Sư Phụ Khổ Quá Rồi

Chương 77: Phụ tuyến




Edit | 4702i.
“Ngươi có thấy con ta đâu không?”
“Ngươi có thấy con ta đâu không?”
Người phụ nữ với gương mặt gầy gò, hốc mắt trũng sâu, đế giày vải đã mòn, thậm chí ngón chân lộ ra ngoài cũng không để ý, móng tay két đầy bùn đất. Thị dường như không tỉnh táo lắm, đi lang thang trên đường hễ thấy có người lại tới gần hỏi câu này.
Người qua đường đều thấy phiền phức, có những người thấy thị như thế không khỏi đem lòng sợ hãi mà vội vã tránh đi, miệng còn lẩm bẩm chửi mụ điên. Từ khi Tân Tú rời núi đã gặp nhiều người “điên” rồi, trong chiếc bình nhỏ nàng luôn mang bên mình còn có một nữ quỷ hơi điên hơi ngốc cơ đấy.
Tân Tú đang mua bánh gạo từ sạp hàng bên đường thì người phụ nữ ấy tới trước mặt nàng hỏi. Thị vốn cho rằng nàng sẽ phất tay đuổi thị đi như bao người khác, không ngờ Tân Tú lại hỏi: “Nàng mất con ư? Chúng trông thế nào?”
Người phụ nữ sững người giây lát mới nhận ra người trước mặt đang hỏi, thị vội đáp: “Hai đứa con của ta là một đôi huynh muội, một đứa năm tuổi một đứa ba tuổi, ta vào ruộng làm việc, hai đứa chơi trong nhà, nhưng lúc về ta lại không tìm thấy chúng nữa, đi khắp nơi đều không tìm thấy…”
Tân Tú thấy thị bắt đầu ăn nói lộn xộn bèn giữ tay thị lại, “Tới đây đi.”
Bởi vì nàng cũng là nữ giới, hơn nữa trông khá xinh đẹp nên thị không giãy dụa mà ngoan ngoãn theo nàng tới một bên, nhưng vừa đi vừa nói “Sao lại không tìm thấy chứ, chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi rồi.”
Tan Tú tới sau căn phòng không người, nói: “Giơ ngón tay ra, ta lấy một giọt máu của nàng, giúp nàng tìm con.”
Người phụ nữ tuy mê mê sảng sảng như dường như vẫn hiểu điều gì, thị vội duỗi hai tay ra, Tân Tú chạm nhẹ vào bàn tay xấu xí của thị, đâm nhẹ qua da lấy máu. Máu ngưng tụ thành một hạt châu đỏ tròn trịa trong tay nàng.
Người phụ nữ sốt sắng hỏi: “Con của ta đâu? Con của ta đâu?”
Tân Tú liếc thị, nhận ra tinh thần người phụ nữ quả thực hơi bất thường bèn điểm nhẹ lên mi tâm thị: “Nàng về nhà trước đi thôi, tìm được con nàng ta sẽ dẫn về cho.”
Ánh mắt cuồng loạn của người phụ nữ dịu lại, thị quay đi như người mộng du.
Tân Tú bèn cầm hạt châu đỏ ấy quay về, hôm nay nhóm họ nghỉ ngơi trong thành này, Tân Tú tròng túi da của Chu Vinh hộ pháp thấy khó chịu bèn nhờ lão tứ thay ca, còn nàng thì chạy ra ngoài tản bộ, thấy bánh gạo ngon bèn mua một ít về cho Bạch tỷ tỷ và lão tứ lão ngũ nếm thử.
Nàng về chia bánh gạo cho mọi người rồi tự cầm lấy một cái nhét vào miệng, thỉnh thoảng lại ngó viên hạt châu đỏ trong tay.
“Đại tỷ, đây là gì vậy?”
“Ồ, một pháp thuật nhỏ tìm người, lúc nãy đi đường tiện thể ta nhận một nhiệm vụ phụ tuyến.”
“Đại tỷ, tỷ lại nói mấy câu khó hiểu rồi.”
“Ta tiện tay tìm con cho người ta, nếu nhanh thì đêm sẽ về.”
Thấy nàng vỗ tay đứng dậy định đi Thân Đồ Úc cũng đứng dậy theo, chuẩn bị đi cùng với nàng.
Tân Tú ngăn y lại: “Bạch tỷ tỷ, không phải tỷ còn bị thương ư, tỷ nghỉ ngơi đi, việc nhỏ này cứ để ta đi một mình là được.”
Lúc này Tân Tú thực sự chỉ cho rằng đây là một việc nhỏ tự mình làm được, nàng chu du bên ngoài đã tiện tay làm không biết bao nhiêu việc nhỏ như thế rồi.
Tân Tú bước trên tường rào, đi về một hướng theo tin tức hạt máu truyền đạt. Nhưng khi đi ngang qua một gốc liễu hạt máu bỗng nhiên truyền thông tin mất quy luật. Tân Tú dừng lại chạm nhẹ vào hạt máu, chắc mẩm thuật pháp của mình không có vấn đề, đã vậy hẳn có thứ gì ảnh hưởng tới nàng.
Cuối cùng nàng ngưng mắt tại gốc liễu nọ. Khoảng sân nho nhỏ này trồng kha khá liễu. Tại Thục Lăng có vị sư huynh học bói toán, Tân Tú nhớ huynh ấy thích nhất dùng nhánh liễu. Gỗ cây liễu cũng giống gỗ thông, gỗ đào hay gỗ bách tùng, thỉnh thoảng sẽ được dùng làm vật môi giới để thi triển một vài thuật pháp.
Cho nên, nhiệm vụ tìm trẻ lạc của nàng hóa ra còn có việc gì ẩn giấu đằng sau? Là kẻ nào đang dùng thuật quấy nhiễu?
Lúc tới đã từ chối sự giúp đỡ của Bạch tỷ tỷ rồi, nếu giờ về xin giúp chẳng phải mất mặt hay sao. Tân Tú nhảy xuống khoảng sân, tới chỗ gốc liễu ôm chặt nó dùng sức nhổ tận gốc, lại ra ngoài nhổ liễu tiếp.
Trước kia nàng từng học chút chút về trận pháp Bát Quái linh tinh với một vị sư huynh, nhưng việc giải trận pháp cũng giống làm đề toán vận dụng cao, còn khó hơn lập trận pháp. Nên nàng về nói chuyện với sư phụ, hỏi y có cách thông dụng nào để giải trận pháp không, sư phụ nghĩ một lát bèn nói: “Nếu phát giác thứ gì bất thường hãy phá hủy vật đấy ngay, tám chín phần mười có thể phá giải.”
Phương pháp nhỏ của sư phụ nàng quả là hữu ích, không hổ là trí tuệ của bậc trưởng bối.
Người bày trận có lẽ cũng không lợi hại lắm, hoặc lúc đặt trận không cẩn thận nên dạng gà mờ như nàng cũng phá được dễ dàng. Tân Tú không thấy nguy hiểm gì, nàng đi thẳng tới nơi cần đến, mắt thấy căn nhà trước mặt sáng đèn, trong sân có bóng người qua lại, trước mắt bỗng tràn ngập sương mù, lại là một trận pháp khác.
Mắt Tân Tú chớp cái chuyển xanh, xuyên qua làn sương, nàng thấy một người phụ nữ trong sân ôm hai đứa bé quay đầu đi, còn thừa lại hai gã đàn ông. Hai gã thấy nàng dường như không bị sương mù mê hoặc bèn cầm roi liễu vung về phía Tân Tú định cản nàng lại.
Tân Tú giơ tay ném gấu trúc Doraemon ra, gấu trúc Doraemon biến to giữa không trung, nó ngồi đè lên một gã đàn ông, khiến gã ngã ra đất. Tân Tú lập tức đuổi theo người phụ nữ kia. Ai ngờ một bà già đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, bà ta chạm nhẹ quải trượng liễu xuống đất, từng nhánh liễu đan nhau thành lồng nhốt nàng lại.
“Sao ngươi lại quấy rầy chúng ta?” Giọng bà ta rất êm ái, bà ta hơi khom người, nhánh liễu đã tự động kết thành ghế để bà ta ngồi xuống.
Tân Tú cau mày: “Hai đứa bé kia chắc không phải của các người, các người lừa bán trẻ con còn dám hùng hồn thế ư?”
Bà già lắc đầu: “Chúng ta không lừa bán trẻ con, chẳng qua chúng ta cần hai đứa trẻ, chọn trúng hai đứa đó mà thôi.”
Tân Tú: “Trộm trẻ con thì là trộm trẻ con, còn nói cái quần.”
Bà già: “Tốt thôi, coi như chúng ta trộm trẻ con thì đã sao.”
Tân Tú: “Ta đã đồng ý với mẹ chúng sẽ dẫn chúng về.”
Bà già: “Chỉ là hai đứa trẻ bình thường, phàm nhân hẳn không thể mời được dị sĩ mới phải, ta thấy ngươi còn trẻ đã có tu vi như vậy chắc cũng không dễ dàng, chỉ cần ngươi không xen vào việc của người khác ta sẽ để ngươi đi.”
Tân Tú: “Bình sinh ta đây thích nhất xen vào việc của người khác.” Nàng bật cười, lồng liễu bỗng bị vuốt đen phá hỏng, Tân Tú nhẹ nhàng bước lên móng vuốt của gấu trúc Doraemon để nó đưa mình ra ngoài. Nàng còn thuận tay ném quả cầu lửa – là loại nổ tanh bành – ra khe hở của lồng liễu.
“Ầm —— “
Tân Tú không thèm quay lại nhìn hiện trường vụ nổ, cũng chẳng quan tâm bà già ngồi trên ghế liễu có bị nổ banh xác không, nàng ngồi trên thân Doraemon để nó mau chóng đuổi theo hai đứa trẻ.
Doraemon chạy nhanh hơn nàng, nhưng mới nãy ả phụ nữ đã ôm hai đứa trẻ chạy rất xa, nhờ hạt máu Tân Tú mới đuổi tới một bên sông, lại thấy bóng ả đã biến mất giữa lòng sông.
Quay về khoảng sân trước đó, bà già và hai gã đàn ông cũng biến mất.
Tân Tú: “Mẹ kiếp, chưa bao giờ có chuyện ta hứa với ai mà không làm được đâu.”
Nàng còn tưởng đây là nhiệm vụ phụ tuyến, không ngờ lại sau đó nữa còn có nhiệm vụ ẩn.
Tân Tú quay về kể chuyện, “Xem ra phải kéo dài một thời gian, Chu Vinh hộ pháp, đệ nói đệ muốn ở đây thêm mấy ngày đi, ta và lão ngũ cùng đi tìm người.” Lão ngũ hệ mộc, những người kia dường như liên quan mật thiết tới liễu, hẳn lão ngũ có thể giúp nàng một tay.
Lão tứ thấy đại tỷ gọi mình là Chu Vinh hộ pháp thì âu sầu ra mặt: “Lão ngũ đi đứng không tiện, hay để ta đi chung với tỷ đi.” Hắn đóng vai Chu Vinh hộ pháp mà thấy khó ở không chịu nổi, cảm giác người mình toàn mùi thịt heo, hắn và Tân Tú đều cứ hai ngày lại muốn cởi da heo biến về hình người.
Tân Tú: “Đệ ấy có tọa kỵ mà, để Ngưu đạo sĩ chở đệ ấy là được, ta cảm thấy lão ngũ thà ra ngoài với ta còn hơn ở lại đóng vai Chu Vinh hộ pháp.”
Lão ngũ đổ mồ hôi hột, “Tứ ca, đệ thật sự không biết diễn kịch đâu.” Cũng không biết tại sao mà hắn cứ giả làm Chu Vinh hộ pháp lại tự mang buff mưa thuận gió hòa, nhìn ngứa cả mắt.
Lão tứ im lặng nhìn họ.
Bạch Vô Tình làm nền bên cạnh nghe lão ngũ nói câu này cũng cảm động lây, lòng rất là cảm thông, y đứng dậy nói: “Để ta đi cùng.”
Tân Tú lại dịu dàng ngăn Bạch tỷ tỷ nhà mình lại: “Tỷ tỷ cứ dưỡng thương đã, việc này không liên quan gì tới tỷ, sao ta có thể làm phiền tỷ được.”
Thân Đồ Úc: Hơi hối hận vì dám nói dối mình bị thương rồi.
Y phát hiện, nói dối một câu phải bổ sung thêm vô vàn lời nói dối nữa cho tròn, gấu trúc bịa chuyện đến mệt lòng.
Tân Tú dẫn lão ngũ tới khoảng sân đầy liễu lúc trước, lão ngũ chạm vào những cây liễu ấy, nhắm mắt một lúc mới nói: “Đệ cảm thấy … Rất nhiều nước. Hơi nước dồi dào, sương mù… Đầm nước, dòng sông hình rồng.”
“Thuật Phụ Mộc của đệ vẫn chưa lợi hại lắm, nhờ liễu cũng chỉ nhìn thấy những thứ này.” Lão ngũ thở ra một hơi rồi rút tay về, trán hắn mướt mồ hôi.
Tân Tú: “Vậy là giỏi rồi, đi, chúng ta tới con sông ả đó biến mất.”
Hai người tìm bên bờ sông mất một lúc: “Đệ thấy sông hình rồng, con sông như thế khá hiếm có, nếu người phụ nữ kia biến mất ở đây ta nghi có lẽ con sông hình rồng kia nồi liền với vùng nước này.”
Lão ngũ vẽ hình dạng nhánh sông kia ra đất cho nàng xem.
Tân Tú: “Chúng ta bay lên không trung tìm, hình thù đặc biệt thế này không bỏ qua được đâu.”
Tân Tú lái mô-tô bay chở lão ngũ, biến nhỏ Ngưu đạo sĩ cho lão ngồi trên gối lão ngũ. Bay một hồi, lão ngũ kéo áo nàng: “Đại tỷ, hình như ở bên kia.”
Nhờ lão ngũ, Tân Tú bay một lúc cũng thấy dòng sông hình rồng trên không trung. Trong quá trình từ từ bay xuống Tân Tú thấy bên bờ sông trồng cả hàng liễu, chạc liễu hồng hồng. Dưới chân núi xanh xa xa lấp ló những bức tường gạch xanh và nhà mái ngói.
“Đại tỷ, người trộm trẻ con tỷ nói chắc ở bên kia? Hử, sao đại tỷ lại nhìn đệ như thế?”
Tân Tú: “Ta thấy mặt đệ chình ình hai chữ “Người tốt”, siêu siêu tốt, tiểu ngũ, chờ lát nữa ta sẽ hóa thành cụ già dắt trâu, đệ trò chuyện với chúng nhé, cứ bảo đệ đi ngang qua đây, thấy trời đã tối, muốn tá túc ở đây một đêm, hiểu chưa?”
Lão ngũ: “… Đại tỷ, tỷ biết đệ diễn dở mà, đệ sẽ cố gắng không làm lộ sơ hở.”
Một lát sau, ông lão còng lưng nhìn vẫn còn khỏe mạnh và thiếu niên áo xanh ngồi trên lưng trâu đi vào trấn nhỏ, họ vừa bước qua chiếc cầu đá xanh đã thấy hai thanh niên chạy tới cảnh giác nhìn họ: “Các người là ai, tới đây làm gì?”
Lão ngũ ngồi trên lưng trâu hơi nhúc nhích làm lộ ồng quần không chân, nhưng hắn không để ý vẻ thương xót của hai thanh niên, lão ngũ cười cười, mặt ửng đỏ, hắn dè dặt nói: “Bọn ta đi ngang qua nơi này, thấy trời đã sẩm tối muốn vào trong trấn nghỉ ngơi một đêm, xung quanh đây không thấy những gia đình khác… Chỗ các huynh không cho người ta tá túc sao?”
Nhờ gương mặt vô hại và khí chất dịu dàng không biết nói dối của lão ngũ, hai thanh niên liếc nhau, họ có vẻ hơi do dự nhưng vẫn cho lão ngũ vào. Một người trong số đó vừa đi vừa ngoảnh lại nói: “Thực ra thường ngày không như thế, bọn ta rất hoan nghênh người lạ tới chơi, nhưng hai ngày tới là lễ tế Long mẫu rất quan trọng chỗ chúng ta, để tránh xảy ra vấn đề nên khó tránh việc cảnh giác hơn bình thường.”
Lão ngũ ngồi trên lưng trâu liên mồm xin lỗi: “Xấu hổ quá, quấy rầy rồi, bọn ta ở một đêm sẽ đi ngay.”
Thanh niên quay đầu nhìn hắn, cười cười: “Chớ khách sáo, ta đi hỏi bà một tiếng, xem xem để các huynh tá túc nhà nào.”
Lão ngũ: “Làm phiền huynh quá.”
Họ chờ ngay dưới cổng chào trấn nhỏ, Tân Tú đóng vai lão già híp mắt dò xét khối bia bên cạnh. Bên trên có rất nhiều chữ nàng không biết —— chữ nơi này không giống với chữ thông dụng ở Thục Lăng, nên mới nói chữ viết không thống nhất phiền phức vậy đấy.
Cũng may một số chữ rất giống với chữ nàng biết, dò dẫm liên hệ với đoạn dưới cũng hiểu được đại khái. Trên tấm bia khắc chuyện của Long mẫu, chuyện kể rất nhiều năm trước nơi này xuất hiện một vị Long mẫu, nàng ấy hô mưa gọi gió, biến đất đai cằn cỗi nơi này thành ruộng tốt phì nhiêu, còn ban cho người nơi đây cơ thể khỏe mạnh và năng lực gọi mưa, nên nơi này tên là trấn Phong Vũ.
Nàng ngẩng đầu nhìn cổng chào cổ xưa, bên trên quả thực khắc ba chữ trấn Phong Vũ, xung quanh điêu khắc hoa văn tường vân và hình rồng sống động như thật, tinh xảo lạ thường.
Lời tác giả:
[Hệ thống: Bạn đã kích hoạt nhiệm vụ phụ tuyến.]
[Hệ thống: Bạn đã kích hoạt nhiệm vụ ẩn.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.