Edit: Hy
Đệ tử của Thu Thủy Kiếm Tông, muốn tu kiếm đạo cũng không nhất định cần phải giống sư trưởng. Một số đại kiếm đạo nổi danh đương thời, có thể kể đến là: giết chóc, hộ thế, cứu thế, cầm chính, quét sạch, căn nguyên.
Giết chóc vô tình, hộ thế từ bi, cứu thế dâng hiến, cầm chính bình thản, quét sạch đoan chính, căn nguyên thuần túy.
Căn nguyên chính là bắt đầu của kiếm tu mới nhập môn, bước đầu tiếp xúc với kiếm đạo. Khởi đầu của đạo này cực kỳ thấp, chỉ cần là tu sĩ có kiếm của riêng mình, sau đó lấy kiếm làm vật dẫn, không ngừng tu luyện lĩnh ngộ đạo ý.
Vào ngày sinh nhật tám tuổi của Chu Vẫn, y nhận được thanh kiếm mà Vũ Văn Hoằng tặng, tên là "Lạc tinh".
Vết thương trên người Vũ Văn Hoằng, sau khi sử dụng đan dược, tốc độ hồi phục vẫn cực kỳ chậm. Khi đem hộp kiếm đưa cho Chu Vẫn, gương mặt y dường như vẫn không có huyết sắc.
Trước khi Chu Vẫn ba tuổi, Vũ Văn Hoằng không có khái niệm chúc mừng sinh nhật. Sau y Chu Vẫn ba tuổi, ngoài việc kể chuyện trước khi đi ngủ, y còn biết thêm rất nhiều quy củ của nhân loại.
Cũng từ lúc đó, hằng năm cứ vào ngày này, Vũ Văn Hoằng sẽ đưa Chu Vẫn xuống núi, ăn một bát mì trường thọ ở Nhân giới.
Nơi họ thường tới là một tiểu điếm, sợi mì được làm rất ngon, đặt một quả trứng phía trên, nước mì được rắc thêm hành lá và hạt dầu, trông rất đẹp mắt, hương vị cũng rất ngon.
Hai người một lớn một nhỏ, chiếm cứ một chiếc bàn gỗ. Khí lạnh xung quanh Vũ Văn Hoằng khiến mọi người không dám tùy ý tới gần y.
Vũ Văn Hoằng ngồi một bên, nhìn Chu Vẫn từng ngụm từng ngụm ăn hết mmif sợi.
Thỉnh thoảng sẽ có lúc Chu Vẫn ngẩng mặt lên, đưa tay lau vệt dầu trên mặt.
Vũ Văn Hoằng bị thương nghiêm trọng như vậy, đương nhiên không có cách nào dẫn Chu Vẫn đi Nhân giới, vậy nên, khi sư phụ dặn lúc xuống núi phải chú ý an toàn, thiếu niên kia gật gật đầu đáp ứng.
Vũ Văn Hoằng nhìn bóng dáng rời đi của Chu Vẫn, cảm giác choáng váng nặng nề dần dần kéo tới, ánh sáng trong mắt y dần dần biết mất, chỉ trong chốc lát y đã chìm vào bóng tối.
Sau đó y bị hơi nóng và mùi thơm đánh thức.
Tu sĩ đã tích cốc, không cần ăn uống, Vũ Văn Hoằng trước kia, đối với Chu Vẫn thích cơm canh, không hề có hứng thú gì.
Nhưng một người khi cảm thấy không thoải mái, luôn sẽ muốn một chút quan tâm ấm áp từ người khác, lúc bị bệnh không muốn ăn uống gì, chỉ cần uống một ngụm canh nóng, liền sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Chu Vẫn trong lúc Vũ Văn Hoằng hôn mê đã nấu hai bát mì nóng hôi hổi, đặt trong khay để trên bàn. Sắc mặt Vũ Văn Hoằng lạnh băng, thân nhiệt so với ngày trước còn thấp hơn vài phần.
"Sư phụ, con nấu mì trường thọ, người cùng ăn được không?"
"Được..." Vũ Văn Hoằng không từ chối.
Hai người ngồi đối diện nhau, trong phòng im ắng không có âm thanh dư thừa. Chu Vẫn nhìn y gắp sợi mì đưa vào miệng, cánh môi vì hơi nóng và nước dùng cuối cùng cũng đã có chút hồng hào.
"Sư phụ, con sẽ dùng Lạc Tinh." Chu Vẫn nói.
"Ừm."
Chu Vẫn nói tiếp: "Chờ khi con lớn, con sẽ bảo vệ người."
Khóe miệng Vũ Văn Hoằng gợi lên một độ cong rất nhỉ, ánh mắt tối màu cũng có chút ánh sáng.
"Ừm."
***
Thực lực của kiếm tu, không thể chỉ lấy cảnh giới để luận. Tu sĩ tu chân giới, tu vi xếp theo thứ tự từ thấp đến cao, lần lượt là Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Độ Kiếp, Hóa Thần và Luyện Hư. Một khi tới Luyện Hư Kỳ, tu vi sẽ tiến vào một cảnh giới khó lường khác.
Nếu thực lực vẫn tăng lên nữa, sẽ chạm tới "Phi Thăng".
Phi thăng thành tiên tu sĩ, sẽ thoát khỏi thế giới nguyên bản, đi tới nơi có cấp bậc cao hơn nữa.
Thành tiên, vốn dĩ chính là chuyện cực kỳ khó khăn. Mấy trăm năm vừa qua, Tu chân giới rộng lớn đến vậy, vẫn chưa có tu sĩ nào phi thăng thành công.
Đa số tu sĩ đều ở cấp bậc từ Nguyên Anh đến Luyện Hư, rất ít cường giả vượt qua cánh cửa của Luyện Hư, chỉ dừng lại ở "Quy Huyền Cảnh".
Trước mắt cho đến nay, tu vi của Chu Vẫn là Kim Đan đỉnh cấp, trong tất cả đệ tử cùng thế hệ, chỉ đứng sau một người.
Đó cũng là nguyên nhân năm ngoái y thất bại dưới kiếm của Cố Diễn.
Chu Vẫn ở Chiêu Thị Đường nhận nhiệm vụ mới, suy nghĩ việc tích góp thêm một ít tài nguyên, luyện chế cho Vũ Văn Hoằng một cơ thể mới - cộng sinh lâu dài với bạch tuộc nhỏ không phải biện pháp tốt nhất.
Trên đường trở về, y thấy trên hành lang có một thân ảnh coi như quen thuộc.
Người đó vóc dáng cao lớn, ôm kiếm trong ngực, dung mạo anh tuấn đoan phương, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, không phải Cố Diễn thì là ai? Chỉ là bộ dánh lạnh lùng này của hắn, giống như đang đặc biệt chờ người nào đó.
Chu Vẫn dừng lại một chút, sau đó muốn lướt qua hắn.
Một thanh trường kiếm còn trong vỏ, đột nhiên đặt ngang phía trước y, ngăn ở thắt lưng, ra ý "cấm đi qua".
"Chu sư đệ," Cố Diễm thản nhiên nói, "Trên người ngươi có yêu khí."