Sư Phụ Khổ Quá Rồi

Chương 44: Đệ tử Thục Lăng biss




Edit | 4702i.
Trước khi lẻn vào trong Tân Tú tính ăn một bữa no. Không may là nguyên liệu nấu ăn trong túi bách bảo của nàng đã hết nên đành phải đi tìm đồ ăn, La đạo sĩ bèn dẫn nàng tới chỗ chuồng trâu cạnh núi Hạng Mao.
Hạng Mao sở hữu ba ngọn núi lớn, bên rìa rừng Du Thi là một mảng núi trụi lủi, lỗ chỗ biết bao lỗ núi đen bởi nhiều năm phơi nắng phơi gió, chỗ lõm trũng nhất trên vách núi trở thành chuồng trâu tự nhiên, bên trong nhốt tối thiểu hơn một ngàn con trâu.
“Quỷ Sư của Hạng Mao thích cưỡi trâu, đám trâu này đều là tọa kỵ chúng nuôi, chúng còn dùng xương trâu để chế tác giá phướn và vật tế.” La đạo sĩ có vẻ rất hiểu tình hình của Hạng Mao, ngay cả chuyện này lão cũng biết.
Tân Tú: “Chỗ này trừ trâu ra không còn gì ăn được à?”
La đạo sĩ: “Trừ trâu còn có đá với thi thể đấy.”
Tân Tú: “À, thế thì ăn thịt trâu đi.”
Nàng chỉ ăn một miếng nhỏ, xong dứt khoát bỏ hết số thịt trâu còn lại vào túi bách bảo, dự định lên đường ăn tiếp.
“Trâu họ nuôi vị không tệ chút nào, thịt non thật, không biết nuôi bằng cái gì.” Tân Tú tiện mồm nói vậy, bỗng nghe thấy La đạo sĩ ung dung nói: “Pháp thuật của ta đều do học lỏm Hạng Mao mà ra, ngay cả pháp thuật biến người thành ngựa cũng vậy, nhóm Quỷ Sư của Hạng Mao giỏi nhất là thuật biến người thành trâu ngựa.”
Lão cố tình nhấn mạnh chữ “Trâu”.
Tốc độ gặm thịt của Tân Tú dần dần chậm lại, cuối cùng dừng hẳn. Nàng nhìn miếng thịt trâu mình đang gặm dở.
La đạo sĩ tiếp tục nói bằng giọng xa xăm như đương kể chuyện ma: “Chúng ấy à, sẽ biến kẻ đắc tội mình thành trâu ngựa, nơi này nhiều trâu như thế…”
Tân Tú: “Ọe.”
Nàng nhổ miếng thịt trong miền ra, dành cho La đạo sĩ một ánh mắt thật kinh khủng, sau đó rút đao ra khỏi túi bách bảo kề bên cổ lão, La đạo sĩ thấy đao thì lập tức biết điều vội vã giải thích: “Ngươi tỉnh táo lại đi, lão phu chỉ dọa bậy ngươi thôi, người cũng là tu sĩ, nhìn kỹ một lát phải biết đâu là trâu thật chứ!”
Tân Tú rút đao về, mỉm cười, “Đúng rồi, ngươi dọa ta nên ta dọa lại thôi.”
La đạo sĩ: “...” Ngươi quả thực chẳng chịu thiệt về mình bao giờ.
Tân Tú ăn xong lau lau tay tính lén lút hành động, La đạo sĩ đang định đuổi theo nhưng lại bị nàng ngăn lại.
La đạo sĩ: “Lão phu cùng đi với ngươi, tỉ lệ ngươi lẻn vào Hạng Mao thành công sẽ lớn hơn chứ.”
Tân Tú: “Khỏi đi, ta sợ lúc đó ngươi lại lừa ta, cản đường ta.”
La đạo sĩ nói năng rất hùng hồn: “Lão phu đã sớm cải tà quy chính rồi, không làm thế nữa!”
Tân Tú không nghe lời giảo biện của lão, nàng biến lão về thành người rồi lại bứt mấy chiếc lông trâu cuộn vào trong bùa nhét cho lão ăn. Lữ Thăng đáng thương, mới làm người ba giây đồng hồ đã lại biến thành trâu.
Tân Tú: “Xong, La đạo sĩ biến thành Ngưu đạo sĩ, có thể hoàn mỹ trốn trong đàn trâu to đùng này, dù ta tạm thời chưa về được ngươi cũng không dễ bị phát hiện lắm đâu.”
Ngưu đạo sĩ: “...”
Tân Tú thong dong đi trên đường núi của Hạng Mao. Nàng cảm thấy Hạng Mao thực tình không chung linh dục tú* được như Thục Lăng, trên núi trơ trọi toàn nham thạch, lại chỉ có một con đường núi như thể tạc ra từ vách núi đá, đi được mỗi một mình, kể cả lan can càng không, lên trên còn gặp gió lớn, lỡ đâu bất cẩn là có thể thổi bay người xuống.
(*) Nghĩa 1: Chỗ hội tụ người tài; Nghĩa 2: Chỗ linh khí hội tụ.
Tân Tú hiếu kỳ đi qua một ngã ba thì thấy một sơn động nhỏ. Trong sơn động treo ngược từng dãy thịt khô... À, không phải thịt khô, là thi thể hong khô.
Người nơi này có chấp niệm kỳ quái gì với thi thể vậy nhỉ, chỗ nào cũng thấy thi thể với ma quỷ, hơn nữa phải xâu hết thi thể như xâu lạp xưởng hong khô lên men trong sơn động làm gì? Coi mấy cái thi thể này đi, mọc lông cả rồi này, lông trắng lông tím rồi lông đen, nếu ẩm thêm chút nữa chắc trồng được cả nấm.
Tân Tú xích lại gần sờ sờ một thi thể treo ngược, cỗ thi thể này khác với những thi thể khác, nó hãy còn tươi, mặt vẫn hồng hào, còn chưa khô xẹp hẳn, nếu không phải mặt trắng bệch, sờ cũng lạnh toát thì nàng còn tưởng đấy là người sống.
Tân Tú còn chưa bỏ bàn tay trên mặt thi thể xuống, bỗng nhiên lại chạm mắt với cỗ “thi thể” này.
Tệ rồi, thi thể bị hấp dẫn bởi sinh khí của nàng nên vùng dậy. Tân Tú vội vã lấy một tấm bùa dán vào mặt thi thể để tạm thời kiềm giữ nó.
Thi thể lập tức giơ tay kéo bùa trên mặt xuống: “Ngươi là người phương nào, sao lại tự tiện xông vào núi Hạng Mao của chúng ta?”
Tân Tú: “...” Thất sách, ra hắn còn sống, nghe giọng hình như còn là Quỷ Sư.
Tân Tú chỉ sửng sốt một giây đã bật cười: “Ta còn tưởng Quỷ Sư các ngươi lúc nào cũng mặc bộ đồ khiêu đại thần rồi đeo mặt nạ quỷ chứ, sao ngươi không giống những người kia mà lại treo ngược ở đây như thi thể vậy?”
Có lẽ vì thái độ của Tân Tú quá tự nhiên mà nam tử vô danh tiện mồm giải thích: “Lúc tu luyện đương nhiên ta sẽ thế này.” Nói được một nửa hắn đột nhiên nhận ra người trước mặt hình như có ý xấu xông vào đây, đạp chân vào vách đá định nhảy xuống.
Ai ngờ nhân lúc ấy Tân Tú đã trói hắn lại bằng dây sắt nàng chuẩn bị từ trước, đồng thời còn tiện tay treo ngược hắn trở lại với xâu thi thể.
Nàng hành động rất trôi chảy, nam tử còn chưa kịp nhận ra mình bị cắt ngang trong lúc thi triển thuật pháp, hắn trừng nàng: “Đây là dây sắt gì, tại sao ta không tránh thoát được?”
Tân Tú: “Không tránh thoát được mới bình thường, dù sao cũng là vật phòng thân sư phụ cho ta.”
Trước đó nàng đã trói La đạo sĩ quen tay lắm rồi, đám Quỷ Sư cả ngày sống chung với thi thể không ổn chút nào, chẳng lẽ tiếp xúc với thi thể nhiều nên cả người cũng ngơ ngơ, tư duy cứng nhắc, gặp tình huống gì bất ngờ đều không phản ứng kịp ư.
Thấy nam tử mở miệng như đang chuẩn bị thi triển chú thuật gì, Tân Tú lập tức bịt miệng hắn lại: “Đừng có gọi đồng bọn tới, không ta đánh ngất xỉu ngươi đấy.”
Nam tử dù không mở miệng ra nhưng giọng vẫn vang lên từ trong bụng: “Ngươi đến Hạng Mao của chúng ta trộm đồ sao?”
Tân Tú: “Đệch, ngươi biết nói tiếng bụng, thuật nói tiếng bụng này ngươi dạy ta được không?”
Nam tử: “...”
Tân Tú: “Thực không giấu gì, ta đến đây để truyền tin, ta là đệ tử của Thục Lăng, ngươi nghe tới Thục lăng bao giờ chưa? Đều là người tu tiên cả, mọi người không cần cứ chém chém giết giết như thế.”
Nam tử lập tức đổi sắc, “Hạng Mao và Thục Lăng vốn có thù cũ, đệ tử Thục Lăng phàm là dám bước vào địa bàn Hạng Mao của bọn ta, đều phải chết.”
Tân Tú: “?” Tổ sư gia à người xấu tính thế, không nói rõ ra đã để đồ tôn tới chỗ như vậy rồi, này đâu phải tới truyền tin, này là đi chết luôn còn gì.
Nàng thấy hơi may mắn vì lúc thấy Quỷ Sư nọ không gào lên “Huynh đài ơi ta là đệ tử Thục Lăng tới đây để truyền tin”, bằng không chắc qua đời tại chỗ rồi.
Tân Tú: “Ta có thể hỏi đến nay các ngươi đã giết bao nhiêu đệ tử Thục Lăng rồi không?”
Nam tử im lặng một lát: “Chưa giết kẻ nào.”
Tân Tú: “Khục, vậy mới rồi ngươi phát ngôn gay gắt thế làm gì, cái gì mà đến đây đều phải chết, ta còn tưởng các ngươi đã chuyên nghiệp lắm rồi chứ.”
Nam tử lại vi diệu mà im lặng thêm lát nữa: “Muốn giết người, trước tiên phải bắt được người đã.”
Ra vậy, nói cách khác là các người căn bản không bắt được đệ tử Thục Lăng nào. Đợi đã, hình như nàng đã hiểu vì sao họ căm hận đệ tử Thục Lăng thế rồi.
Tân Tú: “Các ngươi đông như thế sao không bắt nổi đệ tử Thục Lăng nào vậy?”
Nam tử: “Việc này, ta cũng không biết, nhưng, ngươi sẽ là đệ tử Thục Lăng đầu tiên bị bắt rồi chết tại đây. Ở lại làm thi thể của ta đi.”
Đám thịt khô mọc lông trong động rớt sạch xuống, từng đôi mắt đỏ rực chẳng khác nào còi báo động chiếu thẳng vào Tân Tú. Dẫu nam tử này còn bị trói chặt không thể làm gì hơn được nữa, nhưng hắn còn có thể chỉ huy các huynh đệ thi thể của mình tấn công nàng.
Tân Tú: “Đừng nói chắc chắn sớm như thế, không thì vả mặt siêu đau đấy.”
Nàng giơ đao lên cản hai lần đã nhận ra những thi thể này có đẳng cấp khác hẳn lũ Du Thi. Đám thi thể được luyện chế này còn có thể co duỗi móng tay, móng tay chúng chẳng biết đã không cắt bao nhiêu năm, cứ xoẹt một cái dài ra, cả đám trông y hệt Eward Scissorhands*, lúc chúng vung tay lên còn nghe thấy tiếng ken két, này nếu như sơ ý một chút, có khi đầu cũng bị móng tay cực bén của chúng gọt luôn.
(*) Nam chính phim Người kéo học yêu.
Trường đao trước đó có thể chặt đứt Địa Hành Thi của nàng, vậy mà giờ đây chỉ có thể khiến đám thi thể này bị rớt lông, cùng lắm là nứt một lỗ hổng nhỏ. Thế nhưng đã đủ để nam tử bị treo ngược ngạc nhiên hỏi nàng: “Đây là đao gì, sao với tu vi của ngươi, bằng cái đao này cũng có thể gây thương tích lên thạch thi của ta?”
“Có thể gây thương tích cho thạch thi của ngươi mới bình thường chứ, dù sao cũng là vật sư phụ cho ta để phòng thân.” Sư phụ nàng là cao thủ luyện khí lv99, đương nhiên người có thể sáng tạo kỳ tích rồi, chẳng qua nàng đây là đồ đệ lại quá kém, khiến sư phụ tóc trắng siêu ngầu nhà mình phải mất mặt.
Không biết cửa hang bị lấp lúc nào, Tân Tú mất đúng ba giây suy nghĩ có nên biến thân thành người gấu trúc lao ra ngoài không.
Nghĩ lại thì thôi bỏ đi, tình huống này vẫn chưa cần đại hiệp gấu trúc ra sân. Nàng nghĩ ra một ý hay bèn thu hồi trường đao, một tay kéo nam tử bị treo ngược xuống, coi cả cơ thể hắn như cây gậy mà vung vẩy trong đống thạch thi.
Tân Tú hát theo nhịp điệu ma quỷ: “Nào bên trái cùng ta vẽ rồng! Bên phải vẽ một dải cầu vồng!”*
(*) Bài Dã Lang Disco.
Nam tử: "A —— "
Tân Tú múa côn người phải gọi là tràn đầy sinh lực, thạch thi xung quanh đành nhượng bộ lui binh.
Sau đó nàng cứ thế giơ côn người kiêm tấm mộc này mà xông khỏi đám thi thể, chạy thoát động thịt khô, thậm chí trước khi chạy đi còn không quên tiện tay cầm luôn quần áo Quỷ Sư và mặt nạ, xong bèn bịt cửa hang lại.
Nàng nhìn nam tử, bật cười.
“Haiz, ngươi đừng sợ, nói tới cùng ta và ngươi lại chẳng thù oán gì, ta ghét nhất thù hận vô cớ, ta chỉ đến truyền tin thôi mà. Hay ngươi dạy ta tiếng bụng nhé, ta sẽ thả ngươi ra.”
Với gương mặt sưng vù vì bị nện vào thạch thi, nam tử cự tuyệt hiệp ước hòa bình của Tân Tú.
Tân Tú: “Vậy hết cách rồi, ta mượn quần áo mặt nạ của ngươi dùng tạm nhé? Kiểu mượn không trả lại ấy.”
Trong núi Hạng Mao là một mảng hang đá trũng sâu xuống, trung tâm hang đá vẫn được mặt trời soi rọi, vẫn hưởng mưa móc nên được phủ xanh bởi một rừng cây rậm rạp rất không hợp với bề ngoài núi Hạng Mao, trong rừng có những tòa kiến trúc cao thấp đan xen, có lụa bảy sắc giăng đầy nơi nơi, phướn trắng cao mấy chục mét tung bay bồng bềnh tại chỗ cao nhất của rừng cây.
Một Quỷ Sư vòng ra sau từ vách núi đá rồi đứng yên ngước nhìn rừng cây trong lòng núi. Nơi đây còn có mấy Quỷ Sư ăn mặc giống nhau, thấy người nọ như vậy cũng không quá chú ý. Dù sau gác lầu ấy là nơi ở của Quỷ Mẫu, bọn họ đều kính sợ và kính yêu Quỷ Mẫu, thường thường sẽ có những người nhìn về phía lầu Quỷ Mẫu ở để biểu đạt sự sùng kính.
Quỷ Sư này nhìn một hồi bỗng dưng bước vào phía núi rừng. Còn chưa vào trong đã bị hai Quỷ Sư loay hoay với đống chai lọ vại bình chặn lại.
“Không được Quỷ Mẫu triệu hoán, không được vào Phiêu Lâm.”
Quỷ Sư nọ có giọng hơi khàn khàn: “Không dám tự tiện xông vào, chỉ là tìm được một bảo vật, muốn dâng cho Quỷ Mẫu, xin nhờ hai vị chuyển tới người.”
Hai Quỷ Sư nọ tiện mồm đồng ý, “Đã biết, chờ Quỷ Mẫu triệu hoán, chúng ta sẽ chuyển đồ của ngươi tới người.” Nói xong lại tiếp tục quay về nghịch mấy chiếc lọ đựng quỷ của mình.
Giao hộp đựng thư ra, Tân Tú lại mặc nguyên bộ trang phục Quỷ Sư ấy ra khỏi lòng núi. Nàng nghĩ thầm, thảo nào La đạo sĩ trộm được thuật pháp của họ, bảo vệ lỏng lẻo rồi thái độ lơ đễnh như thế, thậm chí còn không hề tra xét thân phận, nàng đưa hộp cho cũng không kiểm tra xem bên trong có gì.
Có lẽ bởi đồng phục thống nhất mà họ lại đông người, nghe nói tới tận mấy ngàn, chắc có lẽ không phải mọi người đều biết lẫn nhau, thế thành ra mới tạo dịp cho kẻ cắp lợi dụng.
Nhất thời, Tân Tú rất là lo lắng cho tình hình bảo an của họ, nơi này như thế hẳn phải bị trộm đồ thường xuyên lắm.
Nàng thản nhiên xuống núi, lần này trên đường còn gặp được một Quỷ Sư khác nữa. Đó là một Quỷ Sư cầm chiếc chuông đang đong đưa, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, dường như mới trở về từ nơi xa, hắn còn dẫn một đội Khiêu Thi lên núi, gặp nàng trên con đường núi chật hẹp.
Quỷ Sư nọ thấy Tân Tú thì ngừng đúng chỗ cách nàng một mét, hắn nhìn nàng rất lâu, Tân Tú gần như tưởng rằng hắn đã nhận ra mình là đồ giả mạo, kết quả là người này nhảy lên vách núi bên cạnh phi qua đầu nàng.
Tân Tú: “...” Đây là cảnh hai con mèo gặp nhau trên bờ rào à, ngươi vừa rồi chần chừ là đang nghĩ nhường đường kiểu gì hả? Bất tiện như thế sao không dứt khoát đục đường rộng vào?
Quỷ Sư nọ bay qua nàng xong lại lắc chuông, đội Khiêu Thi nọ, cũng lần lượt phi qua đầu nàng.
Đội thể thao xịn đấy!
Bạn Khiêu Thi cuối cùng vẫn chưa chuyên nghiệp lắm, lúc tiếp đất hơi lảo đảo, suýt nữa thì ngã sấp xuống, Tân Tú vô thức đỡ hắn, chờ hắn đứng vững mới buông tay ra, rồi nhìn hắn nhảy nhảy nhót nhót theo nhóm Khiêu Thi.
Thực ra nơi này rất thú vị, con người cũng khá đáng yêu, cứ ngơ ngơ ngác ngác kiểu gì. Đáng tiếc là có thù với Thục Lăng, ở lâu hỏng việc, thôi thì nhân lúc xong việc mau chuồn lẹ vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.