Sư Phụ Khổ Quá Rồi

Chương 22: Bói toán




“Chẳng lẽ sư bá luyện chế được Thần khí? Nếu là linh khí thông thường sẽ không dẫn tới lôi kiếp, nhưng Thần khí trong truyền thuyết chưa biết chừng lại có thể đấy.”
“Cũng từng có người đoán như ngươi, khi ấy không ít người gian tới thăm hỏi, tổ sư gia chỉ bảo đấy không phải Thần khí, khuyên bọn họ về hết lượt.”
Tân Tú: “Tổ sư gia nói vậy mà mấy người đó tin luôn ư?”
“Ha ha ha ha, không tin thì còn làm gì được, họ có đánh lại tổ sư gia đâu, tổ sư gia nhà mình lại không thuyết phục người ta bằng miệng.”
Tân Tú đã hiểu, hóa ra không phải ngài ấy thuyết phục bằng đạo lý mà là bằng vật lý.
Chỉ vì chuyện Thân Đồ sư bá rốt cuộc luyện chế ra thứ gì, mà cả đám đã tiến hành hẳn một cuộc thảo luận.
Một vị sư huynh đang ngồi đó nghe bỗng thở dài: “Thiên lôi như thế, nếu là ta sợ đã bị đánh tan thành mây khói rồi, không hổ là Thân Đồ sư bá, quả thực lợi hại. Thật ra lúc trước ta cũng muốn học luyện khí, tiếc rằng trước kia Thân Đồ sư bá không muốn thu đồ, vả lại sư bá khá khó gần, thực tình ta cũng hơi sợ sư bá.”
Sư huynh này nói một hồi bèn vỗ vai Tân Tú, “Sư huynh ghen tị với muội lắm đấy, Tân Tú sư muội à, muội phải chăm chỉ học luyện khí, đừng phụ bạc tài năng của sư bá.”
Một vị sư tỷ nào đó đang bện cỏ cũng không nhịn được mà nói chen vào, “Sư phụ từng kể ta nghe, thực ra trước kia tính tình Thân Đồ sư bá cũng không phải thế này đâu, nghe nói sau lần lôi kiếp đó sư bá mới trở nên như thế, đồn rằng trước kia Thân Đồ sư bá hơi kiêu ngạo, cũng không tốt tính đâu, cứ mất hứng là đánh ngay.”
Tân Tú nghe vậy bèn thích thú hỏi: “Đánh nhau ấy ạ? Ngày xưa sư phụ muội từng đánh nhau với người ta ạ?” Vị sư phụ quái gở nọ nhà nàng lại đánh nhau với người ta, đúng là khó tin.
Sư tỷ: “Nghe nói trước kia sư phụ tỷ từng đi tìm Thân Đồ sư bá nhờ luyện chế thứ vũ khí gì đó, thấy hai hũ mật ong trên bàn bèn mang về ăn, kết quả là Thân Đồ sư bá tức đến nỗi đuổi theo xốc cả nóc nhà sư phụ tỷ lên… Đương nhiên cá nhân tỷ cảm thấy, Thân Đồ sư bá sẽ không đánh nhau chỉ vì hai hũ mật ong đâu, nhất định do sư phụ bịa chuyện.”
Tân Tú: … Muội cảm thấy có khi là thật đấy.
Nhất thời nàng không biết nên cảm thán hóa ra sư phụ đã thích ăn ngọt từ sớm vậy rồi, hay cảm thán người thích ru rú trong nhà như y hóa ra cũng có thời niên thiếu khinh cuồng. Hiện nay y luyện chế ra món linh khí gì nàng lấy làm đồ chơi chơi cũng chẳng hề tức giận, ngày xưa lại giận sư đệ chỉ vì hai hũ mật ong, nghe buồn cười chết được.
“Chà chà, đến chậm, đến chậm mất rồi, còn chưa bắt đầu giảng bài hả.” Thải Tinh sư huynh hay híp mắt vội vàng vào trong, thoáng thấy cái cảnh mọi người chen nhau ngồi quanh chiếc bồ đoàn.
“Sao giờ Thải Tinh mới đến.”
“Ta còn tưởng Thải Tinh sư đệ hôm nay không tới lớp bói toán của sư thúc, đang thấy là lạ.”
Thải Tinh nói chuyện với mọi người một hồi mới tới ngồi cạnh Tân Tú, hắn xoa đầu nàng, cười nói: “Tú Nhi sư muội cũng tới học bói toán ư, muội hứng thú với thuật bói toán à?”
Tân Tú nói thật: “Lão lục mời muội tới nên muội bèn tham gia cho vui.”
Đúng vậy, người “đứng lớp” khóa bói toán này là sư phụ lão lục, nhưng không phải ngày nào cũng có tiết bói toán mà tùy tâm trạng “giáo viên”, lão lục cảm thấy tiết bói toán của sư phụ khá thú vị bèn gọi riêng nàng tới trải nghiệm cho biết.
Họ mới nói xong đã có một người thư sinh nho nhã bước vào, nàng thiếu nữ thanh tú bước ngay sau hắn, ấy chính là lão lục.
Bái sư nhập môn mới mấy tháng mà lão lục đã khác hẳn ngày mới ra khỏi chậu trời. Khi mới gặp nàng ấy chỉ là thôn cô quê mùa, mà nay nảy nở bao nhiêu, hiển nhiên là được dạy dỗ tử tế, phong thái trang nhã hơn nhiều, dẫu rằng nét giản dị vẫn còn đó. Nàng ấy vào lớp theo sư phụ, thấy Tân Tú bèn nở nụ cười, đi thẳng tới chỗ nàng, ngồi xuống.
“Đại tỷ, tỷ tới thật rồi.” Nàng ấy nói khẽ.
Mấy người họ đều biết đại tỷ không nuôi được thực thiết linh thú, tâm trạng đang không tốt lắm, nên cả nhóm thương lượng với nhau có chuyện gì thú vị gọi đại tỷ tới tham gia chung, vừa lúc sư phụ nổi hứng muốn giảng bài, nàng bèn thử mời đại tỷ tới chơi.
Tân Tú không biết chuyện mấy đệ đệ muội muội bí mật thương lượng với nhau, chỉ thản nhiên đáp: “Hiếm khi muội mới yêu cầu như thế, ta có thể không tới được ư, ta còn mang măng chua ngâm tới cho muội đây.”
Lão lục tỏ ra mừng rỡ, sau lại cười ngại ngùng.
Sư thúc đứng trên bắt đầu giảng bài, cả đám ngồi thẳng lưng, bắt đầu nghe giảng.
Sư thúc tên Bặc Toán Tử, lúc mới nghe tên sư thúc Tân Tú đã nghĩ đây chẳng phải một cái tên rất “trữ tình”* à? Vị sư thúc này chắc chắn yêu thi từ ca phú sâu sắc đây.
(*) Bặc Toán Tử cũng có nghĩa là bói toán. Tên “trữ tình”, gốc là “từ bài danh”, từ bài danh vào thời Đường Tống thường được lấy làm tên cố định của một số ca khúc (?).
Lúc trước thấy khí chất của vị sư thúc này nàng còn tưởng sư thúc là loại người luôn mang theo bút bên mình, lấy đó làm vũ khí, vẽ vẽ vòng tròn là nhốt đối thủ lại, lúc ra chiêu thì đọc thêm vài ba câu thơ, kết quả là, sư thúc chủ yếu chỉ nghiên cứu bói toán.
Tu tiên không phải chuyện đơn giản, tu tiên liên tục, học tập không ngừng. Không phải ngày nào họ chỉ cần ngồi xuống tu luyện là xong, ngoại trừ tu dưỡng thân thể, dung dưỡng linh khí, họ còn phải học các loại kỹ năng khác nữa, tu sĩ chỉ am hiểu việc luyện khí như sư phụ Thân Đồ Úc của nàng thực chất không nhiều lắm, hầu hết mọi người đều học tạp nham.
Giống như bói toán chẳng hạn, đây cũng là một loại tu hành, chư vị sư thúc sư bá, các sư huynh sư tỷ nhiều ít cũng biết thuật bói toán, trong đó giỏi nhất là Bặc Toán Tử sư thúc, ngay cả tên của sư thúc cũng là bói toán thì đủ để biết sư thúc tự tin về tài này của mình thế nào.
Học bói toán có lẽ cần tài năng, Tân Tú nghe một hồi cảm thấy rất có thể mình không có cái tài năng ấy. Bởi vì nàng nghe mà hoa mắt chóng mặt, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Nàng chỉ nghe hiểu phần đầu, sư thúc giảng có nhiều cách bói toán khác nhau, cách đầu tiên là thông qua vật phẩm, như mai rùa và dây thừng, thậm chí một con chữ hay một cục đá, khi đạt tới cảnh giới nhất định cũng có thể dùng chúng như vật môi giới, cách khác nữa là tự thân cảm nhận quy luật của trời đất để tìm kiếm nhân quả, bấm ngón tay tính toán, cái gọi là tay đứt ruột xót, cảm giác luôn luôn gắn liền với trái tim.
Phần sau nàng nghe chẳng hiểu cho lắm, cái gọi là huyền học này đúng là huyễn hoặc. Mà khi đi học luôn luôn có một quy luật, học sinh không hiểu bài trăm phần trăm sẽ bị giáo viên đặt câu hỏi. Thật không ngờ thế giới tu tiên cũng bị định luật này chi phối.
“Tân Tú sư điệt, con nói xem mình thấy cái gì?” Bặc Toán Tử sư thúc chỉ vào hạt mực tròn tròn đang lơ lửng.
Hạt mực ấy do sư thúc tiện tay vẽ bừa lên lúc giảng bài, Tân Tú chỉ thấy hạt mực lơ lửng trên không trung như thế rất lạ, chứ nào nhìn thấy cái gì. Đã không thấy gì nên nàng đành nói xạo: “Ừm, con thấy… Một quả cầu, nó vừa to vừa tròn, vừa đen vừa sáng?”
Bặc Toán Tử sư thúc gật gật đầu: “Sư điệt có tài đấy.”
Sư thúc à, không thể có chuyện con nói xạo mà sư thúc cũng xạo theo con được. Rồi Tân Tú lại nghĩ, khen như thế có khi vì người ta nể mặt sư phụ nàng chăng, thế là nàng bèn yên lặng nhận lấy lời khen này.
Trừ Tân Tú thì những sư huynh sư tỷ còn lại, thậm chí lão lục cũng nghe rất nghiêm túc, trông cứ như họ hiểu được hết, nhất là Thải Tinh sư huynh, hắn nhìn cứ phải là nghe như si như say. Tân Tú nghĩ thầm, cái lớp này trừ mình ra, hình như ai cũng là học sinh giỏi thì phải?
Các sư huynh sư tỷ đang ngồi đây đều không phải đồ đệ của Bặc Toán Tử sư thúc, nhưng đồng môn với nhau, đi nghe các sư bá sư thúc khác giảng bài là chuyện thường, theo Tân Tú hiểu thì này giống mấy tiết học công khai, chỉ cần thích là tới nghe thôi.
Tiết học kết thúc, mọi người tản về hết, Tân Tú ngồi trên bồ đoàn hỏi lão lục ngồi cạnh: “Muội hiểu sư thúc giảng gì hả?”
Không ngờ lão lục lại trả lời rất chân thành: “Đương nhiên muội không hiểu gì rồi.”
Tân Tú: “?” Không hiểu mà muội còn hay gật đầu rồi tỏ ra trầm tư các thứ, giả vờ giống thật.
Lão lục bật cười, “Nhưng giờ không hiểu cũng không sao cả, sư phụ muội nói nghe một lần không hiểu thì chỉ cần nghe nhiều là được, nghe giảng nhiều sau này rồi sẽ hiểu thôi.”
“Nam Kha, con cứ nói chuyện với Tân Tú sư điệt đi, đồ của con để vi sư mang về trước cho.” Bặc Toán Tử sư thúc bước tới, mang hũ măng chua Tân Tú tặng lão lục về trước.
Lão Lục: “Vâng thưa sư phụ.”
Ngày trước lão lục tên A Nam, (lão) thanh niên rất văn nghệ tức Bặc Toán Tử sư thúc bèn đổi tên nàng ấy thành Nam Kha.
Không ngờ cô nương này còn học được thói ghẹo sư phụ mình, nàng ấy thì thào bên tai Tân Tú: “Sư phụ cầm măng chua về, chắc chắn sẽ ăn hết nửa hũ đấy ạ.”
Tân Tú: “Bặc Toán Tử sư thúc thích ăn đến thế ư? Ta trông sư thúc cứ như người không dính dáng gì đến khói lửa phàm tục ấy.”
Lão lục cười khanh khách, “Không phải thế đâu, lần trước mình ăn lẩu muội mang một đĩa thịt về, sư phụ ăn sạch, người ăn xong còn viết hẳn một bài thơ đấy ha ha ha ~”
Chơi với lão lục một hồi Tân Tú lại nhận được lời mời của đôi Kim Đồng Ngọc Nữ. Hai đứa nói nhớ nàng, Tân Tú đành lái mô-tô tới đó thăm hai đứa trẻ.
Động phủ của Bạch Phi sư thúc luôn luôn chuyển động, ấy là một chiếc thuyền hoa. Trên thuyền hoa là mấy tòa lâu đan xen nhau khéo léo và độc đáo, con thuyền trôi nổi nơi sóng nước mù sương. Nghe nói Bạch Phi sư thúc sinh ra ở miền sông nước, sau lại bị nhốt trong chốn thâm cung nhiều năm, có lẽ do luôn nhớ mãi thời được chèo thuyền du ngoạn giữa bờ nước, nên khi được tự do chốn tiên đạo liền gửi gắm hết tình cảm cho miền non nước khoan thai.
Tân Tú trèo lên thuyền hoa hoa, thấy những cây hoa leo trườn bên tường ngoài, từng chùm hoa đỏ treo dưới mái hiên tựa những chiếc đèn lồng.
Lão thất lão bát quấn quýt lấy nàng trò chuyện mãi, chúng còn rất có phong độ của người chủ nhà mà bưng đồ ăn uống lên thiết đãi Tân Tú, Bạch Phi sư thúc lại là người rất mực dịu dàng, nàng ấy không hề khách sáo với Tân Tú, không những dắt nàng đi cắt những chùm nho tươi ngon, mà còn hỏi nàng cách nấu món ăn hợp miệng hai đứa trẻ, chừng như đang trò chuyện việc gia đình.
Từ đó có thể thấy, quan hệ giữa sư thúc và hai đồ đệ rất êm ấm, thậm chí là không khác nào tình mẫu tử.
“Ta không thể nào nấu được món ăn có hương vị giống con từng làm, Bão Phúc và Đắc Thụy dường như đã gầy đi nhiều.”
Tân Tú: Người nói dối như thế con chẳng biết trả lời thế nào, hai đứa rõ là mập lên kìa, mặt tròn như thế mà dính thêm mấy hạt vừng là thành cái bánh nướng ngay.
Tân Tú ăn một bữa cơm ở đây, nếm thử đồ ăn Bạch Phi sư thúc nấu đã hiểu tại sao mặt Kim Đồng Ngọc Nữ lại béo ra thế này.
Nàng còn vây xem Bạch Phi sư thúc bồi dưỡng tình cảm về mặt nghệ thuật cho hai đồ đệ, nàng ấy dạy lão thất múa, dạy lão bát đánh đàn Không.
Chiếc đàn Không mộc mạc vào tay Bạch Phi sư thúc lập tức trở nên xa hoa hơn giá trị thật gấp trăm lần, mà vào tay lão bát, bàn tay mập mạp của nó đặt trên dây nhìn y như đang nghịch bông, cái vẻ vụng về khiến Tân Tú không khỏi phá lên cười.
Còn lúc dạy múa, Bạch Phi sư thúc đứng bên mép thuyền hoa đón gió trông tựa Lăng Ba tiên tử, tay áo dài phất lên phiêu diêu trong gió, Tân Tú nhìn không chớp mắt, lòng lại đang gào thét: Trẫm mà có thiên hạ, nhất định sẽ tặng hết cho vị mỹ nhân này.
Lại quay sang nhóc mập mạp là lão thất mới bập bẹ đi theo học múa, chiếc váy phiêu dật trên người nhóc ta có chất liệu giống hệt món trên thân Bạch Phi sư thúc, kiểu dáng cũng giống nhau, nhưng hiệu quả sau khi mặc vào lại hoàn toàn khác biệt. Nếu như để Tân Tú đánh giá, nàng chỉ có thể khen lão thất đã rất cố gắng uốn éo điệu Ương ca*.
(*) Điệu Yangge, một điệu múa dân gian ở phía Bắc Trung Quốc.
Vui vẻ quay về U Hoàng Sơn buổi ban trưa, nàng lại thấy chim khách tới đưa thư, lão nhị mời nàng mai tới Vân Gian Đạo Trường ngắm địa long.
Tân Tú cầm bức thư, thầm nghĩ, rốt cuộc là hai ngày nay đã xảy ra chuyện gì mà đột nhiên nàng lại được hoan nghênh đến thế nhỉ, các đệ đệ muội muội xếp thành hàng mời nàng hết đợt này đến đợt khác, khiến nàng không được nghỉ ngơi phút nào.
Thoáng ngẫm thêm một lát Tân Tú đã hiểu ra, nàng chỉ biết lắc đầu bật cười. Đừng nói chúng tưởng tâm trạng nàng đang rất tệ nên mới cố kiếm chuyện khiến nàng vui đấy nhé?
Chẳng hiểu sao, tự nhiên Tân Tú lại thấy hơi mừng vì có đám con hiếu thảo như thế.
Lời tác giả: #Vai vế toi hết rồi#

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.