Sư Phụ Khổ Quá Rồi

Chương 56: Lửa và băng




Edit | 4702i.
Vật liệu luyện kim Thân Đồ Úc cần không chỉ khác nhau mà còn đều sinh trưởng tại các miền hiểm địa người thường không thể đến được, trừ việc là đất có chủ luôn được bảo vệ thì chúng còn nằm ở những nơi có điều kiện thời tiết cực kỳ khắc nghiệt.
“Đây là chỗ nào vậy, nóng quá.”
Thân Đồ Úc kéo nàng qua bên mình, nói: “Đừng đi sang kia, bên kia có dung nham.”
Y nói đơn giản như đang bảo bên chân có vũng nước, nhưng thực tế cách thân Tân Tú chưa đầy mười centimet, là vực sâu vạn trượng nơi dung nham phun trào.
Những ngọn lửa lẳng lặng cháy giữa không trung, gió độc rừng rực quyện lửa phóng thẳng tới chỗ họ, tuy chưa kịp chạm vào người cả hai đã bị Thân Đồ Úc phất tay áo hất ra ngoài, nhưng nóng thì vẫn cứ nóng, nên Tân Tú mới không nhịn được mà kêu ca.
Nàng còn tưởng xung quanh có gió nóng, đâu có ngờ rằng lúc này hai người đang đi trên sợi dây thép, mà bốn bề lửa độc xung quanh luôn luôn chực trào bắn tới chỗ họ, trừ việc không được ướp gia vị thì họ chẳng khác gà nướng là bao.
Vì không biết nên nàng còn thảnh thơi ghẹo: “Ô Ngọc, ta cảm thấy hai người chúng ta giờ thân lắm ấy.” Nàng nói một câu mà hai nghĩa.
Mặt Ô Ngọc thì không cười nổi, nhưng Thân Đồ Úc trên U Hoàng Sơn đã bật cười.
“Thân thế nào?” Y hỏi.
Tân Tú tiếp tục nói một câu hai nghĩa: “Thân kiểu thân mật gạo nấu thành cơm.”
Nàng nói xong chợt thấy mình bị bế thốc lên.
Mèn ơi, đột nhiên được ôm kiểu công chúa, thế mà nàng lại không thể tận mắt chứng kiến cái cảnh kinh điển khiến tình cảm nam nữ chính tăng cái vèo trong phim thần tượng?
“Đường đằng trước hẹp lắm, nàng ngoan ngoãn chút, đừng có nghịch.” Thân Đồ Úc nói.
“Được rồi.” Tân Tú ôm cổ Ô Ngọc, nàng chôn mặt vào vai y, quả thật ngoan ngoãn không hề động đậy.
Trước mặt họ, con đường vốn rất hẹp đã đột ngột gãy vụn, vốn dĩ đó đâu phải đường hẹp gì, căn bản là chẳng hề có đường để đi.
Một tay Thân Đồ Úc vòng qua lưng và khuỷu chân Tân Tú ôm lấy nàng, y giơ tay còn lại ra, đoạn tay đỏ hỏn lúc trước thọc vào đất chết trong biển hoa vẫn còn chưa đỡ, bây giờ trông đỏ bật hẳn so với tay còn lại.
Y buông một tay xuống, đám dung nham đang cuồn cuộn bên dưới chịu lực hấp dẫn trào lên tận trời như một ngọn sóng, ngay lúc sóng lửa dâng đến độ cao cực đại, Thân Đồ Úc tung ra một mảng cát vàng, dung nham đỏ đột nhiên trở vàng, cô đặc lại trên không trung. Thân Đồ Úc cứ vậy đạp trên đỉnh sóng vàng, đi qua không trung cuồn cuộn lửa.
Ngay sau khi y đi qua, lửa độc nóng kinh người mau chóng nuốt trọn sắc vàng, lại quay về hòa cùng dòng sông dung nham, trong dòng sông đỏ vẫn còn nhuốm sắc vàng như một vệt thuốc màu.
Tại đây, Thân Đồ Úc muốn lấy một loại lửa, nó nằm ở chỗ sâu nhất trong lòng đất, đã cháy mấy vạn năm, bởi cực kỳ tinh khiết nên dùng để luyện hóa mắt sẽ không gây hại tới cơ thể.
Đoạn đường phía sau không dễ đi như trước, Thân Đồ Úc nhìn cảnh trước mắt không khỏi chần chừ, cuối cùng y đành thả đồ đệ xuống để nàng đứng tại một nơi an toàn, y dặn: “Nàng ở yên chỗ này đừng động đậy, để ta đi một mình.”
Tân Tú: “… À.”
Thân Đồ Úc rất không yên tâm về nàng đồ đệ có nhiều “tiền án tiền sự” này của mình, y lại dặn thêm: “Đừng có chạy lung tung, với nàng thì nơi này nguy hiểm lắm.”
Tân Tú tiện mồm nói: “Nếu còn lo lắng thì huynh trói quách ta lại đi.”
Thân Đồ Úc tư lự: “Nàng nói phải.”
Tân Tú: “Đợi đã, ta đùa thôi mà!”
Thân Đồ Úc thì không đùa, y lấy luôn dây Thiên Trọng trói eo Tân Tú lại, cố định nàng tại nguyên một chỗ, “Ta sẽ về ngay.”
Tân Tú: Được rồi, nghĩ lạc quan một tí thì tui cũng từng trải nghiệm tình thú bị trói chứ bộ, bình thường không yêu nhau sâu sắc làm gì có chuyện được như này.
Thân Đồ Úc còn nhớ đồ đệ ở ngoài một mình nên đi cực nhanh. Lúc y chỉ có một mình thì di chuyển trên đây cũng như đi trên đất bằng, gió độc hay lửa độc không hề làm gì được y. Chẳng qua cuối cùng, lúc lấy ngọn lửa tinh khiết nọ y gặp vài chuyện phiền phức.
Bên ngoài ngọn lửa ấy có một vòng lửa đen, ngọn lửa bên trong tinh khiết đến mức nào thì lửa đen bên ngoài độc đến mức ấy, bởi tạp chất trong lửa đã bị ngọn lửa phía ngoài hấp thu sạch bách. Thân Đồ Úc muốn lấy lửa bên trong thì không thể tránh việc chạm phải vòng lửa độc bên ngoài, nên đành cố chịu cơn lửa độc ấy.
Cảm giác lửa độc tràn vào cơ thể qua cánh tay, gân xanh trên tay Thân Đồ Úc nhô lên, lại bị y kiềm xuống. Thân người này của y đã quen với việc bị thương nên lửa độc với y cũng chẳng là gì, lấy được lửa xong y bèn đi ngay.
Thân Đồ Úc quay về, nhận ra đồ đệ còn ở yên tại chỗ mới thở phào nhẹ nhõm. Tân Tú nghe thấy tiếng bước chân hơi nặng nề, bèn hỏi: “Huynh bị thương à?”
Thân Đồ Úc được nàng quan tâm thấy rất ấm lòng, “Không.”
Tân Tú tỏ ra nghiêm túc: “Ta không tin, giờ ta mù, huynh phải cho ta tự tay sờ ta mới tin.”
Thân Đồ Úc: “…” Đồ đệ quan tâm hay thòm thèm cơ thể của ta vậy nhỉ?
Tân Tú: “Ơ, ta nói trước là huynh đừng có nghĩ bậy bạ đấy, ta chỉ quan tâm huynh thôi.”
Nàng càng nói thế càng khiến người ta không thể tin nổi.
Tân Tú: “Không được sờ thật hả?” . Đam Mỹ Hiện Đại
Thân Đồ Úc thở dài, y lại gần nắm tay nàng: “Đi thôi.”
Tân Tú: “Haiz, được rồi.”
Vì sao lúc nàng nói thật chẳng ai tin nhỉ?
Đã lấy được lửa ở chỗ cực nóng, họ lại tới nơi cực hàn lấy băng.
“Độ tương phản thật khủng khiếp, lần trước suýt bị nướng chín, nay lại bị cóng thành bã ở chỗ này.” Tân Tú run rẩy tựa vào người Thân Đồ Úc.
Nàng thuộc song hệ Kim Hỏa, tu vi lại thấp, dưới cái thời tiết băng tuyết ngập tràn này bị áp chế rất kịch liệt. Bọn họ vượt qua núi tuyết rồi tiến vào khu vực cực kỳ giá lạnh. Nơi này người bình phàm không thể tới được, nếu người thường hay động vật không có linh lực trong mình, chỉ ở đây một lát tất bị đóng băng thành tượng, rồi ngã vỡ tan tành.
Thân Đồ Úc lo nàng mù đi lung tung bên ngoài nên dẫn nàng bên mình, y thấy nàng không chịu được lạnh bèn ôm nàng vào lòng như lúc trong Hỏa động.
Y không rõ cực hạn của Tân Tú ở đâu nên luôn luôn chú ý tới tình trạng của nàng, phát hiện nàng quả thực bị cóng đến mức môi cũng lợt lạt thì thầm hối hận. Thân người của y luôn một thân một mình, chưa từng chăm sóc thứ gì nên trên người cũng chẳng có linh khí, nếu đổi sang nguyên thân hẳn sẽ có rất nhiều linh khí chống rét.
Xem ra, đồ đệ xuống núi, linh khí y cho nàng vẫn chưa đủ.
Tu vi Thân Đồ Úc cao siêu nên ở trong này vẫn cứ ung dung, Tân Tú ôm y, cảm giác người y vẫn ấm áp, nhiệt tỏa ra từ cơ thể y khiến nàng thở phào một hơi. Thật là thoải mái, chịu gió lạnh dưới nhiệt độ dưới âm độ C khổ như chóa rồi về nhà bật máy sưởi cũng thích đến nước này mà thôi.
Trong thế giới lạnh lẽo ấy, chỉ còn cơ thể Ô Ngọc vẫn còn ấm áp.
“Lạnh quá đi mất, mũi ta cũng sắp cóng lại rồi.” Nàng khẽ khàng than vãn, giọng bất giác mang hàm ý nũng nịu, chiếc mũi lành lạnh cọ vào cổ Thân Đồ Úc. Thân Đồ Úc ôm nàng mấy nay đã quen nên cũng không tránh, chỉ cúi đầu thuận tay vỗ gáy nàng an ủi.
“Nhanh thôi, lấy được đồ xong mình đi ngay.”
Trong trời đất chỉ có băng lạnh, chỉ có gió rét thét gào, chẳng mảy may vang lên âm thanh của một sinh vật khác, băng qua luồng gió Bắc cực lạnh rít gầm, xuyên trời tuyết bay lả tả, tuyết trắng trời, khiến con người không thấy nổi con đường phía trước. Tuyết rơi lên mi mắt mình Thân Đồ Úc chẳng quan tâm, nhưng lại cúi đầu phủi hết tuyết trên đầu Tân Tú xuống.
Thân Đồ Úc thấy nàng ôm mình chặt hơn bèn truyền thêm linh lực hệ hỏa cho nàng, nói: “Thử huy động linh lực trong cơ thể nàng xem.”
Tân Tú: “Ta đã thử rồi, nhưng xung quanh nơi này cơ bản không có chút linh lực hệ hỏa nào cả, cứ như nghẹt mũi vậy, ta thở không nổi.”
Thân Đồ Úc: “Đó là do tu vi của nàng quá thấp, chưa thể mở Linh Hải, chỉ dùng linh mạch chứa chút linh lực ấy thì quả là không đủ.”
Tân Tú: “Ừ ừ, ta biết rồi, ta sẽ cố gắng tu luyện, nhưng thứ như tu vi không thể vội được, tóm lại phải để mỗi năm từ từ tăng lên chứ, đúng không?”
Thân Đồ Úc: “Phải, cũng không cần sốt ruột.”
Họ bước vào một rừng băng mờ. Ở đây vô số tòa băng cao sừng sững như núi, lạnh thì lạnh nhưng là khung cảnh tuyệt mỹ, tiếc rằng Tân Tú không thể nhìn thấy.
Vốn dĩ Thân Đồ Úc cũng không để ý tới những cảnh sắc thế này, y đã chiêm ngưỡng quá nhiều, dẫu thế, lúc trước hai người chung đường Tân Tú cực kỳ ưu ái những chỗ non nước tươi đẹp, thấy cảnh đẹp ắt phải khuyên y tới ngắm, nên giờ y mới bất giác nghĩ, nếu đồ đệ có thể nhìn thấy hẳn sẽ ca ngợi cảnh sắc nơi này.
Càng vào trong mặt Tân Tú càng lạnh, nàng không nói chuyện nữa. Thân Đồ Úc dừng bước, y đã đánh giá thấp mức lạnh của nơi này, tuyệt không ngờ rằng đồ đệ sẽ không chịu nổi.
“Ta dẫn nàng ra ngoài.”
Nhận ra Ô Ngọc thật sự muốn đi, Tân Tú vội túm cổ y lại: “Không được, đã tới tận đây rồi, nếu không đi tới đích thì chẳng phải tốn công ư, huynh cứ đi tiếp đi.”
Trên đời này có một kiểu nghị lực tên là “Đến thì đã đến rồi”, thứ nghị lực này thường có thể khiến người ta lại tiếp tục kiên trì ngay lúc nghĩ tới chuyện từ bỏ.
Thân Đồ Úc hết cách nên đành tăng tốc. Trong này không chỉ có gió tuyết bão bùng mà đất đai cũng có phần đặc biệt, chúng áp chế linh lực, vả lại bản thân y cũng thuộc linh căn song hệ Kim Hỏa, thành ra càng bị áp chế gấp đôi, may mà tu vi vững nên vẫn hành động được như thường.
Muốn có Băng Tinh thì phải vào trong núi băng và đi xuống dưới. Trong núi băng, mặt tường hay đất đều óng ánh như gương, tuy không bị gió lạnh lùa nhưng băng nơi này tỏa ra khí lạnh còn khó chịu hơn bên ngoài.
Thân Đồ Úc biết đồ đệ không chịu nổi nên không dám tùy tiện thả nàng xuống như trước nữa, y cứ vậy ôm chặt nàng, đi thẳng qua lớp băng kiên cố.
Thuận lợi lấy được Băng Tinh trong suốt tại tầng áp chót, Thân Đồ Úc thở phào nhẹ nhõm, y bảo đồ đệ: “Cố thêm chút nữa thôi, ta ra ngoài ngay.”
Tân Tú xoa mặt, nàng cười với y: “Chà, dễ hơn ta nghĩ, thuận lợi thật đấy.”
Nàng vừa nói xong đã nghe thấy tiếng vang ầm ầm phía bên ngoài, tuồng như là tiếng núi băng bị sụp.
Tân Tú: “…”
Thân Đồ Úc căn bản không hề để ý đến chuyện này, nhưng rồi y khựng lại, ghé tai nghe, chừng là cảm nhận được tiếng vang nào đó.
Tân Tú còn đang thấy không thể tin nổi: “Miệng ta sao mà xúi quẩy thế?” Sao cứ lần nào nói cái gì thuận lợi là lại xảy ra chuyện vậy nhỉ?
Thân Đồ Úc: “Núi băng bên ngoài sụp, còn có tuyết lở.”
Tân Tú nhạy bén nhận thấy vẻ nghiêm trọng từ giọng y, nàng nghiêm túc hỏi: “Sao thế, tuyết lở sẽ rắc rối lắm ư?”
Thân Đồ Úc: “Tuyết lở không đáng sợ, nhưng mới rồi ta nghe thấy tiếng Băng Long gầm thét, kề bên đây e là có Băng Long xuất thế.”
Nghe y nói như đinh đóng cột vậy Tân Tú cũng hiểu, sợ rằng tạm thời hai người không ra ngoài được.
“Ở Thục Lăng của bọn ta cũng có một con rồng, ta từng hỏi các sư huynh sư tỷ cũng không nghe ở đâu có rồng nữa, còn tưởng rằng trên đời chỉ có một con rồng như vậy.” Tân Tú khá tò mò với con Băng Long này.
Thân Đồ Úc: “Quả đã lâu rồi rồng không xuất hiện, con Băng Long này xuất thế, chẳng biết sẽ gây ra mưa gió cỡ nào.”
Nhưng bỏ qua mấy chuyện ấy, tình huống hiện tại của họ mới là phiền phức. Thần thức của Thân Đồ Úc tuy không thể tới quá gần, nhưng y cũng đã nhận ra con Băng Long xuất thế không đúng lúc ấy, hiện đang tàn sát bừa bãi trên đồng tuyết, núi băng gần đây đã bị nó đập nát, đồng tuyết gió lốc quay cuồng.
“Ta đành phải ở đây chờ con Băng Long kia rời đi, hoặc đến lúc nó tỉnh táo lại thôi.” Thân Đồ Úc nhìn đồ đệ trong lòng mình: “Nàng còn chịu đựng được không?”
Tân Tú sụt sịt: “Ta chịu được, huynh ôm ta chặt hơn đi, để ta nằm luôn lên người huynh thì càng tốt.”
Lời tác giả:
Chương sau… Ờ…
Ê hê hê ~ Nhưng mà, không phải cái kiểu các bạn nghĩ đâu nhé.
Editor: Nghĩ gì cứ mạnh dạn nghĩ đi các bạn, không ai đánh thuế giấc mơ ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.