Sư Phụ Khổ Quá Rồi

Chương 48: Rời núi




Edit | 4702i.
Từ lần trước Thân Đồ Úc xài tài khoản phụ đi theo bảo vệ đồ đệ, kết quả lại lọt mắt xanh đồ nhi, bị con bé ôm ấp yêu thương khiến y sợ đến nỗi ngã lăn xuống giường, thì y không còn dám ngu ngơ bám theo đồ đệ nữa.
Không thể tìm được cách giải quyết từ sư phụ Linh Chiếu tiên nhân của mình, Thân Đồ Úc càng cảm thấy chuyện này cực kỳ nan giải, cần y phải nghĩ kỹ xem nên giải quyết thế nào, bởi vậy mà trước khi mọi chuyện xong xuôi y đành để thân người của mình tránh xa đồ đệ.
Dẫu vậy y vẫn hơi lo con bé ra ngoài một mình sẽ gặp chuyện nguy hiểm, thế là bèn gia cố thêm một kết giới phòng thân cho gấu trúc Doraemon, nếu đồ nhi bị tấn công mà không thể chống cự lại được, gấu trúc Doraemon sẽ chủ động mở kết giới, sau khi cản giúp con bé một chiêu thì đồng thời bên y cũng cảm nhận được linh lực dao động, biết rằng đồ đệ gặp chuyện phiền phức không giải quyết được.
Kết giới ấy vốn do y tiện tay mà làm để tránh tình huống bất ngờ, Thân Đồ Úc đi theo đồ nhi lâu như thế cũng biết phong cách hành sự của Tân Tú, đồ nhi can đảm cẩn thận, thường thường xử lý mọi chuyện theo cách rất khác lạ, Thân Đồ Úc cảm thấy đồ nhi mình giỏi hơn các sư điệt khác nhiều, nên cũng yên tâm hơn lúc biết con bé mới rời khỏi Thục Lăng.
Thế nhưng rốt cuộc y vẫn không thể yên tâm đến cùng.
Khi cảm nhận được linh lực mình để lại chỗ đồ nhi dao động, nguyên thân của Thân Đồ Úc vốn đang tại U Hoàng Sơn trên Lục Lăng và thân người tại vùng núi vô danh đột ngột mở mắt, cùng hơi cau mày lại.
Đồ nhi gặp phải nguy hiểm mà con bé không giải quyết được?
Cảm nhận được phương hướng linh lực dao động, thân người cách đó gần hơn đứng dậy từ cánh cây cao, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Thân người của Thân Đồ Úc dù không bằng nguyên hình nhưng tu vi cũng đã rất cao, chẳng qua thiếu mất ưu thế trời sinh của nguyên hình vốn là thực thiết linh thú sở hữu dòng máu yêu tộc, thành ra tu vi kém nguyên hình đôi chút. Dẫu thế, với y Thân Đồ Úc thì tu vi này bằng ấy năm cũng đã đủ dùng, bởi vậy phản ứng đầu tiên của y là để thân người xử lý trước.
Thế nhưng khi y theo hướng linh lực dao động tới một vùng núi, trừ tìm thấy mùi còn sót lại của đồ đệ thì còn ngửi được mùi yêu khí y khá quen thuộc, thì dù là nguyên thân của y tại Thục Lăng cũng không bình tĩnh được nữa.
Ấy là pháp lực còn sót lại của Giao yêu vương tại hang yêu, yêu khí của Giao yêu vương tàn bạo đáng sợ hệt như tính tình hắn. Thân Đồ Úc biết rất rõ tính tình của Giao yêu vương, lọt vào tay hắn, đồ đệ tuy thoát chết cũng phải bị thương nặng.
Thân Đồ Úc hất đoạn cây đổ rạp ra, thấy pháp khí bay mình làm cho đồ đệ mà con bé hay gọi là mô-tô bay, lúc này đã trở thành “hài cốt”, tan tác rải rác khắp mặt đất.
Ban đầu, khi y luyện chế thứ này cho đồ nhi, chẳng qua vẫn coi đó là món đồ chơi để dỗ con bé mà thôi, với y, thứ này thực tế chỉ là đồ chơi của trẻ nhỏ.
Nhưng khi đó con bé nhận được món đồ chơi này lại vui vẻ đến thế, ngày ngày ngồi nó bay tới bay lui, thường thường sáng sớm bay khỏi U Hoàng Sơn, chạng vạng tối lại bay về rừng trúc, giống như một con chim nhỏ ngày ngày về tổ, mà riêng y lại thường xuyên ngồi trên cành cây trong rừng nhìn đồ đệ bay tới bay lui.
Bây giờ, pháp khí bay con bé thích nhất bị phá hủy.
Thân Đồ Úc ngước lên nhìn trời, nơi đó có một mảng yêu khí màu đỏ chói vốn người bình thường không thấy, mà với y thì rõ mồn một, cứ như phách lối bảo y rằng, muốn cứu đồ nhi thì tới đây.
“Hồng Giao, ngươi lại càn rỡ đến nước này.”
Y hừ lạnh một tiếng bay lên ngàn mây, hướng về phía trước theo dấu vết để lại. Nếu Hồng Giao đã bắt con bé đi thì ắt là quay về hang yêu.
Tại U Hoàng Sơn trên Thục Lăng, Thân Đồ Úc từ nguyên hình gấu trúc biến về hình người, mái tóc bạc phất qua lá trúc trong núi mang theo yêu khí lờ mờ, bàn tay sơn móng đen khua khua trong không khí, yêu lực trắng đen ngập núi như sương mù, chẳng mấy chốc, cả U Hoàng Sơn đã ồn ào hẳn lên.
Vượn thét, hươu kêu, heo trừng tru tréo, chim tước gáy vang, đủ loại tiếng vang đồng loạt đáp lời, U Hoàng Sơn ồn ào như chưa bao giờ có, sôi trào như thể không phải ngọn núi tĩnh mịch xưa kia.
Đợi đến khi Thân Đồ Úc rời khỏi rừng trúc, đám vượn lông vàng óng đã chờ ở đó từ sớm, bây giờ vẻ ngoài của chúng không giống vẻ ngày xưa Tân Tú từng thấy, mà chúng cao tới tận ba mét, gương mặt dữ dằn, lúc ngồi xổm y hệt một pho tượng vàng cao lớn.
Cự vượn* duỗi ra cánh tay dài trước mặt chủ nhân, Thân Đồ Úc giẫm lên tay chúng bước lên bả vai của cự vượn, y ngồi trên vai con cự vượn dẫn đầu.
(*) Vượn khổng lồ.
“Đến hang yêu đi.” Giọng Thân Đồ Úc sắc lạnh như đao.
Cự vượn thét dài đạp lên ráng mây màu, hươu sao, lang sói, heo rừng và những con chim tước cỡ nhỏ dồn dập theo sau như thể đội quân xuất chinh, từ U Hoàng Sơn, cả một sông mây kéo dài tới tận chân trời.
Khi rời khỏi U Hoàng Sơn, cơ thể muông thú đều xảy ra biến hóa, từng con một hóa thành hình người, muôn vật muôn vẻ đi sát bên cự vượn nâng Thân Đồ Úc.
Tất cả đệ tử Thục Lăng muốn rời khỏi Thục Lăng đều phải đi qua Vân Gian Đạo Trường, hôm nay đúng lúc Thải Tinh và mấy vị sư huynh sư tỷ ở đây giao lưu xem bói, ngẩng đầu lên thấy thế trận hùng hổ đầy khí thế như vậy không khỏi giật mình.
“Đây… Đây là vị sư bá nào rời núi thế, sao rầm rộ thế này?” Đôi mắt hay nheo lại của Thái Tinh chợt mở to, ngắm nhìn đội ngũ đang di chuyển với tốc độ cực nhanh.
“Mái tóc bạc kia, hình như là Thân Đồ sư bá?”
“Sao sau lưng Thân Đồ sư bá lại nhiều yêu quái như thế? Là yêu tộc hết đúng không, yêu khí ngút trời.”
“Không hổ là Thân Đồ sư bá thần bí của chúng ta, không ngờ sư bá lại thu phục được nhiều yêu quái như vậy, nhưng sư bá thu phục được chúng lúc nào sao chúng ta không biết nhỉ?”
Các đệ tử mới vào Thục Lăng mấy trăm năm hầu như không biết Thân Đồ Úc là yêu tộc, lúc này đều ngơ ngác nhìn nhau, chỉ có người hơi lớn tuổi nghe được ít lời đồn mới nghĩ tới chuyện khác, “Chẳng phải đã rất nhiều năm rồi Thân Đồ sư bá chưa từng rời khỏi núi hả, sư phụ ta còn nói có lẽ mấy trăm năm nữa Thân Đồ sư bá cũng chẳng ra ngoài đâu, lần này sư bá vội thế là sao vậy nhỉ?”
“Chẳng lẽ ngoài kia xảy ra chuyện lớn gì? Chuyện lan tới tận chỗ Thân Đồ sư bá mà chúng ta không biết thật vô lý quá. Bói nhanh lên xem có đoán được gì không!” Sư tỷ nọ thúc giục.
Thải Tinh vỗ tay cái bộp lên bàn chiêm tinh: “Không phải Tú Nhi sư muội bị bắt nạt nên Thân Đồ sư bá vội vàng tới chống lưng cho muội ấy đấy chứ?”
Chư vị sư huynh sư tỷ nhìn hắn với vẻ khinh bỉ, cả đám nhao nhao nói: “Làm gì có chuyện!”
“Các đệ tử rời núi là để rèn luyện, có vị sư huynh sư tỷ nào của chúng ta hồi xuống núi chưa từng bị bắt nạt đâu, nhớ năm đó ta gặp nguy hiểm suýt chết đến nơi bèn cầu cứu sư phụ, kết quả là tận một tháng sau người mới thong thả tới đó, còn nói trên đường đi bận hóng chuyện mới đến trễ, lúc đấy ta đã tự giải quyết vấn đề xong rồi.”
“Sư đệ à, đệ còn đỡ đấy, ít ra sư phụ đệ có tới đã là nể mặt đệ lắm rồi. Lúc đầu ta gặp nguy hiểm, bị giam mới cầu cứu sư phụ, nhưng căn bản là người chẳng thèm để ý đến ta.”
“Thục Lăng chúng mình đâu có kiểu sư phụ vì đồ đệ gặp vài chuyện nhỏ mà chuyện bé xé ra to, phải làm rầm rộ lên như thế.”
“Phải đấy phải đấy, nói tới sư phụ, đã mấy chục năm rồi ta chưa thấy người, sắp quên béng mất người trông như thế nào rồi…”
Cả đám thảo luận hồi lâu, nhất trí bác bỏ suy đoán của Thải Tinh.
Thải Tinh: “Thôi được rồi.” Nhưng chẳng hiểu sao hắn lại chắc mẩm như vậy.
Thân Đồ Úc hoàn toàn không quan tâm hành động của mình đã khiến đám sư điệt giật mình, y ra lệnh khiến toàn bộ đội quân chạy tới hang yêu bằng tốc độ nhanh nhất. Thục Lăng cách hang yêu quá xa, may mà y còn thân người, y đã khống chế thân người đi trước xác định xem đồ đệ có an toàn hay không.
Nếu thực là đồ đệ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, vậy hôm nay y phải tự mình tới đó lột da rút gân tên Hồng Giao.
Mà Tân Tú, người y lo rằng đang trong cảnh hiểm nghèo, lúc này đương chờ trong ngục giam tại hang yêu và… chơi mạt chược.
Lại nói, khi đó nàng bị Hồng Giao yêu vương chắn đường nên xảy ra tai nạn giao thông thảm thiết, xe hỏng người bị thương, lúc đầu Hồng Giao yêu vương vốn định đánh nàng, may mà nàng nhanh mồm nhận thua mới không bị đập gần chết, chẳng qua một cánh tay bị Hồng Giao yêu vương đánh gãy, giờ đành dùng vải treo trước ngực, tạm thời làm đại hiệp cụt tay vậy.
Vừa là con tin vừa là mồi nhử, nên hiển nhiên nàng không được đối xử tốt đẹp gì mà bị ném thẳng vào ngục giam, còn thêm ba vị giám ngục —— bà cụ họ Bạch, Hoàng cô cô với Hồ tỷ tỷ.
Ba nữ yêu mà mang dáng vẻ già cả, trung niên, thiếu nữ là ba nữ yêu quái còn khá trẻ, nguyên hình theo thứ tự là bạch xà, chồn và hồ ly. Do chúng đều là những yêu quái kinh điển trong truyện cổ tích và thần thoại Tân Tú từng biết, nên còn thấy khá thân thiết với họ. Mà lại chuyện giữa bốn người bắt đầu khi Tân Tú chủ động hỏi “Dù sao bị giam ở đây cũng chán lắm, hay là chúng ta chơi mạt chược đi?”
Nhóm nữ yêu quái trước giờ chưa từng biết mạt chược là gì, nhưng mới tiếp xúc đã yêu luôn trò chơi này, ngay cả Hoàng cô cô lúc đầu có vẻ khinh rẻ cũng càng đánh càng hăng, tiếng mạt chược đôm đốp vang vọng khắp nhà tù.
Lúc nào Tân Tú cũng mang mấy thứ như mạt chược rồi tú lơ khơ mình làm hồi còn ở Thục Lăng bên mình, khi ấy chủ yếu để đánh bài với các sư huynh sư tỷ, dù sao không phải ngày nào nàng cũng ra ngoài để học, thỉnh thoảng cũng phải giải trí chứ.
Sau vài ba vòng mạt chược, thái độ của ba vị giám ngục với nàng khá hơn nhiều. Bạn bè cùng chơi bời với nhau, tình cảm cứ gọi là thắm thiết lâu dài.
Tân Tú chồng đám thẻ mạt chược bằng một tay nhưng tuyệt nhiên không chậm hơn ba người khác chút nào. Ba người kia mới học chơi mạt chược nên khó tránh việc phải hỏi vài kỹ xảo trong lúc chơi, Tân Tú cũng không giấu giếm mà dạy bảo rất nghiêm túc. Tân Tú hay cười, thái độ lại thoải mái như thể không phải con tin mà là tới làm khách, cho nên bất tri bất giác ba nữ yêu đã bắt đầu tám chuyện với nàng.
Cả đám vừa chơi mạt chược vừa buôn chuyện cực kỳ vui vẻ.
“Cho nên ngày xưa sư phụ ta ở hang yêu Lộc Hề hả, lúc bị dẫn tới đây ta vẫn chưa được chứng kiến, không biết là ở đâu nhỉ, có cơ hội phải đi xem chỗ ở cũ của sư phụ mới được.”
Hoàng cô cô mải nhìn bài của mình, hãy đang rầu rĩ không biết đánh thế nào nên cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên: “Lộc Hề là chỗ duy nhất có rừng trúc ở hang yêu, nhìn là biết ngay. Thực ra bên đấy chẳng có gì đẹp, lúc trước khi Thâm Đồ yêu vương còn ở đó thì còn có một tòa lầu trúc, về sau y đi thì bị Hồng Giao yêu vương đập nát rồi. Ngươi không biết đâu, năm đó khi Thâm Đồ yêu vương còn ở chỗ bọn ta ấy à, y nóng tính lắm, bình thường bọn ta chẳng dám tới quấy rầy y.”
Tân Tú cười: “Ha ha ha thật hả? Ta không biết sư phụ nóng tính lên sẽ thế nào đâu, từ khi ta làm đồ đệ của người tính tình sư phụ đã rất hiền lành rồi, người chẳng giận bao giờ, chắc là kết quả sau nhiều năm tu thân dưỡng tính.”
Hồ tỷ tỷ đánh một thẻ mạt chược: “Chậc, nói đến nóng tính thì Thâm Đồ yêu vương sao bằng Giao yêu vương rồi Hổ yêu vương được, hai vị kia mới nóng tính thật kìa, hở ra tí là đòi chém chém giết giết, nhất là Hổ yêu vương, hắn còn thích ăn thịt người nữa, cái mồm to đỏ hoét của hắn ta thấy đã sợ! Ngày xưa hắn còn bắt ta ngủ với hắn kìa, các ngươi không biết người hắn nặng mùi thế nào đâu, ta cứ gọi là khó xử gần chết.”
Tân Tú: Làm yêu quái cũng bị quấy rối tại chỗ làm việc à, có cần chân thật thế không.
Mấy người họ nói về Hổ yêu vương Tân Tú mới biết Hồng Giao yêu vương tìm sư phụ báo thù gì, hóa ra là báo thù cho bạn tốt Hổ yêu vương, lúc sư phụ nàng rời khỏi hang yêu đã lột da cọp.
Nói đến bọn họ là không thể không nhắc đến những yêu vương còn lại, Trĩ Kê yêu vương ưa hưởng thụ lại lười biếng, từ trước đến nay không quan tâm đến việc tranh đấu mà chỉ thích khiêu vũ, lần này phải đối phó với Thâm Đồ yêu vương, hắn không hề nhúng tay vào. Còn Quy yêu vương là người cao tuổi nhất cũng chẳng quan tâm mấy chuyện này, ngày ngày chỉ tu luyện rồi ngủ trong hồ.
“Còn Báo yêu vương nữa, trước kia Báo yêu vương có quan hệ rất xấu với Hổ yêu vương, nghe nói trước khi Thâm Đồ yêu vương tới họ lúc nào cũng đánh nhau, về sau Thâm Đồ yêu vương xuất hiện, y với Báo yêu vương thường xuyên nghỉ ngơi trên cùng một thân cây, theo lý thì Báo yêu vương sẽ không trở mặt với Thâm Đồ yêu vương vì Hổ yêu vương chứ, sao lần này lại đồng ý với Giao yêu vương?”
“Chẳng phải vì Báo yêu vương háo thắng ư, lần trước bại bởi Thâm Đồ yêu vương đấy thôi, hắn không nuốt trôi mối hận đó.”
Nữ yêu đã buôn chuyện thì không kém nhân loại chút nào, Tân Tú nghe mớ yêu hận tình thù của hang yêu đến là say sưa, bởi vậy mà lúc bên ngoài vang lên tiếng ồn nàng hãy còn chưa thỏa mãn.
Lời tác giả:
Đây là chương dự phòng, tui với hội chị em tui cùng tới Trùng Khánh ăn lẩu, lại đến Tứ Xuyên ngắm gấu trúc thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.