Sư Phụ Khổ Quá Rồi

Chương 46: Đánh nhau đi! Đánh nhau đi!




Edit | 4702i.
Tân Tú: Tiền hậu giáp kích*.
(*) Bị đánh gọng kìm từ cả hai phía trước sau.
Nàng cưỡi trâu, thấy nhóm Quỷ Sư của Hạng Mao không khác gì thiên binh thiên tướng trong phim cổ trang huyền huyễn đứng đầy trời, mới nhịn không được mà ngửa đầu hỏi: “Các ngươi có cần phải làm đến mức này không, ta đã chạy xa vậy rồi còn đuổi tới, ta chỉ tới đưa bức thư thôi, lại chẳng giết người, cùng lắm là ăn mất một con trâu của các ngươi.”
Quỷ Sư đứng đầu chỉ thẳng phướn trắng về phía nàng: “Quỷ Mẫu có lệnh, bắt ngươi trở về nhận lấy cái chết!”
Tân Tú: Chẳng có kỹ năng nói chuyện gì cả, đã nói muốn bắt ta trở về nhận lấy cái chết thì làm gì có chuyện ta ngoan ngoãn đi với các ngươi.
Nàng lại nhìn đám yêu quái dưới đất: “Xin hỏi chư vị là có chuyện gì xảy ra vậy ạ, ta không quen các ngươi, có phải các ngươi tìm nhầm người không, các ngươi muốn báo thù nhưng giữa chúng ta lại có thù gì?” Nàng bắt đầu ngẫm lại đám gà rừng thỏ hươu mình ăn trên quãng đường vừa qua, hình như không có con nào đã tu luyện thành tinh mà?
Đứng đầu phe yêu quái đòi trả thủ là một bà lão tóc trắng bệch gầm trượng gỗ mun, bên tay trái là mỹ phụ nhân thân hình như rắn nước, bên phải là một tỷ tỷ mắt đẹp như hồ ly, sau lưng thì một đống kẻ tướng mạo không đồng nhất với hình thái khác nhau, có kẻ còn chưa biến hình được hoàn toàn, cũng khó trách Tân Tú biết ngay đây là yêu quái.
Dù không đúng lúc lắm, nhưng đột nhiên thấy nhiều yêu quái như thế nàng còn hơi kích động với tò mò xíu.
Bà cụ tự xưng họ Bạch, thái độ của bà ta rất dễ gần: “Chúng ta tới tìm sư phụ Thâm Đồ yêu vương của ngươi để báo thù.”
Tân Tú: “Vậy các ngươi tìm nhầm người rồi, Thâm Đồ yêu vương liên quan gì đến sư phụ Thân Đồ Úc của ta chứ.”
Bà cụ họ Bạch: “Trước kia sư phụ ngươi chính là Thâm Đồ yêu vương của hang yêu, đã sư phụ ngươi không còn ở đây nữa, bắt ngươi cũng vậy thôi, chờ ngươi bị bọn ta khống chế thì Thâm Đồ yêu vương hiển nhiên cũng sẽ lộ mặt.”
Tân Tú: “Vậy tạm thời hẳn các ngươi sẽ không giết ta nhỉ?”
Bà cụ họ Bạch: “Không giết, chúng ta muốn lấy ngươi làm con tin uy hiếp Thâm Đồ yêu vương.”
Tân Tú: Dù mọi người đều biết sẽ thế nhưng nói thẳng ra vậy, thì thật đúng là dân tình yêu tộc chân chất quá, không ai biết phải nói năng kín đáo à.
“Yêu quái từ đâu tới, Hạng Mao đang làm việc, mau mau rời đi!” Nhóm Quỷ Sư trên trời không nhịn nổi nữa, họ hô qua một cái loa phóng thanh nhỏ: “Để ả đệ tử Thục Lăng lại đây, lập tức rút lui, nếu không đừng trách bọn ta không khách sáo!”
Mỹ phụ nhân Hoàng cô cô cười khinh: “Đám quỷ quái thi thể ở đâu ra đây, hôi chết mất, hang yêu bọn ta muốn người, ai dám cướp.”
Hồ tỷ tỷ sở hữu mắt hồ ly cười duyên: “Buồn cười thật, chẳng qua một nhóm nhân loại giả thần giả quỷ, nuôi mấy thứ vớ vẩn lén la lén lút cũng dám đứng đây ăn to nói lớn, gió trên kia to lắm đấy, đừng có cắn phải lưỡi nhé.”
Nhóm Quỷ Sư: "Yêu nghiệt to gan!"
Tân Tú: Ngơ ngơ và ngốc ngốc đấu võ miệng, bên ngơ ngơ thua rồi! Phản ứng chậm đúng là phải chịu thiệt mà!
Là người bị tranh đoạt, Tân Tú đề nghị: “Các ngươi nói chuyện mãi cũng chẳng đi đến đâu, không bằng đánh một trận đi, bên nào thắng ta đi với bên đó, thế không phải đơn giản hơn à?”
Đánh nhau đi! Đánh nhau đi!
Hai bên hỗn chiến tập hợp đủ cả yêu ma quỷ quái, quả thực loạn như nồi cháo. Tân Tú đứng một bên ngó đột nhiên hô lên: “Dừng tay lại, mau dừng tay lại, các ngươi đừng đánh nhau vì ta nữa!”
Hoàng cô cô đã lòi đuôi chuồn nghe vậy bèn ngoảnh lại, õng ẹo hỏi: “Mới nãy ngươi còn bảo bọn ta đánh nhau, sao giờ đã lật lọng rồi!”
Tân Tú cười to: “Xin lỗi xin lỗi, chỉ là đột nhiên ta muốn thử xem nữ chính phim thần tượng lúc nói câu này sẽ có cảm giác như thế nào thôi, các ngươi đừng để ý đến ta, tiếp đi tiếp đi.”
Hoàng cô cô quay lại nói thầm với một con quỷ tóc dài: “Đồ nhi của Thâm Đồ yêu vương chẳng lẽ bị ngu, nói gì khó hiểu thế.”
Tân Tú thấy hai bên “quấn quýt” như vậy bèn tính nhân dịp loạn trốn thoát, kết quả là nàng đi đến đâu chiến trường cũng di chuyển tới đó, Quỷ Sư giận dữ mắng nàng: “Đừng hòng chạy trốn!” Đám yêu quái cũng hô lên: “Hèn hạ vô sỉ, vậy mà lại muốn thừa lúc loạn lạc trốn thoát!”
Quỷ Sư định bắt nàng thì bị yêu quái ngăn cản, yêu quái muốn cướp nàng lại bị quỷ thi của Quỷ Sư giật lại. Tân Tú đành đứng yên tại chỗ, bất đắc dĩ giơ tay lên: “Vâng vâng vâng, ta không chạy nữa là được chứ gì, các ngươi cố gắng đánh nhau đi nhé, đừng phân tâm vì ta.”
Tuy nói là thế nhưng Tân Tú vẫn chẳng chịu ngoan ngoãn đứng yên, trên chiến trường nàng liên tục đục nước béo cò, thấy Quỷ Sư định giết yêu quái bèn giúp yêu quái, thấy yêu quái định giết Quỷ sư bèn giúp Quỷ Sư, lại bị mắng: “Rốt cuộc là ngươi muốn giúp ai!”
Tân Tú: “Ta chẳng giúp ai cả, ta trung lập. Chẳng qua ta là người lương thiện, không đành lòng chứng kiến cái chết thôi.” Bọn họ cứ đánh nhau vô ích thế này chẳng phải sẽ phân thắng bại nhanh thôi à, thế sao được, tốt nhất là đánh đến thiên hoang địa lão* bất phân thắng bại đi, như thế nàng mới có thời cơ để lợi dụng.
(*) Chỉ quãng thời gian dài.
Đương lúc nàng đục nước béo cò rộn ràng đến nỗi khiến người ngửa yêu lật thì bỗng thấy dưới chân lún xuống, dường như có gì quặp lấy lưng mình, cả người rơi thẳng xuống dưới.
Nàng bị thứ gì đó kéo xuống đất! Trong mũi toàn là mùi bùn đất tanh tưởi, bị lôi xềnh xệch như thế một lát Tân Tú gần như đã mất cảm giác, mới rơi vào một vùng trống rỗng. Nơi này dường như là giếng nước ngầm đã cạn, trên gạch xanh phủ đầy rêu, trong không gian mờ mờ có thể thấy được luồng sáng tròn trịa chiếu vào từ miệng giếng.
Bên người nàng vang lên tiếng hít thở, kẻ đó đang ôm eo nàng.
“Thất lễ.” Giọng nói rõ ràng và mềm mỏng của nam tử vang lên trong bóng đêm.
Ngọn lửa lóe lên trong lòng bàn tay Tân Tú, chiếu sáng người bên cạnh. Chà, là một mỹ nhân, kiểu thư sinh tuấn tú.
Tân Tú: “Ngươi lợi hại thật, có thể trộm ta ra khỏi trận hỗn chiến, trông ngươi không giống người bên Quỷ Sư, ngươi thuộc phe yêu quái hả?”
Nam tử nở nụ cười với nàng, nói sao nhỉ, sắc như hoa xuân buổi sớm*.
(*) Câu này dùng để tả Giả Bảo Ngọc trong Hồng Lâu Mộng, vốn được Tào Tuyết Cần tả đặc như một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nhưng thực chất lại thân là nam nhi.
Hắn chân thành hỏi: “Nàng hiểu lầm, ta cũng không phải phe phái gì với đám yêu kia, chẳng qua ta là một tiểu yêu ở gần đây, nghe thấy động tĩnh bên này mới đánh bậy đánh bạ mà cứu được nàng thôi. Ta tên Du Nhan, Du trong thong dong tự đắc, Nhan từ dung nhan trong gương, không biết phải xưng hô nàng thế nào?”
Giọng Tân Tú cũng rất chân thành: “À, ra vậy, tại ta hiểu lầm, đa ta ngươi đã cứu ta, tên ta là Tân Tú.”
Trên thế giới này quả nhiên trừ quỷ quái ra thì ai ai cũng biết nói xằng. Tân Tú nghĩ thầm: Đám yêu quái này nguyên thân là gì thì tên y như thế, bất cẩn vậy là sợ người khác không nhận ra mình đấy ư?
Nói tới Du Nhan là nàng nghĩ đến ngay cuốn chiếu yêu đồng âm*, sau lại nghĩ đến con cuốn chiếu khổng lồ mình thấy ở chỗ chỉ toàn Phi Đầu Quỷ và Địa Hành Thi, chẳng lẽ là trùng hợp được ư?
(*) Cuốn chiếu còn gọi là du diên.
Du Nhan nhìn nữ tử đang cúi đầu xuống, tuồng như là vẫn còn sợ hãi bèn mỉm cười, lòng thì nghĩ thầm: Chẳng biết tại sao Thâm Đồ yêu vương lại yên tâm để đồ nhi của mình lên đường một mình, mới nãy hắn âm thầm quan sát, hỗn chiến lâu như vậy nhưng vẫn không thấy Thâm Đồ yêu vương xuất hiện, e là họ tạm thời tách ra.
Lúc trước hắn để lại khí vị của mình trên người Tân Tú, hắn cũng không dám động tay động chân lên người Thân Đồ Úc, cho nên lần này hắn dẫn chư yêu tới tìm chỉ thấy dấu vết của Tân Tú. Thấy Tân Tú lẻ loi một mình, dẫu rằng Du Nhan có phần tiếc nuối nhưng rất nhanh, hắn đã nghĩ ra một diệu kế.
Hắn muốn quyến rũ tiểu cô nương này, khiến nàng mê mẩn chính mình. Thâm Đồ yêu vương hủy mất trăm năm đạo hạnh của hắn, nếu không trả y một vố đau sao hắn cam tâm. Nếu như có thể khiến đồ nhi Thâm Đồ yêu vương coi trọng nằm rạp xuống dưới thân hắn, chẳng rõ sau khi biết y sẽ tỏ ra thế nào.
Nghĩ vậy, Du Nhan cười càng thêm tươi, hắn dịu dàng nói: “Nơi đây cách bên kia quá gần, e là vẫn còn nguy hiểm, chẳng bằng tạm thời nàng theo ta trốn tạm ở chỗ ta, chờ an toàn, ta lại tiễn nàng đi sau?” Có trách thì hãy trách ngươi là đồ nhi của Thâm Đồ yêu vương!
Tân Tú vui vẻ đồng ý: “Được thôi.” Ứng phó một con yêu quái còn tốt hơn là đối phó với cả bầy yêu quái. Mà lại nàng cũng muốn xem xem con yêu quái này rốt cuộc là tốt hay xấu, lại chuẩn bị kế sách nào cho nàng trong ba mươi sáu kế.
Bọn họ rời khỏi giếng, Tân Tú có thể tự nhảy ra ngoài, nhưng cuốn chiếu lại nhẹ nhàng đỡ eo nàng, “Cẩn thận, để ta dẫn nàng lên.”
Tân Tú: “...” Eo, cái ánh mắt này, không biết còn tưởng ngươi yêu thầm ta mấy chục năm tình sâu như biển cơ đấy.
Du Nhan dẫn nàng tới một tòa nhà nhỏ bí mật, hoa nở trong khoảng sân vắng vẻ thanh nhã tột cùng. Tân Tú nhìn khoảng sân này lại không kìm được mà nghĩ, liệu đây có phải thuật che mắt không nhỉ, rường cột chạm trổ thực ra bị mạng nhện giăng đầy, cây cối hoa tươi đều đã héo hon. Bình thường mấy yêu phủ quỷ trạch vùng rừng núi hoang dã trong chuyện cổ, sau khi hiện nguyên hình đều sẽ biến dạng cả.
“Nào, để ta dẫn nàng đi nghỉ ngơi.” Du Nhan cố tình cầm chặt tay nàng, lại cố ý xích gần bên tai nàng mà nói chuyện, giọng điệu mập mờ, cử chỉ dịu dàng và hết mực chu đáo, “Nàng có muốn ăn gì không, để ta chuẩn bị cho nàng.”
Tân Tú im lặng, Tân Tú nghĩ, hình như ngày xưa mình cũng quyến rũ Ô Ngọc như thế này.
Lịch sử quả nhiên luôn lặp lại, lúc trước nàng muốn quyến rũ người khác thì giờ lại có người muốn quyến rũ nàng. Nếu không tự trải nghiệm thì thực sự không biết rằng, hóa ra bị quyến rũ kiểu quê mùa như thế này lại khó chịu đến vậy.
Chuyện giờ đã rõ, Du Nhan đang dùng mỹ nam kế.
Tân Tú bối rối, người như nàng rất là kén chọn, nhất định bề ngoài phải khiến nàng thấy thuận mắt, dáng người phù hợp thẩm mỹ của nàng, tính cách cũng đúng kiểu nàng thích Tân Tú mới bằng lòng, không phải ai đẹp đẹp chút là nàng cũng tùy tiện chấp nhận đâu. Dù vị Du Nhan này có bề ngoài tạm được, nhưng nàng cảm thấy mình hợp làm tỷ muội với hắn hơn.
Nếu đổi thành Ô Ngọc sử dụng mỹ nam kế với nàng nàng còn có thể xem xét, nhưng nếu là Du Nhan thì nàng từ chối. Không hợp thẩm mỹ thì phí công làm gì.
Du Nhan bị nàng ngầm từ chối vẫn chưa hay biết gì, còn đang “công lược” nàng một cách rất có tâm, hắn cố tình mặc y phục hơi hở hang, lồng ngực suýt lộ sạch khỏi lớp áo đến hỏi han ân cần với nàng, lại đánh đàn ngâm thơ thể hiện tài tình, còn âu sầu với hoa, tỏ vẻ mình là người có quá khứ.
Tân Tú nhìn rất chân thành: Pose này tui học được rồi!
Hắn hành động cực điêu luyện, e là đã quyến rũ hơn tám chục vị tiểu thư khuê các mất rồi. Nên hắn thực sự là cuốn chiếu yêu mà không phải hồ yêu hả?
Du Nhan: “Ta đã chuẩn bị bữa tối cho nàng, vừa lúc hoa ngoài sân nở, để không phụ cảnh xuân tuyệt vời này, không bằng chúng ta dùng bữa dưới tàng cây, nàng thấy thế nào?”
Tân Tú: “Được thôi.”
Du Nhan nhìn theo bóng lưng Tân Tú, hắn cau mày tỏ ra hơi nôn nóng. Nữ tử này hãy còn nhỏ tuổi, nhìn thì ngây thơ mà lại cũng không biết cảnh giác là gì, có lẽ do được bảo vệ quá cẩn thận nên mới tùy tiện tin tưởng hắn, nhưng đồng thời, nàng cũng hiểu ra rất chậm, hắn ám chỉ đến thế rồi nàng vẫn không hề phản ứng. Đã không ngại ngùng cũng chẳng rung động, cứ như không hiểu tình yêu nam nữ.
Xem ra, hắn chỉ có thể dùng tới ít thủ đoạn.
“Nào, ăn cái này đi, thứ này làm từ cánh hoa, có mùi hoa rất ngọt ngào, chắc chắn nàng sẽ thích.”
Tân Tú chọc chọc chén bánh ngọt làm từ hoa, hỏi: “Trong sân này không phải chỉ có mình ngươi à, bánh ngọt này do ai làm vậy?”
Du Nhan hơi khựng lại, sau đó cười nói: “Là ta tự tay làm, nàng thử xem có hợp khẩu vị không.”
Tân Tú: Tự tay… Này không phải là bọ cạp gián giòi bọ gì đấy chứ?
Nàng đặt bánh ngọt xuống bàn, nghiêm túc nói: “Ta không thể ăn nhiều đồ ngọt được, sẽ béo mất.”
Nụ cười của Du Nhan cứng lại, “Nàng cứ đùa, cơ thể nàng rất cân đối, sao lại béo được.”
Tân Tú: “Sao lại không béo được, eo ngươi còn thon hơn cả eo ta.”
Du Nhan không tiếp lời Tân Tú nổi nữa, hắn rót rượu cho nàng: “Vậy nàng nếm thử rượu này đi, rượu này tự tay ta ủ.”
Tân Tú: “Ta mới bằng này tuổi, sư phụ và các sư thúc đều không cho ta uống rượu.” Cơ mà sau khi xuống núi nàng uống khá thường xuyên.
Du Nhan: "..."
Thấy hắn hình như sắp không kiên nhẫn nổi nữa, Tân Tú lại giả vờ giả vịt bưng chén rượu lên: “Nhưng ân nhân cứu mạng đã nói vậy thì ta sẽ thử xem sao.”
Nàng uống chén rượu nọ, giả vờ thè lưỡi ra làm như lần đầu uống rượu, “Vị lạ quá, đây là rượu ư?”
Tân Tú móc chiếc bình ngọc trong túi bách bảo ra, lầu bầu rót cho mình chén cam lộ để súc miệng, “Ta vẫn nên uống cam lộ của mình thì hơn, rượu uống không ngon chút nào.”
Cam lộ nàng cầm ra tỏa mùi linh khí trong veo, Du Nhan len lén liếc thoáng qua, thầm nghĩ quả là đệ tử Thục Lăng, cam lộ thích là lấy ra uống, nếu hắn cũng có một bình cam lộ như thế thì chẳng biết có thể bồi bổ bao nhiêu nguyên khí đã mất.
Lúc này Tân Tú cũng thuận tay rót cho hắn một chén, bảo: “Ngươi muốn thử cam lộ của ta không, là sư thúc đưa cho ta, vị không tệ chút nào.”
Du Nhan không chống cự được trước cám dỗ này, cười nói: “Thịnh tình khó thể chối từ, thế ta cũng thử xem sao vậy.”
Cam lộ trôi xuống bụng, cả cơ thể hắn như được dòng nước ấm chảy vào, cơn đau vì bị thương lúc trước tiêu bớt ít nhiều. Thế nhưng rất nhanh, dòng nước ấm này trở thành ánh lửa sáng rực thiêu đốt bụng Du Nhan.
Du Nhan ôm bụng, trắng mặt: “Sao… Chuyện gì xảy ra…”
Hắn đột ngột ngẩng đầu lên nhìn Tân Tú, thấy nàng mỉm cười nhìn mình mà không mảy may giống như trúng độc, ánh mắt nàng lóe lên vẻ kỳ khôi: “Ngươi bỏ thuốc ta, ta cũng bỏ thuốc ngươi, để xem thuốc của ai độc hơn. Thế nhưng ra ngoài ăn đồ của người khác, mà ngươi cũng không tự chuẩn bị thuốc giải à?”
Lời tác giả:
Tú: Xin lỗi, kế sách thì tui biết tương đối nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.