Sự Nhầm Lẫn Tai Hại

Chương 32: Luyện miệng đợi khẩu chiến và đánh nhau với người thật




Sáng sớm Hà Tâm My thức dậy với hai con mắt thâm như gấu trúc, Tống Thư Ngu lắc đầu ngao ngán với tính khí nói gió là mưa của cô: “Đừng chỉ hào hứng được ba phút thế”.
“Một trăm phần trăm là không!”, cô chắc như đinh đóng cột, “Bản kế hoạch em đã gửi cho anh, anh đã xem chưa? Em nói chuyện với sếp tổng như vậy được không?”.
“Nói chung cũng được”, Tống Thư Ngu đưa cô danh thiếp chủ nhiệm văn phòng luật sư của quỹ tài trợ, đoạn nói, “Có việc gì cứ trực tiếp tìm họ, anh sẽ không lộ diện”.
Trở về tòa soạn họp giao ban xong, cô chui vào phòng làm việc của sếp tổng, nói hết về những chuyện đã xảy ra và chưa từng nghĩ tới ở Quý Tây, sếp tổng đập bàn đứng dậy: “Nếu làm tốt, đây sẽ là một tin lớn, chứng minh một điều tờ báo chúng ta quan tâm tới công cộng và lợi ích dân sinh”.
Tâm My nghe xong mừng rỡ, ôm mặt lấy lại tinh thần.
Sếp tổng dứt lời liền ngồi xuống xoa cằm: “Cái này phải bàn bạc với tổng biên tập. Đưa tôi bản kế hoạch để tôi trau chuốt lại chút xíu”.
Chị Đỗ tóm lấy Tâm My chỉ rõ: “Nha đầu thúi, đây rõ ràng đang cướp công!”.
“Không sao, ông ấy là sếp, công lao thuộc hết về ông ấy, em chỉ cần xong việc là được.”
Chị Đỗ nhìn cô vẻ bất lực: “Nhắc đến mới nhớ, những thửa ruộng bậc thang đó đẹp thật, không kém gì ở Vân Nam, Quảng Tây”.
Mắt Tâm My bỗng sáng bừng: “Phát triển du lịch?”.
“Cô điên à! Dựa vào cô? Ngoan ngoãn ngồi đợi kết quả sếp tới báo cáo cho sếp bự đi!”
Tâm My không thể ngồi yên, đợi mãi tới khi về vẫn chưa có tin tức, lòng càng như lửa đốt, trong túi nhét đống đặc sản ở Quý Tây liền chạy tới nhà Trần Uyển ăn chực.
Sau khi hai đồ đệ của cậu Trần Uyển chính thức ra quân, Trần Uyển cũng hiếm khi đứng bếp ở Củng Hương.
Tâm My đến nhà, vừa trông thấy một bàn đầy sách vở và giáo trình không khỏi lặng người, hỏi Trần Uyển làm gì, có phải định thi lên cao học.
Trần Uyển nói cô chuẩn bị thi bằng quản lý để tới An Tín làm việc, Tâm My gật đầu nói tốt: “Lương của Tống cá trê ở đó cao lắm, đám con gái ai cũng trang điểm lộng lẫy như khổng tước, cậu tới đó phải giúp mình giảm bớt uy phong của họ”.
“Giúp mình nhé?”, Trần Uyển cười hì hì.
Mẹ kiếp! Nói nhầm.
Cũng may Đậu Đinh kéo đuôi con Husky lao vào phòng bếp, Tâm My quay mặt lại: “Đậu Đinh, lại đây thơm mẹ nuôi nào”.
Đậu Đinh tung nụ hôn gió: “Mẹ nuôi, đậu hũ thúi”.
“Không cho ăn nữa, sắp dọn cơm rồi”, Trần Uyển làm mặt giận hù con trai, rồi thản nhiên vừa nấu cơm vừa nói: “Tâm My, đậu hũ khô ở Quý Tây, Đậu Đinh rất thích ăn, còn nhiều lắm lắm. Sáng nay thầy Tống cũng mang đến một phần... Hai người không bàn nhau hả?”.
Mình... Tâm My muốn đập đầu vào tường. Quay lại liền gặp ngay chuột cống, do còn phải làm gấp bản kế hoạch, cô vốn chẳng tính sẽ nói với Tống Thư Ngu là đến nhà Trần Uyển. Trần Uyển nhìn vẻ mặt cô rồi tức tối: “Hai người cùng đi du lịch với nhau? Đến mình cậu cũng giấu?”.
“Không phải đi du lịch đâu...”
“Đúng rồi, rõ ràng đang vụng trộm”, Tần Hạo đi vào bếp, trên miệng còn giở nụ cười xảo quyệt.
“Tần chuột cống kia, đàn bà nói chuyện đàn ông ít lời một chút!”
“Được, tôi không nói nữa”, Tần Hạo không cười, vẻ suy tư rất nghiêm túc: “Con bọ hung? Lão Tống?”.
Tâm My thổ huyết...
“Tôi sắp ói máu rồi, tôi mà toi anh đừng cứu tôi, treo tôi ngay trước cửa nhà anh là được rồi.”
“Tiểu Ngũ nói cậu vừa xong còn rất phấn khích như bán hàng qua mạng, giờ sao thế này?”
Hu hu, bảo cô phải nói sao đây? Tần chuột cống vốn đã quên vụ đó vậy mà chỉ một cú điện thoại gọi Tống Thư Ngu tới đón cô. Tống Thư Ngu vừa xuất hiện, tên chuột cống chết tiệt lại bắt đầu điệu bộ tà ác.
“Tiểu Ngũ nói em lấy mấy bức hình làm vợ cậu ấy rớt nước mắt, còn muốn đưa cô ấy về Quý Tây?”
“Em cần phát huy nguồn lực trong quần chúng, chẳng phải Tần chuột cống quen rất nhiều người sao? Đưa Tiểu Uyển lên thuyền, em không tin cậu ta có thể đứng trên bờ nhìn.”
Tống Thư Ngu mỉm cười: “Rất thông minh”.
“Đương nhiên”, bạn Hà Tâm My thực tế cho thấy chưa bao giờ biết khiêm tốn, “Em đã nói với sếp rồi, vẫn chưa có tin gì”.
“Người sốt ruột phải là anh mới đúng.”
“Lão Tống”, cô xoa tay rồi giúp anh vuốt tóc, “Giờ mới phát hiện anh rất tốt, rất cao thượng, rất vĩ đại”.
Anh đưa mắt liếc sang: “Thế thì lặp ngay lại câu nói tối qua”.
Tối qua? Tâm My nhớ lại, bỗng chốc mặt ửng đỏ.
“Có cần anh phải nhắc lại không? ‘Lão Tống, em...’ sau đấy đấy.”
“Em ghét anh chết mất!”
“Anh ngủ ở đâu?”
Mặt mũi cô nghệt ra khiến lão Tống không chịu nổi lại đùa tiếp, từ bãi đỗ xe cô nàng không ngừng nhìn trộm anh, cảnh giác như lũ sâu bọ.
“Hồi đầu hét lên kêu muốn tình một đêm, người bảo ‘ai sợ ai’ đâu rồi? Chỉ biết luyện mỗi mồm thôi à?”
Cô thật thà thừa nhận: “Sau này em chỉ dám luyện mồm thôi”.
Còn chưa kịp dứt lời, đầu anh đã cúi xuống: “Vậy chúng ta tiếp tục luyện”.
Mỗi lần như thế này cô không thể nào không chế được, người như hôn mê, môi lưỡi quấn quýt, hơi thở dồn dập, chẳng có điểm dừng.
“Tống Thư Ngu, nhanh, nhanh em không thở nổi nữa rồi.”
Anh khẽ cười, cắn miệng cô: “Để anh hô hấp cho”, nói đoạn nụ hôn lại tiếp tục, anh ra sức ghì chặt cơ thể cô.
Giữa lúc đó cô thoáng tính cơn mê, trong mơ màng cô nghĩ, cổ nhân thật sáng suốt, cá nhả bọt cứu nhau, bọt chẳng phải nước bọt là gì?
“Tống cá trê.”
“Ừ.”
“Anh, anh chọc vào người em rồi.”
Đôi vai anh khẽ run lên: “Chẳng liên quan đến anh, có lúc nó tự có ý thức”.
“... Chúng mình sẽ kết hôn phải không?”
“Nếu em đồng ý, mai làm luôn.”
“Vậy, vậy thực ra cũng đều làm mà. Ý của em là, làm trước cũng phải làm, có đúng không?”
Anh ngẩng đầu, đôi mắt đen láy sáng lên: “Em quyết định rồi?”.
Cô nghĩ một lúc, rồi trịnh trọng gật đầu.
Anh dần mỉm cười: “Đã hành quân xong hẳn chưa?”.
Cô mếu máo: “Anh định ghi nhớ chuyện xấu hổ của em cả đời ư?”.
Anh khẽ cắn lên má cô: “Chuyện gì dù vui hay không vui của em đều là niềm hạnh phúc của anh”.
... Thê thảm.
“Anh đi mua đồ, em đợi đây cấm được chạy.”
Hà Tâm My tay ôm gối tựa lưng ngồi nghĩ lung tung, từ thiếu nữ trở thành đàn bà, tâm trạng kết thúc để bắt đầu, mỗi người con gái cả đời chỉ có một lần, cô chẳng biết người khác thế nào, chỉ biết cô lúc này gần như không thể nào nhẫn nhịn thêm được nữa.
Lúc điện thoại réo lên, cô giật bắn cả mình, cứ ngỡ chuông cửa reo.
Cô nhấc điện thoại, là giọng con gái, giọng nói dịu dàng, vừa nghe đã gọi tên Thư Ngu.
Hà Tâm My nhảy dựng lên, không phải chứ, mấy tình tiết phim truyền hình lại có thể xảy đến với cô? Người phụ nữ bên ngoài tìm tới tận cửa? Bắt cá hai tay? Lại còn ngay thời khắc cô quyết không chùn bước chuẩn bị thất thân?
Cô hít một hơi thật sâu, thận trọng dò thám: “Tống tiên sinh đi ra ngoài rồi, tôi là người giúp việc nhà cậu ấy. Xin hỏi cô là ai? Tống tiên sinh về tôi sẽ truyền đạt lại”.
Cô gái trong điện thoại cười ngạo ngược: “Thư Ngu thuê người giúp việc từ lúc nào, sao tôi không biết?”.
Mẹ nó chứ, thân thế cơ à? Tâm My vẫn chưa phản công, đối phương lại hỏi Thư Ngu đi đâu.
“Cô là ai? Tống cá trê đi đâu, chỉ cần cô báo danh tự khắc tôi sẽ nói, đêm hôm hơn mười giờ gọi điện cho người ta không nói là ai, không thấy mất lịch sự hả?”
Đối phương cười ha ha, mãi mới ngừng lại được, liền nói: “Tôi là mẹ của Thư Ngu. Cháu là My My phải không?”.
Ôi Chúa ơi!
Bà mẹ thân sinh của Tống cá trê!
Giọng nói trẻ măng đó đâu có giống!
“Cháu, cháu là Tâm My, cháu, cháu... cháu chào cô, không phải, không phải, chào bác.”
“Mấy năm trước đã nghe thấy tên cháu rồi, trăm nghe không bằng một thấy, quả nhiên miệng lưỡi ghê gớm thật”, mẹ Tống Thư Ngu có vẻ rất phấn khởi.
“Dạ, dạ...”, Tâm My căm ghét bản thân: Chỉ biết dạ. “Dạ, Tống Thư Ngu đi mua... mua đồ ăn đêm rồi ạ, lát nữa sẽ về. Bác đợi lát nữa nhé”.
“Không sao, bác với thằng ranh ấy cũng đâu có chuyện gì để nói, bác lại thích nói chuyện với cháu, mãi chẳng có cơ hội. Được nghe Thư Ngu kể nhiều rồi, rất mong có thể sớm gặp cháu.”
Thảm rồi, tên Tống cá trê kia đã nói với mẹ hắn những gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.