Sư Phụ Khổ Quá Rồi

Chương 17: Mô-tô bay




Quả mô-tô phiên bản tu tiên này dù có bề ngoài giống mô-tô, nhưng cấu tạo bên trong chắc chắn khác hoàn toàn so với cái bình thường ở thế giới bên kia, vốn dĩ ban đầu nó cũng chỉ là tạo vật của trí tưởng tượng thôi, bay được là tốt lắm rồi, những cái khác thì thôi bỏ qua.
Chiếc mô-tô này không có động cơ cũng không chạy bằng dầu, cụ thể nó vận hành bằng thứ gì Tân Tú chịu, nhưng đó ắt là một thứ khí cụ mang linh bên trong, nghĩ lại mới thấy xài cái mô-tô này bảo vệ môi trường thật.
Cách học lái xe của nàng là “lên xe trước rồi tính sau”, từ ngày bé học đi xe đạp đến khi lớn lên học lái xe máy bằng chiếc xe cũ xì sắp thành đồ phế thải của ba, thao tác cơ bản của nàng toàn là leo lên xe vểnh tai lên nghe, xong toàn bộ quá trình còn lại tự mò, lúc này cũng như thế.
Sự phụ thân là bên B đủ tiêu chuẩn đã hoàn thành vượt tất cả chỉ tiêu nàng đề ra, ví dụ như việc chiếc mô-tô bay này khống chế tốc độ qua việc giữ tay ga, cách điều khiển và chuyển hướng cũng theo những gì Tân Tú đã đề xuất, hơn nữa y còn cẩn thận lắp thêm cái bàn đạp ở trong, phòng khi mô-tô quay vòng khiến người ngồi trên xe ngã xuống.
Trước kia Tân Tú cũng từng đi mô-tô rồi, lúc này đang thầm nghĩ ngày xưa học thật bõ công quá, Tân Tú sờ mó chiếc xe quyến rũ thêm đôi lần mới hô lên một tiếng vặn tay ga.
Đi thôi, jaeger*!
(*) Tra trên baidu thì đại khái là người máy khổng lồ.
Chiếc mô-tô bay ngầu đét vọt vào trong rừng trúc, nhìn kiểu gì nó cũng giống lợn rừng đang phi loạn hơn là giống người máy khổng lồ.
Khi Tân Tú bị những cảnh trúc rơi vào mặt, nàng tự thấy hình như mình còn thiếu cặp kính mát. Lúc váy bị cành trúc rạch mất mấy đường, có khi rách cả chục cái lỗ, thì thôi đành vậy, chắc nàng còn thiếu một bộ đồ da nữa.
Do ban đầu chưa nắm được bí quyết bay nên nàng cứ lúc vọt lên vọt xuống trong rừng trúc, đến tận khi Tân Tú nhìn thấy một cái vặn tròn trước mặt mới khiến mô-tô phi lên khỏi tầng tầng biển trúc.
Trong biển trúc như sóng biển thét gào bỗng vụt ra một chiếc mô-tô đen, tựa như cá voi nhảy phắt lên từ biển cả.
Chiếc mô-tô đu đưa xiêu xiêu vẹo vẹo một hồi trên đỉnh sóng xanh ngắt, lại xông thẳng lên trời như thanh kiếm bén.
Thứ này còn kích thích hơn cả đi cáp treo hay nhảy bungee, dù sao trên thân không thắt dây thừng, cái cảm giác chỉ cần nhả tay ga sẽ ngã thẳng xuống khiến lòng người không khỏi cuồng loạn. Nếu là kẻ sợ độ cao ắt đã tử vong tại chỗ, nếu là kẻ nhát gan xem chừng đã khóc gào đòi xuống, Tân Tú cũng đang gào lên, nhưng ấy là vì nàng đang cực kỳ phấn khích.
Bầu trời khác với mặt đất ở chỗ, về cơ bản ở trên ấy không xuất hiện bất kỳ chướng ngại vật gì, nàng thích bay nhảy trên dưới cũng được, phi thẳng về trước cũng tùy, dù sao tuyệt không đâm phải thứ gì, chỉ thấy cả khoảng trời đất mặc nàng tự do, chẳng bị bất kỳ điều gì trói buộc.
Bình thường may sao Tân Tú còn nhớ thực ra mình đã hai mươi sáu tuổi, ít nhất còn giả vờ trưởng thành được tí, nhưng khi gặp đúng thứ khiến mình thấy hứng thú, thì nàng sẽ lập tức vùng vẫy chơi bời sao cho hết mình.
Mái tóc trắng của Thân Đồ Úc bay phấp phới giữa trời, y chắp tay bay theo sau linh khí “mô-tô” của đồ đệ. Dù linh khí bay có nhanh đến mức nào đi chăng nữa thì y vẫn có thể duy trì một khoảng cách nhất định với nó —— rất giống vị phụ huynh bất an theo sau đứa con sáu tuổi lần đầu tập đi xe đạp.
Tân Tú liếc thấy sư phụ theo sát đằng sau nên càng thêm bất cần. Nàng rít ga một hơi gần như xông thẳng đứng lên bầu trời. Vì tốc độ quá nhanh mà cả người nàng đều ngã ngửa về sau, tóc tai quần áo bay tán loạn, chỉ có thể nheo mắt lại chứ không mở to ra nổi.
“A a a —— thích quá——” Tiếng gió vun vút như co tiếng la của nàng lại vô hạn lần.
Người chưa từng lái mô-tô trên trời sẽ không thể hiểu được cảm giác của Tân Tú lúc này. Nàng tự do như biến thành chim hoặc sấm chớp ẩn sau ngàn mây. Tốc độ cực hạn khiến cả người nàng lâng lâng, mô-tô cứ theo một tiếng thét mà xông lên phá một tầng mây, khí mát tràn đầy cơ thể, lại thét một tiếng phá tầng mây thứ hai, cứ xông lên phá mấy tầng mây liên tiếp mô-tô mới dần chậm lại. Không phải Tân Tú không muốn bay tiếp lên trên, mà là tới độ cao này tốc độ của mô-tô tự động chậm lại.
Lúc này, Tân Tú đã thấy rạng mặt trời ngời sáng sau vạn tầng mây, khung cảnh này tuy hơi giống cảnh nàng từng thấy trên máy bay, nhưng cũng có điểm khác, vầng mặt trời ở nơi đây lớn hơn, chốn này sáng ngời và ấm áp, cơ thể của nàng vì vụt qua nhiều tầng mây mà dính khí ẩm nhanh chóng khô ráo trở lại, đã thế, nàng ở tít trên cao vẫn hít thở được như thường, không khác biệt mảy may.
Thân Đồ Úc nhẹ nhàng bay tới bên Tân Tú, chậm rãi tiến về phía mặt trời với nàng.
Mới nãy lúc phi xe lên trời Tân Tú gào thét quá nhiều nên giọng hơi khàn, dẫu vậy ngữ điệu vẫn rất vui vẻ và kích động, “Sư phụ, cái mô-tô này chỉ bay được đến đây thôi ạ? Phía trên nơi này có gì thế?”
Thân Đồ Úc: “Chờ khi tu vi của con tăng lên mới tới nơi cao hơn được.”
“Nơi càng cao hơn, là vòm trời vô tận.”
Y nhìn đồ đệ đang cực kỳ tò mò và chờ mong thì đôi mắt không khỏi ánh lên nụ cười. Bởi vì vẻ tóc tai bù xù của Tân Tú giờ này, quả thực rất giống bé con lông xù xù.
“Chỗ cao hơn có gì đợi sau này con tự mình tìm kiếm đi thôi, đây là điều vi sư không thể kể rõ cho con biết được.” Y nói.
Tân Tú cũng không thấy thất vọng mà ngược lại, nàng còn kỳ vọng nhiều hơn.
Phi mô-tô loanh quanh đây một hồi nàng lại lái xuống dưới, hai sư đồ một trước một sau xuyên qua tầng mây, tầng mây trắng noãn ấy bị bọn họ bay xuyên qua nên trên bề mặt mây hổng mất mấy cái lỗ, nơi ấy vẫn vương vít khí mây.
Đi mô-tô bay, phi nhanh có niềm vui thú của nhanh, lái chậm cũng có cái thích thú của chậm. Tân Tú đi xuyên qua tầng mấy cuối cùng lại thấy được rừng trúc mênh mông và dãy núi xanh như ngọc bên dưới, giờ này nàng đã phi chậm lại nhiều, có thể tỳ tay lên tay lái để ngắm phong cảnh phía dưới.
Sau khi đi chậm lại chợt một đàn chim bay qua người nàng, những con chim này không hề sợ chiếc mô-tô kỳ quái của Tân Tú, có thể do là chim ở đất tu tiên nên bình tĩnh hơn nhiều, tụi nó cứ vậy thản nhiên vẫy cánh bay qua nàng.
Tân Tú nảy ý xấu, nàng thấy tụi nó bay rất thong dong nên bèn giơ tay chộp một phát, giật lại con chim trông màu mỡ nhất.
Loại chim này nàng chưa được ăn bao giờ, hay là mang về hầm một lần xem sao.
“Sư phụ, con có thể phi mô-tô đi thăm các sư đệ sư muội không ạ?”
“Được thôi.” Thân Đồ Úc gật đầu.
Từ khi Tân Tú gọi y một tiếng cha thì số lượng từ y dùng khi nói chuyện đã tăng lên nhiều, ví như từ “được thôi” này chẳng hạn, hồi đầu chỉ có độc một chữ “được”.
Vì có một đồ đệ thích nói chuyện nên Thân Đồ Úc đành phải học lại tiếng người mình đã không rờ tới nhiều năm nay.
Y thấy đồ đệ dùng linh khí cụ này thành thạo đến thế, thành thử thầm nghĩ chắc cũng chẳng xảy ra chuyện lớn gì được đâu, nên cũng không định đi theo con bé nữa. Tân Tú lại rất hiểu thuộc tính sợ người của sư phụ, xem chừng y sẽ không đi theo canh mình nữa, thấy y nói xong định về tự kỷ trên U Hoàng Sơn bèn vội nói: “Sư phụ, đồ ăn con làm cho người đặt trong lồng bàn ấy.”
Thân Đồ Phúc vui mừng liếc nàng, Tân Tú thuận tay đưa con chim đang kêu cạc cạc trên tay mình cho sư phụ mang về giam lại, đợi nàng đi hóng mát xong sẽ về xử lý nó sau. Thân Đồ Úc cũng không ngại phải làm việc chân tay, y nhận lấy con chim mà không hề phát cáu, còn con chim đó vừa rơi vào tay y đã đờ ra thành chim cút, sau đó nó với y cùng biến mất giữa trời xanh.
Tân Tú vẫy vẫy tay về hướng sư phụ biến mất, một mình nàng vặn ga mô-tô phi về phía trước, trong lúc đang chậm rãi hưởng thụ gió mát nàng bỗng ngộ ra một vấn đề.
Nàng có biết đám nhỏ đang ở chỗ nào đâu, thì đúng là chúng có kể chỗ mình ở cho nàng biết rồi, nhưng mà nàng không có bản đồ!
Thôi được rồi, người sống ở trên đời sao có thể gục ngã trước vấn đề tí tẹo này được, không biết đường thì hỏi đường. Vấn đề tiếp theo là địa bàn Thục Lăng rộng và hoang vắng như thế, không phải đỉnh núi nào cũng có người, nếu ai cũng sống kín đáo như sư phụ nàng, tìm trúc về xây phòng bừa ở chốn khỉ ho cò gáy nào đó thì chưa chắc nàng đã tìm thấy người mà hỏi đường.
Tân Tú nhớ lão nhị từng nói sư phụ hắn chiếm trọn đảo Đan Khâu, nếu đã là đảo thì theo lẽ thường hẳn xung quanh toàn là nước. Cũng may số nàng đỏ, bay được không bao lâu đã thấy một cái hồ rất lớn, giữa hồ là một cái đảo đua sắc giữa trời.
Nàng nhớ tới vị tiểu sư thúc Bá Loan nọ, với dáng dấp nam tử mặc váy cài trâm cực kỳ phong lưu, nghĩ lại thì tiểu sư thúc với cái đảo trông rất diễm lệ giữa cái hồ này hợp nhau quá ấy chứ.
Nàng lái xe về bên đó, xe dừng bên hồ, nếu được thì nàng rất muốn phi vọt vào đảo, nhưng có người… có chim chặn xe nàng lại. Mà nói, bộ giáp ánh kim của con chim này trông giống cảnh sát giao thông phết chứ chẳng đùa.
“Kẻ nào đấy?”
Tân Tú thấy con chim này biết nói tiếng người không khỏi thấy lạ, nàng cười nheo mắt, bước xuống xe: “Ta là đệ tử Tân Tú ở núi U Hoàng Sơn, ta tới thăm sư đệ, xin hỏi nơi này có phải đảo Đan Khâu không?”
Quả nhiên danh tiếng của sư phụ nàng dùng ngon nghẻ thật, con chim đó nghe vậy, giọng đã dịu đi bao nhiêu, “Hóa ra là đồ đệ của Thân Đồ quân, nơi đây đúng là Đan Khâu ạ.”
Xong, nó lại tỏ ra thân thiết: “Quắc tiểu vương, đồ đệ của đại vương nhà chúng ta hay nhắc đến ngài lắm.”
Quắc Tiểu Vương?
Nhắc đến Quắc tiểu vương là hắn đến ngay, Tân Tú thấy lão nhị giẫm lên hai con chim đỏ lướt trên mặt hồ như thể giẫm lên Phong Hỏa Luân, hắn theo gió vượt sóng mà phi lên bờ.
“Lão đại! Ha ha ha ha lão đại tóc tỷ bị biến thành hình gì thế này! Buồn cười quá!”
“A, lão đại cái này là cái gì vậy, nhìn lạ nhỉ?”
“Con chim này biết nói chuyện đấy vui quá ha, lúc đệ mới đến bị nó hù giật cả mình ha ha ha, lão đại tỷ không bị giật mình à?”
Tân Tú còn chưa kịp nói gì đã phải nghe lão nhị lảm nhảm không thôi, xem ra tật nói nhiều này của hắn không chỉ không thuyên giảm mà còn nặng hơn.
Tân Tú không trả lời câu hỏi của lão nhị, nàng hỏi hắn: “Quắc Tiểu Vương là cái gì?”
Lão nhị ngậm miệng, cạn lời ngửa đầu ngó lên trời, “Sư phụ đặt tên cho đệ đấy, người nói tên cũ của đệ vừa xấu vừa quê nên nằng nặc đòi chọn cho đệ cái tên nào nghe có vẻ lợi hại một tí.”
Tân Tú: “Quắc Tiểu Vương ha ha ha ha!”
Lão nhị nghiêm túc giải thích: “Không phải Quắc Tiểu Vương mà là Quắc, chỉ độc một chữ Quắc thôi, tiểu vương là do mọi người trên đảo này gọi đệ như thế, chúng gọi sư phụ đệ là đại vương, gọi đệ là tiểu vương.”
Quào, hai sư đồ bọn bây người đại vương người tiểu vương. Hắn vừa giải thích thế Tân Tú lại càng buồn cười hơn. Từ “Quắc” thực cũng không tệ lắm, tiếc rằng Quắc lại đọc thanh sắc, nếu đọc thanh huyền chắc lão nhị thành “Quá Nhi” thật mất*.
(*) Quắc: 虢 phiên âm là guó (thanh 2-sắc)
Quá: 过 phiên âm là guò (thanh 4-huyền)
Hai người bước vào trong đảo, lão nhị xem chừng rất thông thuộc địa hình ở đây, hắn dẫn nàng tới chỗ lồng gà của sư phụ mình để nàng chọn một rổ trứng gà mang về.
Tân Tú: “Ta cũng không ở cữ, đệ cứ biếu trứng gà cho ta mãi làm gì?”
Lão nhị tỏ ra niềm nở một cách vô tội: “Ngày xưa đệ thấy người ta biếu xén quà cáp toàn là trứng gà, hơn nữa nơi này chỉ có trứng là ăn ngon nhất thôi.”
Tân Tú tới cái gọi là lồng gà quan sát một hồi, xoa cằm nói: “Ta cảm thấy cái này không phải là lồng gà, trong đây cũng tuyệt nhiên không phải trứng gà.”
Trên đời không thể có con gà nào đẹp thế này được, lông nó ánh kim hồng, không hề xuất hiện một sợi lông thừa thãi nào, đã vậy lại có hình thể đẹp đẽ, nhìn là biết không phải vật phàm, hơn nữa nuôi trong lồng ngọc xa xỉ như thế, lão nhị coi thứ này là lồng gà bằng cách nào vậy?
Chẳng hiểu sao bỗng lão nhị lại có cái khí chất hào sảng của con trai ngốc nhà địa chủ: “Có khác mấy đâu, trứng của nó ăn được là được, để ý mấy chuyện này mà làm gì.”
Hắn lại dẫn lão đại đi xem cung điện mình ở. Tòa cung điện này được nghìn trùng cỏ cây đỏ tía vây quanh, quả thực hoa mỹ tột cùng, hình như móng cung điện này làm từ mã não đỏ.
Lão nhị: “Sư phụ đệ kĩ tính lắm, người không ở trong cái cung điện mã não này là mất ngủ, ầu, giờ mà sư phụ vẫn chưa ra ngoài chạy loạn thì ắt là đang ngủ đấy.”
Tân Tú: “Tiểu sư thúc đã tu tiên lâu vậy rồi mà vẫn cần ngủ ư.”
Lão nhị: “Không cần ngủ đâu có nghĩa là không muốn ngủ, giống không cần ăn cũng không có nghĩa là không muốn ăn ấy.”
Tân Tú: “Đệ nói có lý lắm, nên giờ ý đệ là muốn ta nấu ăn cho chứ gì?”
Lão nhị ôm đùi nàng, dồn hết sức mà gào to lên: “Đệ muốn ăn lẩu lắm rồi!”
Ngày xưa khi còn ở trong bồn Trung Thiên Tân Tú cũng từng nấu lẩu, lấy tạm cái nồi sắt sắp tiêu đời nấu nước dùng, xong bèn ném bừa đủ loại nguyên liệu nấu ăn vào trong nồi lẩu, vậy mà cả chín đứa vẫn ăn uống rất vui vẻ.
Tân Tú xách cổ hắn lên, “Ăn lẩu thì phải có nhiều người mới được, đi, đi tìm nhóm lão tam ăn chung thôi.”
Hai người họ quyết định cùng nhau tới chỗ lão tam, có con chim trên đảo tới hỏi họ muốn mình chở đi không, Tân Tú khoát tay từ chối, tiện thể khoe xe xong bèn chở lão nhị ra khỏi đảo.
Lão nhị leo lên xe chưa được bao lâu đã bị chiếc xe kỳ lạ này chinh phục, hắn bứt rứt không yên như một con khỉ, hô hào: “Lão đại, để đệ lái thử một lát, để đệ lái thử một lát đi!”
Tân Tú bị hắn gào thét ầm ĩ đến phiền mới xuống để hắn lái thử một lát, ai dè bị lão nhị chở đâm đầu xuống hồ, sau khi bò dậy lập tức tước bằng lái xe của hắn.
Lão nhị: “Đệ biết, tam muội nhà mình cư ngụ tại Tây Lĩnh, nơi cao nhất Thục Lăng!”
Tây Lĩnh là một ngọn núi cao vời vợi, trên đỉnh núi tuyết đọng không tan, nơi đây quanh năm màu trắng bạt ngàn, khí lạnh thấu xương, hai kẻ vừa bò dậy khỏi hồ nước đã lạnh đến mức run bần bật, may mà đúng lúc ấy sư huynh béo lên núi phá băng nhìn thấy bèn dẫn họ về.
“Sư muội mau ra đây đi, có người tới chơi với muội này!” Sư huynh béo hớn hở gọi với vào trong.
Chỗ họ ở là một tòa cung điện trên đỉnh núi, nơi có tiền điện và hậu điện. Lão tam chạy ra từ phía hậu điện, thấy hai người họ bèn mỉm cười, nhưng khi kéo tay Tân Tú thì nàng ấy có vẻ hơi lo lắng: “Sao đại tỷ lại nhếch nhác thế này, nhanh theo muội vào trong đổi bộ đồ sạch sẽ và rửa mặt đi thôi.”
Lão nhị cũng đang sụt sịt giơ tay ra: “… Ơ, hai người kệ ta hả?”
Lão tam tức giận ngoảnh lại nguýt hắn: “Chính huynh đi thay đồ với sư huynh của muội đi, chẳng lẽ còn muốn muội thay đồ cho huynh hay sao!”
Xong lại quay ra nói với Tân Tú: “Lão nhị không đáng tin chút nào, hai người bị thế chắc chắn là tại huynh ấy làm bậy làm bạ.”
Tân Tú: “Đúng đúng, tại lão nhị hết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.