Sự Nhầm Lẫn Tai Hại

Chương 47: Ngoéo tay ngoắc chân, trăm năm không đổi




“Bắt đầu từ khi...”, Tống Thư Ngu ngần ngừ.
Anh tựa lên đầu gối cô, nhớ lại khung cảnh năm đó, Tâm My không chịu nổi độ sến của anh, rung rung chân, giục: “Nói mau lên”.
Nghe thấy giọng cô hiền hòa, anh cười: “Hết giận rồi à?”.
“Thôi đi! Anh ngồi dậy trình bày tử tế xem nào, đừng tưởng trốn được nhé”, cô lừ mắt, thực ra trong lòng đã nguôi giận đi nhiều. Lúc kể cho bạn bè về hôn lễ, Trần Uyển thở dài thườn thượt trước vẻ đại cục đã định. Lúc đó cô lấy làm lạ, hỏi Trần Uyển sao không ngạc nhiên, Trần Uyển liếc mắt khinh khi, nói một câu: “Người ngạc nhiên có lẽ chỉ mình cậu”.
“Bắt đầu từ khi...”, Tống Thư Ngư gác đầu lên chân cô, cà kê dê ngỗng.
Tâm My phát điên: “Tống cá trê, anh đừng có rặn một lúc chỉ lặp đi lặp lại đúng một câu đó được không?”.
Anh liếc nhìn cô: “Không kiên nhẫn, phải học tập anh một chút. Anh bên em được mấy năm nhỉ? Để tính coi...”.
Không biết bắt đầu từ khi nào, anh vừa nghe thấy giọng cười lanh lảnh sảng khoái, bất giác tìm xem chủ nhân là ai. Sau khi quen với điều này, mỗi lần ngắm nhìn khuôn mặt với nụ cười rạng rỡ, anh chẳng nỡ dời mắt khỏi cô.
Mối tình đầu dù kết thúc thế nào, nhưng đối với phụ nữ đều là việc khắc cốt ghi tâm. Đối với đàn ông lẽ nào không phải thế? Anh cứ ngỡ bản thân mình vì điều này sẽ dành trọn sự nhiệt tình và niềm tin, nhưng sau khi bị cuốn vào thế giới bé nhỏ của cô, anh đã tỉnh ngộ.
“Có một tối không ngủ được, vô tình nhảy vào diễn đàn cho phụ nữ. Nhìn thấy bài post, anh còn nhớ tiêu đề của nó, tên Tám một chút về cực phẩm nam nhân bên cạnh tôi. Đọc đoạn đầu tiên đã biết ngav là ai. Bạn trai Ninh Tiểu Nhã sống chung nhưng không thèm đóng tiền nhà, Tiểu Ngũ mất nhân tính vô liêm sỉ, đọc sách nhấp nước bọt để lật trang là anh, còn người hẹn hò bị người ta sờ soạng đó chính là... khục khục”, anh chọn cách lờ cô đi mà bịt mồm trợn mắt, biết lúc này nếu cười lại bị ghét cho xem, tiếp tục nghiêm giọng, “Trước lúc đó, anh thường lên trang tài chính, thỉnh thoảng nghe ngóng tình hình, kiểm chứng cách nhìn của một vài người trong ngành, cũng tiện giao du kết bạn. Em nói xem nếu anh không vào trang của chị em, có lẽ đến giờ cũng không bị ai đây cho vào tròng, vẫn là chàng độc thân đáng giá, anh là...”.
“Ăn nói nhố nhăng, rỗi hơi kiếm chuyện!”, Tâm My om sòm, “Nói cứ như em ép hôn không bằng. Đọc bài post là có thể xem được tờ đăng ký kết hôn hả? Nói như anh, người Tế Thành kết hôn quá nửa rồi! Ai bảo lấy áo giáp giả bộ này nọ nói chuyện với em, chả trách chị Latte nói mỗi lần em đăng bài, toàn Shin tranh trả lời trước. Anh nói thật đi...”.
“Nói thật cái gì?”
Mặt Tâm My nóng bừng: “Có phải anh ủ mưu từ lâu rồi không?”.
Cô hiếm khi có được mấy giây phút thẹn thùng xấu hổ, đôi môi nhỏ xinh dẩu ra cong cớn, Tống Thư Ngu giả bộ nghiêm túc nhưng không kìm nổi nữa, ham muốn khó cưỡng.
Tiếng ư ư phản kháng của cô trong nụ của hôn anh, cánh tay đặt lên vai anh, lòng anh nhẹ bẫng, càng hôn càng sâu.
“Anh ủ từ lâu rồi. Muốn biết em thích gì ghét gì, muốn biết tất cả những gì xảy ra bên cạnh em, còn cả những thứ cổ quái điên khùng trong đầu em. Mỗi lần em đăng bài kể lể về những chuyện tào lao quanh mình, anh không nhịn được cười, mỗi lần em nói đi coi mặt, anh còn sốt ruột đợi kết quả hơn cả em.”
Sự hiếu kỳ lúc đầu dần trở thành niềm thích thú và yêu mến, cuối cùng biến thành sự thôi thúc đeo đuổi: “Biết là không đúng, nhưng không kiềm chế được”, lời nói cùng nụ hôn hòa vào làm một, Tâm My kiềm chế không nổi cơ thể cũng run lên, “Tống cá trê... Anh là thằng tồi, lại còn tiểu nhân”.
Anh gật đầu: “Anh hiểu cách nghĩ của em, yêu cũng nên to tiếng một chút. Em nói đúng, anh là con chuột góc tường, chỉ dám nhìn trộm”. Tình yêu vĩ đại cao thượng đồng thời cũng có lúc thảm hại hèn mọn, anh đã từng nếm trải điều này, không dám khi dễ thử lại lần nữa.
Cô dời đôi môi anh, mũi chun lại nhìn anh nghi ngờ: “Thế nên anh mới nói ai thật lòng trước người đó thua, nói chính anh?”.
“Anh nói vậy?”
“Cái lần anh khuyên trước khi em và Tôn Gia Hạo chia tay, chính xác hơn, anh dùng tư cách của Shin để nói. Trí nhớ em tốt lắm, hi hi.”
Trên mặt anh thoáng nét ngượng ngập.
“Tống cá trê, anh toàn trá hình bóc tách em. Giờ em nghĩ ra rồi, trước lúc em và Tôn Gia Hạo chia tay anh toàn nói xấu anh ta. Anh mưu đồ gì đây? Còn nữa, lần trước em nói đến lớp trưởng lớp bên cạnh, lần đó anh nhét cho em một túi đầy ảnh khỏa thân, giờ mới nhớ, đó rõ ràng là gắp lửa bỏ tay người!”
Anh ngây ngô: “Tên Tôn gì đấy sao nhớ rõ thế anh tên gì? Tống cá trê hay Tống Thư Ngu?”.
“Anh không phải đánh trống lảng, chúng ta vẫn đang cãi nhau đấy!”
Bốn mắt nhìn nhau, trong nụ cười ấm áp của anh, cơn tức giận đã tan biến từ lâu, trái tim nhỏ bé đập thình thịch liên hồi, tất cả chỉ còn niềm hạnh phúc. Hóa ra anh vẫn luôn ẩn náu trong cuộc sống của cô, khi cô ngây ngô dại dột, anh là Shin an ủi động viên cô, anh nói mỗi chiếc nổi luôn có một chiếc vung và sẽ có một ngày cô tìm được hạnh phúc của chính mình, nói thực yêu một người, không vì điều kiện khách quan của cô ấy, mà yêu chính là sự giản đơn. Cô giống như chú ruồi mất đầu đâm quàng đâm xiên ngoài xã hội, anh lại là Tống cá trê, không thấy tăm hơi chỉ xuất hiện cứu giúp cô vào thời khắc quan trọng. Mỗi lần coi mặt thất bại có anh đi cùng về nhà, khi cô chán nản tuyệt vọng, mục tiêu công việc hàng năm đều hoàn thành dưói sự kèm cặp của anh, còn cả lần đi tình nguyện ở Quý Tây...
“Tống cá trê...”
“Chúng mình đang cãi nhau à?”, anh nhướng mày, “Không phải đang nói chuyện tình cũ?”.
Cũng tại tên nô bộc chuột cống họ Tần lúc nào cũng xem Tống cá trê ngoan hiền của cô là một bộ mặt vô lại không bằng.
“Ranh con, em không thể nghĩ về những việc tốt anh làm à? Ngôi nhàMaldives là ai ngày ngày om sòm đòi mua, rồi ai tặng đây? Vô lương tâm, ngày nào cũng lên mạng, vườn của mình thì chăm nom tử tế cũng không thèm tưới nước cho anh.”
Đập tay đánh đét một cái, cô phát cáu: “Giúp anh tưới cây trong vườn, anh tính xem đã ăn trộm bao nhiêu thứ của em? Còn xấu xa lập nick ảo để ăn cắp! Cái nhà Maldives đấy có đáng bao nhiêu? Ngoài đời có mua được một căn không?”.
Anh dừng lại, ngừng một lúc mới nói: “Mua xong mở khách sạn nhé?”, thấy cô cười đắc ý, không cam tâm hỏi, “Vậy lúc Kiều Tiểu Tuyết mắng em trên diễn đàn, là ai giúp em xả giận?”.
Tâm My thôi cười: “Kiều Tiểu Tuyết mắng em trên mạng, lúc nào? À, cái cô Nếu tương tư là cô ta? Đứa chửi người khác thịt thà đầy người? Làm sao anh biết là cô ta?”.
“Em quên anh còn là MOD kiểm tra được IP. Hồi đó cô ta còn ở nhà em, chúng ta đều có chung IP.”
Tâm My trầm ngâm, đôi vai đổ sụp cười khổ sở: “Cô ta, cô ta cũng thật... thế sao?”.
Anh nhéo đôi má núng nính thịt như để xả giận: “Còn dám hỏi anh đưa cô ta về đến đâu? Chồng em con mắt kém thế à?”.
Cô nắm lấy tay anh, ánh mắt đăm đăm, đoạn hỏi: “Tống Thư Ngu, lần đó trên diễn đàn anh nói lấy vợ ngoại hình không phải điều quan trọng nhất, có thật lòng không?”.
Anh cười: “Anh lấy em rồi, còn nghi ngờ câu này sao?”.
“Nhưng ngoài vợ ra?”
Mãi hồi lâu không nói. Tâm My đột nhiên thấy không chắc chắn, muốn cười để giải tỏa không khí nặng nề này, chỉ nghe thấy tiếng anh khẽ đáp.
“Lấy hôn nhân làm cái giá? Không thể nào.”
“... Tại sao tốt với Tiểu My, là vì thương cô ấy, có thể gọi là đồng bệnh tương lân. Bọn anh trên mọi góc độ, có thể coi là bị gia đình bỏ rơi.”
“Giờ quan hệ với mẹ tốt, đó là vì lớn tuổi hơn, hiểu rằng người lớn có rất nhiều chuyện không thể làm khác. Hồi nhỏ anh rất hận họ.”
Anh nhéo Tiểu My, cô không dám cất lời, sợ gây thêm rắc rối.
“Ông ngoại không mang theo anh, nên mới thuê bảo mẫu, là phụ nữ... Mỗi tháng cắt xén chi phí sinh hoạt, sợ anh mách ông ngoại nên thường làm trò ma quỷ hù dọa anh, nói không ngoan sẽ bị ma ăn thịt. Lúc tính khí không được tốt là khóa anh trong tủ quần áo, tiếng cười khi cô ta đứng ở ngoài xem phim có thể biến thành một giọng nói khác, đáng sợ, từ trong tủ quần áo tối om xuyên vào, xuyên vào tận trong tim.”
Cô há miệng, rồi lại khép vào.
“Bao nhiêu tuổi? Khi đó anh bao nhiêu tuổi?”, cô vẫn không kìm được lên tiếng hỏi.
“Gần sáu tuổi.”
Gương mặt anh còn nguyên nỗi hoang mang từ miền ký ức của đứa trẻ sáu tuổi: “Em nói xem, anh có thể cho phép con cái mình cũng...”.
Đầu giường anh có lọ thuốc ngủ, không biết có phải đêm đến anh hay gặp ác mộng hay không? Trong thang máy mặt mũi anh cứng đờ, vẻ mặt kiềm chế nhẫn nại. Anh là người Tam Trương, lại thích vẽ tranh, vô cùng yêu thương đám trẻ miền núi, chắc có lẽ vì muốn bù đắp cho mình, cho tuổi thơ không được hưởng thụ của chúng.
Tâm My cố gắng mỉm cười: “Không đâu, Tống cá trê, anh không phải người bố như thế, em cũng không phải người mẹ như thế”, cô giơ ngón út, “Chúng mình móc ngoéo, trăm năm không đổi”.
Anh nhìn cô, nét cười dần hiện trong đáy mắt: “Ranh con, em chỉ giỏi an ủi anh thôi”.
Nói đoạn cũng đưa tay về phía cô, cho tới khi hai ngón út móc vào nhau.
“Tống cá trê, nói rồi đấy nhé, ngoéo tay ngoắc chân, chúng mình trăm năm không đổi.”
“Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.