Sư Phụ Đưa Một Nữ Tử Dưới Hạ Giới Về

Chương 2:




Sư phụ ngồi trên mái nhà ngắm mảnh trăng tàn, tinh thần không rõ: “Trăng hôm nay đúng là vừa to vừa tròn, vừa dài vừa rộng”
Ta hừ một tiếng: “Trước khi đưa Tần Ương về người đã nên nói rõ, đây chỉ là vở kịch mà thôi.”
Sư phụ: “Chẳng phải là ta muốn diễn chân thật nên mới không nói hay sao? Ta cứ nghĩ, đợi đến khi tiền vào tay rồi, đưa cho nàng ta chút ít để nàng ta đi.”
Ta thay tông giọng, vuốt họng, e thẹn: “Tứ lang, chàng không cần ta nữa sao?”
Sư phụ ngồi không vững, rơi từ trên nóc nhà xuống đất.
Ta nhảy xuống, chân đá cái người đang giả chế.t kia: “Đây là cái giá phải trả cho việc đi lừa tiền.”
Sư phụ: “ಥ╭╮ಥ”
*
Trong lòng ta hiểu rõ, câu chuyện này không thể thiếu Tần Ương, Tần Ương không thể rời đi.
Mặc dù là nữ chính ngôn ngược, nhưng dẫu sao cũng là nữ chính.
Đúng như dự đoán, sư phụ đem cả gia sản bao năm tích lũy đưa cho Tần Ương nhưng nàng ta kiên quyết không nhận.
Nàng ta giống như đóa hoa trắng giữa tiết trời giá lạnh: “Ta yêu con người chàng chứ không phải tiền của chàng. Tứ lang, ta sẽ ở đây cho đến khi chàng yêu ta.”
Cũng vì chuyện này mà sư phụ huhu tìm ta: “Tiêu đời rồi, nàng ta định ở đây cả đời.”
Ta: “…”
*
Từ đây, tông môn lúc nào cũng thoang thoảng mùi liên hoa*. (liên hoa: hoa sen)
Sư phụ chỉ có mình ta là nữ đệ tử, trên là sư huynh, dưới có sư đệ, ngay đến cả tạp dịch cũng đến tìm ta than thở.
Mới đầu gặp mặt, nam đệ tử còn bị vẻ bề ngoài của Tần Ương đánh lừa, nhưng rồi càng về sau càng phát hiện hương đóa bạch liên hoa free này nhức mũi đến nhường nào.
Nữ đệ tử càng không thích dáng vẻ vờ vịt của Tần Ương, chỉ là ai cũng nghĩ Tần Ương là sư nương, đành cắn răng nhịn.
Đến đây ta không khỏi thắc mắc: Tần Ương là nữ chính, chẳng lẽ đến sớm trước 10 vạn năm nên nàng ta chưa học được kỹ năng “trà xanh” mới đi diễn cùng lúc hai vai?
Ta lại ngồi ngẫm nghĩ nội dung nguyên mẫu mới để ý, nhị sư huynh đi tu luyện sắp trở về rồi.
Và “ta” cũng sắp phải bàn giao lại mọi việc cho nhị sư huynh rồi kiếm cái cớ, chăn gói quả mướp rời đi.
Nói thật, bảo ta vì cốt truyện mà rời bỏ tông môn, ta đây không muốn.
Nhưng giờ có Tần Ương, câu chuyện đã khác rồi.
Ban ngày phải nghe cả một nồi đệ tử than vãn, ban đêm lại phải nạp thêm tiếng hic hic huhu rồi chửi chửi bới bới, đầu ta sắp nổ tung luôn rồi, cái não của ta vốn đã không “dư dả” gì, giờ đúng là “đã lạnh vì tuyết mà còn phải giá vì sương.”
*
Ngày ngóng đêm trông, cuối cùng nhị sư huynh cũng trở về.
Huynh ấy mang theo cát bụi dặm trường bước vào, kính lễ chào sư phụ rồi đứng bên cạnh ta.
Nhị sư huynh ghé đầu hỏi nhỏ: “Không có ta ở đây, bọn muội lại trồng thêm liên hoa à?”
Ta: “…”
Ta: “Đâu có.”
Nhị sư huynh cau mày: “Không đúng, rõ là ta ngửi thấy mùi liên hoa mà.”
Ta chỉ về phía Tần Ương: “Huynh thấy không, bạch liên hoa thành tinh đấy.”
Nhị sư huynh ù ù cạc cạc gật đầu: “Mũi ta hơi nhức rồi đấy.”
*
Sư phụ ho một tiếng: “Lão nhị này, ra ngoài kia con có được gì nào?”
Trong lòng ta hơi kích động, đợi nhị sư huynh nói xong, ta sẽ nhân cơ hội này, xin sư phụ cho ta ra ngoài tu luyện. Chứ không, ta sắp ngất đi vì mùi liên hoa rồi.
Nhị sư huynh phấn khởi đáp: “Con có được ái tình!!”
Sư phụ:??
Sớm đã chuẩn bị trong đầu, ta buột miệng nói: “Sư phụ, con cũng muốn ra ngoài tu luyện như nhị sư huynh.”
Sư phụ trợn mắt: “Không được, con không được đi.”
Ta giãy đành đạch: “Sao không cho con đi, tỷ tỷ đi được, muội muội cũng phải được đi!!”
Sư phụ đập bàn đứng dậy: “Con mới có 4000 tuổi, lông còn chưa mọc đủ, đi được cái con khỉ.”
Đại sư huynh bên cạnh tiếp lời: “Nguyễn Nhuyễn, muội còn nhỏ quá.”
Nhị sư huynh nghe xong lời ta, mặt đầy cảnh giác: “? Không được, không thể được.”
Nói rồi, nhị sư huynh rút ra một con đao, nhẹ nhàng vuốt: “Khó khăn lắm ta mới có được sắt thần, rồi lại phải nhờ đại sư lừng danh luyện thành kiếm, đặt tên “ái tình”. Dứt lời, cười nhẹ, “Muội mà cũng đòi cướp nó với ta, muội xứng không?”
Đại sư huynh: …
Sư phụ: …
Ta: …
Mệ nó, tại sao chứ.
*
Mãi tới lúc này Tần Ương mới làm được chuyện giống người, nàng ta nhìn nhị sư huynh cười, nhẹ nhàng nói: “Sao lại nói với sư muội của ngươi như thế.”
Nhị sư huynh điêu đứng với nụ cười, chắp tay: “Đây chắc hẳn là Bạch cô nương, nghe danh đã lâu.”
Ta suýt cười không ngậm được mồm, bạch liên hoa, đúng là họ Bạch thật.
Bạch liên hoa lúc này biến thành lục liên hoa, nàng ta cười miễn cưỡng, đáp: “Ta không phải họ Bạch.”
Nhị sư huynh lập tức sửa lời: “Thứ lỗi, Liên cô nương, ta đường đột quá rồi.”
Thôi xong, tới công chiện, lục liên hoa mặt hơi xám xịt.
Hắc lục liên hoa nghiến răng cắn lợi: “…Ta cũng không phải họ Liên.”
Nhị sư huynh nhìn ta muốn cầu cứu, ta mỉm cười, đáp lại bằng ngón giữa trắng nõn.
Nhị sư huynh tắt nắng, nhắm mắt, rồi lại mở mắt như vị thần trở về. Huynh ấy lại nói: “Là ta sai, Hoa cô nương.”
Lúc này, nhị sư huynh, bóng dáng ấy, lại còn để ít râu nữa chứ, mép còn dính ít nước bọt, cười lên cái không biết cướp mất con tim ai.
Còn ta, con tim ta sắp cười ngất đi rồi.
*
Liên hoa dần dần khô héo: “…”
Liên hoa (đã hóa đen): “Gòi xong”*
(*Nguyên văn: 八嘎/ばか: ngu ngok, ngôn ngữ mạng của giới trẻ TQ)
*
Dẫu sao ta cũng phải rời khỏi tông môn, bởi phụ hoàng dưới hạ giới chuẩn bị tổ chức thọ thần, ta là con, ắt phải về rồi.
Cả đời phụ hoàng cầu tiên vấn đạo, vậy nên người mới đưa ta đi tu tiên. Lúc cáo biệt ta có đi lấy trường sinh đơn mang về cho người.
Dưới nhân gian, thường tuổi thọ chỉ khoảng 3000 tuổi, trong khi phụ hoàng ta ngồi lên ngai, tính đến nay cũng đã 6000 năm rồi. Người chăm lo cho dân, đất nước thái bình, thêm ta là tiên, thực lực cũng mạnh, dân chúng cũng không có ý kiến gì.
Sư phụ không yên tâm, trước khi rời đi cứ dặn đi dặn lại: “Con có thể có Ái Tình nhưng không được có ái tình.”
Ta:?
Sư phụ lại kéo ta hỏi: “Giờ con đã có người trong lòng chưa?”
Ta im lặng.
Sư phụ lớn tiếng hỏi: “Con ậm ừ không nói thế! Nói đi, là tên nào!”
Vẻ mặt vừa giậ.n, vừa không tin được, cứ như chỉ cần ta nói tên ra thôi là sư phụ lập tức đi xử lý vậy.
Ta: ….
Ta cười, trả lời hai chữ: “Thẩm Đằng”*
(Thẩm Đằng: diễn viên hài TQ, đóng trong “Xin chào, Lý Hoán Anh” nhé, phim hay lắm =)))
*
Ờm đây là lĩnh vực mù tịt của sư phụ nên là người không làm gì được, chỉ đành bám vạt áo ta: “Tên nghe đã xấu rồi, chắc chắn là tra nam, Nguyễn Nhuyễn, ngươi đừng thích hắn nữa.”
Ta hững hờ: “Thế người thấy tên ai hay.”
Sư phụ nhìn ánh mắt lạnh nhạt của ta, hơi run, nói nhỏ: Ta anfjknakrjio jcjanjfnsajkfskaj fakfjaksf cũng không biết”
Ta: …
*
Sư phụ lải nhải hai tiếng trời, cuối cùng cũng được toại nguyện, cùng ta về kinh thành.
Toang nhất là đóa liên hoa khô cằn cỗi kia cũng nhất quyết phải đi theo sư phụ. Mà cái lúc ấy đầu sư phụ lại tràn ngập niềm vui được đi cùng ta, thế rồi mu muội làm sao lại gật đầu mất rồi.
Đợi đến khi sư phụ tỉnh lại thì ta đã nắm lấy cổ rồi nghĩ xem nên vặt cổ hay vặt răng.
*
Chưa tới ba ngày, ba bọn ta đã tới hoàng cung.
Ta hành lễ chào phụ hoàng: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng. Chúc phụ hoàng phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn.”
Phụ hoàng cười rạng rỡ, nét mặt điểm nếp nhăn. Người nắm lấy tay ta, nắn nắn: “Gầy rồi”
Phụ hoàng và ta hàn huyên một hồi, thọ yến sắp bắt đầu mới đành phải buông tay. Lúc này người quay ra chỉ hai người sau ta: “Hai vị này là?”
Ta giới thiệu: “Vị nam tử là sư phụ con.”
Phụ hoàng “ây dô” một tiếng rồi đứng dậy: “Thất kính, thất kính, người đâu, mang trà lên cho tôn giả!”
Tần Ương đứng bên cạnh nhìn ta, môi mấp máy như ám thị gì đó. Ta sắp xếp một hồi cũng không hiểu gì, đành từ bỏ.
Ta: “Ờ…vị nữ tử kia…là một loài thực vật.”
Phụ hoàng:?
Tần Ương:…
Tần Ương: “Mé.”
- -------
(CÒN TIẾP)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.