính ủy, và hai thượng tá khác, đều là mặt lạ hoắc.
"Giới thiệu một chút, hai vị này ở bộ an toàn." Lý Chính Ủy nói: "Đây là Trung Đội Trưởng của đại đội chúng ta, Lương Mục Trạch."
"Ngưỡng mộ đã lâu , Lương trung đội."
Lương Mục Trạch nhẹ nhàng động khóe miệng, sau đó bắt tay với từng người. Trong lòng đại khái hiểu rõ, hai vị này là người nuôi mồi cá, mà cá đâu?
Đổng Chí Cương đứng ngay chính giữa phòng làm việc, thanh âm trầm trầm, lại xen lẫn kích động không dễ dàng phát giác, "Cá đã mập, đại nạn buông xuống, có thể cúp máy!"
Tiễn người của bộ an toàn đi rồi, Lương Mục Trạch không có lập tức rời đi, ở lại phòng làm việc của đại đội trưởng. Vừa rồi cũng chưa xác định khi nào hành động, chỉ là đã sắp tiến vào gay cấn, cả đại đội lúc nào cũng đợi lệnh.
"Hạ Sơ. . . . . ."
"Tôi đã gọi điện thoại tới" không đợi Lương Mục Trạch nói xong, Đổng Chí Cương đã cắt đứt anh nói: "Sáng sớm ngày mai có máy bay đến thành phố N, cậu đưa Hạ Sơ trở về rồi lập tức trở lại nhận lệnh, không thể có chút trì hoãn."
"Vâng!" Lương Mục Trạch đứng nghiêm trả lời. Anh biết, rời đi đại đội vào lúc này, đã khiến Đổng Chí Cương chịu rất nhiều áp lực, cũng hạ rất nhiều quyết tâm.
"Nói chuyện đàng hoàng với Hạ Sơ, hi vọng con bé có thể hiểu cho cậu. Trở về đi thôi."
"Ừ."
Hi vọng cô hiểu anh tùy thời có thể rời đi, thậm chí là sinh ly tử biệt. Tình cảm càng sâu càng sợ ly biệt, càng sợ mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cô sẽ không còn chỗ dựa vào, không phải sợ chết, là sợ sau khi chết cô ở lại trên đời một mình không có ai dựa vào, sợ cô vì lo lắng cho anh mà không chăm sóc mình thật tốt.
Cây kim chỉ vừa tới 5 giờ, cửa phòng y tế liền bị đẩy ra, Lương Mục Trạch bước thật nhanh vào. Hạ Sơ hơi vui mừng, đây là lần đầu tiên anh tìm đến cô.
"Sao anh lại tới đây?"
"Tan việc."
"Hiện tại?"
"Đi." Lương Mục Trạch kéo cô từ trên ghế lên, đưa tay kéo áo khoác trắng trên người cô.
"Đợi đã, em đi nói với quân y Tiết một tiếng, bằng không ngày mai anh ta sẽ liến thoắng không ngừng nói em tự tiện rời công việc."
Hạ Sơ đẩy phòng cửa thuốc bên cạnh ra, một mùi thuốc nồng nặc xông vào mũi. Quân y Tiết đang chế thuốc, Hạ Sơ lặng lẽ rút đi một hộp thuốc trên kệ.
"Chuyện gì?"
"Tan việc." Hạ Sơ ung dung cầm hộp thuốc trong tay, "Tôi đi trước."
"Đứng lại! Lại len lén lấy thuốc! !"
"Không có, lấy quang minh chánh đại, không phải luôn bị anh thấy được à."
Quân y Tiết để thuốc xuống, đầu ngón tay chỉ về phía Hạ Sơ, "Đây là lần thứ mấy rồi hả ?"
"Lần thứ hai mà thôi" Hạ Sơ lui từng bước từng bước tới cửa, "Tiền thuốc từ trong tiền lương của tôi, đi nha."
"Tiền lương của cô đâu có ở đại đội! ! !"
Hạ Sơ chạy đến cửa lầu, còn có thể nghe tiếng la của quân y, kéo cái túi ở ngục áo Lương Mục Trạch ra, nhét một hộp thuốc vào, cười ra vẻ đã thực hiện được, "Giữ kỹ đi, đây chính là do em vứt bỏ cả thanh danh, liều mạng lấy về cho anh."
Lương Mục Trạch cười, ánh mắt dịu dàng, không cần nhìn cũng biết, lại là thuốc bao tử, phòng ngừa anh bận làm việc không để ý ăn cơm mà bị đau bụng.
Hạ Sơ đi xuống bậc thang, mới vừa bước ra một bước đã bị Lương Mục Trạch kéo lại. "Sai rồi."
"Không phải đến phòng ăn sao?"
"Về nhà."
"Còn chưa ăn cơm nữa." Hạ Sơ nói đàng hoàng. Thức ăn ở đại đội đặc chủng, tốt hơn nhiều so với bệnh viện của họ, ở đại đội tuyệt đối là nuôi mỡ.
"Về nhà ăn."
"Ăn cái gì? Ăn Nhị Miêu à?" Trong nhà trừ Nhị Miêu, thật không có đồ gì để ăn
Lương Mục Trạch quơ quơ túi trong tay. Vừa rồi Hạ Sơ đã nhìn thấy túi, nhưng vẫn chưa để ý, lúc này mới mở túi xem một chút, bên trong là thịt heo, rau hẹ được đặt trong túi giữ tươi, thậm chí còn có bột mì.
Đầu óc Hạ Sơ trong nháy mắt bị chập mạch, ngước đầu mờ mịt hỏi: "Anh muốn làm gì?"
"Muốn ăn sủi cảo." Lương Mục Trạch nói, trong thanh âm xen lẫn nụ cười.
Hạ Sơ chỉ chỉ đối diện, "Nơi đó ngon. . . ."
"Về nhà." Lương Mục Trạch cười tủm tỉm mà nói. Về nhà ăn sủi cảo, còn có thể ăn em. . . .
Không để ý có người đi ngang qua không, anh không e dè ôm cổ của cô đi về nhà. Trên mặt là vẻ hả hê như gió xuân, còn đẹp hơn hoa đào tháng ba.
Nhưng phải biết, nhà anh không có nồi chén bầu bồn, càng không có dầu muối tương dấm, sao mà gói sủi cảo? ? Hạ Sơ vừa muốn nói thế thì đã có người gõ cửa.
Là hai chiến sĩ trẻ, cầm nồi chén bầu bồn, thậm chí còn có chài cán bột và tấm thớt, dầu muối tương dấm cũng đầy đủ hết.
"Chính ủy nói, ngài cần gì sẽ đưa cái đó, nhà anh cam đoan đủ."
"Ừ" Lương Mục Trạch quay đầu lại tìm hiểu xem, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Sơ hỏi: "Không thiếu cái gì chứ?"
Hạ Sơ lắc đầu.
"Được rồi, hai người đi đi. Tôi không giữ hai người lại ăn đâu."
"Dạ, Trung Đội Trưởng và chị dâu từ từ ăn, chúng em đi trước. Hẹn gặp lại chị dâu."
Hạ Sơ rầu rỉ nhìn đồ trong phòng bếp, cô chưa từng gói sủi cảo, nhưng ăn thì đã ăn rồi. Lương Mục Trạch lấy thịt ra, ném hẹ vào nước, sau đó nhìn Hạ Sơ nói: "Làm thế nào?"
"Em làm sao biết?" Hạ Sơ tức giận lườm anh một cái. Sủi cảo trong phòng ăn ngon thế, lại cứ bắt mình làm. . . . Chợt, cô nhớ lại cú điện thoại lúc sáng, không phải là. . . Nhìn Lương Mục Trạch giỏi giang quân sự, danh tiếng lẫy lừng trong quân khu lại đang vụng về loay hoay nồi chén, Hạ Sơ liền thấy đau lòng.
Cũng may là đưa lưng vào nhau, không nhìn thấy nước mắt lơ đãng rơi xuống của cô. Hạ Sơ đi tới đẩy anh ra nói: "Băm thịt."
"Băm thế nào?"
"Trung đội Lương, ăn sủi cảo bao giờ chưa? Không biết nhân sủi cảo là thịt sao?"
"Là cắt ra trước hay trực tiếp băm? Băm ngang hay băm dọc?" Lương Mục Trạch nghiêm túc hỏi.
Mí mắt Hạ Sơ giựt giựt, đoạt lấy dao, đứng kế anh. Lương Mục Trạch giống như đã sớm tính toán tốt, cô mới vừa đi lại anh liền từ sau lưng ôm lấy cô, tay cầm lấy tay phải đang giơ lên của cô.
Hạ Sơ không có giãy giụa, thoáng sững sờ rồi nhìn miếng thịt, lầm bầm lầu bầu nói: "Anh biết cắt à?"
"Ừ." Lương Mục Trạch gật một cái đặt đầu ở trên vai cô.
"Anh biết?"
"Đang học tập."
Sau lưng Hạ Sơ phải gánh Lương Mục Trạch nặng hơn cô, tay còn bị anh nắm chặt. Cũng may, cô muốn cắt thế nào thì chỉ cần đặt dao xuống, liền có người tự động cố sức, hoàn toàn không cần cô dùng sức.
Nhìn cục thịt bị cắt nhỏ, Hạ Sơ đẩy tay của anh ra tránh thoát ngực của anh, nhét dao vào tay anh, híp mắt cười, "Băm thịt."
"Ừ." Lương Mục Trạch gật đầu.
Hạ Sơ chui ra khỏi khuỷu tay anh, lấy một chậu sứ ra, nhìn bột mì màu trắng nhíu mày, "Anh nói, nên dùng bao nhiêu bột?"
"Dùng hết."
"Điên rồi? Đâu phải là heo!"
Lương Mục Trạch bĩu môi, bắt đầu chuyên tâm băm sủi cảo. Hạ Sơ dùng một chén nhỏ múc một chén mì bỏ vào chậu, nhìn một lát cảm thấy hơi ít, lại thêm một chén. Rồi sau đó thêm nước, kết quả không canh tốt, nước bị nhiều. . . .
"Làm thế nào?"
"Thêm bột."
Được rồi, trừ cách này cũng không còn biện pháp khác. Hạ Sơ đặc biệt thận trọng thêm một ít vào chậu, lại thêm một ít, lại thêm một chút. . . Sau lại dứt khoát đổ cả chén vào.
"Lương Mục Trạch." Thanh âm của Hạ Sơ hơi nức nở, "Dư bột. . . ."
"Châm nước." Lương Mục Trạch rất trấn định, tiếp tục băm thịt cạch cạch cạch, hoàn toàn không để ý bột nhiều hay là nước nhiều.
Bây giờ Hạ Sơ rất cẩn thận, châm nước vào từng chút, làm không biết mệt. Rốt cuộc, cô cũng vo được bột, bột không dính tay, cũng không rơi vãi. Đặt bột vào trong chậu, lại tiếp tục lặt hẹ, phân phó Lương Mục Trạch băm thịt heo xong thì băm hẹ.
Cuối cùng, nhét muối vào trong nhân thịt, bột ngọt, nước tương. Trộn xong, Hạ Sơ dùng đũa gắp chút nhân thịt, nhét vào trong miệng Lương Mục Trạch, nháy mắt hỏi: "Ngon không?"
Lương Mục Trạch bẹp miệng, một hồi lâu sau nói: "Ngọt."
Hạ Sơ nghe lời bỏ chút muối vào trong nhân thịt. "Vậy được chưa?"
"Còn ngọt."
"Không thể nào, em vừa bỏ thêm chút muối rồi" nói xong lại thêm chút, "Hiện tại thế nào?"
"Ừm. . . ."
"Thôi" Hạ Sơ phiền não đẩy anh ra, còn không bằng mình tự nếm, chỉ dùng đầu lưới liếm chiếc đũa một chút, Hạ Sơ liền bắt đầu bĩu môi. Không phải ngọt! ! ! Người lưỡi dày quả nhiên không thể tin! ! !
Lương Mục Trạch không biết cán bột cũng không biết làm sủi cảo, Hạ Sơ dạy dỗ một phen xong, hiệu quả cũng không tệ lắm, có thể nhét nhân vào bánh mà không bị dư, Hạ Sơ rất hài lòng. Hai người cũng không quản mình có thể ăn bao nhiêu, dùng hết toàn bộ bột trước mặt, sủi cảo tràn đầy, mâm, chậu, thớt!
"Nhiều như vậy. . . . . . Mặc kệ, nấu chín rồi nói."
Hạ Sơ vung tay lên, Lương Mục Trạch liền giống một cô vợ nhỏ, bưng mấy cái mâm đi theo phía sau cô, chờ cô bỏ từng cái sủi cảo vào nồi.
Cũng may, cô cũng có kinh nghiệm nấu cơm, nên không làm sủi cảo nhão nhoẹt, cô đã thấy rất an ủi. Lương Mục Trạch bóc một cái ném vào trong miệng, cũng không để ý nó vừa được vớt ra khỏi nồi, không khép miệng được còn không ngừng gật đầu. Hạ Sơ nếm một cái, thật bất ngờ chính là mùi vị cũng không tệ lắm, cô vốn tưởng rằng mấy cái sủi cảo này sẽ trở thành vết nhơ trong lịch sử nấu ăn của cô. . . .
Hạ Sơ lôi kéo Lương Mục Trạch tặng sủi cảo đến từng nhà. Mặc dù Lương Mục Trạch rất không nguyện ý, nhưng không có biện pháp gì, ai bảo anh "Sợ vợ" chứ.
Chủ nhiệm, Trung Đội Trưởng, chính ủy, đại đội trưởng tất cả đều có phần, Hạ Sơ gặp người nào cũng nói cám ơn lãnh đạo chăm sóc Lương Mục Trạch. Bọn họ cũng tán dương Lương Mục Trạch thật tinh mắt, Hạ Sơ tự nhiên phải hàm súc tự giễu một phen, Lương Mục Trạch vô cùng kiêu ngạo, mặt trong mặt ngoài đều có.
Rất tốt là, Đổng Chí Cương và Lương Mục Trạch không có mắt lớn trừng mắt nhỏ tranh đấu, thậm chí còn ngồi chung uống một ly trà. Hạ Sơ nghĩ, đây chính là phúc lợi trước xuất chinh sao? Cả lãnh đạo cũng nhượng bộ anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.